TRƯỜNG ĐẠI HỌC KINH TẾ LUẬT
KHOA LUẬT KINH TẾ
Tiểu luận
Môn Luật Hợp đồng thương mại quốc tế
TÀI TRỢ XUẤT NHẬP KHẨU
GVHD: Vũ Kim Hạnh Dung
Nhóm thực hiện: Nhóm 10 Lớp K12502
Tp Hồ Chí Minh, ngày 07 tháng 05 năm 2015
MỤC LỤC
2
MỞ ĐẦU
Trong thế giới hiện đại, việc sản xuất kinh doanh nói chung và hoạt động xuất
nhập khẩu hàng hóa nói riêng là không thể không sử dụng các loại dịch vụ tài chính
khác nhau. Cùng với sự hội nhập kinh tế quốc tế, đặc biệt khi Hiệp định thương
mại Việt Nam – Hoa Kỳ có hiệu lực và Việt Nam tham gia tổ chức thương mại
Thế giới, thương mại dịch vụ trong lĩnh vực tài chính chắc chắn sẽ phát triển ở
nước ta bởi dịch vụ tài chính của ngân hàng hay của các công ty tài chính quốc tế sẽ
góp phần thúc đẩy hoạt động sản xuất cũng như hoạt động xuất nhập khẩu hàng
hóa.
Tuy nhiên, thương mại quốc tế là một hoạt động phức tạp, do các chủ thể tham
gia đều thuộc các quốc gia khác nhau nên có sự khác biệt về mặt ngôn ngữ, phong
tục, tập quán, luật pháp cũng như về khoảng cách địa lý,… là những rào cản khiến
cho hoạt đọng ngoại thương giữa các bên trở nên khó khăn hơn. Mặt khác, hoạt
động xuất nhập khẩu thường được thực hiện với giá trị lớn và tiềm ẩn nhiều rủi ro
do đối tác không thực hiện nghĩa vụ của mình đã được quy định trong hợp đồng.
Thêm vào đó, trong quá trình thực hiện hợp đồng ngoại thương, nhà sản xuất hay
các thương nhân không phải lúc nào cũng có đủ vốn và uy tín để hoàn thành nghĩa
vụ của mình hoặc để tạo niềm tin cho phía đối tác. Từ những lý do đó, trong
thương mại quốc tế, các doanh nghiệp luôn cần có sự tham gia của Ngân hàng
thương mại, nhằm hỗ trợ doanh nghiệp gia tăng hiệu quả kinh doanh và thực hiện
thương vụ thành công. Chính vì vậy, hoạt động tài trợ xuất nhập khẩu ra đời được
xem là một đòi hỏi tất yếu của thương mại quốc tế.
Tài trợ xuất nhập khẩu là tập hợp các biện pháp và hình thức hỗ trợ về mặt tài
chính hoặc uy tín hoặc cả hai một cách trực tiếp hay gián tiếp cho các doanh nghiệp
hoặc đơn vị kinh tế tham gia hoạt động kinh doanh thương mại trong một số hoặc
tất cả các công đoạn của quá trình đầu tư, từ sản xuất đến tiêu thụ sản phẩm hoặc
cung úng dịch vụ trên thị trường thế giới nhằm mục đich sinh lợi.
Mục đích nghiên cứu:
Nghiên cứu lý thuyết về hoạt động tài trợ xuất nhập khẩu.
Giới thiệu đầy đủ hơn một số nội dung của hoạt đọng tài trợ xuất nhập khẩu.
3
Phân tích, đánh giá thực trạng cũng như đề xuất giải pháp đẩy mạnh hoạt động tài
trợ xuất nhập khẩu tại Việt Nam.
Đối tượng và Phạm vi nghiên cứu:
Đối tượng nghiên cứu là hoạt động tài trợ xuất nhập khẩu.
Phạm vi nghiên cứu là tìm hiểu bản chất và các quy định của pháp luật về hoạt
động tài trợ xuất nhập khẩu của thế giới nói chung cũng như của Việt Nam nói
riêng.
Phương pháp nghiên cứu:
Tiếp cận, thu thập thông tin, tài liệu thông qua sách tham khảo, tài liệu học tập,
các trang mạng xã hội uy tín, cũng như các văn bản pháp luật liên quan đến hoạt
động tài trợ xuất nhập khẩu.
Tham khảo ý kiến của những người đi trước có kiến thức chuyên sâu về vấn đề
này.
Phân tích, đối chiếu, so sánh tìm ra đối chiếu giữa những quy phạm pháp lý và
thực tiễn của việc áp dụng hoạt động tài trợ xuất nhập khẩu.
Kết cấu đề tài:
Trong bài này, chúng tôi muốn đề cập đến một số loại giao dịch nhằm mục đích tài
trợ tài chính cho hoạt động xuất nhập khẩu được sử dụng phổ biến trong hoạt
động thương mại quốc tế bao gồm:
Chương 1: Thuê tài chính.
Chương 2: Bao thanh toán.
Chương 3: Bảo lãnh ngân hàng.
4
1. Thuê tài chính
1.1.
Khái niệm
Trong thực tiễn hoạt động thương mại quốc tế hiện nay, ngân hàng và các công
ty tài chính thường được yêu cầu cung cấp tài chính cho những hợp đồng thuê tài
sản – là những công cụ sản xuất như: máy bay, tàu thủy, container,… Người sử
dụng những thiết bị máy móc nói trên phải có nghĩa vụ thanh toán cho người cho
thuê theo định kỳ.Bởi thời hạn thuê có thể kéo dài, do đó người cho thuê có thể phải
chịu những rủi ro đáng kể về mặt tài chính.
Nếu chủ sở hữu sẵn sàng chịu những rủi ro về mặt tài chính đó thì họ tham gia
vào quan hệ hợp đồng với tư cách là người cho thuê. Trong trường hợp này, hợp
đồng được ký kết giữa người cho thuê và người thuê được coi là hợp đồng thuê tài
sản thông thường. Ví dụ: hợp đồng thuê tài sản được quy định tại mục 5 Chương 2
Bộ luật Dân sự Việt Nam. Nếu chủ sở hữu không muốn chịu rủi rotaif chính thì họ
sẽ ký kết hợp đồng cho thuê tài chính trong thương mại quốc tế (Hợp đồng
Leasing).
Hợp đồng thuê tài chính là một đặc thù của hợp đồng thuê tài sản. Hợp đồng này
được áp dụng trong hoạt động thương mại của Hoa Kỳ vào giữa thế kỷ XIX và từ
nửa sau thế kỷ XX bắt đầu sử dụng một cách rộng rãi trong hoạt động thương mại
của các nước Tây Âu, Nhật Bản và hiện nay được sử dụng ở hầu hết các quốc gia
trên thế giới. Ở Việt Nam, các quan hệ thuê tài chính được pháp luật điều chỉnh còn
ở mức độ hết sức khiêm tốn, mặc dù vậy một số công ty đã sử dụng hợp đồng này
để mua sắm máy móc thiết bị phục vụ sản xuất kinh doanh. Ví dụ: nhiều máy bay
mà Vietnam Airlines đang sử dụng hiện nay là đối tượng của hợp đồng thuê tài
chính.
Vậy, hợp đồng thuê tài chính và hợp đồng thuê tài chính quốc tế là gì? Bản chất
pháp lý của chúng?
Trên cơ sở kinh nghiệm của Hoa Kỳ trong lĩnh vực thuê tài chính và tổng kết
thực hiện hoạt động thuê tài chính ở các nước Châu Âu, LEASEUROPE năm 1983
đã đưa ra định nghĩa hợp đồng thuê tài chính, theo định nghĩa này, thuê tài chính động
sản được đầu tư là máy móc thiết bị của nhà máy, xí nghiệp với mục đích sử dụng
chuyên nghiệp. Những tài sản này trước hết được các công ty cho thuê tài chính mua
riêng để cho thuê và vẫn thuộc sở hữu của người cho thuê trong thời gian hợp đồng.
5
Như vậy:
Người thuê tài chính tự chọn đối tượng của thuê tài chính, tự lựa chọn người
bán và sau đó sử dụng đối tượng này cho các mục đích kinh doanh thương mại
của mình.
