Tải bản đầy đủ (.doc) (7 trang)

Truyện ngắn trẻ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (82.17 KB, 7 trang )

Truyện ngắn
Những nụ cười trở lại và ở mãi
AT - 1 Giang xếp quần áo, sách và vài thứ linh tinh vào chiếc vali con màu
nâu. Mẹ đứng tựa ở cửa sau khi mang thêm cho Giang một hộp nhựa có
nhiều ngăn nhỏ, loại người ta vẫn dùng để phân thuốc cho bệnh nhân trong
bệnh viện.
Minh họa: Mặc Tuân
Trên mỗi ngăn mẹ cẩn thận ghi tên những loại thuốc. Mẹ vẫn cẩn thận như
thế đó, bởi trong mắt mẹ, mỗi đứa con luôn bé nhỏ và thơ dại.
- Vẫn quyết đi Hà Nội à Giang?
- Dạ.
Ngoài kia, Sài Gòn vội đổ cơn mưa. Những hạt mưa gieo vào đôi mắt trong
veo của Giang một hình dung xa xôi. Sáu năm trước, ngày gia đình cô đặt
chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất, bầu trời Sài Gòn cũng xám đục và con
đường Trường Sơn xa lạ ngày ấy cũng ướt sũng buồn thê thảm. Mười bảy
tuổi, Giang bắt đầu những ngày đến trường với những người bạn hoàn toàn
mới. Những bỡ ngỡ ban đầu kể không hết nhưng dần dần cũng không ít cậu
học trò xao xuyến trước tiếng con gái Bắc ngọt ngào và thanh khiết.
Sáu năm rồi, Giang cũng đang học để trở thành nha sĩ trong tương lai. Và cô
ấy, vẫn giọng nói thanh khiết, vẫn mái tóc xõa ngang vai, vẫn gương mặt
man mác cơn gió lạnh gom góp mang theo trong hành trình xuôi Nam. Và
vẫn nhớ những ngày thu Hà Nội.
- Con đi mấy ngày?
- Dạ, bốn ngày
- Ừ, vậy là vừa vặn, còn chuẩn bị vào học đấy con.
Mẹ Giang hình như sợ con gái bỏ quên mình lại Hà Nội.
2.
Cách đó 1.735km, có một người cũng nhìn bầu trời Hà Nội vào thu, nơi đối
diện nhà, lá rơi vàng cả khoảng trời. Người ấy soi vào nỗi nhớ bằng đôi mắt
màu nâu ấm áp, ở căn phòng áp mái, nơi mà mấy ngày nữa thôi cậu sẽ xa nó.
Xa cái tràng kỷ của ông được cậu trưng dụng thành giường. Xa cái bàn cái


ghế cậu vẫn dùng để ngồi viết những lá thư mà hầu hết trong đó, chúng
không bao giờ đến được tay người nhận. Xa ô cửa sổ nơi cậu từng ngồi bất
động ở đó nhìn cô bạn lướt qua trong cái vẫy tay.
Mùa thu Hà Nội ngày cậu đặt chân đến đẹp và hấp dẫn vô cùng. Nhưng nó
đã buồn hơn rất nhiều trong sáu năm qua. Mùa thu ở Hà Nội có gì đó se
lạnh, mà dường như cũng làm người ta cảm thấy nhẹ nhàng hơn, không khác
mấy với nơi cậu đã sinh ra và sống với bố mẹ. Tối tối, theo bà đi tập thể dục,
lúc về ghé ăn kem Tràng Tiền.
Rồi ở đó, cậu hay bắt gặp cô bạn hàng xóm vừa ăn kem vừa đọc sách. Khẽ
nhún vai và cười mỉm, cậu thấy cô bạn ngồ ngộ, ai lại đứng dựa vào tường,
vừa ăn kem vừa chăm chú vào từng con chữ trong sách giữa hàng kem đông
đúc, náo nhiệt và xô bồ này. Rồi những hôm không đi với bà, cậu hay đứng
ở bức tường kế bên, dựa vào đó, ăn kem và bắt chuyện với cô bạn. Lúc đó
thật hay. Phan thì có chút gì đó thật thà và nhanh mồm nhanh miệng, còn
Giang, cô bạn ngày đó nói chuyện rất thông minh và dễ thương.
Hai đứa hay nói với nhau về những quyển truyện trinh thám và nhiều chuyện
khác. Như chuyện về Hà Nội mà Giang đã theo gia đình từ Sài Gòn trở về
năm sáu tuổi. Giang kể rằng lúc nhỏ thích tiết trời thu đông Hà Nội, vì mỗi
lần thế lại được mẹ mua cho thêm áo len, khăn quàng, thích cái lạnh buốt len
lỏi vào từng sợi tóc, chứ ở Sài Gòn thì không có đâu. Như về Gelsenkirchen
- thành phố nằm phía bắc vùng Ruhr của Phan.
Phan kể cả những chuyến đi rừng, tắm hồ với bố. Giang còn kể về chuyện
lúc nhỏ, cô thích giữ lại những chiếc răng của mình, rồi nhìn bố quẳng nó
lên mái nhà hay xuống gầm giường theo bài của ông bà chỉ lại. Phan thì háo
hức trước lời hứa của Giang sẽ dẫn cậu đi ăn thật nhiều món ăn vỉa hè Hà
Nội, cùng đi lượm những chiếc lá bàng đỏ, cũng hít hà mùi hoa sữa thoảng
qua khung cửa sổ. Thỉnh thoảng, Giang thích chí hát vu vơ những câu ca về
mùa thu Hà Nội. Có mấy bài Phan biết, có mấy bài không, nhưng tự dưng
Phan thấy yêu mùa thu ở quê bố hơn, hơn cả lúc bố kể về nó cho Phan nghe
mỗi đêm.

