dịp tết cuối cùng
-Hùng ơi, ra đây đi, mọi ngời đã đến đông đủ cả rồi.
-Vâng. Tôi miễn cỡng trả lời bà.
Phải, đủ rồi. Có nghĩa là một ông bác có nét mặt có thể nói là hung dữ khiến ngời khác phải
sợ hãi cùng với cái dáng cao to bệ vệ thì khỏi phải nói, miệng lúc nào cũng bép xép cao su
vì cai thuốc lá. Đó là biểu hiện của một kẻ không có lòng kiên trì, nhai kẹo cao su cả chục
năm rồi mà vẫn cha bỏ đợc thuốc, thế mà lại lấy đợc bá Thuý- một ngời hiền lành, nhã nhặn
đảm đang và đợc một thằng đích tôn nghịch nh quỷ mà ở quê chúng tôi vẫn hay gọi nó là
Xê- cô mỏ nhọn chứ thật ra tên nó là Hoàng. Còn một nhân vật quan trọng mà không thể
thiếu cũng đặc biệt không kém đó là cậu Tuấn, bất kể ở đâu và lúc nào cũng cắm cái kẹo
mút Côlia ở mồm có lẽ vì thế mà đến bây giờ vẫn còn độc thân. Chắc chắn không ai không
tởng cậu ở một chùm ma phi a nào đó nếu cậu mặc bộ com lê và đeo cặp kính râm đen bóng
trên sống mũi. Nói thế thì ai cũng cho rằng gia đình tôi là một gia đình kì quặc, nhng tôi
thấy đó là một sự kì quặc thú vị. Bên cạnh nhà tôi cũng có một ngời rất đặc biệt bởi bà ấy
"điên theo mùa", cứ và lúc chuyển mùa nhất là mùa hè và mùa đông bà ấy lại lên cơn thần
kinh. Khi bệnh tái phát bà ta đi khắp làng hát hò, chửi bới, mồm nhai trầu cứ sùi sùi bọt mép
trông dễ sợ, thỉnh thoảng lại nằm lăn ra ở sân hay ở đờng khiến mọi ngời vừa hoảng hốt vừa
sợ hãi. Thế nhng con ngời là sự luôn hồi của sự điên rồ và tỉnh táo. Vậy nên khi nào khỏi
bệnh bà lại trở lại là ngời bà, ngời mẹ đảm đang, lam lũ, một nắng hai sơng. Nghĩ mà thật
khổ. Đôi khi tôi cũng nghĩ rằngmình sinh ra trong một ngôi làng, một gia đình đặc biệt thế
nên việc tôi trở thành một học sinh cá biệt là không có gì lạ. Lực học yếu, hạnh kiểm không
tốt, nghịch ngợm, không tích cực vào các hoạt động chung của trờng lớp. Đó là những lời
phê quen thuộc mà tôi vẫn thấy trong quyển sổ liên lạc gửi về gia đình.
- Hùng ơi, ra đi, mọi ngời đến đủ rồi, cháu làm gì mà lâu quá vậy? Lần này là bá tôi gọi.
- Cháu ra ngay đây.
Cha đủ đâu bá ạ. Bá không nhớ là còn bố mẹ cháu nữa sao. Đã hơn chục năm nay tôi ăn Tết
mà không có sự có mặt của bố mẹ, hình nh không ai để ý đến điều đó. Nhng mặc kệ, tôi
cũng quen rồi. Phải rồi tí thì tôi quên rằng đêm nay là đêm giao thừa. Nhanh chóng tôi rời
khỏi bàn đóng cửa đi ra phòng khách. Lớt qua gian bếp thấy dáng bà nội và bá đang nấu n-
ớng xào xáo, tôi đi tới thẳng chỗ thằng Xê cô mỏ nhọn. Trời đất lại thế nữa rồi, Tết năm nào
cũng vậy, nó lại mở loa đài cỡ to nhất, vì là đích tôn nên không ai nói gì nó, thế là càng
ngày nó càng quá thể ra. Hàng xóm cũng không có ý kiến gì vì họ bảo Tết nhất không khí
càng vui càng tốt. Ơ, tôi nhận ra một điều là chỉ có tôi với thằng mỏ nhọn ở đây, không biết
mọi ngời ở đâu hết rồi. Mặc kệ, càng tốt đỡ phải nghe lời cằn nhằn, dạy bảo về thành tích
học tập rồi đạo đức. Một giờ đồng hồ đã qua, tôi vẫn ngồi nghe nhạc, thằng Xê cô nó đã vặn
nhỏ volume xuống rồi. Vừa vặn thôi vì nó thích gì làm đấy. Tôi nghe tiếng bát đĩa lạch cạch,
chắc bá đang dọn cơm. Tôi đoán quả không sai,ngay lập tức bá đã gọi:
- Mọi ngời ơi vào ăn cơm nào, bác dọn xong rồi. Hoàng ơi,(chỉ có bác gái mới gọi thằng
mỏ nhọn nh thế) con đi gọi bà, bố, cậu vào đi.
