Bài đạt giải nhất cuộc thi UPU lần thứ 33 tỉnh Khánh Hòa
07:57' 05/04/2004 (GMT+7)
LTS: Sau 3 tháng phát động (từ 14-11-2003 đến 15-2-2004), cuộc thi UPU lần thứ 33 với đề tài
“Tôi viết bức thư trao đổi với bạn: Thiếu nhi chúng mình có thể làm gì để góp phần xóa đói giảm
nghèo” do Bộ Bưu chính - Viễn thông Việt Nam, Bưu điện tỉnh, Sở Giáo dục - Đào tạo và Tỉnh
đoàn Khánh Hòa tổ chức đã kết thúc. Tham dự cuộc thi có 49.887 bài của thiếu nhi, học sinh
trong tỉnh, trong đó có 54 bài được chọn tham dự cuộc thi UPU toàn quốc. Dưới đây là bức thư
đoạt giải nhất cấp tỉnh của em Ngô Ngọc Đăng Nhi, học sinh lớp 6A3, trường Phổ thông cấp II -
III Trần Quý Cáp, Ninh Hòa.
Ninh Diêm, ngày 11 tháng 2 năm 2004
Hơ-Linh thân mến!
Mình thành thật xin lỗi cậu, lẽ ra khi nhận được thư của cậu, mình phải hồi âm lại cho cậu ngay,
nhưng mình lại quên. Vì phải lo cho kỳ thi học kỳ I vừa qua, hôm nay mới rảnh được nên ngồi
viết thư cho cậu. Hơ-Linh à, học kỳ I vừa rồi cậu đạt học sinh giỏi chứ? Hỏi vậy thôi, chứ mình
tin rằng cậu không những đạt học sinh giỏi mà còn đứng đầu trường nữa đấy! Hơ-Linh mến!
Dạo này cậu khỏe chứ? Căn bệnh viêm họng có còn hành hạ cậu nữa không? Bé Hơ-Lan đã
vào lớp 1 chưa? Cho mình gửi đến bé một cái hôn thật kêu nhé! Mình vẫn còn nhớ, năm lớp
bốn vừa rồi, trong lớp chỉ có một mình cậu là người dân tộc nên lớp mình thường trêu chọc
cậu. Nhiều lần, thấy cậu ngồi khóc, mình muốn chạy lại an ủi cậu nhưng sao mình thấy mắc cỡ
lắm. Một lần, gặp cậu đang đi ngoài đường bán vé số, mình ngạc nhiên chạy lại hỏi thăm. Thế
là từ đó chúng mình quen nhau và trở thành đôi bạn thân. Nhưng… đến năm lớp năm thì cậu
lại cùng gia đình chuyển về vùng Plây-Ku. Thế nào? Các bạn vùng cao nguyên có dễ thương
không? Các bạn ấy đối xử tốt với cậu chứ? À! Mình quên mất Hơ-Linh này! Cậu có biết năm
2004 này là năm toàn thế giới chống đói, nghèo không? Hiện nay, đất nước mình đang phát
động phong trào đóng góp tiền cho “Quỹ vì người nghèo”. Mình rất muốn chia sẻ, ủng hộ
những gì mình có thể làm được cho người nghèo. Nhân dân ta thường nói: “Dân giàu, nước
mạnh”. Vậy mà bây giờ, người nghèo khó ở nước mình khá nhiều và chính nó đã gây ra bao tệ
nạn xã hội. Đôi khi họ còn cấu xé nhau chỉ vì miếng ăn, nhiều gia đình lo đến bữa cơm, manh
áo hàng ngày còn chưa xong, thật là bi đát! Rất ít những người trong số họ có đủ nghị lực vượt
qua gian khó, học tập trong điều kiện khó khăn, gian khổ để vươn lên. Còn phần lớn những
người còn lại thì cam tâm theo số phận, không nghĩ đến tương lai của mình… đó chính là lý do
vì sao kinh tế nước mình ngày càng đi xuống và đây chính là nỗi ám ảnh của biết bao đất nước
trên thế giới. Nhất là dân số Việt Nam ngày càng tăng nhanh thì mức chi tiêu về ăn, ở, học
hành… cao hơn trước. Người ta phải khai thác rừng làm nương rẫy, lấy đất làm nhà… Chặt
cây lấy gỗ, đóng đồ đạc, lấy củi đun, đổi lấy tiền… Họ chỉ nghĩ đến cái ăn, cái mặc trước mắt
mà họ không nghĩ đến hậu quả của chính những việc làm này đã khiến khí hậu thay đổi, lũ lụt
hạn hán xảy ra nhiều; động, thực vật quý hiếm giảm dần, một số loài có thể bị diệt vong… Vì
vậy mà bây giờ mình viết thư cho cậu ngoài mục đích thăm hỏi sức khỏe, chuyện học hành của
cậu mà mình còn muốn trao đổi ý kiến với cậu về chuyện xóa đói, giảm nghèo nữa đấy! Hơ-
Linh này! Cậu thấy mình nói về vấn đề này có to lớn lắm không? Thực ra chúng mình đều đã là
những học sinh trung học cả rồi, chúng mình cũng đã lớn, biết suy nghĩ cả rồi. Chúng mình
cũng phải biết nghĩ đến quê hương, đất nước mình chứ? Còn cậu đã nghĩ gì về việc giúp đỡ
những người nghèo chưa? Mình và các bạn trong lớp đã ủng hộ tiền cho “Quỹ vì người nghèo”
rồi. Mình thấy bây giờ còn rất nhiều người đi ăn xin ở ngoài đường lắm, những cụ già không
nơi nương tựa, những đứa trẻ mồ côi cha mẹ kiếm ăn ở đầu đường, xó chợ. Thật là tội nghiệp!
