Tải bản đầy đủ (.pdf) (122 trang)

Ebook Ba người thầy vĩ đại: Phần 2 - NXB Lao động

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (17.58 MB, 122 trang )

NGƯỜILƯỚTSÓNG
7.GẶPGỠBẬCTHẦYCỦATRÁITIM

“Trongngươicómộtngọnbấcchờđếnlúctrởthànhngọnđèncủatâmhồn
ngươi.Khingọnlửanộitâmnàycháysáng,ngươisẽcảmnhậnđượcsựvĩ
đạithứctỉnhtrongđờimình”
-BradfordKeeney
“Thêmmỗinămtôisống,tôilạicàngtinrằngsựphíphạmcuộcđờinằmở
tìnhyêuchúngtakhôngchịutraođi,nhữngsứcmạnhchúngtakhôngchịu
sử dụng, sự thận trọng ích kỷ chẳng thách thức gì cả, và bỏ lỡ cả hạnh
phúc.”
-MaryCholmondeley
***
Mắttôichưabaogiờnhìnthấymộtcảnhtượngđẹpnhưvậy.Trướcđâytôi
đãtừngđếnnhiềubãibiển,nhưngbãibiểnnàynổibậthơntấtthảy.Trông
nógiốngnhưmộtlátcắtnhỏbécủacõiNiếtbàn.Vàvìthế,khitôitrảtiền
chongườiláixe,tôibảoanhtarằngtôiđãtìmthấyđườngvềnhà.
“Anh có chắc chắn như vậy không, anh bạn?” Anh ta hỏi. “Chúng ta còn
cáchthịtrấngầnnhấthàngdặmđường,vàđâylàbãibiểnbiệtlậpnhấttrên
đảo này. Tôi có thể quay trở lại đây đón anh sau vài tiếng nữa nếu anh
muốn.”
“Khôngcần...nhưngcũngxincảmơn,”tôiđáp.“Tôicócảmgiácởđâytôi
sẽổnthôi.Vũtrụlàmộtnơirấtthânthiện,anhbiếtđấy,”tôinóithêmkèm
theomộtnụcườiranhmãnh.
Ngườiláixechỉbiếtđămđămnhìntôi,lắclắcđầu,vàphóngđi.


Tôi không hề nhìn thấy bóng dáng ai cả, nhưng điều đó chẳng hề gì. Tôi
chậmrãitìmđườnglầntừđườngcáixuốngđếnbãicátvàcởidépra.Khung
cảnh đẹp mê hồn: Đại dương phản chiếu một màu xanh ngăn ngắt; bãi cát
mịn màng và trắng phau; còn mặt trời như vuốt ve cơ thể tôi và khiến tôi


cảm thấy thật thanh bình. Tôi ngồi xuống, thầm cảm ơn tất cả những món
quà đang bắt đầu đến với cuộc đời tôi kể từ cuộc gặp gõ của tôi với Cal ngườichacủatôi-vàituầntrước.
Saukhoảng20phúttắmnắngmộtcáchkhoankhoái,tôinhậnthấycógìđó
chuyểnđộngởcuốibãitắmxaxa.Khitậptrunghơn,tôicóthểnhìnthấyđó
cóvẻlàmộtngườiđangthựchiệnmộtđiệunhảygìđótrêncát.Haibàntay
ngườiđóvỗvỗ,haiđầugốigõgõ,cònđầuthìlắclư.Tôicảmthấysợ.Ởđây
tôichỉcómộtmìnhvàtôicảmthấylochosựantoàncủamình.Thếrồicógì
đórấttuyệtvờixảyra.Từniềmtinlóelên trongtâm trítôi,và tôinhớ lại
nhữnggìChaMikeđãnóivớitôilúcởRome:“Đằngsaumỗinỗisợhãicủa
con,consẽkhámpháravậnmệnhcủamình.”Tôichìmsâuvàochínhmình
và tìm thấy một sự can trường mới mà tôi ngày càng tiếp cận được nhiều
trongbốntuầnquakhitôikếtnốivớisứcmạnhcủamình.Sauđó,tôimạnh
dạntiếnvềphíabóngngười.
Khitôiđếngầnhơn,tôinhìnthấyngườiấyrõhơn.Anhtavẫnđangcửđộng
rất kỳ quái, như thể đang lên đồng, và dường như anh ta không nhận thấy
khôngchỉcómìnhanhtatrênbãibiểnnữa.Tôiđếngầnanhtanhưnganhta
vẫncứtiếptụcvũđiệucủamình.Cuốicùng,anhtaphávỡsựimlặngvàmở
choàngmắt.
“Chàomừngđếnvớibãibiểncủatôi,Jack.Điềugìkhiếncậulâuđếnthế?”
Anhtahỏivớinụcườilộhếtcảhàmrăng.
Tôicứngđờngười.Làmsaongườiđànôngnàylạicóthểbiếtđượctêntôi
chứ?Niềmtinlạilóelêntrongtâmtrítôilầnnữa.
“Anhbiếttêntôiư?”Tôihỏi,đầyngạcnhiênvàvẫncóphầnsợsệt.“Bằng
cáchnàovậy?”
“Phải,tôibiếtrõtêncậu-Calđãkểvớitôivềcậu.Ôngấyđúnglàngười
tuyệtvời.Vàanhbạnạ,ôngấyrấtđángđểkếtbạn.”
“Anhkếtbạnvớibốtôiư?”tôithắcmắcvẻkhôngtin.


“Ồ,rấthay,vôcùngthúvị-chẳngcógìphảilolắngcả,”anhtanói,tayvuốt

mồhôitrênngực.
Tôingắmnghíanhânvậtbíẩnnàymộtlúctrongkhianhtangẩngmặtvề
phíamặttrời. Tôiđoán anhấykhoảng 45tuổi. Nướcdaanh ấymàu đồng
hunvàcơthểanhấygầnnhưtrongtrạngtháihoànhảo,vớinhữngcơbắp
cuồncuộnnổivồngbêndướilớpdamềm.Đôimắtanhấymàubiếc,cònmái
tóc thì vàng óng do phơi dưới nắng. Anh chỉ đeo đúng một chiếc vòng cổ
bằngvỏốcvàmặcchiếcquầncộcvảinylontảtơidườngnhưcóđủcảbảy
sắccầuvồng.
“Tên tôi là Moe. Moe Jackson,” anh ấy nói trong khi chìa tay ra. “Chào
mừngcậuđếnHawaii.Đâylàbãibiểncủatôi-nơitốtnhấttrênhònđảonày
đểlướtsóng,vàtôicóbãibiểnnàychoriêngmình.Ngườidânđịaphương
nóiởđâybịmaám,chonênchẳngbaogiờtôicóbạnđồnghành.Vớitôithế
rấttốt,”anhấykéodàigiọng.“Tôilướtsóngởđâysuốtngày,chỉmộtmình,
mộthoạtđộngcựchợpvớitôi.”
“Anhlàvậnđộngviênlướtsóngư?”Tôihỏi.
“Cậuđoánđúngrồi,cậuem,”anhấyhàohứngđáp.“Calcũngvậy.Ôngấy
rấtgiỏimônnày-chẳngkémcạnhgìtôi,”anhấycườitoetoét.
“Thếanhvừalàmgìvậy?Cáiđiệunhảylúcnãyấy?”
“À,tôichỉvuivẻmộtchútthôi.Tôikhoáinhảy-nógiữchotôitrongdòng
chảycuộcđờivànhắctôiđừngquantrọnghóamọiviệc.”
“Trongdòngchảycuộcđờiư?”
“Chắcchắn,”Moenói.“Tôisốngtừngkhoảnhkhắcđờimình.Tôidànhtrọn
choviệcsốngvớimộttrạngtháimỹmãnliêntục.Tôicốgắnghiệndiệntrọn
vẹntrướcmọiđiềudiễnravớitôi.Quákhứđãqua-từlâurồi.Chonêntriết
lýcủatôilànhưthếnày:Tôichẳngbaogiờđểchongàyhômquacủamình
ảnhhưởngđếnngàyhômnay.”
“Vậycòntươnglaithìsao?”Tôihỏi.


