Tải bản đầy đủ (.pdf) (15 trang)

Truyen Hai Lan Yeu P7

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (369.67 KB, 15 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>PHẦN VII </b>



<i>N</i>

ghi Xuân quẹo phải, rẽ trái rồi lại quẹo phải, cơ đi vịng vo như thế đến
mỏi nhừ cả chân. Nép vào một góc, cơ nín thở. Cái đi theo sau cơ khơng cịn
bám theo nữa. Cởi cái áo đen khốc ngồi ra, bên trong là áo hoa, Nghi Xuân đi
nhanh hơn. Cơ cịn ngơ ngác, chưa biết nên đi đâu nữa, bất thình lình một cánh
tay vươn ra kéo cơ vào trong nhà đóng cửa lại. Nghi Xuân định hét lên, nhanh
hơn Đồn Hùng bịt mịêng cơ lại:


− Anh đây mà.


Nhận ra anh, Nghi Xuân thở phào:
− Em sợ muốn chết luôn.


Anh kéo cô vào lịng và hơn cơ:


− Nhớ em q, nên anh liều về. Có lẽ anh sẽ khơng về thành phố nữa.
Nghi Xuân hốt hoảng:


− Anh bỏ em luôn sao?


− Họ theo dõi em để từ em phăng ra anh. Để giữ an toàn cho em và cho cả
anh, anh Hai quyết định rút anh về bên Thái Lan.


Xuân Nghi lặng người:


− Có thể là em và anh sẽ khơng cịn gặp nhau nữa hả anh?
− Tạm thời thôi, bao giờ yên ổn anh gọi điện cho em.
− Em sẽ nhớ anh chết mất thơi, Hùng ạ.


Đồn Hùng xúc động:



− Em tưởng là anh khơng nhớ em hay sao? Anh có ra đầu thú thì cái án tử
hình hay chung thân là cái kết quả cuối cùng.


Nghi Xuân khóc lặng lẽ. Anh hôn lên những giọt nước mắt cô:
− Đừng khóc, can đảm lên em. Vắng anh , em hãy học cho tốt.


Nghi Xuân gục mặt vào ngực anh, cơ hiểu đây có thể là lần cuối cùng cơ có
anh. Chính vì cơ mà anh phải trở lại con đường tội lỗi, để rồi mãi mãi dấn sâu
mãi vào.


Anh vuốt ve mái tóc dài của cơ. Anh khơng nỡ nói với cơ đây là lần cuối
cùng anh gặp cô. Anh sẽ cắt đứt tất cả, trả cơ về với cuộc đời bình thường của
cô. Tháng ngày sẽ giúp đở cô quên anh.


− Đừng khóc nữa em!


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Mơi anh tìm mơi cơ khao khát trong ý nghĩ lần cuối cùng có nhau. Tay Nghi
Xn vịng qua cổ anh, cơ kéo anh vào sát cơ hơn. Đơi mơi tìm đôi môi, những
nụ hôn trở nên mạnh mẽ hơn, và rồi khơng cịn biên cương nào ngăn cách, để
anh hào vào cô trong rung động mãnh liệt…


Một chút ánh sáng lờ mờ xuyên qua khung cửa từ trê cao rọi xuống, một
khoảng sáng trên thân thể Nghi Xuân , quyến rũ. Đoàn Hùng lặng ngắm người
yêu. Anh muốn người yêu đi đến tận cùng lần nữa, sẽ là kỉ niệm để sau này em
nhớ anh. Anh vừa muốn cô quên anh để làm lại cuộc đời mới, vừa đau khổ khi
nghĩ rằng, cuộc chia tay lâu dần cô sẽ quên anh, và mối tình khác đến. Tim anh
đau thắt lại trong cảm giác đau đớn mất mát ấy, anh vụt ôm chầm lấy cô:


− Nghi Xuân ơi, Em sẽ không bao giờ quên anh phải không?


− Không bao giờ. Em yêu anh.


Cô chủ động hôn anh, và lần thứ hai đến với anh trong niềm hạnh phúc hiến
dâng…


Rồi cũng đến lúc chia tay, anh siết chặt vào vịng tay mình:


− Hứa với anh học hành đàng hoàng, hy vọng lớn nhất của anh là thấy em đỗ
đạt.


− Em sẽ nghe lời anh. Nhưng có bao giờ anh nghĩ…Chúng mình sẽ có với
nhau một đứa con không anh?


Câu hỏi của Nghi Xuân bất chợt làm Đoàn Hùng sững người ra. Anh nghẹn
ngào:


− Em hiểu hoàn cảnh của anh chứ, cho nên anh sẽ không trách em đâu…nếu
như em bỏ nó.


− Anh…


Nghi Xn khóc ồ:


− Anh nói như vậy, có nghĩa anh sẽ bỏ mặt em mà đi ln à?
− Khơng…nhưng có thể lâu lắm chúng ta mới gặp nhau.
− Em sẽ không bỏ con của chúng mình đâu, em sẽ đợi anh về.
− Đừng đợi anh!


− Không, em nhất định đợi, chỉ xin anh đừng qn là cịn có em.



− Anh không bao giờ quên em cả, phải đến lúc anh phải đi rồi. Em ở lại
trong nhà này, nửa giờ sau hãy ra về, rõ chưa?


