Tải bản đầy đủ (.pdf) (7 trang)

tập làm văn lớp 4 kể câu chuyện về tính trung thực kể câu chuyện về tính trung thực mẫu 1

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (117.92 KB, 7 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Tập làm văn</b>

<b>lớp 4</b>

<b>: Kể câu chuyện về tính trung thực</b>


<b>Kể câu chuyện về tính trung thực - Mẫu 1</b>



Trong buổi chào cờ đầu tuần vừa qua, bạn Hoa của lớp 3B đã được tuyên
dương trước toàn trường bởi đức tính trung thực của mình thể hiện qua hành động
“nhặt được của rơi, trả người đánh mất” của bạn.


Theo như lời của thầy hiệu trưởng kể lại thì ngày thứ Năm của tuần trước, lớp
3B tan học sớm hơn các lớp khác. Và trên đường đi học về, bạn Hoa đã nhặt được
một chiếc hộp mà thường được dùng để đựng đồ ở các tiệm vàng bạc, ban đầu bạn
chỉ có ý định nhặt chiếc hộp để làm đồ chơi nhưng khi nhặt lên bạn phát hiện ra
trong đó có một chiếc dây chuyền. Vì lúc đó đã khá trưa nên bạn mang chiếc hộp
đó về nhà và đến buổi chiều bố Hoa đèo Hoa ra cơ quan cơng an huyện để nhờ các
chú cơng an tìm giúp người đánh mất. Các chú đều khen Hoa thật thà và trung
thực, tin tức nhanh chóng được thơng báo và chỉ một ngày sau người đánh rơi
chiếc hộp đó đã tìm đến cơ quan cơng an để nhận lại đồ của mình.


Người đánh rơi là một bác đã khá nhiều tuổi, chiếc dây chuyền là món quà mà
bác mua để dành tặng cho cô con gái sắp cưới của bác nhưng bác khơng cẩn thận
nên đã để rơi, tìm lại được chiếc dây chuyền bác rất vui và xin các chú công an số
điện thoại và địa chỉ của gia đình bạn Hoa để cảm ơn, bác tìm đến nhà và gửi Hoa
một ít tiền để cảm ơn bạn nhưng bạn khơng nhận khơng phải vì số tiền mà bác đưa
ít mà bạn nói đây là việc cần phải làm của mỗi người.


Và cuối cùng bác đã tìm đến tận trường của Hoa học thông báo cho thầy cô để
khen thưởng Hoa về việc làm của mình. Trong buổi chào cờ, Hoa đã được thầy
hiệu trưởng tặng giấy khen vì đức tính thật thà, trung thực của bạn ấy, thầy cịn
nhấn mạnh đây chính là một tấm gương sáng để các bạn học sinh trong trường học
tập và noi theo.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

nên học tập sự thật thà đó để trở thành một học sinh tiêu biểu làm đúng theo điều


Bác Hồ dạy thiếu niên nhi đồng “khiêm tốn, thật thà, dũng cảm”.


<b>Kể câu chuyện về tính trung thực - Mẫu 2</b>



Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm
điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt là nhặt được của rơi, trả lại cho
người đánh mất.


Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một
túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chầm chậm,
vừa đưa mắt tìm kiếm chủ nhân của nó..


Một lúc lâu sau, vẫn khơng thấy ai. Em đốn người đánh rơi chiếc túi đã đi xa
hoặc khơng biết là mình đánh rơi. Mà nếu biết, chắc giờ này họ đang loay hoay
tìm trên những đoạn đường đã qua. Người ấy là ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một
chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi ấy đựng những gì? Thế nào lại
chẳng có tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc? Bao câu hỏi cứ dồn dập hiện lên trong óc
em. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Những người chạy xe máy hay xe đạp trên
đường không một ai chú ý tới em đang ngơ ngác với chiếc cặp trên vai và chiếc túi
lạ trên tay.


Em nghĩ ngợi, phân vân mãi: Trả hay khơng trả? Nếu mình khơng trả, có ai biết
đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua áo quần mới này và
mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm,
bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Bỗng dưng, tiếng thầy Hiệu trưởng
trong buổi lễ phát động như văng vẳng đâu đây: “Các em hãy ghi nhớ Năm điều
Bác Hồ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trị giỏi...”.


Khơng! Khơng nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!



Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết
ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.


Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chỉ có một chú trực ban. Thấy em
ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

- Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả
lại cho người mất ạ!


Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:


- Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu mình xem trong này có
những gì để cịn ghi vào biên bản nhé !


Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai triệu
tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu cầu em ghi tên và địa chỉ xuống
phía dưới.


Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách Đội
tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em
vơ cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ.


Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cảm ơn em mãi và tặng em một trăm
ngàn để mua sách vở hoặc đồ chơi nhưng em nhẹ nhàng từ chối.


Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi
người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn
thấy vui.


<b>Kể câu chuyện về tính trung thực - Mẫu 3</b>




Bác Hồ đã từng dạy các cháu nhi đồng “Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm”. Cậu
bé đánh giày bên hè phố kia quả thực là cháu ngoan của Bác. Bởi cậu đã rất thật
thà.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Khi vị khách đi ra bãi đỗ xe, cậu bé kia chạy nhanh theo và hình như gọi gì đó.
Nhưng vị khách đã lên xe và phóng đi. Tới ngã tư đèn đỏ, vị khách đỗ xe dừng
đen ngay bên vệ đường. Nhìn qua gương, anh thấy cậu bé đang chạy đuổi theo.
Anh liền tấp xe lên vỉa hè. Cậu bé chạy nhanh tới, thở hổn hển và nói:


- Chú ơi! Chú trả tiền nhầm ạ.
Vị khách ngạc nhiên nhìn cậu.


- Chú đánh giày hết hai mười ngàn đồng, chú đưa nhầm cháu thành năm trăm
ngàn đồng rồi ạ. – Vừa nói, cậu bé vừa xịe tờ tiền ra đưa lại cho vị khách.


Vị khách mỉm cười, nhìn xung quanh và nói: “Cháu có thích ăn bánh khơng?”
Cậu nhìn vị khách với đơi mắt ngơ ngác khó hiểu. Vị khách tiếp lời: “Chú sẽ tặng
cháu một chiếc bánh thật ngon.”


Cậu bé cầm chiếc bánh mừng rỡ. Có lẽ, đó là khn mặt hạnh phúc của một
cậu bé nghèo khổ nhưng thật thà. Cậu lại tiếp tục đi quanh phố để chăm chỉ làm
cơng việc của mình.


<b>Kể câu chuyện về tính trung thực - Mẫu 4</b>



Hơm ấy, em đi chợ mua rau cho mẹ. Hàng cô Loan là hàng rau lớn nhất chợ
Hạnh Thông Tây. Cô Loan bán rau củ cả giá bán lẻ và bán buôn nên rất đông
khách hàng.



Em chào cô Loan rồi đưa tờ giấy ghi các món rau để cơ lựa rau cho mẹ. Một
vài món rau em biết chọn, em tự lựa và để vào túi ni-lơng chờ cơ tính tiền. Em
mua không nhiều, chỉ độ hơn hai mươi ngàn tiền rau. Em đưa cơ Loan tờ giấy bạc
năm mươi nghìn. Cơ Loan đếm tiền trả lại. Ơ hay, cô trả lại cho em những hai
trăm mười tám ngàn đồng. Có lẽ tờ giấy bạc hai trăm nghìn có màu hơi giống tờ
giấy bạc mười nghìn đồng nên cơ Loan nhầm lẫn. Em lễ phép thưa:


- Thưa cô, cô trả lại tiền cho cháu nhầm rồi. Cháu chỉ đưa cho cô năm mươi
nghìn mà!


Cơ Loan cầm số tiền em đưa lại, rối rít:


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Trên đường về nhà, lịng em lâng lâng vui lạ. Em vui sướng vì mình đã thật thà
không tham lam số tiền cô Loan trả nhầm. Hôm đó, mẹ rất vui khi nghe em thuật
lại chuyện.


<b>Kể câu chuyện về tính trung thực - Mẫu 5</b>



Hơm ấy là ngày kiểm tra học kì mơn Tốn. Em đọc đề bài và chỉ làm được một
câu duy nhất.


