Bức thư đoạt giải nhất Việt Nam (UPU- Lần thứ 34 -2005)
CỎ XANH
Quảng Nam, Việt Nam ngày 9 tháng 1 năm 2005
Kính gửi mẹ ! Mẹ trong câu chuyện cổ “Một bà Mẹ” của Nhà văn Andersen !
Và tất cả các bà mẹ đã từng đau đớn vì mất con !
Mẹ yêu dấu !
Con đã từng xúc động biết bao ! Nước mắt con đã ướt đẫm trang sách khi con đọc về Mẹ với
nỗi đau đớn tột cùng khi bị Thần Chết cướp đi đứa con bé bỏng, tội nghiệp của mình. Con còn
nhớ, Mẹ đã lao vào bóng đêm với tiếng kêu gào tuyệt vọng, Mẹ đã nhỏ máu trong tim. Mẹ đã
hy sinh đôi mắt. Mẹ đã đổi mái tóc đen huyền thành mái đầu tóc bạc. Mẹ còn định uống cạn
nước hồ để quyết tìm đến nơi mà Mẹ nghĩ Thần Chết đã mang con Mẹ đến.
Hẳn lúc ấy, con tim Mẹ đã đau đớn tột cùng, Mẹ đã khóc đến mỏi mòn đôi mắt phải không
Mẹ ? Vậy mà hôm nay, nước mắt đã chảy hơn gấp ngàn lần. Không phải của riêng ai, mà là
nước mắt của toàn nhân loại khi phải chứng kiến tai họa thảm khốc do động đất và sóng thần
gây ra ở hàng loạt các nước châu Á.
Mẹ ơi ! Có phải lúc này đây, con đang gặp lại hình ảnh Mẹ trong nỗi đau đớn tột cùng ? Mẹ là
Mẹ Srilanca hay Mẹ Ấn
Độ ? Mẹ là Mẹ Thái Lan hay Mẹ Inđônêxia ?... Ngày xưa trong khu vườn của Thần Chết, Mẹ
đã vạch từng bông hoa, lá cỏ để tìm cho ra đâu là linh hồn bé bỏng của con mình. Còn bây giờ,
con lại thấy hình ảnh Mẹ thất thểu lật từng thi thể nạn nhân để mong tìm thấy hình hài bé nhỏ
của những đứa con. Đôi mắt Mẹ đau đáu, vô hồn như muốn hỏi biển cả, trùng khơi đã mang đi
đâu những đứa con của Mẹ ?
Chỉ mới ít phút đây thôi, chúng con đang cùng lũ bạn nô đùa trên bãi biển. Vậy mà giờ đây !...
- Tôi phải tìm ra các con tôi !
Mẹ ơi ! Tìm đâu cho thấy ???
Hơn hai trăm ngàn người mà phần nửa là trẻ em đã bị sóng thần cuốn đi trong nháy mắt ! Dẫu
biết rằng không nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau nào. Cha mẹ mất con. Chồng vợ mất nhau. Anh
chị em phải chia lìa. Người thân mất người thân. Không mất mát đau thường nào nhỏ cả !
Nhưng con vẫn rất sợ và sợ nhất là phải chứng kiến nỗi đau của những bà mẹ mất con. Đối với
tất cả các bà mẹ trên thế gian này thì mất con còn là điều kinh khủng hơn mất chính bản thân
mình. Cũng như Mẹ vậy thôi, Mẹ đã từng khóc đứa con tội nghiệp của Mẹ đến nỗi đôi mắt Mẹ
đã trôi theo dòng nước mắt, rơi vào lòng hồ để biến thành hai viên ngọc sáng chói.
Mẹ ơi ! Trong thế giới cổ tích huyền bí của Mẹ còn có cả Nàng Tiên Cá xinh đẹp, dịu hiền đấy
thôi ! Giờ này, chị đang ở chốn nào trong biển cả bao la ? Chị đang gieo hạnh phúc, đang chữa
lành vết thương cho những ai, cho những nơi nào trên thế gian rộng lớn này ? Chị có cứu được
ai trong số hai trăm ngàn sinh linh bị sóng cuốn trôi trong thảm họa này không ?
Mẹ ơi ! Ngay cả một linh hồn bất diệt giữa biển cả bao la kia như Nàng Tiên Cá mà còn phải
bất lực trước cơn thịnh nộ của biển khơi. Vậy thì loài người chúng con sẽ ra sao đây ?
Mỗi con người sinh ra đều có mẹ. Nên mỗi sinh linh nằm xuống lại có một trái tim của một
người mẹ phải rỉ máu đau thương.
Nếu có thể, con xin cầu mong cho tai nạn thảm khốc này sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Đừng có
người mẹ nào phải mất con. Đừng có người thân nào phải chia lìa người thân.
Nhưng không được rồi, Mẹ ơi ! Sự thật đau thương đang phơi bày trước mắt toàn nhân loại.
Không trái tim nào là không khỏi đau đớn, huống hồ là trái tim những người mẹ.
