Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

bức thư đạt giải nhất cuộc thi viết thư UPUlần thứ 34

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (46.34 KB, 2 trang )

bức thư đạt giải nhất cuộc thi viết thư UPU lần thứ 34 (2005) permalink
Quảng Nam, Việt Nam ngày 9 tháng 1 năm 2005
Kính gửi mẹ ! Mẹ trong câu chuyện cổ “Một bà Mẹ” của Nhà văn Andersen !
Và tất cả các bà mẹ đã từng đau đớn vì mất con !
Mẹ yêu dấu !
Con đã từng xúc động biết bao ! Nước mắt con đã ướt đẫm trang sách khi con đọc về
Mẹ với nỗi đau đớn tột cùng khi bị Thần Chết cướp đi đứa con bé bỏng, tội nghiệp của
mình. Con còn nhớ, Mẹ đã lao vào bóng đêm với tiếng kêu gào tuyệt vọng, Mẹ đã nhỏ
máu trong tim. Mẹ đã hy sinh đôi mắt. Mẹ đã đổi mái tóc đen huyền thành mái đầu tóc
bạc. Mẹ còn định uống cạn nước hồ để quyết tìm đến nơi mà Mẹ nghĩ Thần Chết đã
mang con Mẹ đến.
Hẳn lúc ấy, con tim Mẹ đã đau đớn tột cùng, Mẹ đã khóc đến mỏi mòn đôi mắt phải
không Mẹ ? Vậy mà hôm nay, nước mắt đã chảy hơn gấp ngàn lần. Không phải của
riêng ai, mà là nước mắt của toàn nhân loại khi phải chứng kiến tai họa thảm khốc do
động đất và sóng thần gây ra ở hàng loạt các nước châu Á.
Mẹ ơi ! Có phải lúc này đây, con đang gặp lại hình ảnh Mẹ trong nỗi đau đớn tột cùng ?
Mẹ là Mẹ Srilanca hay Mẹ Ấn
Độ ? Mẹ là Mẹ Thái Lan hay Mẹ Inđônêxia ?... Ngày xưa trong khu vườn của Thần Chết,
Mẹ đã vạch từng bông hoa, lá cỏ để tìm cho ra đâu là linh hồn bé bỏng của con mình.
Còn bây giờ, con lại thấy hình ảnh Mẹ thất thểu lật từng thi thể nạn nhân để mong tìm
thấy hình hài bé nhỏ của những đứa con. Đôi mắt Mẹ đau đáu, vô hồn như muốn hỏi
biển cả, trùng khơi đã mang đi đâu những đứa con của Mẹ ?
Chỉ mới ít phút đây thôi, chúng con đang cùng lũ bạn nô đùa trên bãi biển. Vậy mà giờ
đây !...
- Tôi phải tìm ra các con tôi !
Mẹ ơi ! Tìm đâu cho thấy ???
Hơn hai trăm ngàn người mà phần nửa là trẻ em đã bị sóng thần cuốn đi trong nháy mắt
! Dẫu biết rằng không nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau nào. Cha mẹ mất con. Chồng vợ mất
nhau. Anh chị em phải chia lìa. Người thân mất người thân. Không mất mát đau thường
nào nhỏ cả ! Nhưng con vẫn rất sợ và sợ nhất là phải chứng kiến nỗi đau của những bà
mẹ mất con. Đối với tất cả các bà mẹ trên thế gian này thì mất con còn là điều kinh


