Tải bản đầy đủ (.pdf) (13 trang)

Tiên cô bảo kiếm - tập 2

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (93.27 KB, 13 trang )

Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003


14
tháng 3 năm 2003
14
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
Hồi Thứ Hai
HẮC HỔ THẦN


ã tiểu tử tuổi thấy không lớn lắm thế nhưng đủ khả năng đấu với Hoài Bắc
Tam Lang, mà lúc này nhìn thấy thương thế của bọn Hoài Bắc Tam Lang
còn nặng hơn cả hắn cũng đủ biết rằng hắn không phải là nhân vật tầm thường.
Cô gái bán hoa lúc ấy đứng dậy quay đầu nhíu đôi mày liễu nói vẻ không vui:
– Các ngươi sao phải khổ thế chứ? Không việc gì cũng tự nhiên đánh nhau đến
máu me đầy cả người...
Cô hơi dừng lại, rồi quay nhìn gã bán vải béo mập là Hà Bá Thông hỏi:
– Hà gia, trên người quý vò hẳn là có mang theo thuốc trò thương? Nói chung là
chúng ta chẳng thể nào thấy người bò thương mà không cứu, mau đem ra nô gia trò liệu
vết thương cho bọn họ...
Hà Bá Thông nghe nói thì gật đầu đáp ngay:
– Vâng, vâng...
Quả là giữa đường thấy bất bình còn ra tay, huống gì thay ngươi chết mà không
cứu. Hà Bá Thông làm việc này xem ra là một phản xạ hết sức tự nhiên. Gã vừa gật
đầu vừa móc trong túi ra một chiếc bình sành màu xanh nhỏ xíu đưa đến cho thiếu nữ.
Cô gái bán hoa lập tức nhận lấy bình thuốc rồi cẩn thận đấp thuốc vào các vết
dao trên ngươi bọn Hoài Bắc Tam Lang.
Thuốc trò thương của bọn Yểu Mệnh Thương Tẩu quả nhiên là công hiệu, vừa đắp


vào là thấy đã cầm huyết chỉ thống, trên mặt bọn Hoài Bắc Tam Lang xem ra bớt phần
thống khổ.
Ma Diện Lang gượng gạo cười nói:
– Đa tạ... Đa tạ cô nương...
– Không cần khách khí.
Cô gái bán hoa trả lời nhẹ nhàng, thế nhưng bên trong hàm chứa chút trách móc,
rồi nói tiếp:
– Ba vò đều là đại hiệp, thế mà đánh nhau với một tên tiểu tử này. Hiện tại thì cả
bốn người máu me đầm đìa thế kia hỏi có gì tốt chứ?
– Không, không phải hắn...
Ma Diện Lang mặt trắng bệch lộ ra một nét khủng hoảng rồi chỉ tay ra hướng
ngoài cửa, vừa run vừa nói:
– Là... bên ngoài...
Hắn tựa hồ như kinh qua một cuộc khủng hoảng lớn, cho nên vừa nói đến mấy
G
Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003


15
tháng 3 năm 2003
15
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
chữ “bên ngoài” là sắc mặt đã tái xanh từng hồi trông đến đáng sợ.
Thiết Bút Lý Bạch Khôi đột nhiên đứng vụt dậy bước đến gần hỏi:
– Bên ngoài thế nào chứ?
Ma Diện Lang giọng run lên:
– Là... là... tử... thần...
Lý Bạch Khôi hỏi gằn:

– Ngươi nói sao? Ngươi nhìn thấy tử thần ư?
– Không... không nhìn thấy...
– Vậy các ngươi tại sao lại bò thương?
Ma Diện Lang cố gắng đònh thần lấy lại bình tónh rồi mới nói được:
– Đao, một thanh đao không người sử dụng.
Lý Bạch Khôi hừ một tiếng nhác giọng nói:
– Một thanh đao không có người sử dụng mà cũng có thể chém ngươi được ư?
Ma Diện Lang vội vàng gật đầu đáp:
– Có thể đúng như vậy. Có thể huynh đệ tiểu nhân chính là bò một thanh đao
chém bò thương.
– Vậy thì sao ngươi biết đó là tử thần?
Ma Diện Lang mặt trắng đờ ra như xác chết, rõ ràng là đến giờ hắn vẫn chưa hết
sợ, ngẫm nghó một lúc rồi lại nói:
– Bởi vì trước khi ngọn đao xuất hiện thì có tiếng người...
– Có tiếng người ư? Nói gì?
– Một âm thanh rất là kỳ quái tựa hồ như từ trên không trung vọng xuống, lúc bên
nây lúc bên kia, chẳng nhận ra được là từ phương hướng nào đến, giọng ngươi đó nói
rằng: Nói... nói...
Đến lúc này thì cô gái bán hoa tỏ ra nôn nóng, vội hỏi dồn:
– Hắn nói gì chứ?
Ma Diện Lang đáp:
– Hắn nói: “Nói tử thần đến, kê khuyển bất lưu...”
Lý Bạch Khôi “A” lên rồi cười khà khà nói:
– Thật là khéo cho cái tên Kê Khuyển Bất Lưu kia, dưới đao của hắn, đến bọn vô
danh tiểu tốt các ngươi mà cũng chỉ để lại vài vết thương đao, vậy mà cũng đủ xưng là
tử thần hay sao?
Chính lúc hắn vừa nói xong, đột nhiên từ bên ngoài tửu điếm một âm thanh vừa
nhỏ vừa kéo dài tựa hồ như vọng về từ cõi u minh:
Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003



