Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (192.01 KB, 5 trang )
Điều trị loét dạ dày - tá tràng cần
chú ý tới sự tương tác thuốc
Ảnh: corbis
Loét dạ dày- tá tràng (LDD-TT) là bệnh phổ biến, việc điều trị thường kéo
dài với sự kết hợp của nhiều loại thuốc. Các nhóm thuốc chính gồm: thuốc bao
bọc niêm mạc (bismuth, kaolin), thuốc kích thích liền vết loét (viên nghệ), thuốc
ức chế phó giao cảm (atropin), thuốc an thần, thuốc kháng acid, thuốc ức chế tiết
dịch vị acid (cimetidin, ranitidin, omeprazon).
Gần đây với sự phát hiện ra vai trò của vi khuẩn H.pylory lại có thêm chỉ
định dùng kháng sinh trong điều trị LDD-TT. Vì phải sử dụng nhiều loại thuốc
cùng một lúc thì điều cần thiết là phải chú ý tới các tương tác có thể xảy ra giữa
chúng với nhau hoặc với các thuốc khác.
Nhóm antacid chủ yếu đang dùng nhôm hydroxyd và muối hoặc hydroxyd
của magiê (có trong gói alusi, viên gastrogel...). Nhóm này có thể hấp thụ một số
thuốc khác ở đường tiêu hoá, có xu hướng làm tăng sự tháo sạch ở dạ dày và trong
một chừng mực nhất định có thể gây kiềm hoá nước tiểu dẫn tới thay đổi hấp thu
và bài tiết của nhiều thuốc khác. Điển hình như việc các antacid làm giảm hấp thu
các tetracyclin, digoxin, sắt ở đường tiêu hoá, làm tăng thải trừ salicylat ở thận.
Trong nhóm thuốc ức chế tiết dịch vị (kháng H2) cimetidin được dùng
nhiều nhất. Nhưng cimetidin lại là một chất có tác dụng ức chế các enzym chuyển
hoá thuốc ở microsom gan, có thể làm giảm dòng máu qua gan và làm tăng tác
dụng ức chế tuỷ xương của các thuốc khác.
Người ta đã biết cimetidin ức chế chuyển hoá và do đó làm tăng tác dụng
và độc tính của các benzodiazepin (diazepam, prazepam, alprazolam...), lidocain,
phenytoin, theophylin, thuốc chống đông máu, thuốc chống trầm cảm loại 3