Tải bản đầy đủ (.doc) (10 trang)

Tầm Tần Ký 141

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (66.25 KB, 10 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 141
Thoát chết trong gang tấc
Lã Bất Vi kiên quyết đòi đưa Hạng Thiếu Long một đoạn, Hạng Thiếu
Long từ chối không được nên chỉ đành ngồi vào xe ngựa của y.
Khi xe đi ngang qua tòa tướng quốc phủ sắp hoàn thành, chỉ thiếu có
phần trang hoàng, Lã Bất Vi vui vẻ nói, „Sau đại lễ Ðiền Liệp, ta sẽ dời
đến cai nơi phong thủy phúc địa này, đây là huyện nhân địa vật của
Hàm Dương, song Trâu lão sư lại nói vì thiên tinh chuyển dời, tám năm
sau địa khí sẽ di chuyển vào cung Hàm Dương, hà hà! Đó là thời khắc
bị quân làm lễ đội mũ, thật là khéo!"
Hạng Thiếu Long đối với chuyện phong thủy thì một khiếu cũng chẳng
xong, nhưng cũng biết chút ít về lịch sử, nghe thế thì ngẩn người ra,
cảm thấy khâm phục khả năng đoán trước của Trâu Diễn.
Lã Bất Vi chồm người sang cười, „Có được tám năm may mắn, ta đã có
thể làm xong rất nhiều chuyện."
Hạng Thiếu Long bất đồ trong lòng khâm phục, nhưng tỏ vẻ chẳng có
gì, quả là bản sắc của một kẻ làm ăn, không hề sợ thua lỗ, chỉ cần y có
thể kiếm lời ở nơi khác là được. Lã Bất Vi đột nhiên đưa tay thân thiết
nắm lấy vai gã, mỉm cười.
"Tướng phủ mới mọi chuyện đều đã xong, chỉ thiếu một hảo nữ tế,
Thiếu Long biết ý của ta chứ! Giờ đây ngươi đã gặp Nương Dung chắc
là không kém. Lã Bất Vi ta yêu quý nhất là đứa con gái bảo bối này!"
Hạng Thiếu Long than thầm, đây có thể nói là cơ hội cuối cùng mà Lã
Bất Vi cho mình, vị tể tướng xuất thân là một con buôn này vì lợi ích
mà lôi kéo gã, cũng vì lợi ích mà đối phó với gã, giờ đây một lần nữa
lôi kéo gã cũng chỉ vì hai chữ lợi ích này.
Y có thề nói là một kẻ chỉ nói đến công danh lợi lộc từ đầu đến chân,
chỉ luận quan hệ lợi hại, những chuyện khác đều gạt sang một bên.
Nếu là kẻ khác, gặp tình huống này, chí ít cũng phải tỏ ra rầu rĩ, nhưng
y không hề tính toán, ngược lại còn tỏ ý tốt với Hạng Thiếu Long.


