Tải bản đầy đủ (.doc) (1 trang)

Người trăn trở về chuyện phổ cập

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (22.18 KB, 1 trang )

BÀI VIẾT CỦA MỘT NGƯỜI TRĂN TRỞ VỀ CHUYỆN PHỔ CẬP
Không hiểu con số thống kê tỉ lệ phổ cập ở nứơc ta lấy tư liệu đâu ra.
ngay ở gần nơi tôi ở - thị xã của 1 tỉnh phía nam có cả 1 xóm mà nơi đó
mấy đứa trẻ không ai biết viết tên mình.
Tôi có dịp được dạy mấy đứa trẻ đó. đến cái tên nó còn không biết viết
ra sao.
tại vì sao?
nghèo. 1 lí do cơ bản.
nghèo không có tiền ăn lấy gì tiền đóng học.
tôi hỏi tụi nó có đứa nào đi bán vé số không( 1 phần muốn thử sự tính
toán) thì không đứa nào đi bán, chỉ ở nhà chơi. tức là thời gian chúng
có, không phải đi làm phụ giúp nhưng do nghèo, cha mẹ không có tiền
đóng học phí + học thêm.
học phí bao nhiều 204.000 đồng. nhưng hơn trăm là tiền bảo hiểm. đào
1 lúc ra hơn 200 là 1 vẫn đề lớn đối với nhiều gia đình.
tụi nó mấy tuổi 6-7... cao hơn chút.
thế hỏi hộ bà mẹ trẻ em đâu, mà sao không trợ giúp. bên bảo hiểm thì
quy cho các trẻ em đều được sống trong gia đình khá giả đóng vài trăm
tiềm bảo hiểm cũng bình thường?
vấn đề là ở đó.
không thích học?
chắc không, vì có lớp tình thương là lúc nào cũng có học sinh, vì cái lớp
này đâu thu tiền học.
TÔI CÓ 1 ĐỀ XUẤT, MỌI NGƯỜI CHO Ý KIẾN.
trẻ em 6(hay 7 chả nhớ nữa) đều được đi học miễn phí 2 năm. từ lớp 3
trở lên có thể thu học phí hay bảo hiểm. ai có lòng hảo tâm thì quyên
góp, tuy nhiên đừng đòi hỏi quyền lợi.
Tôi biết ở cái tuổi lên 7 không bao giờ có chuyện con nhà tỉ phú có đứa
bạn gia đình nghèo. chắc chắn, lớn lên có thể khác. nhưng hy vọng ở cái
tuổi lên 7 mọi đứa trẻ đều được như nhau.

×