Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (61.25 KB, 2 trang )
Niềm day dứt của thầy.
Tôi bớc vào lớp. Tiết học đầu tiên của cuộc đời đi dạy đợc đánh dấu bằng những nhịp
tim đập mạnh, lồng ngực nh căng phồng hơn bình thờng. Đa mắt nhìn một lợt khắp lớp, hình
nh không có gì đọng lại trên cái nhìn đầu tiên của một giáo viên mới ra trờng. Tôi cho cả lớp
ngồi xuống và bắt đầu những câu giới thiệu xã giao. Bổng thật bất ngờ, bớc chân tôi dừng lại
ở một góc bàn, nơi chỗ ngồi của em- một cậu học trò bé hơn lứa tuổi bình thờng của một học
sinh lớp 9. Em gầy gò, da mặt không có chỗ căng ra đợc, ngời thấp bé tởng chừng bằng một
học sinh lớp 5 lớp 6. Bất chợt tôi hỏi:
- Hình nh em ngồi nhầm lớp thì phải?
Cả lớp đáp:
- Tha thầy, không phải đâu ạ! Bạn học lớp ta đó ạ!
Thì ra vậy, ngực tôi nh đau nhói nh có cái gì chẹn lại, nụ cời trên môi tắt hẳn và nhìn em
với sự thông cảm. Tôi bắt đầu tiết học, sau giờ, tôi và em mới có thời gian nói chuyện.
- Em tên là gì? Năm nay em bao nhiêu tuổi? Tôi hỏi.
- Dạ tha thầy, em là Thám ạ! Năm nay em đã 16 tuổi
Qua thời gian nói chuyện, tôi đợc biết em là con đầu trong một gia đình có bố mẹ đã
từng tham gia cuộc kháng chiến chống Mỹ. Sau khi xuất ngũ, bố mẹ mắc phải chất độc màu
da cam do đế quốc Mỹ rải xuống miền Nam Việt Nam lúc bấy giờ. Em là nạn nhân của tội ác
đó. Khi sinh ra em, gia đình đã phải cố gắng rất nhiều mới nuôi em đợc. Bố mẹ em cũng hết
nớc mắt nhiều lần tởng rằng đã mất em. Chất độc đó đã khiến em không lớn lên đợc, chân tay
ngày càng teo lại khiến đi lại thật vất vả. Em kể lại trong nớc mắt: 9 năm trời theo học, một
phần nhờ bạn bè hết cõng rồi lại dắt, không thì chở bằng xe đạp. Có hôm trời ma, bạn bè
đi học sớm hết, em không muốn bỏ lỡ học một buổi đành lê những bớc chân khó khăn
xuống trờng, tới nơi thì đã vào học tiết 2 .
Tuy vất vả, khó khăn là vậy, nhng em vẫn muốn theo học, em cũng từng kể lại ớc mơ của
mình, nếu đợc em sẽ học xong THCS và học nghề điện tử để phục vụ bà con lối xóm của
mình- nơi em đã đợc đùm bọc lớn lên bởi lòng thơng yêu của họ.. Nhìn em kể háo hức, mới
biết em khao khát có đợc cái chữ, tôi và bè bạn em xung quanh không cầm đợc xúc động.
Nhiều lúc tan trờng, nhìn em chập chững nh đứa trẻ tập đi xuống bậc thềm ngã sấp, ngã ngữa
tôi mới cảm phục trớc lòng can đảm của em, tôi lại muốn làm đợc điều gì đó lớn hơn những
gì tôi truyền thụ trên lớp để giúp em. Nhng chẳng may năm học cha kết thúc, bệnh em lại tái