“Tươnglaikhôngcóthật,anhbạnạ.Nóchỉlàảogiácchừngnàotôicònbận

tâm.Điềuduynhấttôithậtsựchútâmlàniềmvuithútrongmỗiphút.Tôi
sốngtheodòngchảyvàđónnhậnmọithứkhichúngđến.Tôitheocontim
củamình.Vàtôiyêuđiềuđó!”Anhấynóiđầynhiệtthành.“Đây,thứnày
dànhchocậu,”anhấytiếplờikhitraochotôimộtphongbìmàanhlấyratừ
túiquầncộc.“Hãyđọcnộidungbêntrongđi.”
Tôilôiramộtmảnhgiấynhàunhĩvàđọcnhữngdòngchữtrênđóthậtcẩn
thận.Nộidungviết:
“Ngàythường,hãyđểtôinhậnrabạnlàkhobáu.Đừngđểtôibỏquabạn
trongcuộctìmkiếmmộtngàymaihiếmhoivàhoànhảonàođó.Cóngàytôi
sẽthọcnhữngmóngtaymìnhvàođất,hayvùimặtmìnhxuốnggốihoặcduỗi
dàithânmìnhhoặcgiơtaylêntrờicaovàmongmuốnbạntrởlạihơnbao
giờhết.”
-MaryJeanIron
“Tôi đoán điều đó đúng,” tôi nói vẻ trầm ngâm. “Quá nhiều người trong
chúngtathanphiềnrằngkhôngcóđủthờigiantrongđời,nhưngchúngtalại
lãngphíquánhiềuthờigianchúngtađãcó.Vàchúngtadànhcảđờiđểsăn
đuổicáihũvàngkhótìmthấynày,chỉđểpháthiệnrarằngnhữngkhobáu
tuyệtnhấtcủachúngtachínhlànhữngkhobáuđơngiảnnhấtmàchúngta
luôncónhưnglạichẳngbaogiờbiết.”
“Cậuhiểurồiđấy,”Moenói,gậtgậtđầuđồngý.“Hầuhếtmọingườiluôn
laotớithếgiớitưởngtượngnàymàhọnghĩsẽgiảiquyếtđượctấtcảnhững
vấnđềcủahọvàkhiếnchohọvuisướng.Họtựnhủvớimìnhrằng:‘Mộtkhi
tađạtđượcviệcnàyhayviệckia,tasẽhạnhphúc.’Nhưngtôitinrằnghạnh
phúckhôngphảilàmộtnơichocậutìmđến-nóchínhlàtrạngtháinộitại
docậutạora.Bấtkỳaicũngcóthểhạnhphúc-nócósẵnchomọingườivà
cósẵnngaylúcnày.Chúngtachỉcầndừnglạivàchúýhơntớinhữngkho
báuđangcóxungquanhchúngta.Chonênlúcnàytôisốngtrọnvẹncuộc
sốngcủamình.Mắttôimởto.Tôiđãthứctỉnh.Tôiyêumọikhoảnhkhắc
củacuộcphiêulưuvĩđạinày.”
“Thếanhsốngởđâu?”Tôihỏivẻtòmò.

Anhấychỉvềmộttúplềutranhnhonhỏởrìabãibiển,nơibờbiểnnhôra


nhưmộtngóntay.Cómộtkhuvườnnhỏđầyhoabêncạnhlều,vàmộtchiếc
xeđạpcũkỹhangỉdựabênhông.
“Đólàlâuđàicủatôi,Jackạ,nhàtôiđấy.Vàtôiyêunó!”Anhấynóiđầytự
hào.
“Thậtthúvị,”tôiđáp,khôngbiếtcầnphảinghĩgì.
“Cònhơncảthúvịấychứ-phảinóilàhoànhảo.Tôichẳngcógìphảilo
lắng,khôngailàmphiềntôi,vàtôiởngaybêncạnhnhữngconsóngkhiến
cho tim tôi rộn ràng. Tôi đang ở thiên đường. Chào mừng cậu tới thiên
đường!Đâysẽlànhàcủacậutrongbốntuầntới.”
“Nghetuyệtđấy.Tôibiếttôiđangđượchưởngmộtđiềuthậttuyệtvời,”tôi
đápkèmmộtnụcười.
“Mọiviệcđãđượcsắpđặtsẵnchocậu,”Moetiếptục.“Cậuđãbiếtrồi,tôi
tinchắcnhưvậy.Vàtôisẽrấthạnhphúcvìcócậulàmbầubạn.Tôisẽdạy
cậumọiđiềuvềCâuhỏiCuốicùngthứhai.”
“Mìnhđãyêuthậtsựchưa?”Tôinhớlại.
“Cậunóiđúng.”
“Tuyệt. Nhưng lúc này, anh Moe, rất thành thật với anh, tôi cần tập trung
vào công việc nội tâm của mình hơn là yêu đương. Tôi đang trải qua quá
trìnhtrưởngthànhbêntrongnênmọiyếutốcủacuộcđờitôidườngnhưđều
đangthayđổi.Toànbộôcửakínhmàucủatôiđangbiếncải,xinnóivívon
nhưvậy.”
“ChaMikeđãdạycậuđiềuđó,tôibiết.Mộtconngườituyệtvời,”Moenói
thànhthực.
“AnhcũngbiếtChaMikeư?”
“Dĩ nhiên. Ông ấy là bạn tôi đã nhiều năm - mặc dù ông ấy rất sợ nước,”
ngườibạnmớicủatôibậtcười.“Tôikhônglàmsaolàmchoôngấyđếngần
vántrượtđược,chodùtôitìmcáchgì.Uổngphí,”anhấynhúnvai.



“Nhântiện,đểtrảlờiýcủacậu,”Moetiếptục,“cónhiềukiểutìnhyêu:tình
yêunhụcdục,yêubảnthân,yêugiađình,vàyêucuộcsốngcùngnhữngđiều
kỳdiệucủanó.Tìnhyêucuốicùngtrongsốnàylànhữnggìcậuvàtôisẽđể
tâmđến,bạnạ.Côngviệccủachúngtasẽlàmởrộngtráitimcậuđểcậucó
thểmởlòngvớicuộcsốngvànhữngđiềuthúvịcủanó.Tôidámcácậuchưa
baogiờmơđếnviệccómộthuấnluyệnviêntìnhcảmchoriêngmình,phải
không?”
“Một huấn luyện viên tình cảm ư? Tôi chưa bao giờ nghe đến khái niệm
này.”
“Đúng,tôibiết,”Moenói.“Nghehơisến,nhưngCalmuốnnhưthế.Ôngấy
đãsắpxếpkhóađàotạocuộcsốngnàychocậuvàđềnghịchúngtôilàhuấn
luyệnviêncủacậu.Ôngấythậtsựmuốngiúpcậu,Jackạ-ôngấythậtsự
yêuthươngcậu.Nhưnghãyđểtôinóitiếp.Tôiđãtìmracáchsốngmộtcuộc
sốngphonglưuvàthúvị.Ýtôilàthậtsựphonglưuvàthậtsựthúvị.Tôilà
ngườihạnhphúcnhấtmàtôibiết,ởđây,trênbãibiểnvắngvẻnày.Tôithức
giấc mỗi sáng với niềm vui sâu thẳm trong lòng. Tôi lướt sóng. Tôi nhảy
múa. Tôi vẽ suốt buổi sáng, có khi đến tối khuya, tôi ngắm nhìn những vì
saokhibuồnngủ.Tôilàmthơkhimặttrờilặn.Tôicảmthấymìnhlàngười
giàucónhấtthếgiới.Vàđiềutuyệtvờilàtôithậtsựkhôngkhácgìcậu.Cậu
cóthểcónhữnggìtôicó-nếucậumuốnvậy.”
Moenóitiếp.“Tấtcảdiễnrakhitôingừngsốngcuộcđờimìnhtheolýtrívà
bắtđầumởrộngtráitim.Đóđúnglàmộtbíquyếtthậtsựchotôi.Nhàtâmlí
họcngườiThụySĩCarlJungtừngnóithếnày:‘Nhãnquancủabạnsẽtrở
nênrõràngkhibạnnhìnvàotráitimmình.Ainhìnrangoàithìchỉnằmmơ.
Ainhìnvàotrongmớithứctỉnh’”
“Đó là những lời thật hay ho,” tôi nói, cảm thấy một sự bình yên và thoải
máixâmchiếmmìnhkhitiếpnhậnnhữnglờinày.“Chà,thậttuyệtđượcgặp
anh, Moe Jackson. Tôi thật sự mong đợi quãng thời gian chúng ta ở cùng

nhau,”tôinóiđầytintưởng.
“Haylắm!”anh ấynói. “Jack,tôinghe cậunói rằngcậuđang ởtrong giai
đoạncảibiếnsâu.Tốtlắm-Đólànơitốtnhấtđểsốngtrênđời.Tôibiếtcó
lúcnócóthểđángsợ,nhưngchỉcầncậugiữtâmmìnhthậtthoảimái.Đó
chính là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc sống của cậu... cho đến lúc
này.Thựctế,tôidámcárằngsaukhicậuởcùngChaMike,tráitimcậuđã


bắtđầumởrộngtrướcsựuyênbácnộitạicủachínhcậu.”
“Anhnóiđúng.Tôiđangtiếpthunhữnghiểubiếtmàtôichưatừngcótrước
kia-vàtôikhôngthậtsựdámchắcchúngđếntừđâu,”tôinhậnxét,hyvọng
đượcnghechỉdẫn.
“Cậuđangthoátkhỏilýtrícủamìnhvàtiếnsâuvàotâmhồn,nơicómọicâu
trảlờichocậu.Sốngtheolýtrítứclàchơichoantoàn.Cậucốgắngphán
đoánmọiviệc.Cậulênkếhoạch,lolắngvàcảmthấybuồnbựcvớiquákhứ,
hiệntạivàcảtươnglaicủamình.Cậudànhnhiềuthờigianphântíchnhững
gìcóthểvàsẽxảyrađếnmứccậubỏlỡviệcsốngcuộcsốngmàcậucần
sống.Cáchlýtưởngđểhọchỏitừcuộcđờilàchấpnhậnmọikhoảnhkhắc
dànhchocậu-vàcậukhôngthểlàmđượcđiềuđónếucậucứloanhquanh
vớinhữngsuynghĩcủamình.”
Moetạmngừngmộtgiây,sauđótiếptục.“Tôicũngthườnggiốngnhưcậu,
Jackạ,sốngtheolýtrí.Thựctế,tôicũnglàmnghềnhưcậu.”
“Làmquảngcáoư?”
“Đúng,quảngcáo.CậuđãnghenóiđếnMJGroupInternationalchưa?”
“Dĩnhiên.Làmộttrongnămcôngtyquảngcáohàngđầutrênthếgiới.Trụ
sở đặt tại Chicago, 23 văn phòng trên khắp thế giới, hàng trăm triệu đôla
doanhthumỗinăm.”
“Cậucóđoánđượcailàngườisánglậpranókhông?”Moehỏi.
“Khôngcầnphảinóivớitôi!”Tôiđáp.“MJchínhlàanh,MoeJacksonphải
không?”

