Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (63.42 KB, 3 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<i><b>NGƯỜI ĂN XIN</b></i>
<i>1/ Một người ăn xin đã già. Đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đơi mơi tái nhợt, áo quần</i>
<i>tả tơi. Ơng chìa tay xin tơi.</i>
<i>Tơi lục hết túi nọ đến túi kia, khơng có lấy một xu, khơng có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ơng vẫn</i>
<i>đợi tơi. Tơi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của ông:</i>
<i>- Xin ông đừng giận cháu! Cháu khơng có gì cho ơng cả.</i>
<i>- Ơng nhìn tơi chăm chăm, đơi mơi nở nụ cười:</i>
<i>- Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.</i>
<i>Khi ấy tôi chợt hiểu ra: cả tôi nữa, tơi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông.</i>
<i>(Theo Tuốc-ghê-nhép, Ngữ văn 9, tập một, NXB Giáo dục 2009, tr.22)</i>
<i>Từ câu chuyện trên, em suy nghĩ gì về lòng nhân ái của con người trong cuộc sống.</i>
<i>2/ Bài học giáo dục mà em nhận được từ câu chuyện dưới đây:</i>
<i><b>Ngọn gió và cây sồi</b></i>
<i>Một ngọn gió dữ dội băng qua khu rừng già. Nó ngạo nghễ thổi tung tất cả các sinh vật trong rừng,</i>
<i>cuốn phăng những đám lá, quật gẫy các cành cây. Nó muốn mọi cây cối đều phải ngã rạp trước</i>
<i>sức mạnh của mình. Riêng một cây sồi già vẫn đứng hiên ngang, không bị khuất phục trước ngọn</i>
<i>gió hung hăng. Như bị thách thức ngọn gió lồng lộn, điên cuồng lật tung khu rừng một lần nữa.</i>
<i>Cây sồi vẫn bám chặt đất, im lặng chịu đựng cơn giận dữ của ngọn gió và khơng hề gục ngã. Ngọn</i>
<i>gió mỏi mệt đành đầu hàng và hỏi:</i>
<i>- Cây sồi kia! Làm sao ngươi có thể đứng vững như thế?</i>
<i>Cây sồi từ tốn trả lời:</i>
<i>- Tôi biết sức mạnh của ơng có thể bẻ gẫy hết các nhánh cây của tôi, cuốn sạch đám lá của tôi và</i>
<i>làm thân tôi lay động. Nhưng ông sẽ không bao giờ quật ngã được tơi. Bởi tơi có những nhánh rễ</i>
<i>vươn dài, bám sâu vào lịng đất. Đó chính là sức mạnh sâu thẳm nhất của tôi. Nhưng tôi cũng phải</i>
<i>cảm ơn ơng ngọn gió ạ! Chính cơn điên cuồng của ông đã giúp tôi chứng tỏ được khả năng chịu</i>
<i>đựng và sức mạnh của mình.</i>
<i><b>(Theo: Hạt giống tâm hồn- Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ, NXB Tổng hợp TP. Hồ Chí Minh, 2011)</b></i>
<i>3/ Đại văn hào người Nga M.Goorki từng tâm niệm: Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là</i>
<i>nơi khơng có tình thương.</i>
<i>Suy nghĩ của anh (chị) về nhận định trên.</i>
<i>4/ Có ý kiến cho rằng: Dũng cảm là một trong những đức tính quan trọng nhất, thể hiện nhân cách </i>
<i>một con người. Anh (chị) nghĩ thế nào về ý kiến trên?</i>
<i>Có một nhà xã hội học trong khi đi tìm hiểu thực tế cho đề tài của mình sắp viết thì gặp một trường</i>
<i>hợp khá thú vị:</i>
<i>Và nhà xã hội học đã nhận được cùng một câu trả lời: "Có một người cha như thế nên tơi phải như</i>
<i>thế".</i>
<i>Hãy viết một bài luận trình bày suy nghĩ của mình về ý nghĩa, bài học rút ra từ câu chuyện trên.</i>
