Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (72.64 KB, 7 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Đề bài: Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20 -11, em cùng mẹ đến chúc mừng</b>
thầy giáo cũ của mẹ, nay đã nghỉ hưu. Em hãy tả lại hình ảnh người thầy ấy
trong phút giây xúc động vì được gặp lại người học trị của mình sau nhiều năm
xa cách.
<b>Tả hình ảnh thầy giáo cũ của mẹ em – Bài số 1</b>
Mẹ em sinh ra và lớn lên ở mảnh đất đầy nắng gió của miền Trung. Sau khi học
xong đại học sư phạm, mẹ theo bố em ra bắc để sống. Cơng việc và gia đình
bận rộn nên chẳng mấy khi mẹ em có thời gian nghỉ ngơi cũng như về thăm
quê, thăm thầy cô và bạn bè. Mẹ em ln có mong muốn được một lần trở lại
thăm các thầy cô giáo và bạn bè sau bao năm xa cách dù chỉ 1 lần nhưng đến
tận giờ mẹ vẫn chưa thể thực hiện được. Bỗng một hôm, mẹ em gặp lại người
bạn học cùng những năm cấp 3 cũng sinh sống và làm việc ở Hà Nội được vài
năm. Cô cho mẹ em số điện thoại và địa chỉ cô giáo chủ nhiệm THPT – người
mà mẹ em khâm phục và biết ơn.
Nhân ngày nhà giáo Việt Nam năm vừa rồi, mẹ cho em đi cùng đến chúc mừng
thầy giáo cũ của mẹ. Trên con đường đến nhà thầy, mẹ đã kể cho em nghe
những kỉ niệm đẹp mà chăng bao giờ mẹ quên được về người thầy giáo kính
u của mình.
Chẳng mấy chốc hai mẹ con đã đến trước cổng nhà thầy, căn nhà tập thể khơng
q rộng nhưng nó được bố trí vơ cùng khoa học và sạch sẽ. Tuy sân nhà thầy
không rộng lắm nhưng nó được trang trí bằng những chậu hoa nhỏ xinh xung
quanh nhìn rất bắt mắt. Mẹ bấm chuông, Gương mặt mẹ em thể hiện rõ sự hồi
hộp.
Một ông già tóc bạc phơ bước ra, cụ cất giọng hỏi:
Dạ! thầy có phải là thầy Hùng? Em là Thúy Hồng, học sinh lớp A2 khóa 60 do
thầy chủ nhiệm đây ạ! Thầy có nhớ em khơng ạ?
Thầy giáo già nhíu đơi lơng mày, vẻ nghĩ như đang nhớ lại kí ước khi thầy con
giảng dạy rồi ồ lên khe khẽ:
– Thúy Hồng?! Có phải Thúy Hồng ở Thọ An không? Thầy nhớ ra rồi! Xin
mời vô nhà!
Nãy giờ, em vẫn bẽn lẽn núp sau lưng mẹ, mắt không rời gương mặt phúc hậu
của thầy. Mẹ em giới thiệu em với ông.
Em ngượng ngùng cúi đầu khoanh tay chào ông. Thầy xoa đầu cười phúc hậu
và nói:
Con ngoan lắm! nhìn giống mẹ như đúc vậy!
Giọng nói trầm ấm của người thầy giáo già khiến em có cảm giác thân quen
giống như chính người ơng của mình vậy.
Gần một tiếng, hai thầy trị ngồi ơn lại những kỉ niệm xưa. Thầy hỏi thăm từng
người học trị của mình, trong đó có nhiều người thành đạt và có địa vị cao
trong xã hội. Mẹ em xúc động nói:
Hơn một giờ đồng hồ, hai thầy trị ơn lại chuyện xưa. Thầy nhắc nhở và hỏi
thăm những học trị cũ của mình, trong đó khơng ít người đã trở nên nổi tiếng.
Mẹ em xúc động nói:
– Thưa thầy! Em rất biết ơn thấy vì thầy đã động viên em kiên trì thực hiện ước
mơ của mình. Giờ đây em cũng được nhà nước phong tặng danh hiệu giáo viên
ưu tú của tỉnh. Thầy là người đã tiếp nguồn cảm hứng học tập, phấn đấu trong
cuộc việc và cuộc sống. Cây bút thầy dành tặng em khi em đoạt giải văn huyện,
giờ đây em vẫn ln giữ bên mình. Mỗi khi nhụt ý chí, chiếc bút giúp em càng
quyết tâm phấn đấu hơn.
– Xin chúc mừng em! Vậy là thầy đã có thêm cô đồng nghiệp tận tâm với nghề
và yêu thương học sinh rồi. Thầy tin rằng em sẽ còn đạt được nhiều thành tích
cao hơn nữa trong tương lai.
Khi từ biệt, thầy giáo già nắm tay em và hỏi:
– Con có thích nghề dạy học khơng? Nghề này tuy nghèo nhưng vui. Dậy dỗ và
nuôi dưỡng những học sinh như mẹ cháu, đó là điều quý giá nhất của người
giáo viên đấy cháu ạ!
Suốt dọc đường về nhà, mẹ kể cho em nghe nhiều kỉ niệm đẹp nhất về người
thầy cũ.