“Đúng.”Anhấycườitươi.
“Thật không thể tin nổi. Thật sao?” Tôi không thể tin rằng nhân vật lướt
sóngmàtôiđangchuyệnphiếmcùngnàylạitừnglàmộttrongnhữngbộóc
tiếp thị nổi tiếng nhất trên thế giới chỉ cách đây một thập kỷ. Công ty của
anhấyđiđầutrongnhiềusángkiếncảitiếnvàkhéttiếngvớinhữngchiến
thuật tàn nhẫn và quan điểm chiến thắng bằng mọi giá. MJ Group
International là một công ty đẳng cấp thế giới, và rất khó biết được rằng


ngườiđànôngtrôngcựckỳbìnhthảnđangđứngtrướcmặttôitrênbãibiển
diễmlệnàylạilàngườinhưanhấynói.
“Tintôiđi,đúngnhưvậyđấy,”Moeđáp.“Conđườngđitớithànhcôngcủa
tôi rất nhanh. Dường như tôi mó tay ra vàng khi tôi làm kinh doanh. Tôi
không thể dừng lại suốt nhiều năm, kiếm ra hàng triệu bạc trong quá trình
đó.Tôicógiácquanthứsáumáchbảochobiếtnêntiếnlênphíatrướcnhư
thếnào.Ởtuổi40,tôicómọitàisảnvậtchấtmàbấtkỳngườinàotrênthế
giớicủacậucũngđềumơước:Máybayriêng,mộtcănnhàởCaymans,một
nơinữaởAspen,mộtcặpxePorschesthờithượngtrongnhà,vàmộtcôvợ
khảái.Vàsaubaonhiêunămdànhrađểchạytheođồngtiền,danhvọngvà
nhữngtiếngtunghônhưthế,hãyđoánxemtôiđãpháthiệnrađiềugì?”
“Kểchotôingheđi,”tôiđềnghịtrongkhinhìnsâuvàomắtMoe,lúcnàyđã
ngậpnétbuồnrầuvàhốihận.
“Tôi hiểu rằng tôi vẫn chỉ nhìn thấy chính cái con người xuất hiện trong
gươngmỗibuổisáng.Tôivẫncảmthấyđúngcáchmìnhđãcókhitôiđóivà
thấtbại.Tôivẫnthấynhữngconquỷvàphùthủyámảnhmìnhkểtừlúccòn
làmộtđứatrẻ.Tôivẫncónhữngniềmtinhạnhẹpvềbảnthânvànhữnggì
tôicóthểtrởthành.Chonêntôihiểurằngchodùthếgiớibênngoàicủatôi
trôngcómỹmiềuđếnđâuthìchínhnhữnggìbêntrongmớilàquantrọng.
Vànếuthếgiớibêntrongcủacậuhỗnđộnvàkhônglànhmạnhthìcậusẽ
chẳngthuđượcgìởthếgiớibênngoàiđểkhiếnchocậuthấyhạnhphúc.Mặt

khác,nếuthếgiớibêntrongcủacậulànhmạnhvàhoànchỉnhthìnhữngđiều
đơngiảnvàcơbảnnhấtởthếgiớibênngoàisẽngậptràntráitimvàtâmhồn
cậu. Những kho báu lớn nhất của cuộc sống thật sự là những kho báu bên
[21]
trong,bạncủatôiạ.NhưEmerson
nói:‘Khôngcómộttráitimgiàucó,
tàisảnchỉlàmộtgãănmàyxấuxí’.”
“Tôi học được điều đó khi tôi hướng vào bên trong,” tôi trầm ngâm nói
thêm.
“Chúngtathuthậpđượcbaonhiêukhôngthànhvấnđề,chẳngcógìcóthể
tạorabấtkỳsựthiếuhoànchỉnhnàomàchúngtacảmthấybêntrongmình.
Làconngười,tấtcảchúngtađềucónhữnglổhổngbêntrongmìnhcầnđược
lấpđầy.Mộtsốngườitrongchúngtacónhữnglỗhổngdochínhchamẹlà
nhữngngườikhôngquantâmđếncácnhucầutìnhcảmkhichúngtacònnhỏ


tạora;mộtsốkháclạicónhữnglỗhổngdonhữngngườibạnhọcthiếulòng
trắcẩnkhôngnhìnthấygiátrịđíchthựccủachúngtatạora...Vàchúngta
lớnkhônthànhngườilớn,chúngtatìmkiếmmộtcáchvôthứcnhữngcon
ngườivàđiềukhácđểlấpđầycáclỗhổngcủamình-đểhoànchỉnhchúng
ta. Và khi chúng ta không làm được, chúng ta chuyển sang tìm kiếm giải
pháptiếptheo.Đólàmộtcuộcsănđuổikhôngcóhồikết,vànólàmchúng
takhôngcósựbìnhyênbêntrongmình.”
“Vậygiảipháplâudàilàgì?”TôihỏikhiMoevàtôiđibộdọcbãibiển,cảm
nhậnmộtcơngiónhẹdịudàngvuốtvekhuônmặtmình.
“Hướngnội,”câutrảlờivanglên.“Hãylàmbấtkỳđiềugìcầnđểhoànthiện
mình.Hãylấpđầynhữnglỗhổngcủacậu.Vàhãynhớrằngcánhcổngđitới
sựmãnnguyệnmởvàotrong,khôngphảimởrangoài.Đólàlýdotạisaoưu
tiênđầutiêncủamọiconngười,tôicóthểnóivậy,đềulàthựchiệnnhững
nhiệmvụbêntrong,côngviệcnộitâmmàcậuvừanóitới.”

“Mộtcáchnhìnnhậnrấtthúvị,anhMoe.”
“Đúngvậy.Hướngnộicónghĩalàcậuxácđịnhnhữngđiềuđangcảntrởcậu
hiểurằngcậuthậtsựtuyệtvờiđếnmứcnào.”
“Chẳnghạnnhữngniềmtinkhôngđúng,nhữnggiảđịnhsailầm,nhữngnỗi
sợhãivànhữngthiênkiếncánhân,”tôingắtlời.
“Phải,nhữngthứđóvànhiềuthứkhác.Bằngcáchxửlýnhữngthứnàymột
cáchrấtthật,khiđócậucóthểcảmthấytốthơnởthếgiớibênngoài.Cậu
cànglàmsạchđượcthếgiớibêntrongcủamìnhthìthếgiớibênngoàicủa
cậucàngđẹp.”
“Tấtcảđềubắtđầutừbêntrong,”tôitổngkết.
“Phải,”Moeđáp.“Vàmộttrongnhữngyếutốchínhcủanhiệmvụnộitâm
ấylàmởrộngtráitim.Mởrộngtráitimcậuchínhlàsốngvớitìnhyêu-mở
rộngtrướcnhữngkhảnăngcủaconngười,vữngtinvàosựpháttriểnhoàn
hảocủacuộcđờicậu,vàsốngsôinổihơn.Hãybắtđầusốngtheosựkỳdiệu
củacuộcđờicậu,Jackạ-hãyhiệndiệnvớitấtcảsựtuyệtvờixungquanh
cậu.Vàvớimộtchútrènluyện,cậusẽlàmchủđượcnhữngkỹnăngnày.


[22]
NhưHelenKeller
nói:‘Chẳngngườibiquannàokhámpháđượcnhững
bíẩncủacácvìsao,haygiươngbuồmđếnđượcmộtmiềnđấtmới,haymở
ramộtthiênđườngmớicholinhhồnconngười.’Hãycanđảmhơnvớicuộc
sốngcủacậu-đólànhữnggìđãcótácdụngvớitôi.Mởrộngtráitimcủa
cậucũngchínhlàtintưởngnhữngbảnnăngcủacậuthườngxuyênhơnvà
cởimởvớinhữngđiềutuyệtvờiđandệtcuộcsốngcủachúngta.Đóchínhlà
cáchcậuchàođónnhữngđiềubấtngờvàsẵnsàngtrướcmọiphépmàuđang
chờđợicậu.”
***
“Tôikhôngbiếtliệumìnhcótinvàocácphépmàukhông.Tôiđãcởimởvới

mọichuyệnhơnlúctrước,nhưngviệctinvàophépmàuvớitôithậtkhông
dễ,”tôithừanhận.
Vừalúcấy,Moebắtđầuchạy.Mớiđầu,chỉlàchạychậmchậm,nhưngsau
đóanhấybắtđầuchạynướcrút.“Hãytheotôi!”Anhấyhướngdẫn.
Tôicũngbắtđầuchạy,thamgiavàotrảinghiệmnàyvàtintưởngrằngsẽcó
đượcmộtbàihọcgìđótừnó.
Moedẫnđườngdọctheobãibiểntrongkhoảng15hoặc20phút,hoàntoàn
giữimlặngvàchỉtậptrungvàomụctiêucủaanhấy:Mộttriềnđồiphủcátở
cuốibãibiển.Cuốicùng,khianhấyđếnđích,tôicũngbắtkịpanhấy.Mồ
hôichảytràntrênmátôi,vàtôicốlấylạinhịpthở.
“TôicóthểthấycóquánhiềuthứcănkiểuItalia,”Moeđùakhichỉvàocon
đườngdẫntớilốilênđồi.
“Chúngtađangđiđâuđây?”Tôihổnhển.
“Cậusẽbiếtthôi,”anhấyđáp.
Trênđỉnhđồilàmộtcáigòcỏmọcrậmrạp.Từvịtrínày,tôicóthểnhìn
thấynhữnghònđảokhác,nhữngcontàuchạyngangqua,vànhữngcấutrúc
sanhôđẹpmêhồn.
“Hãynhìnđằngkiaxem,”Moenóitronglúcchỉtớicáigìđócóvẻnhưlà