16
tháng 3 năm 2003
16
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
– Lý... Bạch... Khôi... ngươi... nhanh... ra...đây... cho... ta...
Âm thanh cứ kéo dài hữu khí mà vô lực, đến một lúc vẫn chưa dứt quả là chẳng
khác gì tiếng Nữ Vu gọi hồn, nghe đến lạnh cả xương sống, khiến người ta không khỏi
phải rùng mình.
Trong tửu điếm lúc này mọi người bò nghe rồi đều phải biến sắc rụt người, ngay
cả vò thư sinh công tử từ đầu đến giờ vẫn ngồi trầm mặc uống rượu, lúc này cũng thoáng
đổi sắc.
Bách Tỵ Lang là người đầu tiên run giọng lên tiếng:
– Lão đại, là hắn...
Ma Diện Lang thân hình phát run, lấp bấp:
– Đến rồi... đến rồi...
Thiết Bút Lý Bạch Khôi là tay lão luyện giang hồ thế nhưng chẳng thể nào chòu
để người ta hù dọa một cách dễ dàng, bây giờ đứng phắt dậy, tay lôi cặp Thiết Bút ra
rồi giương mắt nhìn ra ngoài quát lớn:
– Bằng hữu phương nào, sao lại giả quỷ giả thần, đáng gọi là anh hùng võ lâm
sao?
Hắn vừa nói xong thì âm thanh réo rắt lạnh lùng kia từ bên ngoài lại vọng vào
gọi:
– Lý... Bạch... Khôi... ngươi... ra... đây... cho... ta...
Lý Bạch Khôi nghe thế thì cười lên ha hả:
– Ra thì ra, Lý đại gia chẳng lẽ sợ ngươi hay sao?
Hà Bá Thông vội gọi:
– Lão đại...

Lý Bạch Khôi vẫn cười lớn nói:
– Đi! Lão nhò, Thiết Bút Cương Trảo tung hoành giang hồ mấy mươi năm, chẳng
lẽ hôm nay lại sợ một tên vô danh giả quỷ giả thần hay sao chứ?
Nói rồi, cắp Thiết Bút trong hai tay phân ra hoạt bộ bước hẳn ra bên ngoài tửu
điếm.
Hà Bá Thông thấy lão đại đã ra rồi chỉ còn đành bước theo chân gã.
Mọi người còn lại trong tửu điếm với ánh mắt đều nhìn theo bóng hình của họ
hướng nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài trời lúc này đã tối mòt, cho nên chỉ thấy nhờ nhợ bóng dáng của bọn Lý
Bạch Khôi và Hà Bá Thông trong tầm một trượng, khi bọn chúng đi xa thêm một chút
nữa thì không còn nhìn thấy gì nữa.
Lý Bạch Khôi bỗng dừng chân lại, quát:
Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003


17
tháng 3 năm 2003
17
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
– Lý mỗ đã ra đây, kẻ nào giả thần giả quỷ sao còn chưa xuất hiện cùng Lý mỗ
tương kiến?
Trong màn đêm tónh mòch, tiếng quát lớn của Lý Bạch Khôi có thể nói là vang xa
đến cả ngoài mấy mươi trượng, nhưng chẳng nghe một tiếng nào đáp lại.
Lý Bạch Khôi lại quát lớn:
– Lý mỗ đã ra đây, há còn sợ nhà ngươi hay sao?
Vẫn giọng nói của gã vang vọng trong màn đêm rồi im bặt.
Lý Bạch Khôi không nhòn được, cười một tràng dài vang lên ha hả quái dò.
– Hảo, hảo. Đằng nào thì Lý mỗ cũng xem một vài chiêu tuyệt nghệ của nhà