Giang nói, tớ rất kém cái khoản điều khiển cảm xúc, nên lúc buồn lúc vui,
lúc hưng phấn thì hát vang lên. Phan cười, lắc khẽ mái tóc ngắn, vai rung
rinh trong gió. Tình bạn lớn dần theo từng cơn gió mùa thu. Và gió cũng
khiến tim ai đập loạn nhịp. Phan đã yêu cô bạn ấy, bằng một tình yêu trong
veo như ngọc, ngọt ngào tinh khiết như vị cốm xanh mùa về. Những ngày
bên nhau đầy ắp tiếng cười, như hòa vào không khí se se lạnh bởi những cơn
gió mùa thu. Những nụ cười vang lừng từng vòm trời với cây bàng lá đỏ,
hoa sữa trắng muốt.
3.
Giang đặt chân lên đất Hà Nội rồi, xa nó sáu năm, không khác mấy trong trí
hình dung và những hình ảnh Giang vẫn coi trên mạng nhưng đâu đó trong
Giang, một nỗi buồn nhè nhẹ len lỏi. Hay tại trời đã chớm thu nơi đây? Tệ
quá, Giang không thích mùa thu tí nào, với Giang, sự bình ổn của nó, Giang
không thích. Dì đón Giang về nhà, dì hơn Giang chỉ tám tuổi, ở độ tuổi
ngoài ba mươi với sắc đẹp mặn mà và học vấn, trải nghiệm dày dặn nhưng
tính dì Giang vui vẻ, phóng khoáng và thích rong chơi. Mẹ vẫn bảo thế. Thế
nên đến giờ dì vẫn một mình với những chuyến đi. Và có lẽ vì thế, Giang
cũng thấy thân thiết với dì hơn, như một người bạn vậy.
"Sao cháu bảo muốn đi Tây nguyên?" - Dì vừa hỏi chuyện, vừa xếp quần áo
vào tủ cho Giang. Giang nói để cô tự làm, nhưng dì muốn thế. Dì mà muốn,
đố ai cản được, kể cả là ông bà.
- Cháu về Hà Nội vì một cuộc gặp.
- Một cuộc hẹn hò hở, thích nhỉ? Này! - Dì huých khẽ vào vai Giang - Bật
mí đi chứ.
- Là bạn, nhưng chắc không biết bao giờ bạn ấy mới trở lại Hà Nội nữa,
nên...
- Lãng mạn nhở?
- Không ạ, lãng xẹt! - Giang nhún vai, cười.
Thật ra lá thư đã đến tay Giang từ rất lâu. Và chính Giang cũng đã phải mất
rất lâu để quyết định cho chuyến đi này. Ừ thì Giang đã muốn quên, đã từng

