Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

tập làm văn lớp 4 kể lại câu truyện trong bài thơ nàng tiên ốc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (168.9 KB, 5 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Tập làm văn</b>

<b>lớp 4</b>



<b>Kể lại câu truyện trong bài thơ Nàng Tiên Ốc</b>



<b>Kể lại câu truyện trong bài thơ Nàng Tiên Ốc - Mẫu 1</b>



Ngày xửa ngày xưa, ở làng nọ có bà lão nghèo khổ quanh năm sống bằng nghề
mò cua bắt ốc. Bộ váy áo nâu sòng của bà đã cũ lắm rồi, vá chằng vá đụp nhiều
miếng, chẳng đủ giữ ấm cho bà trong những ngày giá lạnh.


Một hôm, bà lão bắt được một con ốc khác hẳn ốc thường, màu vỏ của nó xanh
biếc trơng rất đẹp. Thấy lạ, bà khơng bán mà thả vào chum nước để nuôi. Trưa
hôm sau, về đến nhà, bà ngạc nhiên khi thấy sân vườn, nhà cửa đã được quét
dọn sạch sẽ; mâm cơm đã được bày biện tinh tươm. Lợn trong chuồng ăn no,
nằm lim dim ngủ. Ngoài vườn, mấy luống rau sạch cỏ và xanh mơn mởn vì vừa
được tưới nước. Đêm hơm ấy, bà lão trằn trọc không ngủ. Bà tự nhủ sẽ tìm
bằng được người đã giúp mình.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Nàng tiên ốc lúng túng đáp lời:


- Dạ! Thưa bà, con xin đền đáp ơn cứu mạng của bà!
Bà lão móm mém cười:


- Thơi nào, ơn nghĩa có đáng kể gì! Từ nay, con hãy ở đây với bà. Bà cháu ta
sớm tối có nhau, con có bằng lịng khơng?


Nàng tiên ốc bẽn lẽn gật đầu, đôi mắt sáng long lanh, đôi má ửng hồng trơng
tuyệt đẹp. Thế là từ đó, họ chung sống dưới mái tranh nghèo, hết lòng thương
yêu, đùm bọc lẫn nhau. Tuổi già của bà cụ trôi qua trong những ngày vui vẻ và
êm ấm.



<b>Kể lại câu truyện trong bài thơ Nàng Tiên Ốc - Mẫu 2</b>



Ngày xưa, ở một làng nọ có một bà lão sống cơ độc một mình trong một ngơi
nhà nhỏ. Bà đã già yếu, khơng thể cấy cày lại chẳng có con cháu đỡ đần nên
cuộc sống rất nghèo khổ và chật vật. Bà chỉ có độc một bộ quần áo màu đen đã
cũ sờn, hai bên vai có vài mảnh chấp. Nhìn cái thân hình cịm cõi, cái lưng
cịng đi vì thời gian, dáng đi chậm chạp, khuôn mặt khắc khổ của bà ai cũng
thương cảm. Ấy vậy mà, hàng ngày, bà vẫn phải ra đồng mò cua bắt ốc kiếm
sống. Thấy bà cụ đã yếu, bà con trong làng cũng thỉnh thoảng sang đỡ đần bà
vài việc nhưng cũng không thể lúc nào cũng chăm sóc bà cụ được. Bởi vậy, bà
thường sống lầm lũi một mình.


Một hơm, trong lúc bắt tép mị cua, bà tình cờ bắt được một con ốc rất xinh đẹp.
Vỏ của nó phủ một màu xanh biếc, lấp la lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Thấy
ốc đẹp, không nỡ đem bán nên bà đã đem ốc về và thả trong cái chum nước
ngoài sân.


Lạ thay, từ ngày đó trở đi, mỗi lần bà đi làm về đều thấy nhà cửa sạch sẽ, tươm
tất, gọn gàng, vườn tược được vun xới, lợn gà được ăn uống no say. Đặc biệt
lại có cả một mâm cơm được sắp sẵn trên bàn. Ban đầu, bà cũng tưởng hàng
xóm thương mình già cả, cơi cút nên sang giúp. Nhưng khi biết là khơng phải,
bà quyết định tìm cho ra ai đã lén giúp mình.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

ra từ trong chum nước. nàng có khn mặt trịn trịa phúc hậu như Vầng trăng
trịn, đơi mắt đen và sáng lấp lánh, cái miệng nhỏ nhỏ hồng hồng rất xinh. Vẻ
đẹp của nàng cảng thêm rực rỡ khi nàng khốt trên mình chiếc áo màu xanh
đẹp đẽ và mền mại. Nàng tiên nhẹ nhàng đi vào nhà rồi cầm chổi quét dọn, lau
chìu nhà cửa, sân vườn và cho lợn gà ăn… Bà hết sức ngạc nhiên.