mộtphếtíchcổcáchđómộtquãng.
“Thứgìvậy?”Tôihỏi.
“Chà,”Moeđáplạitrongkhinghịchmộtcáivỏsòtrongchuỗihạtkỳlạcủa
mình:“mớinhìncóthểhơigiốngphếtíchlịchsửhaymộtloạtbứctườngvà
đườngđisơkhai.Nhưngtôisẽkểchocậunghecâuchuyệnrấthayvềnhững
gìcậuđangnhìnthấy.NếucậubayđượclênphíatrênnhữngphếtíchấyđượctạorabởinhữngcưdânxaxưacủaHawaiitừnhiềunămvềtrước-cậu
sẽpháthiệnđượcđiềumàcácnhànghiêncứukhoahọcgầnđâytìmthấykhi
họkhảosátditíchnàytừtrêntrựcthăngvàmáybay.”
“Tôivẫnđangngherấtchămchúđây,”tôiháohứcnói.
“Cáicóvẻnhưlàmộtloạtlốiđivàbứctườngngẫunhiênấythựctếlạilà

mộttậphợpnhữngđườngcaotốcvàhệthốngvôcùngphứctạpvàtinhvi
nằmởnềnmóngcủamộtnềnvănminhrựcrỡkhinhìnởmộtgócđộcaovà
hoànchỉnhhơn.
“Mấuchốtthậtsựlàthếnày,”Moegiảithích.“Khicậunhìnmọithứtừmột
gócđộcaohơn,cậucóthểnhìnthấyrằngnhữngthứcóvẻkhôngliênquan
đếnnhauthựctếlạicóliênquan.Vàvớitôi,đólàmộtphépmàu.Cậuthấy
đấy, một phép màu không là gì khác ngoài một sự thay đổi tư duy giúp
chúngtanhìnthấymọithứtheomộtcáchmới.Bằngcáchleolênđỉnhđồi
này,cậucóthểnhìnthấymọithứkháchơnlúcởdướithấp.Vàbằngcách
liên tục mở lòng trước việc nhìn nhận cuộc sống của cậu theo những cách
mới,rốtcuộccậusẽnhìnthấynhữngphépmàuđangdiễnra.Cậucàngcởi
mở,cậusẽcàngnhìnthấyđượcrằngnhiềuđiềutưởngnhưkhôngliênquan
đãdiễnratrongsuốtcuộcđờicậuchínhlàmộtphầncủamộthệthốngkết
nốilớnhơn.Đâychínhlànhữnggìtôixemlàphépmàu.”
Sauđó,Moenằmxuốngđất.Chỉtrongvàigiây,anhấychốngđẩyvớimột
nhịpđộrấtnhanh.
“Giờthìanhlạiđanglàmgìvậy?”Tôihỏivớigiọngđầyngạcnhiên.
“Chỉđểgiữdángthôi,”anhấyđáp.
Anhấytiếptụcbàigiảngcủamìnhtronglúcmồhôiđầmđìatrêntrán.“Jack,


ngoàikiacónhiềuđiềuđangđợicậu.Nóhơnhẳnnhữnggìcậucóthểđoán
được.Chìakhóalàniềmtin.”
Lạilàdanhtừđó.Tôibiếtmìnhphảitinrằngmọithứxảyravớitôitrong
quákhứ,vàxảyravớitôitrongtươnglaiđềulàmộtphầncủamộtchương
trìnhđãđượcsắpxếphoànhảođểdẫntôitheoconđườngcủasốphậnvà
chânlýtốicao.
“Đừngsốngtheolýtrí,”Moenói.“Cậuđãthửphươngphápsốngnhưthế
rồi,vànóđưacậuđếnđâunào?”
“Tôivẫnnhưmắckẹt,thậmchísaunhiềunămrồi,”tôithừanhận.

“Cólẽđãđếnlúccómộthệthốngmới,sốngnhiềutheotráitimcủacậuhơn.
Hãyyêuthươngnhiềuhơn,vàtôihứarằngnhữngcánhcổngbằngvàngmở
ra một thế giới hoàn toàn mới sẽ chào đón cậu. Một khi cậu bắt đầu sống
cuộcsốngcủamìnhtrọnvẹntừnơisâuthẳmnhấttrongcậuvàyêuthương
conngườimình,mọithứsẽthayđổitốthơnhẳn.Hãysốngcuộcđờicủacậu
nhưlàmộtsựchiêmnghiệmvềtìnhyêu-yêuthươngnhữngngườikhác,yêu
thương chính cậu, và yêu thương thế giới này. Đó là những gì tôi thật sự
đangtrìnhbày.”
“Làmthếnàoanhhiểurađiềuđó?Câuchuyệncủaanhlàgì,Moe?”
“Tất cả chúng ta đều có một câu chuyện, phải không? Chà, cuối cùng tôi
cũngquyếtđịnhtừbỏcuộcsốngcủamìnhbởivìnócàngngàycàngvượtra
ngoàitầmkiểmsoátcủatôi.Tôitừbỏmọithứtôicóvàngaodukhắpthế
giớivớimộtcáibalôtrongvàinăm.Tôigặpnhữngconngườithúvịvàđắm
mìnhtrongnhữngnềnvănhóakhácnhau.Tôitớinhữngbuổihộithảovềsự
trưởng thành cá nhân và dành hàng tháng trời sống một mình trong hoang
dã. Tôi học cách ngồi thiền ở Ấn Độ và phải lòng môn lướt sóng tại
Australia.Khitôithayđổibảnthân,tôiđiđếnmộtđiểmnơitôibắtđầutìm
thấy những câu trả lời cho các câu hỏi lớn nhất của đời mình. Tôi bắt đầu
trưởngthànhthànhmộtconngườihoàntoànmớitheonhiềucách.Sauđó,
trongmộtlầntớithamquanhònđảokỳdiệunày,tôipháthiệnrabãibiển
này.Khiđótôitìmđượcngôinhàcủamình.Tôicảmthấyđâychínhlànơi
mìnhthuộcvề.Vàtôiởđâykểtừlúcđó.”
“Thậtkỳdiệu.”Tôinghĩmộtlúc,sauđócấttiếnghỏi,“Ởmộtmìnhđểtìm


kiếmbảnthâncóquantrọngkhông?”
“Không, không hề,” Moe đáp lại. “Thực tế, sống một mình suốt một thời
giandàicóthểlàmộthìnhthứctrốnchạykhỏinhữnggìcầnđượcnhìnnhận.
Gầnnhưnócóthểlàmộtdạngsaonhãngtrướcviệcđisâuvàonhữnggìthật
sựcầnkhắcphục.KhitôiởẤnĐộ,tôigặpnhiềutusĩmàtôinghenóiđã

dànhnhữngnămthángtốtđẹpnhấtcủađờihọđểsốngmộtmình,títtrêncác
đỉnhnúi,chỉvẻnvẹnvớimộtchiếckhốvàmộtbátgạomàthôi.Tôi chưa
baogiờnghĩnhữngconngườinhưthếđềuđượcgiácngộ.”
“Điềuđókhiếntôingạcnhiên.”
“Chà,rấtdễbìnhthảnngồimộtmìnhtrênđỉnhnúichẳnglàmgìngoàiviệc
suyngẫm.Vàkhônghềkhókhănđểcảmthấyhạnhphúcvàhoàntoànthoát
khỏi căng thẳng khi cậu chỉ có riêng mình và không còn ai khác ở xung
quanhgâykhóchịuvàgợiranhữngvấnđềsâuthẳmcủacậu.Vớitôi,trưởng
thànhđếntừviệcsốngtrongthếgiớithực.Chúngtakhámpháxemmìnhlà
tuýpngườinàotrongmốiquanhệvớingườikhác.Theokinhnghiệmcủatôi,
chỉkhinhữngngườikhácởxungquanhthìchúngtamớibiếtđượccáibản
ngãđíchthựccủamình.Tôisẽchocậumộtẩndụ.Giảsửcậuđặtmìnhhoàn
toàntrơtrọitrongmộtcáithùngmàutrắng.Khônghềcócửasổcũngnhư
cửaravào-chỉcócậuthôi.”
“Vâng,tôiđanghìnhdungnhưthế,”tôinóivớihaimắtnhắmlại.
“Tốt.Giờcậuđãnhìnthấynhữnggìtôiđangnóitớichưa?Khôngcóbấtkỳ
thứgìkhácđểcậuđốichiếuvớibảnthân,cậukhôngthểbiếtđượcnhiềuvề
mình.Chỉcómộtmìnhcậutrongcáithùng.”
“Tôinhìnthấychínhxácnhữngđiềuanhđangnói.Tôicầnnhữngthứkhác
trongcáithùngđóđểtôisosánhvớichínhmình.”
“Chà,tôikhôngbiếtliệusosánhcóphảilàtừđúngkhông,nhưngcậuđang
đi đúng đường. Nếu tôi bỏ một cái ván trượt vào chiếc thùng đó cùng với
cậu,giờsẽcómộtmốiquanhệ.Cậucóthểquansátcáivántrượtvàsauđó
nhìnnhậnbảnthân.Giờđãcócáchđểcậutiếpnhậnthôngtinvềbảnthân,
trongmốiquanhệvớicáivántrượt.Cậucóthểnhậnthấyrằngmìnhcaohơn
cáiván,hoặcthôngminhhơn,hoặclàcậuhoạtđộnghơn.Chonênchỉtrong
mốiquanhệ,chúngtamớicóthểđiđếnchỗhiểuvềmình.”