nghĩ muốn chạy khỏi Hà Nội để trốn tránh ánh mắt ấy. Ừ thì Giang đã yêu
mùa thu Hà Nội từ người con trai có đôi mắt nâu ấy. Giang thích mùa đông
nơi đây hơn, có lẽ vì Giang sinh ra trong mùa đông và Giang thấy mình hợp
với mùa đông nên trái tim có nghiêng về nó hơn.
Nhưng rồi những ngày cùng Phan chạy đua trên con đường Phan Đình
Phùng như những tấm thảm lá vàng, những tối cùng ngồi với Phan ở hồ Tây
mút những cây kem vừa mua, những chiếc lá bàng đỏ thỉnh thoảng Phan
mang qua với vẻ mặt hí hửng rồi bảo tặng cho Giang, bắt phải giữ cho kỹ,
những buổi sớm ngồi ở quán cóc uống trà đá hít hà mùi hoa sữa. Và mùa thu
nơi đây, Giang đã kịp thấy những vị ngọt của mùa thu.
"Giang,
Ngày... Phan sẽ về Hà Nội một tuần, chỉ để chờ gặp Giang trước khi trở lại
Đức. Ông bà đã mất rồi, nên có lẽ Phan sẽ không còn lý do nào trở về Hà
Nội nữa. Nhưng Phan nhận ra một điều, nơi đây còn có một người và rồi
Phan đã trở lại và hi vọng sẽ nói một lời tạm biệt đàng hoàng với Giang.
Điều mà cách đây sáu năm, Phan đã không làm được. Ngày Phan về Đức,
trời đã mưa và trong lòng Phan cũng có những cơn mưa không bao giờ dứt.
Muốn gặp Giang như một buổi tối của nhiều năm về trước, nơi có một cô
bạn vừa đứng ăn kem vừa đọc sách. Một lần nữa, chỉ để nói lời tạm biệt một
cách chân thành và đàng hoàng".
Nhận lá thư, đọc nó, Giang nhớ đến ngày Phan đi, gặp nhau trước cửa nhà,
Phan bảo muốn rời khỏi nơi đây và rồi bước lên chiếc taxi màu trắng, đi
khuất dần trong buổi sớm đầy sương cuối tháng tám ấy. Lúc đó chắc Phan
không nghĩ mình đã gieo vào lòng Giang một nỗi hụt hẫng ghê gớm, gần
như hai tuần liền. Trong đầu Giang luôn tự hỏi, tại sao và tại sao. Nhưng
giờ, khi đã trải qua nhiều chuyện, đi nhiều, nghe nhiều, thấy nhiều và cũng
đã trưởng thành, Giang hiểu ngày đó hai đứa đã yêu nhau bằng cái tình yêu
trong sáng và mong manh, lẽ dĩ nhiên, nó dễ vỡ.
Nhưng nó hồn nhiên như tuổi trẻ hai đứa lúc đó. Chỉ nghĩ những lúc bên
nhau vui cười, hờn giận vu vơ thế nào mà đâu có nghĩ những nỗi đau âm ỉ sẽ

gieo vào nhau nếu bất trắc. Giang không quên Phan nhưng cũng chưa bao
giờ có ý định tìm thông tin về Phan trên Internet. Và cũng chưa hề nghĩ sẽ
lại yêu Phan sau rất nhiều năm dù trong cô cảm giác ấy vẫn còn nguyên vẹn.
Chỉ đơn giản, nhìn thấy đôi mắt nâu ấm áp và nụ cười ấy, rồi tạm biệt nhau
một cách thật đàng hoàng.
4.
Tám giờ tối, đi ăn tối với dì xong,
Giang đi thẳng ra chỗ kem Tràng Tiền. Không make-up, không váy áo,
không quà tặng chia tay, cũng chẳng có quyển sách nào, Giang thả bộ xuống
đó rồi đứng chờ ở một góc. Hơi một chút hồi hộp, hẳn giờ Phan đã cao lớn
và chững chạc hơn nhiều, không còn vẻ nhanh nhảu nhưng láu táu ngày xưa.
Bởi chính Giang bây giờ cũng chẳng thể còn là con bé thích chí thì hát vang
lên. Trời chớm thu thấy không khí thật tuyệt, những đôi tình nhân dập dìu,
những gia đình đứng nói chuyện rôm rả.
Phan ngồi trong xe taxi với những làn hơi máy lạnh phả đều đặn, bỗng dưng
thấy nôn nao bất thường, Phan mỉm cười bảo với bác tài muốn nghe nhạc.
Bác tài, khoảng hơn bốn mươi tuổi gì đó, trông khá vui tính, với tay bật nhạc
theo yêu cầu. Hình như là một đĩa nhạc về Hà Nội. Bài hát càng làm Phan
thấy lòng mình nao nao, một cảm giác thật khó dùng từ ngữ diễn tả hết. Đôi
chân Phan lúc này lại muốn ở mãi nơi đây. Phan đứng ở bên kia đường nhìn
qua và không khó nhận ra Giang.
Đã có ai đó nói rằng, khi ta yêu ai đó, đôi mắt ta cũng nhạy cảm với hình
ảnh người đó nhất. Nhưng Phan không vội bước sang, Phan đứng đó, ngắm
nhìn Giang thêm một lúc. Vẫn ánh mắt mang cả mùa đông Hà Nội thế kia,
vẫn cái dáng vẻ bình thản, nhẹ nhàng, vẫn nụ cười thoảng qua vu vơ. Tất cả
hình ảnh đó Phan đã mang theo trên hành trình trở về Gelsenkirchen với
những tình yêu, nỗi nhớ, vậy mà có bao giờ đủ đâu.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×