-Vâng, biết rồi.
Nghe nó gắt gỏng trả lời mà tôi thấy ghét. Tiện tay tôi tắt luôn đài đi cho tai đợc nghỉ một
lúc. Một lúc sau thấy thằng mỏ nhọn lật đật chạy về với bố nó và cậu. Trông cái dáng béo ụ
của nó hỏi mẹ bà ở đâu mà thấy thật buồn cời. Thế mà cũng phải hỏi, chắc bà lại xuống kho
lấy đờng rồi, đờng để chấm bánh chng ấy mà. Sống trong một gia đình kì quặc nên bà tôi
cũng là một ngời kì quặc. Bà rất thích ăn đờng, uống nớc đờng và bà làm một tủ chứa mấy
chục lọ đờng to ở dới nhà kho thế nhng cha bao giờ làm rơi vãi một hạt đờng ra ngoài, cha
bao giờ để một con kiến đến tủ đờng,bà quý và bảo vệ nh thể đờng là kho báu không thể
thiếu đợc cho cuọc sống của bà vậy. Cũng không ai để ý đến điều đó và cái tủ đờng của bà
vì mọi ngời đã quen rồi. Nhng sao bà lâu thế nhỉ? Chúng tôi đã ngồi hết vào bàn chỉ đợi
thằng Xê cô dẫn bà lên. Vậy mà, một tiếng hét làm chấn động không gian yên tĩnh trong
ngôi nhà. Đó là tiếng của thằng mỏ nhọn nhng sao nó hét to thế nhỉ? Rồi ngay lập tức không
ai bảo ai tất cả mọi ngời chạy xuống dới nhà kho. Trời đất, chuyện gì thế này? Trớc mặt tôi
là cảnh tan hoang của cái nhà kho ngăn nắp hai bà cháu mới dọn dẹp hôm qua để đón Tết.
Thật bừa bộn, các thứ bị lục tung, đập vỡ tan tành, ngổn ngang trên sàn nhà. Tại thằng Xê cô
cả, nó mở đài to quá nên mới không nghe thấy gì. Nhìn nó kìa. Sau một phút đứng lặng nó
chỉ tay và phía góc trái có một cái tủ đứng. Mặt nó tái mét, môi thâm tím, rặn è è mới nói đ-
ợc một câu:
-Bàbàở đó. Bàbàchết rồi.
Gì, nó vừa nói cái quái gì vậy. Tôi đứng sững lại nhìn bác bá và cậu chạy đến chỗ bà. Trời
ơi, ai đã làm cái chuyện đó? Ai nhẫn tâm đánh bà tôi ra nông nỗi thế kia. Đầu bà chảy ra rất
nhiều máu, máu lênh láng trên sàn nhà. Bác tôi hoảng hốt chạy đi gọi xe cấp cứu. Bá thì vừa
khóc thớt mớt vừa liên tục gọi mẹ. Cậu tôi đứng phắt dậy nói to:
-Đứa nào, đứa nào đã làm chuyện này, đứa nào?
