Tầm Tần Ký
Hồi 140
Thủy hoàng ra oai
Trong nghị chính sảnh ở tây điện của cung Hàm Dương, tiểu Bàn đang
ngồi ở chỗ cao nhất trong bậc tam cấp. Còn Lý Tư thì ngồi ở phía sau
y.
Bậc tiếp theo là thái hậu Chu Cơ.
Còn những đại thần khác thì ngồi hai bên.
Một bên là Lã Bất Vi, Thái Trạch, Vương Quan và Mông Ngao, còn
bên kia là Từ Tiên, Lộc Công, Vương Hột.
Khi ấy mọi người đang bàn bạc chuyện Trịnh Quốc đào kênh, Xương
Bình quân mặt mũi ngưng trọng tiến vào bẩm báo, bảo Hạng Thiếu
Long có chuyện gấp cầu kiến, khiến mọi người đều ngạc nhiên.
Tiểu Bàn dĩ nhiên trong lòng đã có tính toán trước, lập tức sai Xương
Bình quân mời Hạng Thiếu Long vào.
Hạng Thiếu Long hiên ngang bước vào sảnh, sau khi hành lễ quân thần
xong, thì kể hết toàn bộ sự việc ra, sau đó nói, „Chuyện này vốn thuộc
phạm vi quyền hạn của thần, nhưng Lã Hùng luôn mồm nói phải do Lã
tướng xét xử, cũng bởi vì có liên quan đến tiếng tăm của Lã tướng, hạ
thần không dám xử lý, nên cúi mong bị quân, thái hậu và Lã tướng định
đoạt!
Lã Bất Vi giận đến nỗi xanh cả mặt, quát lớn, „Tên khốn kiếp ấy giờ
đây đang ở đâu?"
Chỉ với câu nói này cũng đủ biết sự ngang ngược của Lã Bất Vi.
Trong tình huống này chỉ có tiểu Bàn lên tiếng trước, rồi sau đó đến
những người khác, mà Lã Bất Vi lại lên tiếng trước, quả thật đã phạm
vào tội không phân tôn ty sau trước.
Tuy y tỏ ý bất mãn với Lã Hùng nhưng lại với khẩu khí của một kẻ gia
trưởng đang trách mắng hậu bối, không phải là thái độ xử trí việc công.
Tiểu Bàn đã sớm có sự chuẩn bị ung dung nói, „Lã tướng quốc xin
đừng nổi giận, trước tiên chúng ta phải làm rõ chuyện này!“
Rồi quay sang Chu Cơ nói, „Thái hậu! Vương nhi làm có đúng chăng?"
Chu Cơ nhìn Hạng Thiếu Long đang đứng phía dưới, mắt phượng lộ vẻ
phức tạp vô cùng, lại tránh ánh mắt đang nhìn mình của Lã Bất Vi,
buồn rầu chép miệng than, „Hãy cứ làm theo ý của vương nhi đã!"
Trong tình huống này, nàng chỉ có thể ủng hộ cho đứa con yêu quý của
mình.
Bọn Lộc Công, Từ Tiên đều lộ vẻ ngạc nhiên, không ngờ một vị bị
quân trẻ tuổi thế này mà lại có phong độ đại tướng ứng phó với chuyện
phức tạp như thế này.
Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng chuyện này có liên quan đến sự đấu
tranh giữa Hạng Thiếu Long và Lã Bất Vi, sự việc quả thật không nhỏ.
Tiểu Bàn cố nén niềm vui trong lòng, không thèm để ý đến Lã Bất Vi,
quay sang Hạng Thiếu Long nói, „Lã Bang sở dĩ chưa phạm vào tội
dâm ô, chỉ là bị kẻ khác kịp thời phát hiện nên không thể đắc thủ, đây
là một tội nghiêm trọng, không biết Hạng khanh gia có nhân chứng hay
không?"
Hạng Thiếu Long nói, „Ðôi phu phụ ấy hiện đang chờ lệnh ở đại sảnh,
có thể lập tức triệu vào để bị quân hỏi chuyện!“
Thái Trạch xen vào, „Bị quân minh xét, đây là chuyện nhỏ, có thể giao
cho đô luật sở xử lý, không cần phải nhọc lòng Vi thần cho rằng
chuyện trước mắt là phải làm rõ Lã thống lĩnh cớ gì hiểu lầm, nhất thời
xung đột với Hạng thống lĩnh, đến nỗi mạo phạm Hạng thống lĩnh. Hai
quân đô ky đô vệ là trụ cột phòng vệ của thành Hàm Dương, tốt nhất là
dĩ hòa vi quý, mong bị quân minh xét!"
Lời ấy rõ ràng giúp cho Lã Hùng.
Thái Trạch là tể tướng tiền nhiệm, địa vị cao vời, nếu là tình huống
bình thường, tiểu Bàn sẽ nể mặt y, giờ đây đương nhiên không thể như
vậy!
Lộc Công và Từ Tiên vốn muốn lên tiếng nhưng nhất thời chỉ đành
nuốt những lời muốn nói vào.
Vẻ mặt Lã Bất Vi giãn ra, trừ Lý Tư và Hạng Thiếu Long tất cả mọi
người đều cho rằng tiểu Bàn sẽ chấp nhận lời đề nghị của Thái Trạch,
nhưng vị Tần Thủy Hoàng trong tương lai ấy vỗ bàn, đứng dậy, đến
bên Chu Cơ, lạnh lùng nói, „Lời này của Thái khanh gia sai rồi! Ðại
Tần ta từ khi Thương ưởng biến pháp, coi trọng quân pháp, giữ lễ tôn
ty, nên có thể trên ra lệnh mà dưới hành sự, nên khiến cho quân ta tung
hoành vô địch, xưng bá thiên hạ."