<b>Tả hình ảnh thầy giáo cũ của mẹ em – Bài số 2</b>
Để mẹ được thành đạt như ngày hôm nay là nhờ sự dạy dỗ cuả thầy Dũng một
thầy dạy văn cuả mẹ năm xưa. Hôm nay nhân ngày 20/11, mẹ đã dẫn em đến
thăm nhà thầy để bày tỏ lòng biết ơn đối với người đã nhiều năm tận tụy trên
bục giảng.
Không biết bây giờ mẹ em vui sướng bao nhiêu, khi thầy Dũng vẫn nhận ra
mình sau bao nhiêu năm xa cách. Rồi thầy nắm tay mẹ em. Hai hàng nước mắt
chảy ra. Chứa chan biết bao nhiêu nổi nhớ nhung học trò mà bây giờ thầy mới
Em rất khâm phục thầy Dũng vì thầy đã khơng ngại khó khăn ngày ngày miệt
mài đưa đị chở học trị qua dịng sơng trí thức. Thầy đã gieo những hạt giống
văn học vào tâm hồn biết bao thế hệ để họ luôn yêu mến tiếng mẹ đẻ cuả mình.
Ơi! thầy thật là cao cả.
<b>Tả hình ảnh thầy giáo cũ của mẹ em – Bài số 3</b>
con cháu. Mẹ em vui lắm, háo hức chờ đợi ngày được gặp mặt người thầy mà
mẹ vô cùng kính mến và khâm phục.
Ngày 20 tháng 11 năm ngoái, mẹ cho em đi theo đến chúc mừng thầy giáo cũ.
Suốt dọc đường, mẹ kể cho em nghe nhiều điều tốt đẹp về thầy Huệ – một giáo
viên Văn nổi tiếng, niềm tự hào của nhiều thế hệ học sinh trường Quốc học
Huế.
Nhà thầy đây rồi! Căn nhà cấp bốn khá rộng cất giữa mảnh vườn sum suê cây
trái nằm cặp mé sơng Sài Gịn. Lối vào hai bên trồng bông bụt, hoa nở đỏ thắm,
rung rinh như những chiếc đèn lồng treo thấp thoáng trong đám lá xanh. Trước
thềm viền một hàng cỏ tóc tiên xùm xồ trơng thật đẹp. Mẹ em nhấn chuông,
vẻ hồi hộp hiện rõ trên nét mặt. Mẹ mong rằng người mở cổng sẽ chính là thầy
Huệ.
Một cụ già thong thả bước ra, mái tóc và chịm râu bạc trắng nhưng đơi mắt
vẫn tinh anh. Cụ cất giọng trầm ấm hỏi:
– Xin lỗi! Quý cô cần gặp ai?
Không nén nổi cảm xúc, mẹ em nghẹn ngào đáp:
– Dạ thưa… thầy có phải là thầy Huệ?! Em là Hương Liên, học sinh lớp 12A
do thầy chủ nhiệm, khoá 80 – 81 của trường Quốc học Huế. Thầy có cịn nhớ
em khơng?
Thầy giáo già nhíu đơi lông mày, vẻ nghĩ ngợi rồi ồ lên khe khẽ:
– Hương Liên?! Có phải Hương Liên ở Gia Hội khơng? Thầy nhớ ra rồi! Xin
mời vô nhà!
Nãy giờ, em vẫn đứng nép sau lưng mẹ, mắt không rời gương mặt phúc hậu
của thầy. Mẹ đẩy nhẹ em ra phía trước rồi giới thiệu:
Em bẽn lẽn cúi đầu, vịng tay chào người thầy đáng kính của mẹ. Thầy xoa đầu
em cười và nói: *
– Cháu ngoan lắm! Giống mẹ ghê hỉ?! Tên cháu cũng hay nữa. Yến Nhi tức là
con chim én nhỏ đó cơ bé ạ!
Khơng hiểu sao khi nghe giọng nói trầm ấm, vui vẻ của thầy giáo già, em có
cảm giác thân thương, quen thuộc giống như gặp ơng ngoại của mình.
Hơn một giờ đồng hồ, hai thầy trị ơn lại chuyện xưa. Thầy nhắc nhở và hỏi
thăm những học trị cũ của mình, trong đó khơng ít người đã trở nên nổi tiếng.
Mẹ em xúc động nói:
– Thưa thầy! Em xin cảm ơn thầy vì thầy đã động viên em kiên trì theo đuổi
con đường đã chọn. Em cũng báo Đềthầy mừng là năm ngoái, em được Nhà
nước phong tặng danh hiệu Nhà giáo ưu tú. Em đã học tập được ở thầy rất
nhiều điều trong nghề nghiệp cũng như trong cuộc sống. Cây bút thầy tặng khi
em được giải nhất học sinh giỏi Văn khối 12 của thành phố Huế, giờ đây em
vẫn giữ. Mỗi lần nhìn cây bút ấy là em lại nhớ tới thầy.
Thầy giáo già cười hiền từ:
– Xin chúc mừng em! Như vậy là thầy có thêm được một đồng nghiệp tốt.
Thầy tin rằng em sẽ đạt được nhiều thành tích trong tương lai.
Khi từ biệt, thầy giáo già nắm tay em và hỏi:
– Cháu gái có thích nghề dạy học khơng? Nghề này tuy nghèo nhưng vui. Đào
tạo được những học sinh như mẹ cháu, ông thấy khơng có gì q bằng, cháu ạ!
Trên đường về, mẹ tiếp tục kể cho em nghe về người thầy giáo cũ. Em thấy
rằng tình nghĩa thầy trị đậm đà, sâu sắc quả là vô cùng đáng quý!