Tôi chẳng để ý đến câu nói ấy, cũng chẳng đủ sức chạy đến bên bà nữa. Chân tôi nh bị cái gì
đó xích lại, ngời tôi bừng bừng nh muốn bốc cháy, da mặt tê rân rân, rồi cố gắng nuốt cái gì
đó ở cổ. Tôi không ngờ đợc chuyện này lại càng không ngờ thằng mỏ nhọn chỉ tay vào tôi
mà nói:
-Nó, chính nó đã hại bà, cháu đã nhìn thấy nó xuống nhà kho, nó là hung thủ?
Cái gì, cái tin trời đánh này làm tôi sững lại không nói đợc gì, cổ họng nghẹn ứ, khoé mắt
cay cay, từ từ nớc mắt không biết ở đâu dòng dòng tràn xuống cằm và cổ? Tiếng xe cứu th-
ơng đã đến, bác và bá vội vàng đa bà ra xe, cậu cũng đi nhng trớc khi đi cậu còn hạ giọng
nói, khuôn mặt cậu lúc ấy thật đáng sợ:
- Đợi bà khỏi chúng ta sẽ giải quyết việc này.
Tiếng xe cứu thơng cứ xa dần xa dần, cuối cùng chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ trong nhà
kho mà chỉ có tôi và thằng mỏ nhọn đứng sững nh tợng. Không chần chừ gì nữa, tôi cố nhấc
đôi chân nặng nề, dùng hết sức lực lao về phía nó túm cổ áo nó tôi quát:
- Mày muốn chết hả? Trớc nay tuy tao với mày không thân nhau nhng điều mày làm
hôm nay là một món quà lớn và bất ngờ cho tao đấy. Giờ thì tao sẽ tặng món bánh mật cho
mày nhé!
-Âýkhoan.
Nó sợ tím mặt,lắp bắp không nên lời.
- Bình tĩnh nghe anh giải thích.
- Gì, bây giờ mày lại muốn ngọt nhạt anh em à?
- Khoan đã nào! Đây là một kế hoạch.
- Kế hoạch cho tao vào tù hả?
- Cứ bình tĩnh. Hãy nhìn xung quanh xem, đống đồ đạc bừa bãi này nói lên điều gì?
Chúng chứng tỏ rằng hung thủ đang tìm kiếm một cái gì đó, bị bà phát hiện đã đánh bà
trọng thơng.
- Mày uống phít si nhiều nên trí tởng tợng bay xa quá rồi đấy.
- Không, không phải anh tởng tợng mà đó là giả thiết có lí nhất cho đến bây giờ.
- Thế thì sao? Với các giả thiết ngớ ngẩn mày định tặng tao mối hoạ lớn giết bà à?
- Bình tĩnh, bà đã chết đâu mà em nói thế! Nặng lời quá đấy. Với lại anh cũng biết rằng
em không làm việc bất nhân đó.
- Thế sao mày nói tao làm trớc mặt mọi ngời.
- Đó là kế "điệu hổ li sơn" mà. Nói em là hung thủ để hung thủ thật chủ quan không đề
phòng. Và chắc chắn tối nay hắn sẽ quay lại.
- Sao mày biết hay là
- Sao em lại nghĩ oan cho anh thế. Anh nói vậy bởi anh đọc chuyện thám tử lừng danh
Conan nhiều rồi, đọc nhiều anh cũng thấm đợc một ít chứ lị. Chắc chắn đấy, bởi nếu bà tỉnh
lại bà sẽ nhắc mọi ngời phải coi giữ cẩn thận cái nhà kho này, vậy nên muốn tìm gì hắn phải
hành động ngay trong đêm nay. Hơn nữa hung thủ cũng có thể là một trong năm ngời chúng
ta.
- Nghe mày nói cũng có lý đấy. Nhng hung thủ tìm gì ở cái nhà kho đầy đồ đạc cũ này.
- Thế chúng ta mới phải tìm. Bắt tay vào tìm đi!
Thật lạ, mải nói chuyện , hai đứa chúng tôi đã bình tĩnh từ lúc nào không biết. Chúng tôi hí
hoáy soi tìm từng ngõ ngách. Bỗng thằng Xê cô hỏi:
- Này Hùng, sao lũ kiến giỏi thế nhỉ? Chúng đi thành hàng thẳng tắp này, em có biết
kiến ăn gì không?