Em cắn bút đọc đi, đọc lại đề bài, khơng có một tý kiến thức nào lóe lên trong
đầu. Em khơng đổi được đơn vị, khơng biết tốn giải làm mấy bước tính. Cả cái
hình vẽ tam giác, tứ giác cũng rối mù, rối tinh lên. Em nhìn xung quanh: các bạn
cắm cúi viết, đưa tay nhẩm tính. Chỉ có mình em ngơ ngác, dốt đặc. Em chưa biết
tính sao thì một tờ giấy tròn vo lăn nhẹ dưới chân. Em nhặt viên giấy, mở ra xem.
Đầu trang giấy là dòng chữ: “Bạn viết nhanh lên. Sắp hết giờ rồi!”, dưới đó là bài
giải đề bài đang kiểm tra. Thế này là tốt hay tệ đây? Em tự hỏi mình rồi quyết định
gấp tờ giấy vuông lại. Em không thể trả lại tờ giấy được vì thầy giáo xem thi sẽ
phạt. Hồi lâu, chuông báo hết giờ vang lên. Em nộp bài làm chỉ có một câu của


mình rồi thu xếp ra về. Đóng cặp lại,ngâng đầu lên, em thấy Hùng đứng trước bàn
mình. Hùng hỏi:


– Bạn chép kịp khơng?


Em chìa tờ giấy gấp vng đưa trả lại cho Hùng nói nhỏ:


– Cảm ơn bạn nhưng mình khơng chép một câu nào cả. Mình làm được câu
tính cộng mà thơi!


Hùng trịn mắt:


– Bạn sẽ khơng đạt điểm tốt trong kì thi.
Em gật đầu:


– Mình sẽ tự học và phải học chăm chỉ. Cịn đến ba kì thi nữa cơ mà.


Bài kiểm tra lần ấy em chỉ đạt một điểm và một dấu chấm hỏi. Anh trai em suýt
cho em một trận đòn dữ. Em chỉ nói rất nhỏ:


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Em bắt đầu học và làm bài tập từ tiết đầu của năm học. Chỗ nào không hiểu em
hỏi anh trai em. Ba lần thi sau. Em đều đạt điểm mười.


Chuyện xảy ra từ hồi em học lớp ba. Cái điểm một lần thi ấy làm các bạn thắc
mắc. có bạn cười nhạo em. Riêng em,em vui vì mình đã quyết định đúng theo lời
cô giáo dạy: “Phải trung thực khi làm bài!”.


<b>Kể câu chuyện về tính trung thực - Mẫu 6</b>



Như bao buổi tối khác, hơm đó khi đã học xong bài, em nằm trong vòng tay


mẹ để nghe mẹ kể chuyện. Mỗi ngày mẹ đều kể chuyện cho em nghe trước khi đi
ngủ. Hơm ấy, mẹ khơng kể chuyện cổ tích, ngụ ngôn hay truyện cười. Mẹ kể
chuyện của mẹ – một người trung thực.


Năm em học lớp 2, để có tiền ni em và các chị đi học, ngồi việc đồng áng
mẹ còn tranh thủ đi mua sắt vụn nữa. Những buổi trưa, khi chuẩn bị cho 3 chị em
bữa ăn sau giờ học, dặn dị từng đứa cơng việc buổi chiều, mẹ lại đạp xe đi đến
từng nhà để mua giấy, nhựa, sắt… tất cả những gì có thể bán được khơng kể nắng
mưa.


Mẹ kể: Có những hơm may mắn, vào gia đình người ta vừa có tiệc, mẹ mua
được rất nhiều thứ, mẹ vui lắm vì lại có được thêm tiền cho các con mua thêm
sách, vở. Nhưng cũng có những hơm, mẹ đến khi người ta ngủ trưa, có người tỏ ra
cáu gắt, mẹ ln bình tĩnh, nói lời xin lỗi và đi ra. Từ khi có nghề tay trái, mặc dù
là buôn bán nhưng mẹ chưa để ai mất lòng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

vụn nhưng mẹ hiểu tấm lịng của những người cha cũng đốn rằng người con vẫn
dành dụm nên mẹ gọi người phụ nữ ra và trao lại cho bà.


Người phụ nữ ra nhận trong sự vui mừng và ngạc nhiên: Con gái tôi học Đại
học, mỗi lần viết thư về, bố nó vẫn cho tiền để đóng học. Chắc nó để dành, lần sau
về lấy, cảm ơn chị quá! Chị thật tốt bụng, cảm ơn chị rất nhiều.


Mẹ em cũng vui vẻ nói chuyện, kể về chúng tôi rồi trả tiền cho bà mặc dù bà
không lấy coi như lời cảm ơn. Trước khi mẹ đi tiếp chặng đường, người phụ nữ ấy
vẫn nói với theo: Cảm ơn chị, lần sau chị lại đến nhé, có gì bán được tơi sẽ để
phần chị.


</div>

<!--links-->

×