“Quanđiểmrấthay,”tôiđáp.

“Hãyđưaẩndụđóvàothảoluậnvềtusĩvàbátgạonhé.Títtrênđỉnhnúi,tu
sĩkhônghềcómốiquanhệgì.Vànhưthế,khônghềcósựtrưởngthànhvà
tự khám phá thật sự. Nhưng khi chúng ta đưa ông ấy trở lại với thế giới
thật...”Moetrìnhbày.
“Ôngấyởtrongmốiquanhệvớinhữngngườikhác,”tôixenvào.“Ôngấy
cóthểnhìnnhậnbảnthânkhisosánhvớingườikháctrênthếgiới.”
“Đúng.Vàkhi ôngấy sốngvớiđời, nhữngthăng trầmcủathế giớisẽ làm
choôngấyphảiứngphótheonhữngcáchnhấtđịnh.Nếuaiđócưxửtệvới
ôngấy,ôngấycóthểnổiđiên.Cơngiậnbộclộrakhônglàgìngoàimộtcơ
hội để chữa lành vết thương sâu hơn. Nếu có gì đó khiến ông ấy sợ, đây
chínhlàmộtcơhộikhácđểhọcthêmđiềugìđóvềchínhôngấy,vàkhilàm
nhưvậy,nhậnthứccủaôngấysẽđượcnânglêncấpđộcaohơn.Nếumột
thửtháchôngấytrảiquakhiếnôngấythấtvọng,thìnósẽtạoramộtphương
tiện khác cho ông ấy đem nó trở lại với chính mình và tìm ra những gì ở
ngay trong chính ông ấy cần được củng cố và cải thiện. Cậu có thấy sống
trongthếgiớithựctại,đilàm,thanhtoáncáchóađơn,vàtrảinghiệmthân
phậnconngườilàcáchduynhấtđểtiếntớisựgiácngộkhông?”
“Có.Tôiđãhiểurõđiềuđó.Nhưngnhưthế,tôihyvọnganhkhôngphiềnđể
tôihỏicâunày,tạisaoanhlạisốngmộtmình?”
Moechìmvàoimlặng.Saukhisuynghĩcâuhỏicủatôimộtlúc,anhấymỉm
cười.“Mộtýrấthay.Tôikhôngbiếtcâutrảlờichocâuhỏiđó,Jackạ.Tấtcả
nhữnggìtôicóthểnóilàtôibiếtrằngtôiđangởđúngnơitôimuốnở.Tôiđã
sốngvớithếgiớinàycảđờimìnhrồi,vàgiờconđườngcủatôidẫntôitới
nơinày.Ýđịnhcủatôilàtiếptụcởđây,nhưngcuộcsốngcủachúngtadiễn
ra theo những cách vượt ra ngoài ý muốn của chúng ta. Ai biết được một
nămnữatôisẽởđâu?Tôiđangtậnhưởngcáinơitôiởlúcnày.Tôichỉchúý
đếnthờikhắchiệntại,mởratấtcảnhữngkhảnăngvàtiềmnăng.Lòngtôi
cảmthấyhạnhphúckhiởđây.Trừkhitráitimtôimáchbảovớitôiđiềugì
khác,cònkhôngđâysẽvẫnlànơitôiở.”
TôikhônghoàntoànthỏamãnvớicâutrảlờicủaMoe,nhưngtôikhôngép



[23]
anhấy.NgườiđànôngcóvẻđẹpnhưchàngAdonis
vànétbìnhthảncủa
Đức Phật này rõ ràng biết điều gì đó mà tôi không biết. Trong tâm trí tôi,
khônghềcómảymaynghingờrằnganhấyđangsốngtheomộttriếtlýđược
khaisánghơntôirấtnhiều.
***
ChotớikhigặpChaMikechỉvàituầntrước,cuộcsốngcủatôichỉlàmột
mớhỗnđộn.Nhờlĩnhhộivốnhiểubiếtđộcđáocủaông,cuộcđờitôiđang
cấtcánhbaylên.TôilàaimàdámphánxétcáchsốngcủaMoechứ?Đúng,
cáchtiếpcậncủaanhấyrấtđộcđáo.Nhưngnếutấtcảchúngtađềuchỉsống
theo suy nghĩ thông thường của số đông thì xã hội chúng ta sẽ vẫn chìm
trongđêmtrườngtrungcổ.Chínhnhờnhữngtưduytáobạovàmớimẻcủa
những người biết nhìn xa trông rộng trong thế giới chúng ta nên mới có
những tiến bộ. Và trên hết, những gì Moe đang dạy cho tôi đều rất có ý
nghĩa.
“Jack,tôivừachiasẻcảtấnkiếnthứcvớicậutrongngàyhômnay-tôihy
vọngnócóích,”Moenói.“Nhưngchúngtasẽcórấtnhiềuđiềuđểthảoluận
trongmộtthángtới.Vàtrongthờigiancậuởđây,cậusẽởlạinhàkháchcủa
tôi.”
“Nhàkháchư?”Tôithắcmắcvìkhôngnhìnthấycôngtrìnhgìkhácngoài
túplềucủaanhấytrênbãibiển.
“Phải-nóởđằngkia,”Moeđáptrongkhichỉtayvềmộtchiếcgiườngcũ
khunggỗkêngayphíasau“lâuđài”củaanhấy.
“CậusẽngủdướibầutrờisaotrongthờigianởHawaii.Sẽvôcùngtuyệtvời
vớicậu.”Nóixong,Moebướcxuốngbãibiển,vớlấyvántrượtvàlaovào
nhữngconsóng.



8.ĐIVÀOCÕIHUYỀNBÍ

“Điềukhôngbaogiờquaytrởlạichínhlànhữnggìlàmchocuộcsốngngọt
ngào”
-EmilyDickinson
***
KhiMoevàtôiănsángvớiđuđủvàcamtrênbãicátvàosánghômsau,tôi
cảmthấyvôcùngtòmò.Vìthếtôiđãđềnghịanhấychiasẻmộtvàichitiết
vềchủđềtìnhcảm.
“Cuộcđờitôiđượcbiếnđổikhitôibắtđầulàmtheocontimmình,”anhấy
bắtđầukể.“Làmtheocontimcủamìnhlàđiềurấtquantrọngbởivìnóchứa
đựng một sự thông minh cao hơn hẳn trí thông minh chứa đựng trong đầu
cậu.Tiếpcậnđượctrithứccủatráitimgiúpgắnkếtcậuvớitrithứclớnhơn
củathếgiớivàmởtoangcánhcửađivàotráitimcủavũtrụ.Tôikhôngcóý
tỏrahuyềnbí,nhưngđólànhữnggìtôithấyđúng.Tôihoàntoàntinvàotri
thứcmàtráitimtôiđưarachotôi.”
“Nhưvậytôicầnsốngtheocontimmình?”
“Không,thựctếđólàmộtsựcânbằng-mộtmốiquanhệđốitác.Đểsống
cuộcsốngcaonhấtcủamình,haytôicóthểnóilàtốtđẹpnhất,bíquyếtlà
phảicótráitimvàkhốióckếthợphàihòavớinhau.Mộtsốngườisốnghoàn
toàn theo con tim của họ - đó thuần túy là tình cảm và cảm xúc. Những
người này thường gặp rắc rối trong thế giới thực, chẳng khác gì những gã
khờ lụy tình phân định rất kém và không nhận biết được thực tế. Những
ngườikháclạisốnghoàntoàntheođầuóc-họquálýtrívàlôgíc,khôngcòn
chỗchotrựcgiácvàđammêchỉdẫnhọ.”
“KiểunhưnhânvậtSpocktrongloạtphimtruyềnhìnhStarTrekđâymà.”
“Đúngvậy,Jackạ,đólàmộtvídụrấtđúng.VàcũngnhưSpock,nhữngcá
thểnhưthếlạnhlùngnhưđá.Tôitinrằngcuộcsốnglàphảibiếtcânbằng:



Đểchokhốiócvàtráitimkếthợpthànhmộtbộđôi,haynhữngngườibạn
đời của nhau. Hãy sống sao cho khôn ngoan nhưng tốt bụng, lãng mạn
nhưng không kém phần thực tế, can đảm nhưng chu đáo, có trách nhiệm
nhưngđầyđammê.Cầnnỗlựcvàthờigianđểđạtđượcsựcânbằngnàychínhtôivẫnphảivậtlộnvớiđiềunàytrongrấtnhiềungày.Nhưngvớicam
kếtvàsựkiêntrì,rồinósẽđến.”
“Làmthếnàotôimởrộngtráitimmìnhđược,Moe?Tôithậtsựmuốncảm
nhậnnhiềuhơnvàkhámphániềmvuitrongcuộcsống,sốngvuivẻvàhạnh
phúchơn,”tôinói.“Cảmgiáccủatôilàcuộcđờitôisẽmởramộtkhitrái
timtôimởrộng-nhưlờianhnói-nhưngbảotôimởrộngtráitimmìnhthì
cóphầngiốngnhưlàbảotôichuyệnphiếmvớianhbằngtiếngHawaii.Tôi
khôngbiếtphảibắtđầutừđâu.”
“Tôihoàntoànhiểucậu,”Moeđápvớinhữnggìtôicảmnhậnđượclàmột
sựthấucảmthựcsự.“Tôiđãtrảinghiệmtìnhtrạngtươngtựkhitôitiếntheo
lộtrìnhcủamình.Vàđólàlýdotạisaotôitrởthànhngườithầyhoànhảo
chocậu,nếu cậukhông phiềnkhitôi nóinhư vậy.Chúngta dạynhững gì
chúngtacầnhọcnhất,vàbàihọclớnnhấtcủađờitôilàlàmchonhữngmón
quàcủatráitimluônsẵncóvớichínhmình.Vàtôihọcđượcnhiềuđếnmức
tôicóthểchiasẻvớicậu.Thựctế,tôinhớđếnmộtcâuchuyệnxưanóivề
nhữnggìnằmngaytrongtráitim.Tôikểvớicậuđượckhông?”
“Xincứtựnhiên.”
“Ở phương Đông, từ nhiều nghìn năm trước, người ta tin rằng mỗi người
trênTráiĐấtđềulàmộtvịthần.Nhưngconngườilạmdụngsứcmạnhcủa
mình,chonênĐấngTốicaomớiquyếtđịnhlấyđisứcmạnhđó.Sauđónảy
sinhvấnđềlàngàisẽgiấuphépmàu-nguồngốccủatoànbộtàinăng,tiềm
năngvàdanhtiếngcủaconngười-ởđâu.Vịthầnthứnhấtnói‘Saobệhạ
không đào một cái hố sâu trên mặt đất và bỏ phép màu vào trong đó?’
‘Không’,Chúatrờitrảlời:‘rốtcuộcsẽcóngườiđàođủsâuvàtìmranó.’Vị
thần thứ hai khi đó lên tiếng. ‘Thần có một ý,’ ông ấy nói. ‘Sao không bỏ
nguồngốcsứcmạnhcủaloàingườinàylêntrênđỉnhnúicaonhất?’Chúa

trờilạitừchối.‘Khôngđược.Sẽcóngườileođượclênđỉnhnúicaođóvà
tìm thấy nó.’ Cuối cùng, vị thần thứ ba tâu: ‘Vậy nếu bệ hạ bỏ phép màu
xuốngđáyđạidươngsâunhấtcủathếgiớithìsao?’Chúatrờitrảlòi:‘Không
ổn,sẽcóngườilặnđượcxuốngđạidươngvàpháthiệnranó.’Chúatrờikhi
đóngừnglạivàsuyngẫm.Saumộtlúc,ngàiranhmãnhnói:‘Tađãcócách.


Tasẽđặtnguồngốccủasứcmạnhphithường,sựkỳvĩvàvinhquangnày
vàongaytrongtimcủamỗingườiđànông,đànbàvàđứatrẻtrênTráiđất
này,đểhọsẽchẳngbaogiờnghĩđếnviệctìmởđó.’”
“Mộtcâuchuyệnthậtthúvị,”tôinói.
“Cậuthấyđấy, Jack,trái timcủacậu chứađựng nhiềutrithức vàtài năng
hơncậunghĩrấtnhiều.Cậucóthểnghĩrằngtrítuệcủamìnhcómọicâutrả
lời-Cậucóthểtưởngtượngrằngnếucậuchỉviệcthuthậpthêmthôngtinvà
họchỏinhiềuhơn,cậusẽchiếnthắngtròchơicủacuộcđời.Vàcậucóthể
tinrằngnếucậuchỉcầnnghĩranhữnggìkhôngcótácdụngtrongcuộcđời
cậu thì cậu sẽ biết cách làm cho mọi việc có tác dụng trở lại. Nhưng tôi
khôngnghĩrằngđólàcáchcuộcsốngvậnhành.”
“Tôicầnhướngvàotráitimmìnhthêmnữaphảikhông?”Tôiđoán.
“Thêmrấtnhiều,”Moenóivớigiọngrấtthảnhthơi.“Nhưngxinhãyhòanhã
vớichínhmình.Conđườngtừtráitimđếntráitimkhônghềngắn.Nócóthể
mấthàngtuần,hàngtháng,hoặcthậmchíhàngnămtrờiđểmởrahoàntoàn.
Điềuchínhyếulàcậuđiđúngđường.”
“Vàchínhxácthìtôithựchiệnđiềuđónhưthếnào?”
“Giờcậuđãđiđúngđườngrồi,”Moeđáp.“Cậucóđủcanđảmtớiđâyvà
tìmtôi,điềuđóđãchotôithấyrằngcáichỗởbêntrongcậuđãsẵnsàngđể
chotráitimđaukhổcủacậuđượcchữalành.”
TôibiếtýMoelàgìkhianhấynhắcđếntráitimđaukhổcủatôi.Tôicảm
thấytấtcảmọingườitrênthếgiớinàycủachúngtađềucómộttráitimđau
khổ vào lúc này hay lúc khác. Tôi không chỉ nói tới trái tim đau khổ khi

chúngtamấtmộtaiđóchúngtayêuthương-ýtôilànhữnglúcchúngtađau
khổkhichúngtabắtđầunhậnrarằnggiấcmơcủachúngtađãphainhạtvà
nhữngkhátkhaosâuthẳmnhấtcủachúngtachẳngbaogiờđượcthựchiện,
khichúngtanhìnthấyhiệntrạngthếgiớicủamìnhvànhữnggiátrịkhông
mấytốtđẹpđiềukhiểnnó,vàkhichúngtađánhgiáthấpbảnthântrongcuộc
sống và giảm thiểu số phận của mình. Tôi nghĩ đến những gì Benjamin
[24]
Disraeli
từngnói:“Cuộcsốngquángắnngủi,khôngthấmvàođâu.”


Moetiếptụcnói.“Bãibiểnnàylàmộtẩndụtốtchocuộcsốngcủacậu,Jack
ạ.Cuộcsốnglàmộtbãibiểnxétởnhiềukhíacạnh.Nóphảnánhmộthành
trìnhvớinhữngphầntoàncátcũngnhưnhữngkhuvựcđágậpghềnh,vànó
cónhữngkhúcquanhcũngnhưnhữngđoạnthẳngtắp.Cólúccậunhìnthấy
nhữngconsóngvỗtungtóekhicậuthứcgiấcvàobuổisángvàcảmthấycơn
thịnhnộcủađạidương;lúckháclạivôcùngbìnhyênvàkhôngcómộtthứ
gìgợnlên.Vìtôiđãsốngkhánhiềutrênbãibiểnnày,tôihiểurằngnhững
quyluậtcủacuộcsốngthậtsựkhônglàgìkháchơnnhữngquyluậtcủatự
nhiên.Hãytìmhiểucáchtựnhiênvậnhànhvàcậucóthểhìnhdungracuộc
sốngvậnhànhnhưthếnào,ởcấpđộđíchthựcnhấtcủanó.”
ChaMikecũngđãdạytôiđiềunày.
“Tôi sẽ cho cậu một ví dụ,” Moe nói. “Tôi đã có nhiều đêm một mình ở
ngoàibãibiểnnày.Cólúctôithứctrắngsuốtđêm,chỉhítthở,suyngẫmvà
đắm mình trong sự uy nghi của nơi này. Tôi chưa bao giờ hết ngạc nhiên
trước vẻ rực rỡ của buổi bình minh luôn xuất hiện ngay sau thời khắc tối
nhấtcủabuổiđêm.Vàđiềuđócũngđúngvớicuộcsốngcủachúngta.Mỗi
ngườivàmọingườitrongchúngtađềuphảichịuđựngbóngtối-nhưngnó
luôn tan đi, và ánh sáng luôn trở lại. Thực tế chính vào lúc cậu mắc vào
nhữngvấnđềcủamìnhnhấtlạilàkhicậuđếngầnvớigiảiphápnhất.Vàkhi

cậuđangtrảiquanhữngnỗiđausâunhấtthìsựbìnhyênlớnnhấtcủacậulại
đangtiếnvềphíacậu.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ về cuộc sống với nhãn quan như thế này. Sự uyên
thâmcủaMoecósựlịchlãmvàcaođẹpnhấtđịnhvàrấtgiốngvớinhữnglời
dạymàChaMikeđãâncầnchiasẻvớitôi-cảhaingườiđềunóiđếnmộttrí
thôngminhsiêuviệtcủathếgiớinơichúngtađangsống.Theocảhaivịthầy
này,cuộcđờimỗiconngườidườngnhưdiễnratheomộtkếhoạchchínhxác
-mọichuyệnxảyravìcólýdo,vàcuộcđờikhônglàgìkháchơnmộtmón
quàkỳlạ.
“Giờ để tôi cho cậu một lời khuyên thiết thực, Jack nhé. Một trong những
điều đầu tiên cậu có thể làm để kết nối lại với trái tim mình là kích thích
những đam mê đã chết ngay trong cậu. Hãy bắt đầu làm những việc mà,
trướckia,đãtừngđầyắptráitimcủacậu.Hãybắtđầulàmnhữnggìphùhợp
vớiđứabéđầynhiệthuyếttrongcậuvàlàmchocậucườinhiềuđếnmứcthắt
cảbụng.Hãykhámphálạinhữnggìlàmcậuxúcđộngvàkhiếncậurơinước
mắt-sauhết,nơikhiếnchocậurơinướcmắtchínhlànơivũtrụmuốncậu


tìmđến.”
“Tôithắcmắctạisaotôilạimấtquánhiềuthờigianđếnvậyđểtớiđượcnơi
tôiđãtrảinghiệmmộttìnhyêudànhchochínhcuộcsống.Nóithậtvớianh,
anhMoe,tôicảmthấykhôngvuivìtôiphảimấtnhiềunămđếnvậy,”tôinói
trongkhiánhmắtnhìnxuốngcát,vàtrongtôingậptràncảmgiáchốitiếc.
“Đừng trách móc mình nữa, Jack. Như tôi đã nói với cậu lúc trước - cậu
đangởđúngnơicậucầnđến.Đừngnghingờconđườngcủamình,vàhãy
tậnhưởngnơicậutìmtới.Mọithứxảyđếnvớicậutrênđườngđiđềutấtyếu
nhưvậy.ởđây,chìakhóalàchấpnhận.Lúcnày là một thời khắc đặc biệt
trongcuộcđờicậu-hãytậnhưởngnó.Cậuđanglấylạicuộcsốngbanđầu
của mình - cuộc sống có ý nghĩa với cậu trước khi những điều khác xen
vào.”