- Có thế mà cũng không biết, kiến ăn đờng còn cái gì nữa.
- Đờngđờngđờng.
-Này- chúng tôi đồng thanh nói:
- Là tủ đờng của bà.
Không nói gì thêm chúng tôi chạy lại tủ đờng, tất cả đờng đã bị lấy ra, một số lọ bị vỡ nên
kiến mới đến. Nó lấy tay gõ nhẹ vào lng tủ rồi thì thầm giọng quan trọng.
- Bên trong bức tờng rỗng.
- Thật , cậy ra xem có gì không?
Rồi hai đứa dùng hết sức cậy lớp gỗ cứng ở trong tủ ra.
- Một hai ba đợc rồi.
- Tối quá chả nhìn đợc cái gì cả. Em ra lấy đèn pin đi!
Tôi nhanh chóng chạy đi rồi trở lại trên tay cầm chiếc đèn pin.
- Soi vào nhanh lên.
ánh đèn pin chiếu vào cái hốc tủ tối om phản lại một ánh sáng vàng chói mắt.
- Nhìn xem là cái gì vậy. Tôi gặng hỏi.
- Sao ?
- Vvvàng. Vàng thỏi.
- Gì?
Rồi hai đứa lôi ra. Trời đất cả một kho báu gồm mời thỏi vàng ba ngón tay một. ở đâu thế
nhỉ? Không biết bà tôi dành dụm từ khi nào hay ai giúp đỡ, ai để lại mà có nhiều vàng đến
thế . Thằng mỏ nhọn nhìn chỗ vàng không chớp mắt, ngời nó nh hoá đá đến nỗi tôi đấm
mấy quả nó mới trả lời một tiếng ngơ ngác" hả?". Tôi biết số vàng này gây bất ngờ cho cả
hai chúng tôi nhng không thể cứ ngắm nhìn nó mà không biết làm gì cả. Tôi giục:
- Này, nói gì đi chứ, phải làm gì bây giờ.
- Thế bây giờ cứ để nó ở đây hay đem giấu đi.
- Đơng nhiên là giấu đi chỗ khác rồi, để đây lỡ kế hoạch của mình bị hỏng tên trộm lấy
mất hết thì sao?
- à, cất vào phòng tao đợc đấy, đằng sau bức tranh có một ô tủ nhỏ, tao thờng để pháo
hay tiền ở đấy. Không ai biết chỗ đó ngoài tao.
- ý kiến hay đấy!
Rồi chúng tôi cứ rì rà rì rầm không một tiếng quát mắng nhau nh trớc, không khí đầy vẻ bí
ẩn tràn ngập khắp ngôi nhà. Thằng mỏ nhọn ra giọng nhẹ nhõm:
- Xong! Mới tám giờ tối, lát nữa chúng ta chỉ việc xuống đây rình bắt xem hung thủ thật
sự là ai.
Bỗng tiếng chuông điện thoại réo lên phá tan sự im lặng mà hai chúng tôi tạo ra. Sau khi
thằng mỏ nhọn nghe tôi thấy nét mặt nó có vẻ buồn. Tôi hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Bố anh điện về bảo tình hình bà nguy kịch lắm rồi có lẽ không qua khỏi, mọi ngời sẽ ở
bệnh viện. Tối nay hai anh em mình sẽ ở nhà trông nhà. Chắc chắn tên hung thủ sẽ quay lại,
chúng ta phải tóm bằng đợc hắn để trả thù cho bà.
Vừa nói nó vừa vo tờ giấy ghi số điện thoại trên bàn trông nó có vẻ tức giận và quyết tâm.
