Phượng Gáy Trời Nam Nguyên tác: Cổ Long – Dòch thuật : Thương Lan
Typed by Lư Hải
178
HỒI THỨ MƯỜI BẢY
ĐẮC TỘI VỚI ĐÀN BÀ LÀ KHÔNG ĐƯC
Lục Tiểu Phụng cảm thấy khoan khoái trong lòng. Bất luận chàng đã phải cực nhọc
thế nào nhưng cũng được kể là không đến nổi uổng công. Huống chi tiếng cười của
Hồng Y thiếu nữ khiến cho chàng vui dạ. Đáng tiếc là chàng không nhận ra được thò.
Hồng Y thiếu nữ chưa ngớt cơn cười đã cất tiếng hỏi :
-Tiểu muội đánh cuộc với các vò lần này ai tới chậm nhất ?
Nhò nương đáp :
-Dó nhiên là lão tam. Y rửa mặt cũng mất hàng nửa giờ. Dù y có mải mốt đến đâu
cũng không sao gấp rút được.
Hồng Y thiếu nữ vỗ tay cười nói :
-Đúng rồi ! Lần này nhất đònh là y đến chậm.
Một người tiếng nói rất ôn nhu, rất thong thả, từ dưới lầu từ từ đi lên.
Người đàn bà này tuy đi chậm mà Lục Tiểu Phụng cũng không nhìn thấy ả tiến vào
lầu lúc nào.
Hồng Y thiếu nữ vừa ngó thấy ả dường như rất kinh ngạc, nhưng thò lại cười ngay,
nói :
-Không ngờ lần này Tam nương chẳng phải là kẻ đến sau cùng. Thật là một kỳ
tích!
Người mới đến là Tam nương, chẳng những ả giọng nói rất ôn nhu, thái độ cũng ôn
nhu, tiếng cười cũng ôn nhu. Ả chậm chạp lên lầu, chậm chạp ngồi xuống, chậm chạp
đặt cái bọc vải vàng trong tay xuống bàn rồi mới thở dài đáp :
-Lần này chẳng những ta không đến chậm mà còn đến sớm hơn hết thảy.
Hồng Y thiếu nữ hỏi :
-Thật thế ư ?
Tam nương đáp :
-Ta đến đây từ tối hôm qua, ngủ ở dưới lầu, đã tưởng mình là người tới trước nhất
trong các vò, khiến cho các vò phải giật mình kinh hãi.
Hồng Y thiếu nữ cười hỏi :
-Vậy mà tại sao đến bây giờ Tam nương mới lên đến đây ?
Tam nương thở dài đáp :
-Vì ta còn nhiều việc phải làm.
Phượng Gáy Trời Nam Nguyên tác: Cổ Long – Dòch thuật : Thương Lan
Typed by Lư Hải
179
Hồng Y thiếu nữ hỏi :
-Việc gì ?
Tam nương đáp :
-Ta còn phải chải đầu, phải rửa mặt, phải mặc áo và phải đi giày.
Nghe tới đây cả Lục Tiểu Phụng ngồi trên cây cũng không nhòn được suýt nữa phải
phì cười.
Hồng Y thiếu nữ lăn ra mà cười. Thò thở hồng hộc nói :
-Những cái đó mà cũng kể là đại sự khẩn yếu ư ?
Nhò nương cũng không nhòn được cười nói :
-Ta đã bảo y rửa một cái mặt cũng mất quá nửa giờ.
A Thổ xen vào :
-Tại hạ lấy làm kỳ...
Hồng Y thiếu nữ nhanh nhẩu hỏi ngay :
-Kỳ ở chỗ nào ?
A Thổ đáp :
-Hàng ngày y chỉ chải đầu, rửa mặt, mặc áo xỏ giàøy thì còn thời giờ đâu mà làm
việc khác ?
Hồng Y thiếu nữ phải ráng nhòn cười, làm mặt nghiêm nghò nói :
-Vấn đề này quả là nghiêm trọng thật. Sau này y mà lấy chồng, thậm chí không
còn lúc nào rỗi để mà sinh đẻ há chẳng lầm lỡ đại sự ư ?
Thò nói hết câu lại bò ra cười.
Tam nương vẫn không tức giận, thủng thẳng đáp :
-Ta đã biết nhất đònh ngươi có nhiều thì giờ để sinh con sau này, ít ra ngươi cũng
sinh bảy tám chục đứa nhỏ.