Người cho thuê mua đối tượng cho thuê và là chủ sở hữu của đối tượng này
trong thời gian hợp đồng thuê tài chính có hiệu lực.
Người thuê phải chịu mọi rủi ro liên quan đến đối tượng và việc sử dụng đối
tượng này.
Thời gian của hợp đồng thuê tài chính phụ thuộc vào thời gian hao mòn của
máy móc thiết bị.
Khi hết thời hạn của hợp đồng, người thuê có quyền hoặc trả lại tài sản thuê,
hoặc gia hạn hợp đồng, hoặc mua đứt tài sản.
Định nghĩa hợp đồng thuê tài chính được soạn thảo với mục đích thể chế hóa
hoạt động thuê tài chính trong phạm vi EU.
Sau đó, trên cơ sở phân tích so sánh thực tiễn thuê tài chính của nhiều nước và
kết quả nghiên cứu của UNIDROIT và Hiệp hội Thuê tài chính quốc tế trong lĩnh
vực này, Trung tâm Các nghiệp đoàn đa quốc gia thuộc LHQ (UNCTC) năm 1984
cũng đưa ra định nghĩa hợp đồng thuê tài chính. Tuy nhiên, định nghĩa này không có
nhiều khác biệt so với định nghĩa của LEASEUROPE.
Trong thực tiễn cũng như khoa học pháp lý thì theo hợp đồng thuê tài chính, bên
cho thuê có nghĩa vụ mua tài sản của người thứ ba xác định (người bán hay người
sản xuất) theo sự chỉ định của người thuê và giao tài sản này cho người thuê chiếm
hữu và sử dụng trong hoạt động kinh doanh thương mại và người thuê có nghĩa vụ
trả tiền thuê tài sản.
Điểm 1 Điều 1 Công ước Ottawa 1988 về thuê tài chính quốc tế quy định, hợp
đồng thuê tài chính quốc tế là một giao dịch theo đó một bên (bên cho thuê – là ngân
hàng hay các công ty tài chính) phù hợp với những đặc điểm và điều kiện được bên
kia nhất trí (người thuê) ký kết hợp đồng mua bán với bên thứ ba (người bán) và
theo hợp đồng này người cho thuê mua máy móc thiết bị công nghiệp hay những
thiết bị khác và như vậy tham gia vào hợp đồng cho thuê tài chính với người thuê
khi giao cho người thuê quyền sử dụng máy móc và được thanh toán theo định kỳ.
6
Hợp đồng thuê tài chính là một giao dịch đặc biệt được sử dụng trong lĩnh vực
hoạt động thương mại, vì thế chủ thể của nó là những chủ thể chuyên nghiệp trong
lưu thông thương mại. Trong hợp đồng thuê tài chính có các chủ thể tham gia sau:
Bên cho thuê thông thường là những công ty tài chính hay là ngân hàng, nói
cách khác là những tổ chức thương mại được phép huy động vốn.
Bên thuê tài chính là bên nhận tài sản để tạm thời chiếm hữu và sử dụng trên
cơ sở hợp đồng thuê tài chính.
Người bán là người ký kết hợp đồng mua bán tài sản với bên cho thuê và sau
đó giao hàng cho người sử dụng. Ở đây, người bán được biết trước rằng
người sử dụng tài sản này không phải là người đã trả tiền mua nó, người sở
hữu nó mà là người thuê, người này có quyền trực tiếp có những yêu cầu đối
với người bán liên quan đến chất lượng hàng hóa (máy móc thiết bị) hay là
nghĩa vụ bảo lãnh của người bán. Như vậy, điểm đặc biệt của hợp đồng
thuê tài chính quốc tế thể hiện ở chỗ: Người thuê tài sản không nằm trong
mối liên hệ hợp đồng với người bán nhưng lại có một số quyền đối với
người bán.
Hợp đồng thuê tài chính nội địa và hợp đồng thuê tài chính quốc tế có nội dung
và các dấu hiệu giống nhau. Điểm khác nhau cơ bản giữa chúng là trong hợp đồng
thuê tài chính quốc tế trụ sở thương mại của bên cho thuê và trụ sở thương mại của
bên thuê phải nằm trên lãnh thổ của các quốc gia khác nhau (Điểm 2 Điều 1 Công
ước Ottawa 1988).
Dưới góc độ kinh tế, bản chất của hợp đồng thuê tài chính quốc tế là hợp đồng
tín dụng tài chính, có nghĩa là người thuê muốn mua sắm máy móc, thiết bị của một
người bán xác định. Tuy nhiên, không có khả năng tài chính để sở hữu chúng. Vì
vậy, phải yêu cầu ngân hàng hay công ty tài chính thanh toán. Theo nguyên tắc thì tài
chính có thể được cung cấp cho người thuê bằng hình thức khác. Ví dụ như cho
người thuê vay, tuy nhiên trong trường hợp này người cho vay (ngân hàng hay công
ty tài chính) phải thực hiện một số hoạt động nhất định và những hoạt động này
thường gắn liền với nhiều thủ tục phức tạp để trong trường hợp không thu hồi
được tiền cho vay có thể đòi lại được quyền sở hữu đối với máy móc thiết bị được
chuyển giao. Thuê tài chính cho phép thực hiện việc cho vay trên thực tế nhưng
người cho thuê vẫn giữ quyền sở hữu đối với đối tượng hợp đồng thuê tài chính, có
7
nghĩa là người cho thuê chỉ cung cấp tài chính theo hợp đồng thuê tài chính và mối
quan tâm chính của họ chỉ là thu lợi nhuận từ việc cho vay tài sản.
Hợp đồng thuê tài chính được sử dụng một cách rộng rãi nhờ việc nó bảo đảm
cho người thuê có khả năng được sử dụng những máy móc thiết bị công nghiệp và
trong tương lai có thể được quyền sở hữu đối với máy móc thiết bị này mà không
cần phải bỏ ra một khoản tiền lớn cho đầu tư ban đầu. Còn người cho thuê có thể
dùng khả năng tài chính của mình để đầu tư một cách có hiệu quả bằng cách mua
máy móc thiết bị sau đó cho thuê và thường là cho thuê dài hạn. Người cho thuê
hoàn lại vốn đầu tư của mình, bao gồm cả lãi suất bằng cách nhận tiền do bên thuê
thanh toán vì đã sử dụng tài sản. Trong thực tiễn thương mại quốc tế, thường thì
khi hợp đồng thuê tài chính hết thời hạn, bên thuê mua lại tài sản đã thuê. Thông
thường cả bên cho thuê và bên thuê đề được hưởng ưu đãi về thuế, đây cũng là một
trong những vấn đề làm cho hợp đồng thuê tài chính trở nên hấp dẫn trong hoạt
động thương mại quốc tế.
1.2.
Đặc điểm
Hợp đồng thuê tài chính là một loại của hợp đồng thuê tài sản, nó được đặc
trưng bởi một số dấu hiệu đặc thù. Trên cơ sở công ước quốc tế về hợp đồng thuê
tài chính quốc tế, pháp luật của một số nước cũng như thực tiễn áp dụng hợp đồng
thuê tài chính có thể khái quát một số dấu hiệu của hợp đồng thuê tài chính như sau:
8
-
Người cho thuê phải có mục đích cung cấp tài chính (đầu tư), có nghĩa là
người cho thuê ký kết hợp đồng thuê tài chính với mục đích là đầu tư vào tài
sản và sau đó cho thuê tài sản này, còn tiền do người thuê thanh toán theo bản
chất là một hình thức thu nhập từ việc đầu tư. Rõ ràng là người cho thuê
không cần tài sản trong hình thức vật chất tự nhiên của nó mà người cho thuê
mua tài sản với mục đích cho thuê để thu lời. Ở đây, quyền lợi của người
cho thuê dược bảo đảm bởi tài sản cho thuê thuộc sở hữu của họ, trong
trường hợp người thuê không thực hiện nghĩa vụ của mình thì người cho thuê
không cần yêu cầu thiệt hại mà chỉ đơn giản là yêu cầu trả lại tài sản. Như
vậy, hợp đồng thuê tài chính còn thực hiện chức năng bảo đảm thực hiện
nghĩa vụ.