Tôi chẳng muốn nghe gì nữa, tôi trở về phòng. Ngó đầu ra ô cửa sổ, nhìn màn đêm đen kịt
tôi thật thất vọng về đêm giao thừa này. Làm sao đây? Nếu bà mất, không bà ơi, bà đừng đi,
hãy ở lại với cháu. Bà ơi, cháu thật h hỏng, trớc nay mỗi khi có chuyện gì không tốt xảy ra
với cháu bà đều là ngời lo lắng nhất, bà luôn hỏi han, tâm sự với cháu, thế mà cháu lạibà
ơi bà có biết bên ngoài cái vẻ lạnh nhạt hay gây gổ đánh nhau, hay nói những câu làm bà
phiền lòng, ngang tàng, ngỗ ngợc, tỏ ra mạnh mẽ của cháu tỏ ra là một tâm hồn yếu đuối, là
một đứa trẻ thiếu tình thơng cha mẹ không nhng bà đã đến bù cho cháu, thay bố mẹ bà quan
tâm, chăm sóc cháu tận tình. Bà ơi, hơn ai hết, tự trọng lòng cháu muốn nói lên với bà một
điều:"Bà ơi, cháu yêu bà lắm". Nếu bà lên thiên đờng, chắc bà cũng dõi theo từng bớc cháu
đi bà nhỉ? Rồi cháu sẽ theo bố mẹ sang Mĩ học cùng những thằng tây mắt xanh mũi lõ, sẽ
chẳng còn đợc sống ở vùng quê nhỏ bé thân thơng này nữa. Biết bao kỉ niệm tuổi thơ còn
thấp thoáng nơi đây, biết bao ớc mơ ấp ủ nơi đây, nếu phải rời xa, cháu sẽ ra sao? Cháu
muốn đợc ở cùng bố mẹ, muốn đợc mẹ chăm sóc, đợc bố cho quà nhng cháu không muốn
phải mất bà, phải xa quê hơng. Biết bao tình cảm cháu dành cho mảnh đất thiêng liêng này,
biết bao ngời bạn, ngời thầy cháu yêu mến. Cháu phải rời xa tất cả ? Nghĩ đến đây nớc mắt
tôi dàn giụa. Sao tôi lại khóc thế này, trớc giờ cha bao giờ tôi nhỏ một giọt nớc mắt mà.
Không đây mới chính là con ngời thực của tôi, sao tôi lại cứ tỏ ra mạnh mẽ, ngoan cố để
phiền lòng bà và mọi ngời. Nghe tiếng gõ cửa tôi vội lau nớc mắt. Thằng mỏ nhọn và ghé
vào tai tôi thì thầm:
- Bây giờ chúng mình xuống nhà kho chờ tên trộm đi, nhanh lên.
- ừ đợc rồi.
Tuy phải gọi nó là anh nhng nó mới mời hai tuổi kém tôi ba tuổi nên nhát gan lắm, trên đ-
ờng xuống nhà kho nó chỉ líu ríu bám lấy áo tôi đi theo chứ không dám đi trớc. Rồi sau đó
chúng tôi ngồi nấp sau một cái tủ cũ nhng khá to đủ che cho bốn ngời. Không đứa nào nói
với đứa nào, chúng tôi im lặng một cách tuyệt đối cả tiếng thở cũng rất nhẹ nhàng nh không
có gì. Ngồi chờ cả tiếng đồng hồ, đang trong nỗi chán ngán thì bỗng nhiên có tiếng cạch
cạch nhẹ ở cửa. Cánh cửa bỗng hé mở dần dần, một bóng đen bớc vào trông dáng quen lắm
nhng không nhận ra là ai vì hắn lại đóng cánh cửa lại ngay lập tức, một ánh đèn pin nhỏ của
hắn chiếu đợc một chút cho căn phòng tối om, hắn đang đi đến chỗ tủ đờng của bà. Thằng
anh ngớ ngẩn hậu đậu của tôi đoán cũng không đến nỗi nào. Quả này chắc chắn tên trộm sẽ
bị lộ tẩy. Tôi lấy tay kéo sợi dây giật điện lên. Trời đất chuyện quái quỷ gì đây. Lúc quan
trọng này đèn lại hỏng, biết làm sao bây giờ. Tiếng đèn giật nghe tách một cái nhng tên
hung thủ kia không để ý lắm. Cha kịp nghĩ ra kế gì để bắt đợc tên hung thủ đáng nguyền rủa
kia thì thằng mỏ nhọn không nhịn đợc hắt xì hơi một cái rõ to. Tên hung thủ biết chắc có
ngời đang ở trong phòng này bèn cắm đầu chạy. Chẳng kịp suy nghĩ gì tôi vội vàng đuổi
theo nhng không kịp. Thế là kế hoạch hoàn hảo đã bị thất bại. Tôi quay lại chỗ thằng mỏ
nhọn đang định nói cho nó mấy câu thì nhìn thấy vẻ hối hận cúi gằm mặt xuống của nó tôi
lại chẳng muốn nói nữa. Tôi lẳng lặng bớc đi, chép miệng đầy tiếc rẻ. Bỗng nó nói:
- Dừng lại, em kéo dới dép cả túi bóng theo kìa. Tôi dừng lại ngồi xuống gỡ túi bóng. Ôi
trời, tôi ngẩng mặt lên nhìn nó:
- Chuyện gì vậy? Nó hỏi.