Con được biết, nếu có một hệ thống cảnh báo sóng thần ở khu vực Ấn Độ Dương thì con số
thương vong sẽ giảm đi đáng kể. Nhưng tại sao lại không có Mẹ nhỉ ? Bởi vì các quốc gia châu
Á đâu có đủ tiền. Vậy tại sao các nước giàu hơn lại không thể hỗ trợ để làm nên một việc cần
thiết cả với chính họ như vậy ? Trong khi họ có thể đổ cả núi tiền vào những cuộc chiến tranh
đẫm máu ? Mà tuổi thơ chúng con thì chỉ cần hòa bình và hạnh phúc.
Tìm đâu ra những thiên đường hạnh phúc như Mẹ hằng mơ ước cho những đứa trẻ như chúng
con, hở Mẹ ?
Giờ đây, toàn nhân loại đang bằng mọi cách chung tay xoa dịu nỗi đau do thảm họa sóng thần
gây ra. Chúng con không thể nào cứu được những sinh linh đang bị trôi dạt theo dòng nước.
Chúng con chỉ có thể góp một phần nhỏ bé của mình : Đó là ít thuốc men, chút lương thực hay
một khoản tiền nho nhỏ cho những người còn sống sót mà thôi. Nhưng Mẹ ơi ! Dẫu rằng một
lời an ủi chẳng nghĩa lý gì so với nỗi đau mất con của các Mẹ, thì con cũng xin Mẹ, xin tất cả
các bà Mẹ đau khổ trên thế gian này nhận của con một sự sẻ chia xuất phát từ tận đáy lòng
mình. Con xin cầu nguyện cho trái tim các Mẹ sớm được bình yên và tỏa sáng. Để ở một nơi
nào đó, những đứa con luôn cảm thấy ấm áp như đang được sưởi ấm bằng chính vầng Mặt Trời
nơi con tim Mẹ.
Mẹ thân yêu ! Một lần nữa, con xin Mẹ bớt nỗi buồn. Bởi đứa con yêu dấu của Mẹ đã được về
bên Thượng Đế, sẽ được người chở che. Đứa con của Mẹ ra đi là đi về với chốn vĩnh hằng, về
với chốn thiên đàng hạnh phúc. Nơi ấy luôn tràn ngập ánh sáng, tràn ngập niềm vui. Nơi ấy
không có sự khổ ải, trầm luân và cũng chẳng bao giờ bị chìm trong đen tối.
Mẹ yêu dấu ! Con cầu mong rằng với tất cả khổ đau mà con người đang phải chứng kiến do
thảm họa thiên nhiên gây ra thì thế giới - con muốn nói đến những người lớn - sẽ thức tỉnh.
Không còn hận thù, không còn chiến tranh, không phân biệt chủng tộc, quốc gia hay tôn giáo,
con người sẽ sát cánh bên nhau để sự nhỏ bé của mỗi một con người sẽ tạo nên sức mạnh cho
toàn nhân loại, vượt qua những tai ương, hiểm họa.
Mẹ ơi ! Con nghe nói rằng nỗi đau được chia sẻ thì nỗi đau sẽ vơi đi một nửa. Con hy vọng lá
thư của con sẽ vượt qua cả thời gian và không gian để đến được với Mẹ, với tất cả các bà Mẹ
đau khổ trên thế gian này, mang lại cho các Mẹ một niềm an ủi. Bởi con đã viết lá thư này
bằng chính sự thôi thức của trái tim con.
Gửii đến thế giới muôn màu của Mẹ.
Gửi đến Mẹ.
Một trái tim muốn được sẻ chia.
Vài nét về tác giả
Họ và tên : Phan Hoàng Phương Thanh
Giới tính : Nữ
Dân tộc : Kinh
Ngày sinh : 17-04-1992
Địa chỉ : Lớp 7/4, THCS Quang Trung, thị trấn Vĩnh Diện, huyện Điện Bàn, Quảng Nam.
BÀI DỰ THI VIẾT THƯ QUỐC TẾ UPU LẦN THỨ 37
Thư gửi Bin Laden - bức thư đoạt giải I UPU lần 37
Gương mặt trắng trẻo, bầu bĩnh, Quế Chi gây ấn tượng ngay về hình ảnh một cô nữ sinh chuyên
Văn mơ mộng. Cô bạn 16 tuổi này là tác giả của bức thư đoạt giải nhất UPU gây “sốc” năm nay
– Thư gửi Bin Laden.
Nguyễn Quế Chi – 16 tuổi, học sinh lớp 10 chuyên Văn, trường chuyên Hàn Thuyên, tỉnh Bắc
Ninh
Học sinh giỏi toàn diện 10 năm liền.
Giải 3 môn Văn TP. Lớp 6, 7.
Giải nhất môn băn Thành phố lớp 8,9.
Giải nhỉ môn Văn của tỉnh năm lớp 9.
Vượt qua hơn 2 triệu thí sinh trên toàn quốc, Quế Chi đã đạt giải nhất với bài dự thi là bức thư
gửi trùm khủng bố Osama BinLaden. “Ngôn ngữ hiện đại, khúc triết, hành văn mạch lạc, lập
luận logic, thuyết phục; suy nghĩ già dặn, sâu sắc và giàu tính nhân văn”. Đó là cảm nhận chung
của BGK cũng như những người đọc bức thư của Quế Chi.