-
Sau khi ký kết hợp đồng, bên cho thuê mua tài sản do người thuê lựa chọn
của người bán cũng do người thuê chỉ định và giao tài sản đó cho bên thuê.
Theo công ước Ottawa 1988 về thuê tài chính quốc tế thì đây là dấu hiệu chủ
yếu của hợp đồng thuê tài chính. Trong trường hợp này, bên cho thuê không
chịu trách nhiệm về sự lựa chọn đối tượng của hợp đồng cũng như sự lựa
chọn của người bán. Tuy nhiên, ngay cả trong trường hợp này, hợp đồng thuê
tài chính vẫn có dấu hiệu, theo đó bên cho thuê phải mua tài sản sau khi ký
kết hợp đồng và việc mua tài sản này nhằm mục đích phục vụ cho việc thực
hiện hợp đồng thuê tài chính.
-
Tài sản được bên thuê thuê chỉ để sử dụng trong hoạt động kinh doanh
thương mại. Cũng chính vì mục đích này mà hợp đồng được ký kết. Đây là
một trong những điểm khác biệt quan trọng của hợp đồng thuê tài chính so
với hợp đồng thuê tài sản. Thật vậy, hợp đồng thuê tài chính cho phép người
có ít tiền có thể sử dụng tài sản lớn gấp nhiều lần tài sản của mình. Vì vậy,
nếu tài sản không được sử dụng trong hoạt động kinh doanh thương mại, tức
là sinh lời, thì người thuê không thể có khả năng trả tiền thuê.
-
Người thuê đồng thời vừa chiếm hữu vừa sử dụng tài sản được bên cho thuê
giao theo hợp đồng thuê tài chính. Nếu người thuê chỉ sử dụng tài sản không
thôi thì hợp đồng không còn ý nghĩa của hợp đồng thuê tài chính. Bởi vì,
người cho thuê không cần thiết phải giữ lại quyền chiếm hữu đối với tài sản
cho thuê. Mục đích của bên cho thuê trong hợp đồng thuê tài chính là thu lợi
nhuận thông qua việc cho thuê tài sản. Vì vậy, việc chiếm hữu tài sản đã cho
thuê có thể gặp nhiều vấn đề phức tạp, bởi vì trong nhiều trường hợp bên
cho thuê có thể phải chịu một số chi phí bổ sung.
-
Bên thuê có khả năng mua lại đối tượng thuê tài chính nếu việc mua lại này
được quy định trong hợp đồng. Cũng phải nói rằng, quyền mua lại tài sản
thuê cũng được quy định trong mọi hợp đồng thuê tài sản (Bộ luật Dân sự
Việt Nam). Tuy nhiên, để mua lại tài sản, người thuê phải trả một khoản
tiền mua đặc biệt được quy định trong hợp đồng thuê tài sản hay trong thỏa
thuận bổ sung cho hợp đồng. Còn trong hợp đồng thuê tài chính, tiền thuê
đồng thời cũng là tiền mua lại tài sản. Tất nhiên, khả năng mua lại đối tượng
của hợp đồng thuê tài chính phải được quy định trực tiếp trong hợp đồng.
Vì những dấu hiệu nói trên mà một số tác giả coi hợp đồng thuê tài chính là một
giao dịch song vụ, gắn liền với hợp đồng mua bán tài sản cho thuê. Bên cho thuê
theo hợp đồng thuê tài chính giao việc thực hiện một phần nghĩa vụ của mình cho
người bán theo hợp đồng mua bán như là một sự ủy quyền thực hiện nghĩa vụ.
9
Theo đó, người bán phải chịu trách nhiệm trước người thuê về chất lượng của tài
sản cho thuê. Về phần mình, hợp đồng mua bán được coi là hợp đồng vì lợi ích của
người thứ ba – bên thuê.
Phổ biến nhất vẫn là quan điểm theo đó hợp đồng thuê tài chính là hợp đồng ba
bên, trong đó có: người bán, người cho thuê, người thuê, mỗi một người có quyền
và nghĩa vụ của riêng mình. Quan điểm này được nhiều người ủng hộ và tìm được
sự thể hiện của mình trong Công ước Ottawa 1988 về thuê tài chính quốc tế. Tuy
nhiên, cấu trúc pháp lý của định nghĩa này không đặc trưng cho pháp luật của các
nước Châu Âu lục địa. Bởi vì, luật pháp của các nước này chỉ công nhận sự tồn tại
nghĩa vụ của nhiều bên trong giao dịch liên doanh liên kết. Vì vậy, đúng hơn hết
không nên coi hợp đồng thuê tài chính quốc tế là hợp đồng giữa nhiều bên mà là
loại hợp đồng phức tạp, trong đó có cả quan hệ mua bán và quan hệ thuê tài sản.
1.3.
Cơ sở pháp lý
Hợp đồng thuê tài chính được công nhận trong thực tiễn xét xử của những quốc
gia. Ở đó pháp luật không dành riêng những quy phạm để điều chỉnh loại hợp đồng
này. Ví dụ: Hoa Kỳ, Nhật, Đức,… Ở một số quốc gia khác, loại hợp đồng này
được pháp luật điều chỉnh một cách đặc biệt. Ví dụ: ở Liên bang Nga được quy
định trong Bộ luật Dân sự và luật thuê tài chính; ở Pháp luật thuê tài chính 1966; ở
Anh – Luật về thuê bán năm 1965.
Văn bản pháp luật quốc tế chủ yếu điều chỉnh hợp đồng thuê tài chính quốc tế
là công ước Ottawa được ký kết ngày 2851988. Việc thông qua Công ước này tạo
nên sự quan tâm đến vấn đề hệ thống hóa việc điều chỉnh pháp luật trong lĩnh vực
thuê tài chính ở nhiều quốc gia. Liên minh Châu Âu mong muốn các thành viên tham
gia Công ước này. Những quy định của Công ước Ottawa 1988 được Ủy ban Pháp
luật của LEASEUROPE sử dụng để soạn thảo hợp đồng thuê tài chính mẫu áp
dụng trong hoạt động thuê tài chính trong phạm vi Châu Âu. Hiện nay, số lượng
quốc gia tham gia Công ước này không nhiều. Vì vậy, các quan hệ phát sinh từ hợp
đồng thuê tài chính quốc tế được điều chỉnh bằng các quy phạm của luật quốc gia.
Ở Việt Nam, hợp đồng thuê tài chính được Luật Các tổ chức tín dụng điều
chỉnh (Điều 61, 62, 63). Tuy nhiên, văn bản pháp luật này chỉ dừng lại ở mức độ quy
định quyền và nghĩa vụ của bên cho thuê và bên thuê mà chưa nói rõ bản chất, đặc
điểm của hợp đồng thuê tài chính cũng như mối quan hệ giữa người bán và người
thuê. Việc pháp luật của Việt Nam chưa điều chỉnh một cách toàn diện những quan
10
hệ phát sinh từ hợp đồng thuê tài chính cũng như chính bản thân hợp đồng thuê tài
chính sẽ ảnh hưởng đến hoạt động thương mại quốc tế của nước ta trong quá trình
hội nhập kinh tế quốc tế.
1.4.
Nội dung hợp đồng thuê tài chính
Nội dung cơ bản của hợp đồng thuê tài chính bao gồm các điều khoản
chủ yếu về quyền và và nghĩa vụ của các bên.
1.4.1. Các điều khoản cơ bản của hợp đồng thuê tài chính
Đối tượng của hợp đồng thuê tài chính là mọi tài sản không phải hàng tiêu
dùng, gồm có: nhà máy xí nghiệp, những loại tài sản khác như: máy móc thiết bị,
các phương tiện vận tải, những tài sản là động sản hay bất động sản được sử
dụng trong hoạt động kinh doanh thương mại.
Thông thường đối tượng của hợp đồng thuê tài chính là động sản vì những
hoạt động thương mại có tính hệ thống đại trà thường mang lại nhiều lợi
nhuận. Đất đai, mặt nước thường không thể là đối tượng của hợp đồng thuê tài
chính quốc tế. Như vậy có thể nói rằng mọi đối tượng hợp đồng thuê tài chính
quốc tế là tài sản là người thuê có thể sử dụng cho mục đích kinh doanh thương
mại.