<i>5/ Văn bản Lỗi lầm và sự biết ơn khép lại với thông điệp: “…Hãy học cách viết những nỗi đau</i>
<i>buồn, thù hận lên cát và khắc ghi những ân nghĩa lên đá”.</i>
<i>(Ngữ văn 9, tập 1, trang 160, NXB Giáo dục, năm 2009)</i>
<i>6/ Em hãy viết cảm nhận của mình về:</i>
<i>Thành cơng và thất bại.</i>
<i>(Viết 1 trang giấy thi)</i>
<i>7/ Người bạn tốt nhất bao giờ cũng là người đến với ta trong những giây phút khó khăn, cay đắng</i>
<i>nhất của cuộc đời”.(M.Gorki)</i>
<i>Viết văn bản nghị luận, trình bày những suy nghĩ của em về quan niệm trên.</i>
<i>8/ Viết một văn bản ngắn phân tích ý nghĩa của câu sau:</i>
<i>Khi tâm hồn ta đã rèn luyện thành một sợi dây đàn sẵn sàng rung động trước mọi vẻ đẹp của vũ</i>
<i>trụ, trước mọi cái cao quí của cuộc đời, chúng ta là người một cách hồn hảo hơn.</i>
<i><b>(Theo dịng -Thạch Lam)</b></i>
<i>9/ Nhà sư phạm Xu-khôm-lin-xki nhận định:</i>
<i>“Nếu đứa trẻ dửng dưng với những gì đang diễn ra trong trái tim của người bạn, người anh em,</i>
<i>của bố mẹ mình hoặc của bất cứ một đồng bào nào mà em gặp, nếu đứa trẻ không biết đọc trong</i>
<i>mắt người khác điều đang xảy ra trong trái tim người đó thì đứa trẻ chẳng bao giờ trở thành người</i>
<i>chân chính.”</i>
<i>Hãy bày tỏ ý kiến của mình về vấn đề trên.</i>
<i>10/ “Đạo đức giả là một căn bệnh chết người luôn nấp sau bộ mặt hào nhoáng”. Từ ý kiến trên,</i>
<i>hãy viết một bài văn ngắn (khoảng 1 trang giấy thi) trình bày suy nghĩ về sự nguy hại của đạo</i>
<i>đức giả đối với cuộc sống con người.</i>
<i>11/. Phải chăng “cái chết không phải là điều mất mát lớn nhất trong cuộc đời. Sự mất mát lớn</i>
<i>nhất là bạn để cho tâm hồn tàn lụi ngay khi còn sống” (Norman Kusin). Em hãy viết một văn bản</i>
<i>ngắn trình bày nhận định trên.</i>
<i>12/ . Em hãy viết một văn bản ngắn nêu suy nghĩ của mình qua ca từ sau đây trong một bản nhạc</i>
<i>của Trịnh Cơng Sơn: “Sống trên đời cần có một tấm lịng/ Để làm gì em biết khơng?”.</i>
<i>14/ . “Mọi lí thuyết đều màu xám, chỉ cây đời là mãi mãi xanh tươi” (Gớt). </i>
<i>Em hiểu câu nói trên như thế nào, viết một văn bản ngắn”?</i>
<i>15/ . Em hãy trình bày suy nghĩ của mình về “bệnh vô cảm” trong xã hội hiện nay.</i>
<i>16/ . Em hãy trình bày suy nghĩ của mình về bệnh thành tích – một căn bệnh gây tác hại khơng</i>
<i>nhỏ đối với sự phát triển của xã hội ta hiện nay. Có thể so sánh liên hệ với trường và lớp em</i>
<i>đang theo học.</i>
<i>17/ . “Sách mở rộng trước mắt tôi những chân trời mới” (M. Gorki). Suy nghĩ của em về vấn đề</i>
<i>trên.</i>
<i>18/ . Nhà văn Nga Lev Tolstoi nói “Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Khơng có lí tưởng thì khơng</i>
<i>có phương hướng kiên định, mà khơng có phương hướng thì khơng có cuộc sống”. Hãy nêu ý</i>
<i>kiến của em về vấn đề trên bằng một van bản ngắn.</i>
<i> 19/ Mỗi ngày ta chon một niềm vui</i>
<i>Chọn những bông hoa và những nụ cười</i>
<i>(Mỗi ngày một niềm vui - Trịnh Công Sơn)</i>