Tải bản đầy đủ (.doc) (1 trang)

Tôi là tạp vụ thông minh

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (75.48 KB, 1 trang )

Tôi là tạp vụ thông minh
TTC - Nhờ sự giới thiệu của bà chủ nhà cho thuê, tôi được vào làm tạp vụ cho một công ty Đài Loan,
công ty chuẩn bị khai trương nên chưa có thư ký, kế toán mà chỉ có một cậu tài xế và người đại diện là
người Việt Nam. Tôi được giao dọn dẹp nên người đại diện đã tin tưởng đưa chìa khóa nhà.
Sáng hôm sau, tôi đến quét dọn thì thấy một ông mập ù, mặc quần sọc ngắn, áo thun ba lỗ từ trên lầu đi
xuống nhìn tôi cười cười rồi cũng ra tay quét dọn. Tôi thầm nghĩ: “Chắc người này được phân công phụ
mình đây”, nên tôi nhanh nhẩu ra dấu lên quét ở tầng 1. Ông ấy lại nhìn tôi cười cười (?!) rồi gật đầu cầm
chổi đi lên lầu làm việc.
Khoảng 1 tiếng sau thì cậu tài xế đến. Vừa vào phòng, cậu ta nhìn dáo dác rồi hỏi nhỏ: “Chị thấy ổng dậy
chưa?”. Tôi thản nhiên: “Dậy rồi. Chị nhờ ổng quét dọn ở trên tầng 1 từ sáng tới giờ”. Nghe xong, cậu ấy tái
mặt lắp bắp: “Thôi chết rồi. Ổng là giám đốc của công ty mới qua hồi hôm đó chị ơi!”. Tôi nghe lỗ tai mình
lùng bùng, thôi thế là hết, ai dè ngày nhận việc cũng là ngày bị đuổi việc trong tình huống éo le này.
Tôi đang luống cuống thì ông ấy đi xuống, nhìn thấy tôi, có lẽ hiểu rõ câu chuyện, ông đưa trả cây chổi rồi
vỗ vai tôi cười: “Không sao đâu! Không sao đâu!”. Sau đó, thay đồ đi ăn sáng và mua về cho tôi nữa! (Sau
này nghe ông đại diện nói lại, ổng khen tôi làm việc chăm chỉ nhanh nhẹn).
Đến một buổi trưa hè, sau khi thức dậy. Ổng gọi tôi ra ban-công, chỉ tay qua quán giải khát đối diện, rồi nói
bập bẹ: “Gọi cho tôi một cô...”.Tôi mắc cỡ rủa thầm và lắc đầu xua tay: “Không có đâu. Không có đâu. Vì
đây là quán chè, giải khát bình dân cho học sinh sinh viên”. Ông ấy vẫn năn nỉ: “Có mà! Có mà!”. Rồi nhìn
sang quán thở dài (vì tôi chậm hiểu). Chợt tôi lóe lên suy nghĩ. Tôi nhìn ổng ra dấu: “Cao hay lùn?”, Ổng
sung sướng ra dấu một gang tay. Miệng toe toét khen: “Em thông minh lắm! Thông minh lắm (!?)”. Thì ra
ông ấy khát nước và đòi uống coca loại lon, chớ không uống loại chai. Chẳng qua tôi cũng suy luận thôi, tôi
thấy ổng là người rất nghiêm khắc. Các giám đốc và phó giám đốc cùng nhân viên rất sợ, vậy “cô kia” là
“cô” gì nếu không phải là “cô ca”. Tháng đó tôi được thưởng thêm lương.
Lại có buổi sáng, ổng xuống bếp, ra dấu rồi chỉ nói có 5 từ: “Tôi ăn dài, bụp, xèo”, đưa tiền rồi đi lên lầu.
Tôi đứng như trời trồng, cậu tài xế đứng gần đó cũng ngơ ngác nhìn tôi chờ đợi sự nhanh trí của tôi. Gần
đến giờ làm việc rồi, tôi và cậu tài xế ra xe đi chợ. À! Thôi đúng rồi. Các bạn biết món gì không? Bánh mì
ốp-la. Ngay chóc! Dài là bánh mì bán ở vòng xoay Hàng Xanh, bụp là đập trứng, xèo là đổ ốp-la, chứ còn
gì nữa!
Thế là nhờ sự thông minh, tôi còn làm thêm nhiệm vụ tiếp khách người Việt, mua đồ lặt vặt cho sếp, đưa
vợ các phó giám đốc đi chợ mua hàng không bị hớ giá.
Lương tôi ngày càng tăng, thậm chí cao hơn cả lương kế toán, thư ký, nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên


đành nghỉ việc về quê. Qua việc này, tôi cũng nghiệm ra, dù làm nghề gì cũng cần chút thông minh để hiểu
ý sếp.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×