ĐộtnhiêngươngmặtMoebiếnthànhmộtnụcườitoetoét.“Đãđếnlúccậu
lạiđượccónhữngniềmvuicủacuộcsống,”anhấynói.“Khitôicònlàmột
đứabé,bamẹtôithườngbảotôirằngmắttôichiếusáng.Họbảotôirằng
thựctếtrongmắttôicótialấplánh.Giờtôinhìnthấynhữnggìhọnói:Một
đứatrẻđangvuichơiluôncóđôimắtchiếusáng.”
“Chà,tôicũngtừnglàmộtđứatrẻrấthoạtbát.”
“Tôimuốncậulấylạitialấplánhấy.Vàkhicậulàmđược,tráitimcậusẽ
rộngmởthêmvàbắtđầumáchbảochocậuchânlýcủanó.”
“Tôirấtmongđiềuđóxảyra,Moe.”
“Nósẽxảyra.Lờikhuyêncủatôidànhchocậulàhãybắtđầulàmnhững
việckhiếncậuhạnhphúcnhất.Hãytheođuổihạnhphúccủacậu,vàbắtđầu
thựchiệnnhữngviệcđãtừngkhiếntráitimcậucấtlêntiếnghát.Khichúng
talớnlên,chúngtađánhmấtkhảnăngnhìnnhậnnhữngđiềutừnglàmcho
chúngtaphấnkhích.”
“Tôithậmchíkhôngnhớnổinhữngđammêcủamìnhlàgìnữa,”tôibuồn
bãthừanhận.
“Không sao cả. Chúng sẽ lại tìm thấy cậu một khi cậu bắt đầu tìm kiếm
chúng,”Moeanủitôi.“Hãyhỏichínhmìnhnhữngcâuhỏi,vìviệctựchất


vấn mình một cách sáng tạo sẽ gợi ra nhiều câu trả lời mà cậu đang tìm
kiếm.Hãyhỏimìnhnhữngcâuhỏinhư:‘Trướckiamìnhđãlàmnhữnggì
khiến mình cảm thấy hài lòng với bản thân?’ hoặc: ‘Nếu mình không phải
làmviệc,mìnhsẽdànhthờigiannhưthếnào?’Vàtôicũnggợiýrằngcậu
nênbắtđầulắngnghenhiềuhơn.”
“Nghegìcơ?”
“Nghenhữngtiếnggọibêntrong,Jackạ.Hãychúýhơntớinhữnglờinhắc
nhởthầmlặngvàdịudàngcấtlêntừnhữngnơisâunhấttrongcậu.Chúng
luônởđó,chúngcótiếngnói,vàchúngđòiđượclắngnghe.Cậubiếtchúng
khi cậu còn là một đứa trẻ - hãy nhận biết chúng trở lại với tư cách một

ngườitrưởngthành.”
“Tôiđãrờixađiềunàyđếnmứctôisợrằngmìnhđãđểmấtbấtkỳsựgắn
kết nào với phần sâu hơn này của chính tôi. Tôi biết mình đã bế quan tỏa
cảng và tôi thật sự sống theo lý trí. Nhưng tôi sẵn sàng bắt đầu lắng nghe
nhữngtiếnggọibêntrongmàanhnóitớinày.”
“Tuyệt vời,” Moe đáp. “Ý định bắt đầu lắng nghe con tim của cậu là một
bướctiếnlớnđểkhaimởnóvàđượclợitừnhữngmónquàlớnlaomànósẽ
phảidànhchocậu.Chỉriêngnhữngýđịnhcũngđãnhưnhữngconsónglớn
tràn qua vũ trụ, và tất yếu chúng sẽ quay trở lại và mang theo những món
quàtuyệtvời.Chỉcầntiếptụclắngnghevàquansát.”
“Jack,hãynhớrằngtráitimchúngtanóivớichúngtaởnhữngkhônggian
tĩnhlặngcủacuộcđờichúngta.Hãydànhthờigianđểngồilạivàsuyngẫm
vềmọiviệc.Vàhãytinrằngsẽđếnlúcmọithayđổicậuđangmongmuốnsẽ
xuấthiệntrongcuộcđờicậu.”
“Vũ trụ là một nơi rất thân thiện,” tôi nói thêm, nhắc lại những gì đã trở
thànhmộtcâuthầnchúvớitôikhitôitiếnvàonhữngvùngnướcchưađược
biếtđếncủađờimình.
“Cậungộrarồiđấy,ngườianhemạ.Nhớtintưởngrằngnósẽổnthỏa,cho
dùđiềugìxảyra,thìthựctiễnmớimẻcủacậusẽtiếnvềphíacậu.Nócũng
[25]
giốngnhưnhữnggìnhàthơSufiRumi
đãnóitừnhiềunămtrước:‘Hãy
gõcửavàniềmvuibêntrongcuốicùngsẽmởtoangôcửasổvàngórađể


xemaingoàiđó.’Nhữnglờinhắcnhởnàysẽdẫncậutheonhữnghướngnhất
định-chúnglàtiếngnóicủatráitimcậudẫndắtcậuđitheohướngcủasố
phận.Hãycanđảmbướcvàonơibíẩncủacuộcđờimình,vàcậusẽtiếnlên
vữngvàngtrênconđườngcủamình.”
“Bướcvàonơibíẩnư?Cáchnóiđóthậthay,Moe.”

“Chà,tôinghiệmtrongđờimìnhrằngđiềuduynhấtcậucóthểtrôngmongở
đờilànhữngđiềukhôngngờ.Phépmàucủacuộcđờicậusẽxuấthiệnkhi
cậudámbướcvàosựbíẩncủanó.Chúngtađềucầndànhthêmthờigian
trongthếgiớikỳdiệumàcuộcsốngcủachúngtađịnhnhưvậy.Tôirấtthích
[26]
cáchnóicủaT.H.Huxley
vềđiểmnày:‘Hãyngồixuốngtrướcthựctại
nhưmộtđứabéconvàhãysẵnsàngtừbỏmọiđịnhkiến.Hãykhiêmnhường
đitớibấtcứđâuvàbấtkỳvựcthẳmnàomàtựnhiêndẫndắt,hoặcbạnsẽ
chẳnghọcđượcgìcả’”
***
Nóixong,Moengồibệtxuốhgbãibiểnvàrahiệuchotôilàmtheoanhấy.
Anhấybắtđầuđắpmộttòalâuđàicát,vớinhữngthápcanhvàmộtcâycầu
bằng vỏ sò. Anh ấy im lặng làm việc một lúc. Cuối cùng, anh ấy tiếp tục
cuộcthảoluậncủachúngtôi.“Tráitimcủachúngtamuốnchúngtatựdo,”
anhấynóikhithựchiệnnhữngthaotáccuốicùngtrêntácphẩmnghệthuật
của mình. “Một trong những khát khao lớn nhất của con tim chúng ta là
muốnchúngtathànhnhữngnhàthámhiểm,duhànhquacuộcsốngvớimột
tâmthếngạcnhiênvàkínhsợ-nhưngsẽkhôngnhưvậynếuchúngtakhép
mìnhtrướcnhữngkhảnăngcủacuộcsống.Chúngtathậtsựcầntừbỏtấtcả
nhữngđịnhkiếncủamìnhxemcuộcsốngcủachúngtaphảinhưthếnàovà
nhữnggìphảilàmđểkhiếnchúngtahạnhphúc.Tôithậtsựcốgắng‘khiêm
nhườngđitớibấtkỳđâuvàbấtkỳđiềugìtựnhiêndẫndắttôitới.’Tôilàai
màđòiquyếtđịnhcuộcsốngcủamìnhchứ?”
“Mộtcáchnóirấtsâusắc,Moe.Anhrõràngđãsuynghĩrấtnhiềuvềchủđề
này.”
“Nhiềucảmxúcthìđúnghơn,”Moetrảlời.“Mộtcáchnóithậmchícònsâu
sắchơnvềđiểmnàylàcủaAlbertEinstein,ngườitừngnhậnxét:‘Điềutuyệt
vờinhấtchúngtacóthểtrảinghiệmlàsựbíẩn.Nóchínhlànguồngốccủa