Theo nguyên tắc, đối tượng của hợp đồng thuê tài chính quốc tế là động sản,
bất động sản, tuy nhiên theo Công ước Ottawa 1988 không coi bất động sản là
đối tượng của hoạt động này do tính đặc thù của giao dịch này trong lưu thông
quốc tế. Có thể nhận thấy rằng quy định về bất động sản và động sản trong
Công ước Viên 1980 và trong Công ước Ottawa 1988 có một số điểm khác nhau.
Ví dụ máy bay, tàu thủy, tàu hỏa là bất động sản theo quy định Công ước Viên
nhưng trong thực tiễn thương mại các loại tài sản trên được coi là đối tượng
của hợp đồng thuê tài chính quốc tế.
Ở Việt Nam cũng có quy định tương tự như cho thuê tài chính quốc tế,
pháp luật chỉ cho phép tín dụng tổ chức cho thuê tài chính với đối tượ ng là
động sản. Sở dĩ bất động sản không là đối tượ ng của hoạt độ ng chô thuê tài
chính vì quy định tại Điều 73 Luật các tổ chức tín dụng mà theo đó, tổ chức
tín dụng không đượ c phép kinh doanh b ất động sản. Để giải thích cho quy
định này, có ba lý do chính đượ c đư a ra:
11
+ Một là, thị trường bất động sản hiện nay ở Việt Nam qua th ất th ường,
không có quy luật rõ ràng và tiềm ẩn quá nhiều rủi ro.
+ Hai là, tính thanh khoản c ủa th ị tr ường b ất đọng sản hiện nay ở thị tr ường
Việt Nam hi ện nay là quá kém.
+ Ba là, bất động sản là tài sản bảo đả m thông dụng, là việc để tổ chức tín
dụng kinh doanh b ất động sản có thể xảy ra các rủ i ro về đạ o đứ c.
Đối tượ ng của hợp đồng thuê tài chính quốc tế sau khi được giao cho
người thuê, vẫn thuộc sở hữu của ngươi cho thuê. Dưới góc độ kế toán việc tài
sản cho thuê thuộc sở hữu của người cho thuê cần phải được thể hiện trong sổ
sách kế toán của người thuê. Đây là sự khác biệt cơ bản của hợp đồng thuê tài
sản thông thường. Quy định này thể hiện sự cần thiết để giải quyết vấn đề ai là
người chịu khấu hao đối tượng của thuê tài chính. Trong thực tiễn thương mại,
tài sản là đối tượng của thuê tài chính nằm trong sổ sách kế toán của người nào
thì người đó chịu khấu hao tài sản.
Thời hạn của hợp đồng thuê tài chính quốc tế do các bên thỏa thuận, phụ
thuộc vào giá trị và thời gian khấu hao của tài sản cho thuê. Thông thường hợp
đồng được kí dài hạn. Tài sản là đối tượng của hợp đồng thuê tài chính được
cho thuê trong một thời gian nhất định, thời hạn này thường là tương đương với
thời gian khấu hao của tài sản cho thuê, tức là thời hạn mà bên cho thuê có thể
thu hồi cả vốn lẫn lãi. Khả năng mà hợp đồng thuê tài chính vô hạn hay không
quy định thời gian không được pháp luật cho phép cũng như không được công
nhận trong tực tiễn hoạt động thuê tài chính quốc tế. Điều này không phải là
ngẫu nhiên bởi vì trong hoạt động thuê tài chính quốc tế đòi hỏi phải có hoạt
động tính toán tiền thuê tài sản một cách chính xác phụ thuộc vào thời hạn của
hợp đồng. Như vậy khi kí kết hợp đồng, các bên đã biết thời hạn có hiệu lực.
Trong trường hợp ngược lại, những tiêu chí rõ ràng để xác định khả năng tài
chính của công ty cho thuê tài chính sẽ mất đi mà công ty tài chính được phép
huy động vốn từ bên ngoài.
Giá của hợp đồng thuê tài chính được hiểu là tiền thuê tài sản và bao gồm hai
phần: chi phí đầu tư và thù lao của bên cho thuê. Tiền thuê tài chính được thanh
toán phụ thuộc vào thời gian hao mòn của tài sản cho thuê.
Những chi phí đầu tư bao gồm :
+ Giá thành ban đầu của đối tượng hợp đồng thuê tài chính
12
+ Lãi suất mà bên cho thuê phải trả cho ngân hàng theo hợp đồng vay tín dụng
+ Những chi phí liên quan đến bảo lãnh theo hợp đồng nếu có
+ Thuế và những khoản thanh toán khác
+ Những chi phí của bên cho thuê liên quan đến việc thực hiện bảo dưỡng, đại
tu đối tượng hợp đồng tài chính nếu bên cho thuê có nghĩa vụ phải thực hiện
nghĩa vụ này
+ Tiền mua bảo hiểm cho đối tượng của hợp đồng thuê tài chính nếu bên cho
thuê mua bảo hiểm và nếu hợp đồng tài chính không có quy định khác
Thù lao là khoản tiền được quy định trong hợp đồng thuê tài chính mà bên
thuê phải trả cho bên cho thuê ngoài chi phí đầu tư ban đầu. Đây cũng chính là
thu nhập của bên cho thuê tài sản.
Trong thực tiễn thương mại quốc tế, tiền thuê tài sản trong hợp đồng tài
chính được xác định theo nguyên tắc dưới dạng thanh toán cho toàn bộ tài sản
được thuê. Trong trường hợp đối tượng hợp đồng gồm nhiều tài sản có thời hạn
sử dụng khác nhau thì tiền thuê sẽ đươc xác định phù hợp và tính vào thời h ạn
sử dụng của mỗi loại tài sản.
Các văn bản quy phạm pháp luật của Việt Nam liên quan đến lĩnh vực
cho thuê tài chính bao gồm:
Năm 1995, Th ống đốc NHNNVN ban hành thể lệ tín dụng thuê mua
(quyết định 194/QĐNH5).
Nghị định 64/CP VỀ “Quy ch ế t ạm th ời v ề t ổ ch ức và hoạt động của
công ty cho thuê tài chính tại việt nam”
Luật tổ chức tín dụng 1997 ra đời (đượ c sửa đổi, bổ sung năm 2004) tại
điều 20, 61 đến 63 quy định hoạt động cho thuê tài chính đượ c điề u chỉnh
chi tiết và hệ thống hơn. Các văn bản dướ i luật là Nghị đị nh 16/2001/NĐ
CP đượ c sửa đổ i bổ sung bởi nghị đị nh 65/2005 /nđcp; Nghị định
39/2014/NĐCP về hoạt động của công ty tài chính và công ty cho thuê tài
chính.
Pháp luật Việt Nam quy định các loại hình cho thuê tài chính rất phong phú
gồm cho thuê tài chính hai bên, cho thuê tài chính ba bên, mua và cho thuê lại, cho
thuê tài chính liên kết, cho thuê tài chính hợp tác, cho thuê tài chính giáp lưng.
Trong đó một số loại hình có nhiều quan hệ với nhiều hơn 3 đối tượng là người
13
cung cấp thiết bị, người cho thuê, người thuê. Ví dụ như cho thuê tài chính hợp
tác có thêm vai trò là người cho vay khi mà bên thuê có nhu cầu thuê của nhiều
công ty cho thuê tài chính vì khả năng vốn của công ty cho thuê tài chính không
đảm bảo cho bên thuê thuê tài sản. Khi này nó sẽ huy động vốn từ nhiều công ty
và nhóm công ty này sẽ có một công ty cho thuê tài chính làm đầu mối. Hay loại
hình cho thuê tài chính giáp lưng bên thuê tài sản sẽ cho người khác thuê lại tài
sản của mình nếu được sự đồng ý của người cho thuê.
1.4.2. Quyền và nghĩa vụ của các bên
Quyền và nghĩa vụ của bên cho thuê
Quyền định đoạt đối tượng hợp đồng thuê tài chính thuộc ngươì cho thuê.
Người cho thuê có thể đòi lại tài sản trong những trường hợp và theo thủ tục do
pháp luật hay hợp đồng thuê tài chính quy định, ví dụ bên thuê không trả tiền
thuê.