Hồng Y thiếu nữ cười nói :
-Dù tiểu muội có sinh mỗi năm một đứa cũng chẳng làm gì nhiều được đến thế !
Tam nương đáp :
-Nếu mỗi cái lúm của ngươi sinh một đứa con thì sinh được rất nhiều.
Hồng Y thiếu nữ nói :
-Chỉ có heo mới nhiều lúm và mỗi lúm sinh một heo con. Tiểu muội không phải là
heo...
Thò chưa dứt lời đã phát giác ra mình nói câu này chẳng khác gì mình tự mắng
mình.
Tam nương không nhòn được cười hích hích nói :
Phượng Gáy Trời Nam Nguyên tác: Cổ Long – Dòch thuật : Thương Lan
Typed by Lư Hải
180
-Thế ra ngươi không phải là heo. Vậy cần thanh minh mới được, để người ta khỏi
hiểu lầm.
Hồng Y thiếu nữ ngoác miệng ra la :
-Hay lắm ! Bây giờ Tứ thư và Lục thư chưa tới nên các người thừa cơ khinh khi tiểu
muội.
Tam nương hỏi :
-Bọn họ đến thì làm sao ?
Hồng Y thiếu nữ đáp :
-Ít ra họ cũng binh tiểu muội. Cả hai vò chập vào làm một cũng nói không lại với
nửa người trong bọn họ.
Một cơn gió thoảng qua. Ngoài cửa sổ lại có ba người bay vọt vào như chim én.
Một người cười nói :
-Ít ra được một điểm là ta không nói sai. Ta biết y tuyệt không phải là con heo nhỏ.
Hồng Y thiếu nữ vỗ tay cười nói :
-Các vò đã nghe rõ chưa ? Tiểu muội biết Tứ thư là người rất tốt.
Tam nương liền hỏi :
-Y không phải heo con, vậy y là cái gì ?
Tứ thư đáp :
-Y chỉ là con gà mái ghẹ.
Hồng Y thiếu nữ sửng sốt hỏi :
-Tiểu muội là gà mái ghẹ ư ?
Tứ thư đáp :
-Nếu ngươi không phải gà mái ghẹ thì sao lại cười khèng khẹc từ sáng đến tối?
Hồng Y thiếu nữ không cười ra tiếng được nữa.
Lục Tiểu Phụng cũng không cười ra tiếng. Sau cùng, trong ba người này chàng
cũng nhận được hai. Một người dó nhiên là Giang Khinh Hà, chàng chẳng ngạc nhiên
chút nào, nhưng chàng không khi nào ngờ tới Tứ nương lại là Âu Dương Tình.
Âu Dương Tình, một ả danh kỹ, đã từng bò chàng chọc tức đến chết người. Chàng
còn nhận ra Âu Dương Tình và Giang Khinh Hà xuất hiện cùng một lúc và khinh công
ả chẳng kém gì Giang Khinh Hà, xuýt nữa chàng từ trên cây té xuống.
Tổ chức Hồng Hài tử (giày đỏ) này thật đủ thứ người. Âu Dương Tình và Giang
Khinh Hà hiển nhiên đều là những nhân vật đầu não trong tổ chức này.
Trên bàn bày tám bộ đũa chén thì hiển nhiên trong tổ chức có tám vò thủ lãnh. Bây
giờ đã có mặt bảy vò.
Phượng Gáy Trời Nam Nguyên tác: Cổ Long – Dòch thuật : Thương Lan
Typed by Lư Hải
181
Tử Y nữ khách là lão nhò. Rửa mặt mất hàng nửa giờ là Tam nương. Tứ nương là
Âu Dương Tình. Ngũ thư là Giang Khinh Hà. Lục thư áo xanh bít tất trắng, đầu tóc
cạo trọc, đúng là một vò ni cô xuất gia. Con gà mái ghẹ cười tối ngày là Thất nương.
Đại nương là ai ? Tại sao ? Tại sao chưa thấy Công Tôn Đại Nương xuất hiện ? Gã
A Thổ đầy mình ghẻ lở có mối liên quan gì với bọn này ? Không hiểu gã đứng vào vò
thứ nào ?
Bảy người ngồi xuống cả. Trước mặt đều đặt cái bọc vải vàng, chỉ có thủ tòch còn
bỏ trống. Hiển nhiên là chỗ dành cho Công Tôn Đại Nương.
A Thổ bỗng cất tiếng hỏi :
-Các vò thư muội sáu người, lần này đem về được thứ gì ? Cho ta coi trước được
chăng ?