tấtcảnghệthuậtvàkhoahọcđíchthực.Ngườixalạvớicảmxúcnày,không
cònbiếtngạcnhiênvàsữngsờ,thìchẳngkhácgìđãchếtvớihaimắtnhắm
chặt’”
“Vậychúngtasốngtrọnvẹnnhấtkhichúngtasốngvớitâmthếngạcnhiên
vàkínhsợ.Nghegiốngnhưmộtcáchsốngrấttựdo,”tôinói.“Chỉcầnmở
lòngvớinhữngbíẩncủanó.Tôinghĩtôicóthểlàmđượcđiềuđó.”
“Cáchhoạtđộngvớitưcáchmộtconngườinhưthếnàysẽcólúctạoracảm
giácsợhãi-điềuđórấttựnhiên.Nhưnghãycảmnhậnnhữngnỗisợđó,và
hãythựchiệnnó.Chỉcầnđónnhậnnỗisợcủacậuvàđểchonótrànqua.
Cuối cùng nó sẽ trôi qua. Đây là chìa khóa thật sự về điểm này: Để cuộc
sốngcủacậutuyệtvờihơn,niềmtincủacậuphảilớnhơnnỗisợhãi. Chỉ
khicậucóniềmtinvàothựctếrằng,nhưcậunói,vũtrụlàmộtnơirấtthân
thiệnvànólớnhơnhẳnmọinỗisợhãitróibuộccậu-chỉkhiđócuộcsống
tươisángnhấtcủacậumớilêntiếng.Niềmtincủacậuvàothựctếrằngthế
giớinàykhiếncậuquantâmnhưnglạithườnggửitớinhữngphépmàumang
dáng dấp những khó khăn phải lớn hơn hẳn tâm lý sợ những khó khăn đó
hủyhoạicuộcđờicậu.Niềmtincủacậuvàosựthôngminhcủavũtrụphải
lớnhơnnhiềusovớinhữngnỗisợrằngcậucôđộc.Cómộtkếhoạchlớnhơn
nhiềuđangmởra,vàcậuphảitinvàonó.Mộtkhicậulàmđượcnhưvậy,
hạnhphúccủacuộcđờicậusẽđượcphépxuấthiện.”
Moe gãi bụng và vươn vai. “Nhân tiện, quay trở lại quan điểm của tôi về
việc phục hồi những đam mê của cậu,” anh ấy nói. “Khi chúng ta lớn lên
trong những môi trường nơi không có nhiều quyền tự quyết cá nhân - nói
cáchkhác,khichúngtađượcdạybảonhữnggìcầnphảilàm-chúngtađánh
mất sự liên hệ với những khao khát đích thực của trái tim mình. Chúng ta
đánhmấtmốiliênhệvớinhữngsởthíchcủamìnhvànhữngđiềulàmcho
tráitimtarộnràng.Chúngtađánhmấtcảmxúcvềnhữnggìchúngtayêu
thích,vàkhiđóchúngtatrởthànhnhữngngườilớnkhôngbiếtnhữngkhát
khaođíchthựccủamìnhlàgì.Kếtquảlà,chúngtakhôngbiếtlàmcáchnào

đểkhiếncontimmìnhrộnrãvàtậnhưởngtrảinghiệmđượcsốngtrọnvẹn.
Và như vậy, những đam mê thật sự của chúng ta bị chôn vùi trong chính
chúngta.”
“Bịchônvùiư?”
“Phải.Tôikhôngbiếtcậucóhiểuđiềunàykhông,Jack,nhưnghọasĩđáng


kính James McNeill Whistler đã từng học tập tại Học viện Quân sự West
Point.Khingồitrongmộtlớpcôngtrình,giáoviênbảosinhviênvẽmộtbức
tranhmôtảmộtcâycầu.Whistlerđãvẽmộtcầuvòmbằngđátuyệtđẹpvà
cóthêmhai cậubé khoankhoáingồi câucá trênđó.Giáo viênhướng dẫn
thấyhaiđứatrẻtrongbứctranh,tỏrabựctứcvàcáukỉnhbảoWhistlerphải
tẩybỏchúngkhỏichiếccầu.Whistlervẽlạibứcpháchọa,lầnnàychohai
đứa trẻ ngồi trên bờ sông. Giáo viên càng khó chịu hơn nữa và hét bảo
Whistlerphảitẩybỏbọntrẻkhỏibứctranh.Whistlerlàmtheo,nhưngtrong
bảnphácthảocuốicùng,ônglạichohìnhảnhhaicậubévàonhưngbằngchi
tiếtkhiếnchogiáoviênrùngmình.”
“Whistlerđãlàmgì?”
“Ôngấyvẽhaitấmbiamộnhỏởtriềnsông,cóghitênhaiđứatrẻtrênđó.”
“Tôihiểuthâmýrồi,”tôinói.“Khichúngtađánhmấtsựliênhệcủamình
với trái tim, chúng ta sẽ đánh mất luôn cả sự liên hệ với đứa trẻ linh hoạt
ngaytrongchúngta.”
“Đúngvậy,Jack.Vàchúngtacầnphảirènluyệnrấtnhiềuđểkếtnốilạivới
nhữngthứchúngtatừngmất,phụchồilạinétsắcsảocontrẻcủachúngta.
Vàsựthựclàchúngtacầnnỗlựcrấtnhiềuđểlạibiếtrõchúngtathậtsựlà
ai.”
“Nỗlựcnhưthếnào?”
“Lạilàcảithiệnbêntrong.Hãybắtđầubằngviệchằngngàysuyngẫmvề
nhữngđiềulàmchocậuhạnhphúc.Chẳnghạn,nhữngmụctiêugìkhiếncho
cậutràntrềnănglượngvàmỉmcười?Hãyviếttấtcảra,vìviệcghilạinhững

suy ngẫm của mình ra giấy làm cho cậu hiểu sâu thêm về chúng. Đây là
nhữngkhátkhaocủatráitimcầnphảiđượcthựchiệnnếucậumuốntạora
[27]
mộtcuộcsốngphithường.XinđượcdẫnlờicủaJosephCampbell
:‘Nếu
bạn theo đuổi hạnh phúc của mình, bạn đã đặt mình vào một lộ trình vẫn
luôn hiện diện ở đó, chờ đợi bạn, và cuộc sống mà bạn cần sống chính là
cuộc sống bạn đang sống. Khi bạn nhận ra điều đó, bạn bắt đầu gặp gỡ
nhữngngườicómặttrêncánhđồnghạnhphúccủabạn,vàhọmởcửacho
bạn.Tôinóihãytheođuổihạnhphúccủabạnvàđừngsợ,vàcửasẽmởraở
nơibạnkhôngbiếtrằngchúngsẽmởra’.”


“Quảlàmộtcáchnóirấtsâusắc,”tôinhậnxét.
“Đúng vậy. Khi cậu theo đuổi những khát vọng của trái tim và lắng nghe
nhữngkhaokhátcủacáitôiđíchthựccủamình,rấtnhiềukhảnăngsẽmởra
vàcậusẽbướcquamộtngưỡngcửađểbướcvàomộtthựctạihoàntoànmới.
Những trùng hợp đầy ý nghĩa bắt đầu xảy ra - chẳng hạn, công việc thích
hợpvớicậusẽđếnvàođúngthờiđiểm.Dườngnhưcậusẽcómộtphépmàu,
thuhútnhữngconngườiphùhợpvànhữngcơhộitốtnhấtđếnvớicuộcđời
mình.Nhưngnhữngđiềunàysẽkhônglàgìngoàisựkhẳngđịnhtừthếgiới
màhiệncậuđangởtrênconđườngđúngđắncủamình.”
KhiMoenói,mộtconsóngmạnhđậptungtóelênbờđávàbắnlênchúng
tôitoànbộsựtươimátcủađạidương.Tôicảmthấykhóchịuthayvìkhoan
khoái,nhưngMoebắtđầucườiphálên.
“Haha,tuyệtthật.Thêmnữađinào!”Anhấythétlênvớiđạidươngnhưmất
hếtlýtrí.Sauđóanhấytiếptụcchiasẻ.“Việcngừngcuộcđấutranhcũng
thậtsựrấtquantrọng,”anhấylưuý.
“Anhnóithếnghĩalàsao?”tôihỏi.
“Hãyngừngđấutranhvàbắtđầusống.Đấutranhdungdưỡngcăngthẳng,

và căng thẳng là rào cản lớn đối với việc sống khoan khoái, thoải mái, và
suôn sẻ - những trạng thái cậu cần sống trong đó để thu hút cuộc sống tốt
nhấtđếnvớimình.Khitôivẫnđanglàmcôngviệckinhdoanh,tấtcảnhững
gìtôinhìnthấychỉlànhữngconngườitranhđấu,xôđẩyvàbonchen.Có
quá nhiều thứ chúng ta đanglàm và không còn đủ thời gian cho chúng ta
đangsống.Cácquyluậtcủatựnhiênkhôngvậnhànhtheocáchđó.Đểtrồng
mộtbônghoa,khôngcầnphảiđấutranhhaybonchen-nócứthếdiễnra.
Đólàmộtdiễnbiếntựnhiên,đángyêu.Tìmcáchthúcépchohoamọcgiống
nhưlàgiếtchếtnó.Vàđólạichínhlànhữnggìchúngtacóxuhướngthực
hiệntrongđờimình.Cậukhôngthểthúcépđạidương,Jackạ.Cậucầnđểnó
tựlưuchuyển.Vànếucậukhônghiểuđiềunàyvàcậutiếptụctranhđấuthì
vềcơbảncậuđangđingượcvớinhữngquyluậtcủatựnhiênđấy.”
“Hãy sống trong tâm thế của một người bình thản chấp nhận, thuận theo
những gì cuộc sống có sẵn cho cậu. Đừng cưỡng lại cuộc sống của mình,
làmchohạnhphúccủamìnhphụthuộcvàomọithứtheomộtcáchthứcnhất


×