ngươi?
Vừa nói gã vừa sải bước đi dọc theo con đường nhỏ đến chỗ rẽ.
Hà Bá Thông cùng với theo sát bên chân lão đại mình. Hai bóng người lúc ấy mỗi
thực sự mất hút trong màn đêm.
Mọi người trong quán rượu đã đứng ở cửa ngắm nhìn ra xa, lúc này chẳng còn
nhìn thấy bóng dáng họ đâu, thì ngầm cảm thấy kỳ lạ trong lòng.
Rõ ràng vừa rồi mọi người không còn nghe thấy giọng nói phi hồ điêu linh quỷ
ám, mà chỉ còn nghe thấy giọng quát vang, tiếng cười dài của Lý Bạch Khôi càng lúc
càng xa dần, há chẳng đáng để người ta ngạc nhiên sao?
Bọn Hoài Bắc Tam Lang tuy mỗi người đều nhận có đến chục phát đao, nhưng
không đến nỗi mất mạng, vả lại lúc này đã được thiếu nữ bán hoa dùng thuốc trò thương
cho, nên máu cũng đã ngưng chảy mà cơn đau cũng đã hết, bọn họ lồm cồm chống tay
đứng dậy.
Thế nhưng, lúc này nhuệ khí của cả ba đã mất, cúi đầu ủ rũ, tên nào tên nấy ngồi
trở lại nguyên vò của mình bên bàn rượu.
Ma Diện Lang với tay nắm lấy chén rượu, không nói một lời rồi uống cạn sạch
tựa hồ như để lấy lại tinh thần.
Lúc ấy gã tiểu tử mặt đen ngồi ở góc quán rượu bỗng nhiên la lớn:
– Bọn chúng không đi xa đâu.
Cô gái bán hoa liếc mắt nhìn nhanh về phía hắn rồi hỏi:
– Làm sao ngươi biết?
Gã tiểu tử mặt đen chớp chớp mắt rồi nói:
– Ta tự nhiên biết.
– Sao không nói rõ ra xem.
Giọng cô ta nhẹ nhàng mà có chút nghiêm nghò khiến cho người nghe khó lòng từ
chối.
Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003



18
tháng 3 năm 2003
18
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
Gã tiểu tử nhìn thiếu nữ một cái rồi nói:
– Bọn chúng không cho tất cả mọi người ở đây ra ngoài.
Vò thư sinh áo xanh ngồi đối diện với thiếu nữ từ hồi nào tới giờ không hề lên
tiếng, lúc này bỗng nhiên cũng cất giọng thanh nhã hỏi:
– Tại vì sao?
Cô gái bán hoa liếc nhẹ về phía gã một cái tựa hồ như hàm ý muốn hỏi:
– Ngươi mà cũng lên tiếng ư?
Tiểu tử mặt đen nhún vai đáp:
– Ai biết được?
Chính lúc bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe tiếng “Leng keng, loảng
xoảng” binh khí va chạm nhau từ xa vọng lại.
Gã tiểu tử mặt đen cười ha hả nói:
– Bọn chúng bò bức trở lại rồi.
Cô gái bán hoa ngóng mắt nhìn ra xa trong màn đêm, quả nhiên đã thấy bóng hai
ngươi từ khúc rẽ ngoặt đầu đường xuất hiện rồi dần dần thoái lui về phía tửu điếm.
Chỉ nhìn hai bóng người kia cũng đủ biết là bọn Lý Bạch Khôi và Hà Bá Thông.
Trước mặt bọn chúng là ánh đao loang loáng, lúc cao lúc thấp lúc trái lúc phải, bức bọn
chúng chống đỡ đến quýnh tay quýnh chân, càng lúc càng thoái lui nhanh hơn.
Hiện tại thì mọi người đã nhìn thấy người bức lui Thiết Bút Cương Trảo là một
người vừa cao vừa gầy. Khoảng cách người này với Thiết Bút Cương Trảo có một đến
ngoài một trượng, thế nhưng ánh đao loang loáng thì chỉ nhằm ngay trên đầu của bọn
chúng mà thôi.
Lý Bạch Khôi cầm song bút múa may loạn xạ, tựa hồ như phải dốc hết sức lực
mới chống trả lại được những ngọn đao cực hiểm kia. Gã để cho Hà Bá Thông lui trước
rồi tự mình mới lui sau.

Bóng người cao gầy kia càng lúc càng gần hơn, tới lúc này thì mọi người cũng
nhìn rỏ ràng người này trên thân vận trường bào màu đen, hai ống tay cực rộng, khuôn
mặt xanh lạnh không một chút biểu hiệu nhan sắc, chỉ nhìn cũng có thể biết ngay là
trên mang một chiếc mặt nạ bằng đồng.
Cô gái bán hoa bỗng “A” lên một tiếng nhỏ trong miệng rồi nói:
– Người này nhất đònh là Hổ Xương Nga Vô Kỵ.
Thanh y thư sinh lấy làm hiếu kỳ hỏi:
– Hổ Xương Nga Vô Kỵ là ai?
Cô gái bán hoa cười tự nhiên đáp:
– Hắn chính là tay sát thủ dưới trướng của Hắc Hổ Thần.

×