- Một miếng cao su dính ở đế dép tôi. Tôi vừa rửa dép lúc nãy, không có gì dính ở đáy
dép cả. Chỉ có trên đờng rợt đuổi tên hung thủ tôi mới dẫm vào. Mà nhà này sạch sẽ lắm
không đợc vất cái gì ra cả, ai cũng biết điều đó. Vậy hung thủ vừa rồi chỉ có thể là
- Không, không thể thế đợc? Bố tôi không làm chuyện đó, không không bố tôi không
làm. Thằng mỏ nhọn la lên.
Giọng nó nghẹn ắng, không nói đợc câu gì nữa rồi tru tréo lên khóc. Nhìn thấy nó nh vậy tôi
rất bối rối không biết phải làm sao đây? Tôi an ủi nó:
- Bình tĩnh đi nào! Chắc có lí do gì nên bác mới chót phạm sai lầm.
- Dù có chuyện gì thì bố cũng không đợc làm nh vậy. Nó mạnh mẽ đáp.
- Thôi, mọi chuyện mai bác về sẽ rõ. Muộn rồi đi nghỉ đi.
Nói thế thôi chứ chúng tôi ngủ làm sao đợc. Nghe thấy thằng Xê cô nó khóc suốt đêm. Rồi
cái đêm nặng nề ấy cũng qua nhng thật không thể ngờ. Sáng hôm sau, dới dới cơn ma bụi lất
phất tôi đội chiếc khăn tang đa bà đến nơi an nghỉ cuối cùng. Tôi thấy mặt bác tái mét, chân
tay khờ khuộng không làm gì đợc. Tất cả mọi ngời đều khóc nhng tôi thì không. Sự câm
lặng của tôi là biểu hiện của sự kính yêu thơng tiếc không nói nên lời. Tôi tự an ủi mình: bà
sẽ đợc sống tốt hơn ở thiên đờng. Bố mẹ tôi cũng đáp chuyến bay cấp tốc kịp dự lễ tang bà.
Không tự tha thứ cho mình, ngay ngày hôm sau bác đã bị điên. Trời ơi sao gia đình tôi lại ra
nông nỗi này. Thế là chẳng ai biết tại sao trong hai ngày Tết bà tôi mất, bác tôi điên, chỉ có
tôi và thằng mỏ nhọn biết nhng còn bới móc tội lỗi của một ngời đã điên làm gì nữa, chúng
tôi hứa sẽ giữ bí mật này cho đến lúc xuống gặp bà. Còn số vàng đợc chia đều cho bá, bố và
cậu chúng tôi đã nói là bất ngờ tìm đợc. Quê hơng thì yêu thật nhng quê hơng để lại những
kí ức buồn thì phải xa để quên đi những quá khứ đáng tiếc, để chỉ còn lại hình ảnh một quê
hơng tơi đẹp. Tôi sẽ tha thứ cho bác, chắc bà cũng muốn tôi làm nh vậy. Hãy tha thứ cho
những gì có thể tha thứ đợc, hãy vợt qua khó khăn bởi đó là một phần của cuộc sống. Tạm
biệt bà, tạm biệt quê hơng, mái trờng thầy cô, bạn bè thân mến, không biết có dịp trở lại
không nhng chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quên đợc mọi ngời và cả cái dịp tết cuối cùng
này nữa.
H th nht qunh