Mua tài sản của người bán do bên thuê chỉ định trên cơ sở hợp đồng mua bán
hàng hóa. Bên cho thuê, khi mua tài sản, phải thông báo cho người bán biết rằng,
tài sản được mua để cho thuê và chỉ. rõ tên người thuê. Hợp đồng cũng có thể
quy định, bên cho thuê tự chọn tài sản và tự chọn người bán. Theo quy định của
Điều 8 Công ước Ottwa 1988, bên cho thuê không chịu trách nhiệm trước người
thuê về chất lượng của đối tượng hợp đồng thuê tài chính, ngoại trừ trường hợp
khi mà người thuê chịu những thiệt hại do sự can thiệp của người cho thuê trong
việc lựa chọn người bán hay đối tượng hợp đồng gây ra cũng như trong trường
hợp nếu người thuê quá tin tưởng vào kinh nghiệm của người cho thuê. Trong
hợp đồng này, người cho thuê không chịu trách nhiệm trước người thứ ba vê
những thiệt hại do đối tượng hợp đồng thuê tài chính gây ra. Bảo đảm việc giao
tài sản cho bên thuê, tài sản phải phù hợp với điều kiện của hợp đồng và mục
đích sử dụng. Theo quy định tại Điều 10 Công ước Ottawa 1988, người thuê có
các quyền đối với người bán, và người bán phải có nghĩa vụ tương ứng đối với
người thuê như là một bên của hợp đồng mua bán. Tất nhiên người bán không
thể chịu trách nhiệm theo hợp đồng thuê tài chính trước người cho thuê và người
thuê về cùng một thiệt hại. Ngoài ra, người thuê không thể đơn phương hủy hợp
đồng mua bán.
Bên thuê không có quyền đưa ra cho bên cho thuê bất kì một yêu cầu nào
khác liên quan đến việc người bán không giao hàng, không giao đủ hoặc giao
chậm ngoại trừ trường hợp là hậu quả những hành vi của bên cho thuê. Tuy
14
nhiên, cần phải chú ý rằng, mặc dù bên cho thuê không chịu trách nhiệm trước
bên thuê do tài sản được giao theo hợp đồng thuê tài chính quốc tế không phù
hợp với điều kiện hợp đồng nhưng có quyền cùng với bên thuê đưa ra những
yêu cầu liên quan đến chất lượng máy móc thiết bị cho bên bán.
Bởi vì việc sử dụng đối tượng thuê tài chính là mục đích chính của bên thuê,
nên đối tượng thuê tài chính thường được đăng kí dưới tên người thuê. Theo
nguyên tắc, trong chứng từ đăng kí có chỉ rõ chủ sở hữu của đối tượng hợp đồng
thuê tài chính (người cho thuê), ngoài ra hợp đồng thuê tài chính còn quy định
nghĩa vụ của bên thuê không có quyền đưa ra một sự thay đổi nào vào chứng từ
đăng kí nếu không có sự đồng ý của bên cho thuê. Trong trường hợp hợp đồng
thuê tài chính chấm dứt hiệu lực trước thời hạn hoặc trong trường hợp bên thuê
không sử dụng quyền mua lại đối tượng hợp đồng thuê tài chính, đăng ký của
đối tượng này bị hủy.
Bên cho thuê phải bảo đảm cho bên thuê quyền sử dụng đối tượng của hợp
đồng và bảo vệ quyền này khỏi sự can thiệp của người thứ ba , ngoại trừ
trường hợp sự can thiệp này là hậu quả của những hành vi hay sơ suất của chính
bên thuê.
Quyền và nghĩa vụ của bên thuê
Theo quy định tại Điều 9 Công ước Ottawa 1988 , bên thuê có nghĩa vụ phải
quan tâm một cách đúng mực đến đối tượng của hợp đồng thuê tài chính, sử
dụng mục đích này vì mục đích này đối tượng hợp đồng được sản xuất, bảo
quản máy móc thiết bị trong những điều kiện phù hợp.
Bên thuê có quyền chiếm hữu và sử dụng đối thượng thuê tài chính. Quyền
này theo bản chất là quyền tuyệt đối, nó không thể là đối tượng của việc tranh
chấp theo nghĩa vụ cuả người cho thuê, ngay cả khi tài sản cho thuê được đăng
kí dưới tên của người cho thuê. Tuy nhiên, quyền định đoạt đối tượng của hợp
đồng thuê tài chính của bên cho thuê bị pháp luật (nếu có) hay hợp đồng hạn
chế. Theo nguyên tắc, chủ sở hữu tài sản có quyền thế chấp tài sản của mình,
nhưng nếu người cho thuê thế chấp tài sản cho thuê theo hợp đồng cho thuê tài
chính quốc tế thì bên thuê có quyền hủy hợp đồng và yêu cầu bồi thường thiệt
hại. Bên thuê không có quyền định đoạt đối tượng thuê tài chính theo ý mình
bằng cách chuyển nhượng cho người thứ ba. Bên cạnh đó, điểm 2 điều 14 lại
cho phép bên thuê giao quyền sử dụng đối tượng hợp đồng hay một quyền nào
15
khác theo hợp đồng cho người thứ ba nếu được sự đồng ý của bên cho thuê và
phải phù hợp với lợi ích của người thứ ba .
Nghĩa vụ sửa chữa, bảo dưỡng định kì hay đại tu máy móc thiết bị cuả các
bên được quy định trong hợp đồng. Theo nguyên tắc chung trong thuê hợp đồng
tài chính bên thuê phải thực hiện nghĩa vụ này.
Trong thời gian có hiệu lực của hợp đồng thuê tài chính, bên thuê có nghĩa vụ
cho phép bên cho thuê tiếp cận đối tượng của hợp đồng, thông tin tài chính, mục
đích sử dụng của bên thuê để xem có phù hợp với mục đích được ghi trong hợp
đồng hay không và tuân thủ các điều kiện liên quan đến bảo quản, giữ gìn đối
tượng của hơp đồng.
Theo quy định của Điều 12 Công ước Ottawa 1988, nếu người giao hàng vi
phạm nghĩa vụ do không giao hang hay chậm giao hàng cho bên thuê thì bên thuê
có quyền đơn phương hủy bỏ hợp đồng thuê tài chính quốc tế và từ chối nhận
thiết bị. Tuy nhiên, bên cho thuê có quyền sữa chữa sai sót của mình bằng cách
đề nghị thay thế máy móc thiết bị phù hợp với hợp đồng cho thuê.
Bên thuê có quyền chưa thanh toán số tiền thuê theo định kỳ nếu bên cho thuê
chưa khắc phục sửa chữa sai sót trong việc thực hiện hợp đồng thuê tài chính
quốc tế bằng cách thay thế máy móc thiết bị phù hợp với điều kiện hợp đồng.
Nếu bên thuê nhất định đơn phương hủy bỏ hợp đồng thì có quyền yêu cầu bên
cho thuê phải trả lại các khoản đã thanh toán.
Bảo hiểm cho tài sản thường được người thuê hoặc người cho thuê tiến
hành mua. Trong trường hợp đối tượng của hợp đồng được bên cho thuê mua
bảo hiểm thì tiền mua bảo hiểm sẽ được tính vào tiền thuê phù hợp với điều
kiện của hợp đồng. Nếu bên thuê tài chính kí kêt hợp đồng cho đối tượng thuê
thì hợp đồng này được kí kết vì lợi ích của bên cho thuê, nghĩa là bên cho thuê sẽ
nhận bảo hiểm trong trường hợp rủi ro.
Theo Điều 7 Công ước Ottawa 1988, bên cho thuê vẫn là chủ sỡ hữu của đối
tượng thuê tài chính, tức là máy móc, thiết bị, vì vậy trong trường hợp bên thuê
bị phá sản thì chủ nợ của bên thuê không có quyền yêu cầu đối với đối tượng
thuê tài chính quốc tế.
Theo Điều 14 Công ước Ottawa 1988, bên cho thuê có thể chuyển nhượng
một phần hay tất cả các quyền liên quan đến đối tượng của thuê tài chính quốc
tế. Tuy nhiên sự chuyển nhượng các quyền này không làm ảnh hưởng và làm
16
thay đổi bản chất của hợp đồng thuê tài chính quốc tế được kí kết trước đó và
cũng không miễn trừ một trách nhiệm nào cho bên thuê.