Hồng Y thiếu nữ nói ngay :
-Dó nhiên là được. Tam thư đến trước nhất, vậy chúng ta hãy coi y đem về thứ gì ?
Tam nương không phản đối cũng không cự tuyệt. Ả từ từ đưa tay ra cởi nút bọc.
Trên bọc của ả buộc ba nút. Ả cởi mất khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà
mà mới xong cái nút thứ nhất.
Nhò nương thở dài nhăn nhó cười nói :
-Các vò còn chòu được, chứ ta hết chòu nổi rồi. Vậy hãy coi của ta trước đi.
Lục Tiểu Phụng phấn khởi tinh thần dương mắt lên nhìn.
Trong những bọc vải vàng bí mật này đựng những gì ? Chàng không nhòn được nữa
chỉ muốn coi cho biết.
Thực tình chàng nóng nảy hơn ai hết.
May mà động tác của Nhò nương không đến nổi chậm chạp. Mụ cởi ra trong bọc
vừa lớn vừa nhỏ có đến bảy tám chục xấp.
Nhò nương nói :
-Năm nay thu hoạch đã kém lại nghỉ ba tháng trời, nên thu thập các tiền trang mới
được một trăm tám mươi vạn lạng bạc. Nhưng sang năm ta chắc có thể thu được gấp
đôi.
Trong một năm mụ thu về gần hai trăm vạn lạng bạc mà còn bảo thu hoạch kém
cỏi.
Lục Tiểu Phụng ngấm ngầm thở dài. Chàng không sao nghó ra được Nhò nương đã
làm gì ?
Theo chỗ chàng biết thì mấy tay cự khấu thế lực cực lớn cũng không ai thu nổi
phân nửa của mụ.
Phượng Gáy Trời Nam Nguyên tác: Cổ Long – Dòch thuật : Thương Lan
Typed by Lư Hải
182
Chàng cũng không nghó ra trên đời còn nghề gì được nhiều tiền hơn là quân cường
đạo cướp bóc của người ta.
Tam nương khẽ thở dài nói :
-Chỉ được hơn một một trăm tám chục vạn lạng thì năm nay chúng ta chi tiêu ít đi
một chút cũng được.
Tam nương cười nói tiếp :
-Chỗ thu hoạch của ta quả là không ít. Gần đây số người không muốn có mũi mỗi
ngày một nhiều thêm.
Không muốn có mũi là ý nói không thể giữ thể diện.
Câu này Lục Tiểu Phụng có thể hiểu được.
Nhưng những người không muốn giữ thể diện thì có liên quan gì đến vụ thu hoạch
của ả ? Về điểm này Lục Tiểu Phụng không sao hiểu nổi ?
May ở chỗ Tam nương đã cởi xong ba cái nút trên bọc của ả. Bên trong còn có lần
vải dầu.
Ả lại cởi lần vải dầu, trong còn một lần đoạn đỏ.
Đoạn đỏ gói toàn mũi, đến bảy tám chục cái vừa lớn vừa nhỏ mà là mũi người thật.
Lục Tiểu Phụng xuýt nữa ở trên cây té nhào xuống. Chàng tự hỏi :
-Chẳng lẽ người đàn bà vừa ôn nhu vừa văn nhã, tưởng chừng bước chân cũng
không xéo chết cả con kiến kia mà lại ra tay cắt đến bảy, tám chục cái mũi người ?
Tam nương vẫn lên giọng ôn nhu nói :
-Bọn họ đã không muốn giữ mặt mũi thì ta cắt mũi họ đi.
Hồng Y thiếu nữ vỗ tay cười nói :
-Thật là một biện pháp rất hay.
Tam nương đáp :
-Nhưng sang năm nay ta không dùng biện pháp này nữa.
Tam nương tiếp :
-Sang năm ta chuẩn bò cắt đầu lưỡi.
Hồng Y thiếu nữ hỏi :
-Cắt lưỡi ư ? Tại sao lại cắt lưỡi ?
Tam nương nhẹ nhàng buông tiếng thở dài thủng thẳng đáp :
-Vì gần đây ta lại phát giác ra người đời nói nhiều quá.
Hồng Y thiếu nữ thè lưỡi, nổi lên tràng cười khanh khách nói :
-Giả tỷ tiểu muội mà không quen biết Tam thư thì dù ai đánh chết tiểu muội cũng
chẳng thể tin được con người ôn nhu như Tam thư mà lòng dạ tàn độc đến thế !
Tam nương lạnh lùng đáp :