Với hạng người này, dù cho đã trở thành nữ tế của y, hoặc là một đứa
con do y sinh ra như tiểu Bàn, trong mối quan hệ lợi hai, y cũng sẽ có
thể hy sinh, Lã Hùng là một tấm gương.
Hạng Thiếu Long cảm thấy rằng Lã Bất Vi không những thông qua tiểu
Bàn, biến nước Tần thành thiên hạ của nhà họ Lã, nói không chừng còn
có mưu đồ làm một quân chủ nữa.
Lã Bất Vi thấy gã không từ chối dứt khoát, chỉ im lặng không nói,
tưởng rằng gã đã động lòng, vỗ vai nói, „Thiếu Long hãy cứ suy nghĩ
đi! Lần sau cứ cho ta một đáp án, dù thế nào đi nữa cũng đừng để
chuyện của tên ngu ngốc ấy trong lòng.
Xe ngựa dừng lại, thì ra là đã đến của chính của nha thuộc.
Hạng Thiếu Long nói lời đa ta rồi xuống xe, trong lòng hiểu rõ, Lã Bất
Vi sẽ hỏi gã một lần nữa trước lễ Ðiền Liệp, nếu đáp án là không thì sẽ
đối phó với gã như kế hoạch đã định.
Về đến nha thuộc, ai nấy đều cung kính với gã. Hạng Thiếu Long mới
biết hôm nay không những tiểu Bàn đã lập được uy, mà mình cũng đã
lập được uy trong đô ky quân, sau này khi chỉ huy quân đô ky vốn xuất
thân từ những nhà cao quý này, thử hỏi ai dám không phục?
Ðằng Dực và Kinh Tuấn đã sớm về trong nha thuộc, ba người gặp
nhau, không khỏi ôm bụng cười, trông rất sảng khoái Tiền đồ chính trị
của Lã Hùng coi như xong, quả thật còn ác hơn giết cả y.
Ðằng Dực cười xong, nghiêm mặt nói, „Lần này cả Quản Trung Tà
cũng bị hai, tên tiểu tử này chắc hẳn trong lòng hận lắm."
Hạng Thiếu Long cười khổ nói, „Có một chuyện càng khiến cho đệ và
y trở nên như lửa với nước, bởi vì hôm nay Lã Bất Vi vừa mới đề nghị
hôn sự với đệ, hẹn cho đệ lần gặp mặt tới trả lời cho y."
Kinh Tuấn đôi mắt hấp háy nói, „Lã Nương Dung ấy cũng gọi là xinh
xắn. Hay là hãy cưới ả về để báo thù cũng được?
Ðằng Dực giận lắm quát lên, „Ngươi tưởng tam ca của ngươi là hạng
người gì?"

Kinh Tuấn lập tức im mồm, Hạng Thiếu Long thở dài nói, „Chuyện
này quả thật khiến cho người ta đau đầu, nhưng nếu từ chối thẳng
thừng, Lã Bất Vi có lẽ sẽ không chấp nhận nổi, nhưng cũng không thể
nghĩ ngợi nhiều hơn nữa."
Khi Ðằng Dực định lên tiếng thì có cẩn vệ vào báo, Doanh Doanh và
Lộc Ðan Nhi lại tìm đến.
Hạng Thiếu Long và hai thiếu nữ phóng ngựa ra ngoài thành, men theo
quan đạo chạy xuống sườn đồi, đến một nơi bình nguyên bao la, lúc
này là tiết trọng xuân, khắp nơi xanh thắm một màu, lại có hai mỹ nữ
xinh xắn đi cùng, bất đồ bao nhiêu nỗi ưu phiền quên sạch hết, trong
lòng thư thái vô cùng.
Doanh Doanh đến bên gã, chỉ một ngọn núi đang nhô lên ở giữa bình
nguyên nói, „Nó là ngọn Yết Mã Bi nổi tiếng, trên núi có các loại cây
cổ thụ, bên cạnh có dòng suối trong, chúng ta hãy lấy đó làm mục tiêu,
ai đến trước thì người đó thắng, sau này gặp nhau, phải dùng lễ hạ
thuộc, thời hạn là ba tháng."
Lộc Ðan Nhi yểu điệu cười, „Ðương nhiên chỉ không đơn giản như thi
cưỡi ngựa, người thi đâu có thể dùng bất cứ biện pháp nào để ngăn cản
đối phương. Nhưng không được làm bị thương đối thủ hoặc ngựa, hiểu
chưa?"
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Ngựa chạy nhanh như thế, còn có
thời gian đâu để đối phó người khác?"
Doanh Doanh liếc gã rồi thúc vào bụng ngựa, thót ngựa phóng về phía
trước, nàng còn quay đầu lại nói, „Ðiều đó chúng tôi làm sao biết
được!"
Lộc Ðan Nhi cũng đồng thời phóng đi.
Hạng Thiếu Long đã quen với sự bất chấp thủ đoạn của bọn họ, càng
không còn thơi gian để tính toán với bọn họ nữa, vội vàng thúc con Tật
Phong phóng như bay về phía trước.
So với những kẻ sành ngựa như Vương Tiễn, thì đương nhiên không