1.5.
Chấm dứt hợp đồng thuê tài chính
Bên cho thuê có thể đơn phương hủy bỏ hợp đồng thuê tài chính trong những
trường hợp sau:
Bên thuê sử dụng đối tượng hợp đồng thuê tài chính không phù hợp
với điều kiện được quy định trong hợp đồng hay sử dụng không đúng mục
đích
Bên thuê cho thuê lại tài sản không được sự đồng ý của bên cho thuê
Nếu bên thuê không bảo quản tài sản thuê theo đúng quy định
Nếu bên thuê không trả tiền thuê tài sản đúng hạn (có thể hai hay ba
lần liên tiếp)
Ngoài ra trong hợp đồng các bên còn có thể quy định một số trường hợp khác mà
bên cho thuê có thể đơn phương hủy hợp đồng.
Bên thuê có thể đơn phương hủy hợp đồng trong trường hợp bên cho thuê không
giao tài sản thuê đúng thời hạn và yêu cầu bồi thường thiệt hại.
Chính phủ vừa ban hành Nghị định số 39/2014/NĐCP về hoạt động của công ty
tài chính và công ty cho thuê tài chính. Trườn hợp chấm dứt hợp đồng trước thời
hạn tại Điều 21 quy định 5 trường hợp có thể chấm dứt hợp đồng trước thời hạn:
+ Bên thuê không thanh toán tiền thuê hoặc vi phạm một trong các điều
khoản, điều kiện khác là căn cứ chấm dứt hợp đồng cho thuê tài chính, được quy
định trong hợp đồng cho thuê tài chính;
+ Bên thuê bị tuyên bố phá sản, giải thể;
+ Bên cho thuê vi phạm một trong các điều khoản, điều kiện là căn cứ chấm
dứt hợp đồng cho thuê tài chính, được quy định trong hợp đồng cho thuê tài chính;
+ Tài sản cho thuê bị mất, hỏng không thể phục hồi sửa chữa;
+ Bên cho thuê và bên thuê đồng ý để bên thuê thanh toán toàn bộ tiền thuê
còn lại trước thời hạn thuê quy định trong hợp đồng cho thuê tài chính.
Bên cho thuê và bên thuê quy định cụ thể trong hợp đồng cho thuê tài chính
việc chấm dứt hợp đồng cho thuê tài chính.
17
Và Điều 22 quy định xử lý hợp đồng cho thuê tài chính chấm dứt trước hạn:
Trường hợp hợp đồng cho thuê tài chính chấm dứt trước hạn theo
trường hợp “Bên thuê không thanh toán tiền thuê hoặc vi phạm một trong các
điều khoản, điều kiện khác là căn cứ chấm dứt hợp đồng cho thuê tài chính,
được quy định trong hợp đồng cho thuê tài chính; và khi Bên thuê bị tuyên bố
phá sản, giải thể” tại Điều 21 Nghị định 39/2014/NĐCP, bên thuê phải thanh
toán ngay toàn bộ số tiền thuê còn lại. Nếu bên thuê không thanh toán được
tiền thuê thì bên cho thuê xử lý tài sản cho thuê như sau:
+ Bên cho thuê có văn bản gửi bên thuê, Ủy ban nhân dân và cơ quan công an
nơi bên thuê đặt trụ sở chính, đặt tài sản cho thuê, thông báo về việc thu hồi
tài sản cho thuê và yêu cầu các cơ quan này trong phạm vi chức năng, nhiệm
vụ, quyền hạn của mình áp dụng các biện pháp theo quy định của pháp luật
để giữ gìn an ninh, trật tự trong quá trình thu hồi tài sản cho thuê, bảo đảm
bên cho thuê thực hiện quyền của chủ sở hữu đối với tài sản cho thuê; tiến
hành thu hồi ngay lập tức tài sản cho thuê (trừ trường hợp tài sản cho thuê là
đối tượng hoặc vật chứng của vụ án hình sự được xử lý theo quy định của
pháp luật hình sự); được cho vay bắt buộc đối với bên thuê để xử lý các chi
phí nhằm thu hồi tài sản cho thuê khi bên thuê vi phạm hợp đồng cho thuê tài
chính và không tự nguyện bàn giao tài sản;
+ Bên thuê phải dừng ngay việc sử dụng và trao trả tài sản cho thuê cho bên
cho thuê theo yêu cầu của bên cho thuê, không được có bất kỳ một hành vi
cản trở nào đối với việc thu hồi tài sản cho thuê hoặc tiếp tục chiếm giữ, sử
dụng tài sản cho thuê; thanh toán toàn bộ số tiền thuê còn lại theo quy định
của hợp đồng cho thuê tài chính và các chi phí phát sinh đến việc thu hồi tài
sản cho thuê; phải nhận nợ bắt buộc đối với số tiền bên cho thuê cho vay bắt
buộc để xử lý các chi phí nhằm thu hồi tài sản cho thuê khi bên thuê vi phạm
hợp đồng cho thuê tài chính và không tự nguyện bàn giao tài sản.
Trường hợp hợp đồng cho thuê tài chính chấm dứt trước hạn theo trường
hợp : “ Bên cho thuê vi phạm một trong các điều khoản, điều kiện là căn cứ
chấm dứt hợp đồng cho thuê tài chính, được quy định trong hợp đồng cho
thuê tài chính; và Bên cho thuê và bên thuê đồng ý để bên thuê thanh toán toàn
bộ tiền thuê còn lại trước thời hạn thuê quy định trong hợp đồng cho thuê tài
chính” của Điều 21 Nghị định 39/2014/NĐCP thì thực hiện theo những quy
định của hợp đồng cho thuê tài chính.
18
Trường hợp hợp đồng cho thuê tài chính chấm dứt trước hạn theo
trường hợp : “Tài sản cho thuê bị mất, hỏng không thể phục hồi sửa chữa”
của Điều 21 Nghị định 39/2014/NĐCP thì:
+ Khi tài sản cho thuê bị mất, bị hỏng không thể phục hồi được, bên cho thuê
phải có văn bản gửi chính quyền địa phương nơi bên thuê đặt trụ sở chính,
đặt tài sản cho thuê, thông báo về việc tài sản bị mất, bị hỏng không thể
phục hồi được và yêu cầu áp dụng các biện pháp trong thẩm quyền theo quy
định của pháp luật để bảo đảm bên cho thuê thực hiện quyền của chủ sở
hữu đối với tài sản cho thuê; gửi bên thuê thông báo về việc thu hồi tài sản
cho thuê bị hỏng và yêu cầu bên thuê thanh toán toàn bộ số tiền thuê còn lại
theo quy định của hợp đồng cho thuê tài chính và chi phí liên quan đến việc
thu hồi tài sản cho thuê;
+ Bên thuê phải trao trả tài sản cho thuê bị hỏng theo yêu cầu của bên cho
thuê, thanh toán toàn bộ số tiền thuê còn lại cho bên cho thuê theo quy định
của hợp đồng cho thuê tài chính và các chi phí phát sinh đối với việc thu hồi
tài sản cho thuê.
2. Hợp đồng bao thanh toán
2.1.
Khái niệm
Bao thanh toán (factoring) hay nhượng quyền yêu cầu thanh toán, chuyển
nhượng khoản phải thu (assignment of receivables) là việc một tổ chức tín dụng
(đơn vị bao thanh toán: factor) mua khoản tiền phải thu của người cung cấp hàng
hóa, dịch vụ; khoản tiền này phát sinh do người đó đã hoặc sẽ cung cấp hàng
hóa, dịch vụ cho khách hàng của nó trên cơ sở hợp đồng mua bán hay cung cấp
hàng hóa, dịch vụ đã được giao kết.
