Có anh nơng dân mới lập gia đình
nhưng phải đi xa làm ăn. Vài tháng
sau, anh nhận được thư vợ, nội
dung như sau:
Đám ruộng hai bờ ở dốc mông
Lâu ngày không cấy vẫn để không
Nước non vẫn đủ, cỏ mọc tốt
Nhờ người cày hộ có được khơng?
Anh chồng đọc xong, tức tốc
trả lời:
Đám ruộng hai bờ là của ông
Cho dù không cấy, cứ để không
Mùa này không cấy, chờ mùa khác
Nhờ người cày hộ, chết với ông!
Đọc xong thơ chồng, cơ vợ
nóng lịng q, nên gửi tiếp:
Ruộng để lâu ngày cứ bỏ không
Hạ đi thu đến, sắp lập đông
Cỏ xanh cũng lạnh, dần héo úa
Thợ cày đầy rẫy, chẳng tính cơng?
Ông chồng hồi đáp tức thì:
Biết ruộng lâu ngày, vẫn để không
Cỏ dại um tùm mọc mênh mông
Nhưng mà bọn họ, cày tệ lắm
Kỹ thuật thua ông, bà biết không?
Bà vợ vẫn nài nỉ:
Ruộng ở nơi này, quá mênh mơng
Sao chẳng gieo đi, kiếm ít đồng
Ơng về vẫn đó, chi mà ngại
Mùa ông thu hoạch, khỏi tốn công!
Ơng chồng bực mình, trả
lời vợ:
Này này ơng nói, có nghe không
Ruộng ông, ông kệ, cứ để không
Khi nào ông rảnh, ơng gieo giống
Cịn cho kẻ khác, ơng cấm trồng!
Bà vợ khơng chịu được, bèn
xuống giọng:
Ơng à … Cỏ dại lên q mơng
Dân cày q mình, cứ ở khơng
Thơi tui làm phước, cho họ cấy
Ông về thu hoạch … thế là xong!
Ông chồng càng tức giận hơn:
Cỏ dại có mọc, lên q mơng
Thì bà vẫn phải, cứ để khơng
Ơng mà biết được, bà cho cấy
Ông về nhổ sạch, thế là … xong!
Bà vợ vẫn gửi tiếp:
Ruộng kia cỏ mọc, đã đầy đồng
Ơng về gấp gấp, có nghe khơng?
Ruộng đang thiếu nước, đang khơ cạn
Ơng về tưới hộ, tơi trả cơng
Ông chồng nghe thế liền thơ về:
Ừ… bà cố ráng, cố đợi ơng
Bà mà léng phéng, chết với ơng
Ơng về ông cấy, cho tơi xốp
Cho thỏa bao ngày, bà đợi mong
Hôm sau, ông chồng nhận được tối
hậu thư:
Luật mới ban hành, ông biết không
Ruộng mà không cấy, sẽ sung công
Vậy ông thu xếp mà về sớm
Kẻo mất ruộng rồi, ông trách ông !!!