thể bì được, nhưng chỉ so về tốc độ thì nhờ vào con Tật Phong này có
lẽ sẽ không thể thua bất cứ ai, vấn đề là trong lòng nghĩ đến hai thiếu
nữ này đã từng giúp mình trong chuyện Lã Hùng, hôm nay nên nhường
bọn họ một lần, để dỗ cho bọn họ vui lòng.
Nghĩ vậy, nên trong lòng cũng không có ý tương tranh.
Mọi người trên thảo nguyên đều lùi lại phía sau.
Bất đồ trong lòng nghĩ đến Triệu Nhã.
Giả sử có thể giết Ðiền Ðan để trả thù cho Thiện Nhu, khi quay về,
nàng có lẽ đã đến được Hàm Dương.
Qua bao nhiêu trắc trở, gã nhất định phải đôi đãi tốt với nàng, sẽ đem
lại cho nàng cuộc sống hạnh phúc trong nửa đời còn lại.
Hai thiếu nữ phía trước đã lẩn khuất vào trong khu rừng.
Hạng Thiếu Long lại nhớ đến Cầm Thanh.
Tình cảm là một thứ rất kỳ lạ, càng cố kìm giữ, sức hấp dẫn lại càng
lớn, tình huống giờ đây giữa gã và Cầm Thanh là như thế.
Không cần phải nhắc đến chuyện nam hoan nữ ái, chỉ cần cảm giác vi
diệu khi hai người gặp nhau, thì đã có mùi vị của trái cấm, giả sử nếu
mãi mãi không thể vượt qua giới hạn vô hình này, thì cảm giác ngoại
tình về tinh thần ấy quả thật rất đẹp đẽ.
Giả sử ở thế kỷ hai mươi mốt, có người bảo rằng gã đang kìm giữ mình
trước sắc đẹp, gã tuyệt không tin, nhưng chuyện này đã xảy ra, có thể
gã thấy gã đã thay đổi rất nhiều.
Khi đang suy nghĩ thì cả người lẫn ngựa đã tiến vào khu rừng.
Bóng hai thiếu nữ ẩn hiện ở phía trước.
Thiếu nữ của thời đại này trưởng thành sớm, hoặc vì mới mười bốn tuổi
đã có thể gả vào nhà người, phong tục nhu thế, nên mới mười lăm,
mười sáu tuổi như Doanh Doanh và Lộc Ðan Nhi, đã trở thành những
đóa hoa tươi thắm, lại thêm từ nhỏ học xạ ky kiếm thuật nên thân hình
khỏe khoắn, so với các thiếu nữ ở các nước khác thì càng lanh lợi, bọn
họ quả thực khiến cho người ta nhìn phải ngất ngây.

Nhưng Hạng Thiếu Long tuyệt đối không muốn đụng tới bọn họ.
Một là bởi vì không nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ nữa, nhất là Lộc
Ðan Nhi, đã vì nàng tương lai có thể trở thành bị phi, nếu gã dây dưa
vào thì có nghĩa là đã tranh giành với tiểu Bàn, đó là chuyện mà gã
không muốn làm.
Ðây không phải là thế kỷ hai mươi mốt, không phải gặp nhau rồi chia
tay, nhất là những thiếu nữ có thân phận đặc biệt thế này, khi đã giành
vào tay, thì phải có trách nhiệm với mỹ nữ, chỉ một Cầm Thanh thì
khiến cho gã lúng túng, không biết xử lý thế nào mới phải.
Trong lúc đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy không ổn.
Một vật gì thoáng hiện ra trước mắt, Hạng Thiếu Long cảnh giác nhìn
lên, một tấm lưới từ trên phủ xuống, quả nhiên người tung lưới đang
nấp ở trong bụi cây.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×