Tớ không nhằm đề tài gây “sốc”
Chi bắt đầu tham dự kì thi viết thư UPU từ năm lớp 5, nhưng năm nay là năm đầu tiên cô bạn
đoạt giải. Chi rất thẳng thắn nói về đề tài mình chọn: “Ý tưởng này do một người bạn của tớ gợi
ý, bạn ấy viết thư gửi ông G. Bush. Tớ biết là sẽ có bạn nói tớ chọn đề tài này để gây sốc, vì ông
ấy sẽ không bao giờ đọc được thư của tớ. Nhưng đây là một cuộc thi, tớ muốn thể hiện những
suy nghĩ, cảm xúc của mình, và việc lựa chọn nhân vật là Bin Laden – trùm khủng bố, cũng chỉ
là một phương tiện để tớ thể hiện ý tưởng của mình.
Cô bạn thích đọc “Hạt giống tâm hồn”
Chi tiết lộ, trong bức thư của mình, cô bạn có sử dụng những câu chuyện và những câu văn có
trong quyển “Hạt giống tâm hồn”. Chi rất thích đọc những quyển sách như thế, vì nó giúp bạn
hiểu những triết lý trong cuộc sống một cách nhẹ nhàng. Nó cũng giúp Chi có được suy nghĩ
chin chắn, già dặn hơn.
Cuộc sống cần có sự khoan dung.
Chủ đề lần này mở hơn mọi năm, đó là viết về một phạm trù đạo đức. Đề tài này rất thu hút và
tạo hứng thú cho người viết đồng thời giúp người viết có cơ hội bộc lộ suy nghĩ, tầm hiểu biết
của bản thân mình.
Mình thấy trong XH hiện đại, nhiều người quá chú trọng tới cuộc sống vật chất, tới sự hơn thua,
thiệt hơn nên không giữ được mình. Tớ muốn nói trong bức thư của mình là cuộc sống vẫn là
cuộc sống, cần phải có sự khoan dung bởi nó tạo nên những mối quan hệ tốt đẹp và bền chặt.
Việt Nam, ngày 31 tháng 12 năm 2007
Gửi ông Osama bin Laden!
Tôi không chắc là ông sẽ đọc bức thư này, nhưng nếu những dòng chữ tôi đang viết hiện diện
trong mắt ông thì tôi hy vọng ông sẽ kiên nhẫn để đọc hết nó.
Hẳn ông sẽ cười nhạo khi biết rằng tôi - một nữ sinh trung học bình thường ở một đất nước nhỏ
bé - lại dám cả gan viết thư cho một trùm khủng bố khét tiếng? Một trong những lý do khiến tôi
cầm bút là muốn giúp ông tin thấy sự thanh thản và lối thoát cho riêng mình. Đừng vội khinh
thường lời nói của một cô gái 15 tuổi, tôi có đủ đức tin để hy vọng ông sẽ phải thay đổi suy
nghĩ.
Đất nước của ông và đất nước của tôi ở cách nhau quá xa để chúng ta có thể quen biết nhau,
mặc dù sự kiện 11-9-2001 đã đưa “tiếng tăm”’ của ông ra toàn thế giới. Có lẽ điều đó làm ông
hãnh diện? Ông mâu thuẫn với Chính phủ Mỹ nhưng không có nghĩa là ông có quyền kéo bao
người dân thường vô tội vào cuộc chơi bạo lực của mình. Ông có biết bao nhiêu nhà khoa học,
bao nhiêu doanh nhân giỏi, bao nhiêu nhân viên, bao nhiêu người dân thường vô tội đã phải
chết một cách oan uổng dưới chân tháp đôi kia không? Tôi đã nhận ra là trong cuộc sống, con
người luôn luôn chọn lựa và đôi khi đó là chọn một thái độ. Vậy tại sao ông lại chọn sự tức giận
và trả thù mà không phải là khoan dung?
Trên ghế nhà trường, chúng tôi được giáo dục rằng: Cuộc sống vốn có nhiều khó khăn, thử
thách, đôi khi có cả thất vọng và nỗi buồn. Hãy dũng cảm vượt qua để luôn là chính mình và
đừng mất niềm tin, hy vọng, ước mơ. Ông lớn tuổi hơn tôi nhưng không biết ông có học được
điều ấy không? Cuộc sống luôn công bằng. Trở ngại và bất hạnh có thể xảy ra bất cứ lúc nào
chẳng hề báo trước, nhưng đổi lại, ta sẽ tìm thấy sự kì diệu và vẻ đẹp lớn lao của lòng dũng
cảm, của tình yêu thương. Trước những khó khăn thử thách ấy, mỗi người sẽ tự chọn cho mình
một cách đón nhận, đối đầu để có một hướng đi riêng. Hẳn ông biết tự đáy lòng mỗi con người
đều tồn tại một khát vọng mãnh liệt - đó là khát vọng sống. Tôi nghĩ ông cũng không nằm ngoài
số đó.