Mình mong một ngày nào đó đất nước mình sẽ không còn những cảnh thương tâm này nữa.
Thỉnh thoảng mình vẫn nhịn chút ít tiền quà sáng để san sẻ cho những kẻ khốn khổ này.
Nhưng điều đó nhỏ bé quá! Mình muốn quê hương mình cũng tổ chức được nhà dưỡng lão,
nhà tình thương, lớp học tình thương dành cho những số phận bất hạnh. Từ hồi tiểu học đến
giờ, mình đều giữ gìn sách cẩn thận để cuối năm mình có thể dành tặng lại cho các bạn lớp
đàn em có hoàn cảnh khó khăn. Những gì có thể làm để góp phần vào việc xóa đói, giảm
nghèo mình đều đã làm cả rồi nhưng vẫn chỉ có thế mà thôi. Hơ-Linh ơi! Cậu đã làm gì để xóa
đói, giảm nghèo, cậu có những trăn trở, suy nghĩ giống mình không? Cậu cùng mình phấn đấu
học tập cho thật giỏi nhé! Học càng cao, kiến thức càng rộng, trí tuệ của lớp trẻ chúng ta rất
cần cho công việc đưa đất nước đi lên, Hơ-Linh ạ! Mai sau, khi chúng ta thành tài, mỗi người
trong chúng ta sẽ trở về quê hương của mình, ở đấy chúng mình sẽ tận dụng những ưu thế mà
thiên nhiên đã ban tặng cho quê hương mình để khai thác triệt để những lợi điểm đó tạo công
ăn việc làm không những chỉ riêng mình mà còn tạo được công việc cho lớp thanh niên ở tuổi
lao động có được nguồn thu nhập cân xứng với khả năng của mình, có thể ổn định được đời
sống bằng sự lao động chân chính. Không biết quê hương cậu có những lợi thế gì? Còn quê
hương mình được nhiều ưu đãi của thiên nhiên lắm, Hơ-Linh ơi! Vùng biển quê mình rất dồi
dào nguồn hải sản quý hiếm, khung cảnh ở đây lại rất tuyệt vời. Đó là những tiềm năng du lịch
phong phú chưa được khai thác hết. Qua những năm học tập, rèn luyện mình tin rằng lớp trẻ
chúng mình sẽ có hướng đi đúng đắn để làm giàu, làm đẹp cho quê hương của mình. Sự
nghèo đói sẽ bị xóa sạch, vĩnh viễn không còn chỗ đứng trên quê hương yêu dấu của mình
nữa. Nếu Hơ-Linh và các bạn cùng lớp trẻ chúng mình có cùng một niềm mơ ước ấy thì mình
tin rằng, tất cả những vùng đất trên quê hương Việt Nam, dù xa xôi đến mấy cũng đều xóa
sạch đói, nghèo và giàu, đẹp lên từng ngày để hai tiếng Việt Nam luôn là niềm tự hào cho toàn
dân tộc chúng ta.
Hơ-Linh ơi!
Mấy dòng thăm hỏi cậu, trao đổi với cậu mình thấy cũng khá đủ vì mình vốn lười chuyện thư
từ, cậu biết rồi đấy. Mình rất mong nghe được ý kiến của cậu về vấn đề này vì đối với mình nó
rất quan trọng đấy, cậu ạ! Mình gởi lời chúc sức khỏe đến gia đình cậu. Chúc cậu mãi là cô học
sinh giỏi giang, năng động như ngày nào.
Bạn thân của cậu
NGÔ NGỌC ĐĂNG NHI
(Lớp 6A3, trường phổ thông cấp II, III Trần Quý Cáp, Ninh Hòa)