Bao thanh toán thực sự phát triển mạnh từ đầu thế kỷ XX, đặc biệt là ở Mỹ,
là kết quả của sự phân công lao động hợp lý trong xã hội. Theo đó, người sản
xuất, phân phối hàng hóa hay cung ứng dịch vụ chỉ tập trung vào hoạt động sản
xuất, bán hàng và cung ứng dịch vụ; việc quản lý và thu tiền từ việc bán hàng
hay cung ứng dịch vụ sẽ được tổ chức tín dụng đảm trách. Hoạt động bao thanh
toán là sự kết hợp của các dịch vụ như tài trợ vốn, đánh giá rủi ro tín dụng, quản
lý sổ sách, thu hộ, tư vấn. Lợi ích của hoạt động bao thanh toán rất đa dạng, đặc
biệt đối với các doanh nghiệp vừa và nhỏ, giúp nhà sản xuất có vốn để tiếp tục
hoạt động, duy trì được mức nhân công và quy mô sản xuất; giúp cho các doanh
19
nghiệp sản xuất hàng thời vụ tiến hành hoạt động sản xuất quanh năm, tránh
hiện tượng sa thải công nhân khi hết thời vụ; giúp doanh nghiệp phát triển với
tốc độ nhanh hơn…
Với tầm quan trọng và sự phát triển của hoạt động bao thanh toán trong nền
kinh tế, pháp luật các quốc gia ngày nay đều có quy định điều chỉnh hoạt động
này. Không những thế, nhiều nỗ lực trong việc thống nhất chế định bao thanh
toán trên phạm vi quốc tế đã được tiến hành, như Công ước Ottawa về bao thanh
toán quốc tế năm 1988 do UNIDROIT xây dựng, Bộ quy tắc các tập quán trong
bao thanh toán quốc tế do các doanh nghiệp bao thanh toán thiết lập, và Công
ước của Liên hiệp quốc về chuyển nhượng khoản phải thu trong thương mại
quốc tế năm 2001 do UNCITRAL soạn thảo.
Theo Điều 1 Công ước Ottawa về bao thanh toán quốc tế, bao thanh toán là
một hoạt động được tiến hành trên cơ sở hợp đồng bao thanh toán giao kết giữa
người cung cấp hàng hóa, dịch vụ và đơn vị bao thanh toán. Cụ thể:
UNIDROIT CONVENTION ON INTERNATIONAL FACTORING Article 1:
1. This Convention governs factoring contracts and assignments of receivables as
described in this Chapter.
2. For the purposes of this Convention, "factoring contract" means a contract
concluded between one party (the supplier) and another party (the factor) pursuant
to which:
(a) the supplier may or will assign to the factor receivables arising from contracts
of sale of goods made between the supplier and its customers (debtors) other than
those for the sale of goods bought primarily for their personal, family or household
use;
(b) the factor is to perform at least two of the following functions:
finance for the supplier, including loans and advance payments;
maintenance of accounts (ledgering) relating to the receivables;
collection of receivables;
protection against default in payment by debtors:
(c) notice of the assignment of the receivables is to be given to debtors.
20
3. In this Convention references to "goods" and "sale of goods" shall include
services and the supply of services.
Theo đó:
a. Người cung cấp chuyển giao hay sẽ chuyển giao cho đơn vị bao thanh toán
khoản phải thu phát sinh từ hợp đồng mua bán hàng hóa, dịch vụ giữa người
cung cấp và khách hàng của nó (người mua, con nợ), trừ hợp đồng mua bán hàng
hóa, dịch vụ phục vụ mục đích tiêu dùng hay cá nhân.
b. Đơn vị bao thanh toán phải thực hiện ít nhất hai trong số các hành vi sau:
– Tài trợ cho người cung cấp, bao gồm cả việc cho vay hay trả tiền trước;
– Thực hiện các hoạt động kế toán, sổ sách liên quan đến khoản phải thu;
– Thu tiền đối với khoản phải thu;
– Tiến hành các biện pháp bảo vệ trong trường hợp người mua (con nợ) không
thanh toán.
c. Thông báo việc chuyển nhượng khoản phải thu cho người mua (con nợ).
Ở Việt Nam, hoạt động bao thanh toán đã từng được các tổ chức tín dụng
(TCTD) thực hiện nhưng chủ yếu dưới hình thức của một hợp đồng tín dụng do
pháp luật ngân hàng chưa có quy định cụ thể về hoạt động bao thanh toán, trong
khi lại bắt buộc cho vay trên cơ sở phải có bảo đảm bằng tài sản. Để tạo khung
pháp lý cho hoạt động bao thanh toán nhằm đa dạng hóa các hình thức cấp tín
dụng, tuân thủ cam kết của Việt Nam về hoạt động bao thanh toán trong Hiệp
định Thương mại ViệtMỹ, đặc biệt sau khi có Luật sửa đổi, bổ sung một số
điều của Luật các tổ chức tín dụng năm 2004, cho phép TCTD được tự quyết
định trong việc cho vay hay cấp tín dụng nói chung trên cơ sở có bảo đảm hay
không có bảo đảm bằng tài sản, Ngân hàng Nhà nước đã ban hành Quy chế bao
thanh toán kèm theo Quyết định số 1096/2004/QĐNHNN. Theo Quy chế này,
“bao thanh toán là một hình thức cấp tín dụng của TCTD cho bên bán hàng thông
qua việc mua lại các khoản phải thu phát sinh từ việc mua, bán hàng hoá đã
được bên bán hàng và bên mua hàng thỏa thuận trong hợp đồng mua, bán hàng”.
Như vậy, hoạt động bao thanh toán của TCTD là một hình thức cấp tín dụng
cho các nhà sản xuất, phân phối hàng hóa, hay cung cấp dịch vụ. Chênh lệch
giữa số tiền thu từ người mua trên cơ sở khoản phải thu và số tiền ứng trước
cho người bán khi mua khoản phải thu là lãi cấp tín dụng và phí quản lý sổ sách,
21
phí bù đắp rủi ro tín dụng cùng các chi phí khác liên quan. Khác với hoạt động
chiết khấu thương phiếu, hoạt động bao thanh toán diễn ra trước khi có sự tồn
tại của thương phiếu (hối phiếu hay lệnh phiếu). Khác với hoạt động cho vay
có bảo đảm bằng khoản phải thu, khoản phải thu trong hoạt động bao thanh
toán được (hay sẽ được) chuyển giao cho đơn vị bao thanh toán, và hoạt động
bao thanh toán còn liên quan đến nhiều dịch vụ khác ngoài tài trợ vốn.
Tuy nhiên, phải thấy rằng khái niệm bao thanh toán theo quy định của Điều 2
và Điều 4 Quy chế bao thanh toán như vậy là chưa đầy đủ, chỉ dừng lại đối với
khoản phải thu phát sinh từ việc mua bán hàng hóa, không đề cập đến khoản
phải thu phát sinh từ việc cung ứng dịch vụ trên cơ sở hợp đồng giao kết giữa
bên cung ứng và bên mua. Pháp luật các quốc gia có hoạt động bao thanh toán
phát triển cũng như Điều 2 Công ước của Liên hiệp quốc về chuyển nhượng
khoản phải thu năm 2001 đều không có sự phân biệt này. Khoản 2 Điều 1 Công
ước Ottawa về bao thanh toán quốc tế năm 1988 tuy chỉ đề cập đến khoản phải
thu phát sinh từ hợp đồng mua bán hàng hóa nhưng khoản 3 Điều này lại đề cập
khái niệm “hàng hóa” và “mua bán hàng hóa” ở đây bao gồm cả dịch vụ và cung
ứng dịch vụ.
Bên cạnh đó, Quy chế bao thanh toán không đề cập đến “khoản phải thu
trong tương lai”, tức khoản phải thu sẽ hình thành khi người bán chuyển giao
hàng hoá, dịch vụ cho người mua theo hợp đồng đã giao kết. Ngoài ra, quy trình
hoạt động bao thanh toán theo Điều 13 của Quy chế này cho thấy đơn vị bao
thanh toán chỉ có thể chuyển tiền ứng trước cho bên bán hàng sau khi khoản phải
thu theo hợp đồng mua bán hàng hóa đã tồn tại. Điều này sẽ hạn chế hoạt động
bao thanh toán ở Việt Nam bởi vì theo thông lệ, hoạt động bao thanh toán bao
gồm việc mua lại các khoản phải thu đang tồn tại (nhưng không có sự hiện diện
của thương phiếu) hay khoản phải thu trong tương lai miễn là khoản phải thu
này có thể xác định, và đơn vị bao thanh toán có thể chuyển tiền cho bên bán vào
bất cứ lúc nào sau khi hợp đồng bao thanh toán được giao kết căn cứ vào quy
định cụ thể của hợp đồng này.