khủng hơn mất chính bản thân mình. Cũng như Mẹ vậy thôi, Mẹ đã từng khóc đứa con
tội nghiệp của Mẹ đến nỗi đôi mắt Mẹ đã trôi theo dòng nước mắt, rơi vào lòng hồ để
biến thành hai viên ngọc sáng chói.
Mẹ ơi ! Trong thế giới cổ tích huyền bí của Mẹ còn có cả Nàng Tiên Cá xinh đẹp, dịu hiền
đấy thôi ! Giờ này, chị đang ở chốn nào trong biển cả bao la ? Chị đang gieo hạnh phúc,
đang chữa lành vết thương cho những ai, cho những nơi nào trên thế gian rộng lớn này
? Chị có cứu được ai trong số hai trăm ngàn sinh linh bị sóng cuốn trôi trong thảm họa
này không ?
Mẹ ơi ! Ngay cả một linh hồn bất diệt giữa biển cả bao la kia như Nàng Tiên Cá mà còn
phải bất lực trước cơn thịnh nộ của biển khơi. Vậy thì loài người chúng con sẽ ra sao
đây ?
Mỗi con người sinh ra đều có mẹ. Nên mỗi sinh linh nằm xuống lại có một trái tim của
một người mẹ phải rỉ máu đau thương.
Nếu có thể, con xin cầu mong cho tai nạn thảm khốc này sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Đừng
có người mẹ nào phải mất con. Đừng có người thân nào phải chia lìa người thân.
Nhưng không được rồi, Mẹ ơi ! Sự thật đau thương đang phơi bày trước mắt toàn nhân
loại. Không trái tim nào là không khỏi đau đớn, huống hồ là trái tim những người mẹ.
Con được biết, nếu có một hệ thống cảnh báo sóng thần ở khu vực Ấn Độ Dương thì
con số thương vong sẽ giảm đi đáng kể. Nhưng tại sao lại không có Mẹ nhỉ ? Bởi vì các
quốc gia châu Á đâu có đủ tiền. Vậy tại sao các nước giàu hơn lại không thể hỗ trợ để
làm nên một việc cần thiết cả với chính họ như vậy ? Trong khi họ có thể đổ cả núi tiền
vào những cuộc chiến tranh đẫm máu ? Mà tuổi thơ chúng con thì chỉ cần hòa bình và
hạnh phúc.
Tìm đâu ra những thiên đường hạnh phúc như Mẹ hằng mơ ước cho những đứa trẻ
như chúng con, hở Mẹ ?
Giờ đây, toàn nhân loại đang bằng mọi cách chung tay xoa dịu nỗi đau do thảm họa
sóng thần gây ra. Chúng con không thể nào cứu được những sinh linh đang bị trôi dạt
theo dòng nước. Chúng con chỉ có thể góp một phần nhỏ bé của mình : Đó là ít thuốc
men, chút lương thực hay một khoản tiền nho nhỏ cho những người còn sống sót mà
thôi. Nhưng Mẹ ơi ! Dẫu rằng một lời an ủi chẳng nghĩa lý gì so với nỗi đau mất con của

các Mẹ, thì con cũng xin Mẹ, xin tất cả các bà Mẹ đau khổ trên thế gian này nhận của
con một sự sẻ chia xuất phát từ tận đáy lòng mình. Con xin cầu nguyện cho trái tim các
Mẹ sớm được bình yên và tỏa sáng. Để ở một nơi nào đó, những đứa con luôn cảm
thấy ấm áp như đang được sưởi ấm bằng chính vầng Mặt Trời nơi con tim Mẹ.
Mẹ thân yêu ! Một lần nữa, con xin Mẹ bớt nỗi buồn. Bởi đứa con yêu dấu của Mẹ đã
được về bên Thượng Đế, sẽ được người chở che. Đứa con của Mẹ ra đi là đi về với
chốn vĩnh hằng, về với chốn thiên đàng hạnh phúc. Nơi ấy luôn tràn ngập ánh sáng, tràn
ngập niềm vui. Nơi ấy không có sự khổ ải, trầm luân và cũng chẳng bao giờ bị chìm
trong đen tối.
Mẹ yêu dấu ! Con cầu mong rằng với tất cả khổ đau mà con người đang phải chứng
kiến do thảm họa thiên nhiên gây ra thì thế giới - con muốn nói đến những người lớn -
sẽ thức tỉnh. Không còn hận thù, không còn chiến tranh, không phân biệt chủng tộc,
quốc gia hay tôn giáo, con người sẽ sát cánh bên nhau để sự nhỏ bé của mỗi một con
người sẽ tạo nên sức mạnh cho toàn nhân loại, vượt qua những tai ương, hiểm họa.
Mẹ ơi ! Con nghe nói rằng nỗi đau được chia sẻ thì nỗi đau sẽ vơi đi một nửa. Con hy
vọng lá thư của con sẽ vượt qua cả thời gian và không gian để đến được với Mẹ, với tất
cả các bà Mẹ đau khổ trên thế gian này, mang lại cho các Mẹ một niềm an ủi. Bởi con đã
viết lá thư này bằng chính sự thôi thức của trái tim con.
Gửii đến thế giới muôn màu của Mẹ.
Gửi đến Mẹ.
Một trái tim muốn được sẻ chia.
Báo TNTP - - 26/5/2005
Vài nét về tác giả
Họ và tên : Phan Hoàng Phương Thanh
Giới tính : Nữ
Dân tộc : Kinh
Ngày sinh : 17-04-1992
Địa chỉ : Lớp 7/4, THCS Quang Trung, thị trấn Vĩnh Diện, huyện Điện Bàn, Quảng Nam.

×