Tải bản đầy đủ (.doc) (1 trang)

Thơ Phan Thanh Giản

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (37.43 KB, 1 trang )

Phan Thanh Giản (1796-1867)

Từ giã vợ đi làm quan
Từ thuở duyên xe mối chỉ hồng,
Lòng này ghi tạc có non sông.
Ðàng mây cười tớ ham giong ruổi,
Trường liễu thương ai chịu lạnh lùng.
Ơn nước nợ trai đành nỗi bận,
Cha già nhà khó cậy nhau cùng.
Mấy lời dặn bảo cơn lâm biệt,
Rằng nhớ rằng quên lòng hỡi lòng?
(Văn đàn bảo giám)

Trên đường ra kinh
Trải bảy mươi hai trạm đến kinh,
Bao nhiêu non nước bấy nhiêu tình.
Hồn quê muôn dặm mây lòn núi,
Ðất khách năm canh sóng vỗ ghềnh.
Gió bụi, đất đà quen với mặt,
Ruột gan trời có biết cho mình?
Lá lay về bởi nơi con tạo,
Lận đận cũng vì một chữ danh

Tuyệt cốc
Trời thời, đất lợi, lại người hòa,
Há dễ ngồi coi phải nói ra:
Lăm trả ơn vua, đền nợ nước,
Ðành cam gánh nặng, ruổi đường xa.
Lên ghềnh xuống thác thương con trẻ,
Vượt biển trèo non cám phận già.
Cũng tưởng một lời an bốn cõi,


Nào hay ba tỉnh lại chầu ba.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×