Đoán chắc nàng tiên này chui ra từ vỏ ốc, lặng lẽ ta lại gần chum nước, cầm vỏ


ốc lên rồi đập vỡ ra thành từng mảnh. Bởi bà không muốn cô gái biến mất nào
trong vỏ ốc, bà muốn cơ gái sống với mình nên đã làm vậy. Nghe tiếng động,
cô gái vội chạy đến bên chum nước để ẩn mình trong vỏ ốc, nhưng đã quá
muộn. Trước khi cô gái hết ngạc nhiên, bà cụ đã thuyết phục cơ về ở với mình.
Và từ đó đến nay, bà sống hạnh phúc với cơ con gái xinh đẹp và ngoan ngỗn
của mình. Đúng là trời thương người. Bà lão ăn ở hiền lành nhân đức nên đã
được hạnh phúc.


<b>Kể lại câu truyện trong bài thơ Nàng Tiên Ốc - Mẫu 3</b>



Ngày xửa ngày xưa, ở làng nọ có một bà lão rất nghèo. Bà sống một mình,
khơng có con cái nương tựa. Hằng ngày bà phải ra đồng để mò cua bắt ốc kiếm
tiền sinh sống. Tuy đã già nhưng trơng bà cịn rất khoẻ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

sạch sẽ, ngăn nắp. Trong bếp, cơm nước đã nấu sẵn. Lợn trong chuồng, con
nào con nấy đều được ăn no nê. Ngoài vườn, cỏ được dọn sạch, cây cối được
tưới nước tươi tốt. Bà lão ngạc nhiên lắm. Thế rồi bà quyết định sẽ rình xem sự
việc thế nào.


Hôm ấy, bà lão vẫn ra đồng như thường lệ. Nhưng đến giữa buổi thì bà quay về.
Bà nấp sau cánh cửa để xem điều kì lạ từ đâu mà có. Bỗng nhiên, bà nhìn thấy
từ trong chum nước một nàng tiên tuyệt đẹp bước ra. Khuôn mặt nàng tròn
trĩnh, trắng và dịu dàng như ánh trăng rằm. Trong bộ váy màu xanh biếc, nàng
đi lại thật nhẹ nhàng và uyển chuyển. Đôi bàn tay búp măng làm mọi việc
nhanh thoăn thoắt: quét nhà, quét sân, nhổ cỏ... Như hiểu ra mọi chuyện, bà lão
rón rén đến gần chum nước, đập vỡ vỏ ốc. Bà chạy đến ôm chầm lấy nàng tiên
và nói:


- Cảm ơn con! Con đến giúp già đấy ư! Con hãy ở lại đây với già nhé!
Nàng tiên xúc động nói:



- Thưa mẹ! Con phải cảm ơn cơng cứu mạng của mẹ mới đúng.


Kể từ đó, bà cụ và nàng tiên sống hạnh phúc bên nhau dưới mái tranh nghèo.
Họ yêu thương nhau như hai mẹ con ruột thịt.


<b>Kể lại câu truyện trong bài thơ Nàng Tiên Ốc - Mẫu 4</b>



Ngày xưa có một bà lão hiền lành, nghèo khổ, sống một mình khơng có con
cháu để nương tựa. Bà đã già da nhăn nheo, người gây còm lưng đã còng, quần
áo vá chằng vá đụp. Ngày ngày bà lặn lội ở ngồi đồng, mị cua bắt ốc để sinh
nhai.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

đột nhiên có một người con gái bước ra từ chum nước, nàng có khuôn mặt trái
xoan, làm da trắng hồng, môi mọng tươi như son. Mái tóc nàng đen nhánh quấn
quanh đầu. Nàng mặc một cái áo xanh óng ánh như màu vỏ ốc. Nàng tiên áo
xanh ấy đi lại, dọn dẹp nấu cơm, cho lợn ăn nhẹ nhàng và nhanh thoăn thoắt.
Bà lão ngây người ra nhìn nàng. Ánh mặt trời chiếu lên áo nàng lấp lánh màu
vỏ ốc làm bà sực tỉnh. Bà rón rén đến cái chum nước đập vỡ vỏ ốc xanh, không
cho nàng tiên chui vào nữa. Bà lão cầm tay nàng tiên, tha thiết nói:


– Bà già chẳng có ai nương tựa. Con hãy làm con gái ta nhé!


</div>

<!--links-->

×