Về cơ bản, bao thanh toán là hình thức cho vay ngắn hạn, trong đó người cho
vay được đảm bảo bằng cách nắm giữ quyền được đòi khoản phải thu của
người đi vay.
Nói tóm lại, bao thanh toán được hiểu là sự chuyển nhượng nợ của người
mua hàng (khách nợ) từ người bán hay cung ứng dịch vụ (chủ nợ cũ) sang đơn vị
22
bao thanh toán (chủ nợ mới). Đơn vị bao thanh toán đảm bảo việc thu nợ, tránh
các rủi ro không trả nợ hoặc không có khả năng trả nợ của người mua. Đơn vị
bao thanh toán có thể trả trước toàn bộ hay một phần các khoản nợ của người
mua cùng với một khoản hoa hồng tài trợ và phí thu nợ. Mọi rủi ro không thu
được tiền hàng đều do người tài trợ gánh chịu.
2.2.
Phân loại
Tùy theo từng tiêu chí phân loại mà bao thanh toán được chia thành: bao thanh
toán mở (disclosed factoring) và bao thanh toán đóng (undisclosed factoring), bao
thanh toán có quyền truy đòi (recourse factoring) và bao thanh toán không có
quyền truy đòi (non recourse factoring), bao thanh toán trực tiếp (direct factoring)
hay bao thanh toán gián tiếp (indirect factoring)…
2.2.1. Theo phạm vi thực hiện
Bao thanh toán trong nước: Bao thanh toán trong nước là loại hình BTT
dựa trên hợp đồng mua bán hàng hóa, trong đó bên bán hàng và bên mua
hàng là những đơn vị cư trú trong nước.
Bao thanh toán xuất nhập khẩu: Bao thanh toán xuất nhập khẩu là loại
hình BTT dựa trên hợp đồng xuất nhập khẩu hàng hóa, trong đó bên bán
hàng và bên mua hàng là những đơn vị cư trú ở hai quốc gia khác nhau.
Liên quan đến BTT xuất nhập khẩu chúng ta cần có sự phân biệt rõ ráng giữa
hai nghiệp vụ Factoring và Forfaiting như sau:
23
Tiêu chí
Factoring
Forfaiting
Bản chất
Dịch vụ tài trợ xuất khẩu
ngắn hạn thông qua chiết
khấu các khoản phải thu của
nhà xuất khẩu với điều kiện
không miễn truy đòi
Dịch vụ tài trợ xuất khẩu trung
và dài hạn thông qua chiết khấu
các khoản phải thu xuất khẩu
bằng hối phiếu, kỳ phiếu và các
công cụ chuyển nhượng khác với
điều kiện miễn truy đòi người
bán theo mức lãi suất cố định đến
100% giá trị hợp đồng
Chủ thể
Nhà factor
Ngân hàng forfaiting
Quy mô
tài trợ
80% trị giá hóa đơn được
ứng trước
Tài trợ ngay 100% giá trị hợp
đồng
Mức độ
tín nhiệm
Nhà factor tự đánh giá
Ngân hàng forfaiting và hệ số tín
nhiệm của ngân hàng bảo lãnh
Dịch vụ
cung cấp
Quản lý sổ sách kèm các dịnh
vụ khác
Không cung cấp dịch vụ khác
Kì hạn
Tài trợ ngắn hạn
Tài trợ trung và dài hạn
2.2.2. Theo ý nghĩa bảo hiểm rủi ro
Bao thanh toán có quyền truy đòi (recourse factoring): là hình thức BTT mà
đơn vị thực hiện BTT có quyền truy đòi lại số tiền đã ứng trước cho bên
bán hàng khi bên mua hàng không có khả năng hoàn thành nghĩa vụ thanh
toán các khoản phải thu.
Bao thanh toán miễn truy đòi (Nonrecourse factoring): là hình thức BTT
mà đơn vị thực hiện BTT chịu toàn bộ rủi ro khi bên mua hàng không có
khả năng hoàn thành nghĩa vụ thanh toán các khoản phải thu. Đơn vị BTT
chỉ có quyền đòi lại số tiền ứng trước cho bên bán hàng trong truờng hợp
bên mua hàng từ chối thanh toán khoản phải thu do bên bán hàng giao
hàng không đúng hợp đồng haymột lý do nào khác không liên quan đến
khả năng thanh toán của bên mua hàng.
2.2.3. Theo thời hạn
Bao thanh toán ứng trước: là loại hình bao thanh toán theo đó đơn vị
bao thanh toán chiết khấu các khoản phải thu trước ngày đáo hạn và ứng
trước tiền cho đơn vị bán hàng (có thể đến 80% trị giá hóa đơn).
Bao thanh toán khi đến hạn: là loại hình bao thanh toán theo đó đơn vị bao
thanh toán sẽ trả cho các khách hàng của mình (người bán hàng) số tiền
bằng giá mua của các khoản bao thanh toán khi đáo hạn.
2.2.4. Theo phương thức bao thanh toán
24
Bao thanh toán từng lần: là phương thức BTT mà tương ứng với từng lần
thực hiện mua bán hàng hóa giữa bên bán hàng và bên mua hàng theo
những thỏa thuận trong hợp đồng mua bán, đơn vị thực hiện BTT sẽ ứng
trước một số tiền tạm ứng căn cứ trên giá trị giao dịch của lần mua bán
hàng hóa đó.
Bao thanh toán theo hạn mức: là phương thức BTT mà đơn vị thực hiện
BTT sẽ xem xét cấp một hạn mức BTT tối đa cho bên bán hàng. Căn cứ
vào việc giao dịch mua bán hàng hóa được thực hiện giữa bên bán và bên
mua mà đơn vị thực hiện BTT sẽ ứng trước một số tiền tạm ứng căn cứ
trên giao dịch miễn là tổng số tiền ứng trước tại một thời điểm không
được vượt quá hạn mức BTT đã được cấp.
Đồng bao thanh toán: là phương thức BTT mà các đơn vị BTT phải liên
kết với nhau để thực hiện BTT cho bên bán hàng do số tiền ứng trước
cho bên bán hàng lớn hơn tỷ lệ an toàn trên vốn điều lệ hoạt động của
đơn vị BTT đó theo quy định của pháp luật.
2.2.5. Theo cách thức thực hiện
Phương thức thực hiện truyền thống (factoring): Bên bán và bên mua sẽ
liên hệ với đơn vị BTT để biết chắc rằng đơn vị BTT có mua lại các
khoản phải thu cho bên bán hay không trước khi thực hiện mua bán theo
thỏa thuận trong hợp đồng mua bán.
Phương thức thực hiện phi truyền thống (reverse factoring): Đơn vị BTT
sẽ tiến hành xây dựng những tiêu chuẩn chung cho bên mua và bên bán đủ
điều kiện thực hiện BTT tại đơn vị BTT đó. Trên cơ sở chuẩn xếp hạng,
đơn vị BTT sẽ cấp hạn mức BTT cho cả bên bán và bên mua. Nếu những
quan hệ giao dịch mua bán phát sinh mà bên mua và bên bán nằm trong tiêu
chuẩn chung thì đơn vị này sẽ tiến hành thực hiện BTT, miễn là tổng số
tiền ứng trước không được vượt quá hạn mức BTT đã được cấp cho bên
mua hay bên bán.
2.2.6. Theo mối quan hệ pháp lý
Trong thực tiễn ký kết và thực hiện hợp đồng bao thanh toán quốc tế, căn cứ
vào mối quan hệ pháp lý của những người tham gia vào quan hệ bao thanh toán,
có thể phân chia hợp đồng bao thanh toán thành hai loại là hợp đồng bao thanh
toán đóng và hợp đồng bao thanh toán mở:
25
Hợp đồng bao thanh toán đóng: người bán bán cho ngân hàng hay tổ chức
tín dụng các khoản phải thu phát sinh từ việc bán hàng nhưng vẫn giữ
quan hệ hợp đồng với người mua và người mua không được thông báo về