Rồi bước đến bậc cuối cùng quắc mắt nhìn các quan ung dung nói,
„Nếu có kẻ vi phạm quân pháp, công nhiên dĩ hạ phạm thượng, mà lại
bỏ qua, chuyện này truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quân tâm,
nên quả nhân tuyệt không thể nhắm mắt làm ngơ, nếu có thể chứng
thực được Lã phó thống lĩnh quả thật đã phạm thượng, thì phải xử lý
theo quân pháp, không thể tha thứ!“
Mọi người trong sảnh đều trố mắt ra, không ngờ vị bị quân trẻ con này
có thể nói ra một cách rành rọt như vậy, mà lời nào cũng đầy đủ lý lẽ,
quả thật tràn đầy vẻ khí khái của một vị bá chủ.
Lã Bất Vi và Chu Cơ đều ngạc nhiên nghe như là lần đầu tiên biết được
tiểu Bàn.
Chỉ có Lý Tư, kẻ đang cúi đầu thì hớn hở trong lòng vô cùng, bởi vì
những lời này vốn do y soạn ra.
Lộc Công nói lớn, „Hay! Không hổ là bị quân của đại Tần ta, quân lệnh
như núi, thưởng phạt rõ ràng, chính là điều khiến cho đại Tần ta đánh
mãi không thua!"
Tiểu Bàn mỉm cười, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào y, bất đồ
trong lòng hơi e sợ, vội vàng quay lại chỗ ngồi nói, „Các khanh gia có
ý kiến gì?"
Thái Trạch bị y gián tiếp mắng cho một trận, làm sao dám lên tiếng
nữa, nên im lặng cúi đầu.
Lã Bất Vi tuy trong lòng giận lắm, đối với đứa con này vừa yêu vừa
ghét, nhưng cũng không thể chống đối với y trước mặt mọi người, mà
sự thực thì y cũng biết rõ những lời nói của bị quân có lý, chỉ đành nhìn
sang Chu Cơ, hy vọng nàng giải vây cho mình.
Chu Cơ cũng biết rõ Lã Bất Vi đang cầu cứu, nếu không phải là Hạng
Thiếu Long nàng sẽ không do dự mà làm điều ấy, nên giờ đây chỉ đành
giả vờ làm ngơ.
Mông Ngao ho khan lên tiếng, „Thiếu Long và Lã phó thống lĩnh, đều
là kẻ vi thần biết rõ, vốn là chuyện này không nên xảy ra. Theo như vi
thần đoán có thể liên quan đến mối bất hòa lâu nay giữa hai quân đô ky,
đô vệ, mà hai vị này nhậm chức chưa lâu, nhất thời không hiểu nên xảy
ra hiểu lầm, mong bị quân xét rõ!"
Chu Cơ cuối cùng gật đầu nói, „Lời nói của Mông đại tướng quân có
lý, vương nhi không thể hành sự lỗ mãng để tổn thương hòa khí trong
quân!"
Lã Bất Vi biết cuối cùng thì Chu Cơ cũng lên tiếng cho y, thở phào nói,
„Chuyện này có thể giao cho bổn tướng xử lý, đảm bảo kẻ vi phạm
quân pháp sẽ không lọt tội, bị quân có thể yên tâm!“
Khi tiểu Bàn, Hạng Thiếu Long và Lý Tư trong lòng nghĩ không xong,
Từ Tiên lúc này mới đứng dậy, đến bên Hạng Thiếu Long bình thản
nói, „Vi thần muốn cùng Thiếu Long ra ngoài, khi vào sẽ nói ra những
ý nghĩ trong lòng, mong bị quân phê chuẩn!"
Ngoài ba người Hạng Thiếu Long những kẻ khác thì ngạc nhiên lắm,
không hiểu y định giở trò gì.
Hạng Thiếu Long vui vẻ bước theo Từ Tiên, Vương Quan định lên
tiếng thì tiểu Bàn xua tay ngăn lại nói, „Ðợi tả tướng quốc quay về rồi
hãy nói!"
Vương Quan không ngờ tiểu Bàn lại có uy như thế, chỉ đành nuốt
những lời định nói vào bụng.
Nghị chính sảnh nhất thời im lặng như tờ.
Mọi người đều đưa mắt nhìn vị Tần Thủy Hoàng trong tương lai ấy,
giống như lần đầu tiên được gặp y.
Khuôn mặt vuông vức vẫn còn trẻ con của y lộ ra thần sắc bình tĩnh, tự
tin, ngồi vững như Thái sơn, mắt rồng sáng ngời, khiến cho người ta
không thể hiểu được y đang nghĩ gì, Chu Cơ lần đầu tiên cảm thấy đứa
con của mình đã lớn.
Mấy ngày hôm nay Chu Cơ và Lao Ai cứ bám riết lấy nhau, tận hưởng
những thú hoan lạc của cuộc sống, muốn mượn điều ấy mà tránh cuộc
đời tàn khốc này.
Trong cuộc đời của nàng, bốn nam nhân quan trọng nhất là Trang
Tương vương, Lã Bất Vi, Hạng Thiếu Long và đứa con yêu quý trước
mặt, nhưng vận mệnh đã khiến cho bản thân của nàng và họ hình thành
những mối quan hệ phức tạp vô cùng.
Nhất là Lã Bất Vi đã hạ độc hại chết Trang Tương vương, nàng không
biết nên làm như thế nào, khiến nàng hổ thẹn với tiểu Bàn và Hạng