Nước mắt Nghi Xuân tuôn dài, cô bịn rịn ôm anh không nở rời. Anh cứng
rắn gỡ tay cô ra, mặc quần áo vào, dán bộ ria mép và đội mũ rộng vành lên.
Nghi Xuân ngẩn người ra, trước mặt cơ là một kẻ xa lạ nào đó chứ khơng phải
là người tình, vừa có với cơ những phút say đắm nhất.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Anh không hôn cơ nữa, mà nhìn cơ, cái nhìn lạnh lùng rồi quay lưng, mở cửa
nhìn ra ngồi. Thoắt một cái, anh biến mất tăm, chỉ còn lại Nghi Xuân với căn
phịng trống. Cơ gục mặt xuống. Mùi hương thuốc lá và hơi thở của anh còn
quanh quẩn trong căn phịng này, nhưng anh đã xa cơ. Mỗi người một con
đường. Bao giờ mới được trùng phùng.


Gần một giờ đồng hồ, Nghi Xuân mới rời nhà. Cơ bấm khố rồi đặt chìa
khố vào dưới chậu cây sứ, xong buồn rầu đi.


Buổi chiều, bóng cơ ngã dài trên đường đi, những giọt nắng cuối cùng, của
một ngày hè hãy còn rực rỡ.


− Nghi Xuân, cô đứng lại!


Lại là gã đàn ông theo dõi cơ. Nghi Xn đứng lại. Cơ nhìn kẻ chắn mình lại,
lạnh lùng:


− Ơng muốn gì?


− Chúng tơi muốn mời cơ về phịng cơng an.
Nghi Xn cố trấn tĩnh mình:



− Tơi có tội gì?


− Đây là thẻ hành sự, mời cô đi theo chúng tôi!


Nghi Xuân không hỏi nữa, cô bước lên xa. Gìơ đây có lẽ Đồn Hùng đã đi
xa lắm rồi.











<i>C</i>

húng tôi muốn biết cô vừa đi đâu và đã gặp ai? Yêu cầu cô hợp tác.
Nghi Xuân khó chịu.


− Tại sao tơi phải nói là tơi đi đâu và gặp ai, tội khơng có quyền tự do cá
nhân hay sao?


− Có. Tơi muốn hỏi cơ về một người tên Đoàn Hùng. Anh ta đang ở đâu?
Nghi Xuân cắn mơi:


− Tơi khơng biết.


− Nhưng tơi có quen với anh ta chứ?
− Có, nhưng là trước đây.


− Không phải cô vừa đi gặp anh ta sao?
− Tôi đến nhà người quen.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

− Ai là người quen của cô?


Cái kiều hỏi cung làm Nghi Xuân phát bực:



− Tại sao tôi phải nói cho các ơng biết tơi đi đâu. Nếu như thấy tơi có tội, các
ơng bắt tơi đi.


− Cơ có biết gặp gỡ và giao thiệp với người có lệnh truy nã đặc biệt, cơ cũng
có thể bị giam giữ.


Nghi Xuân ngồi im, cô không thể phản bội Đồn Hùng, anh đã vì cơ mà đi
vào ngõ hẹp.


− Cô hãy khuyên anh ấy ra đầu thú đi, để được khoan hồng.
− Tôi chẳng biết gì về anh ấy cả.


− Nếu cơ muốn tự do, hãy thành thật khai báo.
− Tôi chẳng có gì để khai báo cả.


Cuộc hỏi cung kết thúc, chẳng đi đến đâu. Nghi Xuân bị quản thúc hai ngày,
cuối cùng cô cũng được tự do. Bộ đồ cô mặc hai ngày bốc mùi, Nghi Xuân buồn
rầu đi ra. Cơ khơng hiểu mình hành động đúng hay sai nữa.


Trông thấy Nghi Xuân đi ra, Trung Nghị vội chạy đến .
− Em khoẻ chứ Nghi Xuân?


Nghi Xuân cau mày:
− Sao anh biết em ở đây?


− À! Công an đến nhà gặp mẹ em, bà lo cho em quá, nên bảo anh đến đây.
− Như vậy bánh mì gởi vào hơm qua là của anh?


− Ờ. Sao?


− Cám ơn.


− Lên xe đi, anh chở em về nhà, mẹ em lo cho em lắm.


Nghi Xuân lẵng lặng ngồi lên xe, sau lưng Trung Nghị. Lần đầu tiên nếm
mùi mất tự do, hai đêm và một ngày, quả là điều kinh khủng đối với cô.


Trung Nghị chạy xe chầm chậm:


− Em biết Đồn Hùng là người có án truy nã đặt biệt chứ Nghi Xuân?
− Biết.


− Vậy sao em cịn có mối quan hệ với anh ta. Em có biết mẹ em và anh lo
lắng cho em biết bao nhiêu không?


− Anh yên tâm đi, anh ấy sẽ không gặp em nữa đâu.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

− Sao?


− Anh ấy rời khỏi Việt Nam rồi, đi đâu em không biết, và hôm đó là lần gặp
cuối cùng.


Nước mắt Nghi Xuân chảy ra:


− Anh ấy trở lại con đường cũ vì em, em ân hận lắm. Tại sao ơng trời lại cho
em và anh ấy gặp nhau?


− Nghi Xn! Anh khơng hiểu?


− Có một lần anh ấy rủ em đi chơi xa, họ bắt anh ấy, và buộc ảnh phải làm


việc cho họ. Vì em, ảnh đã chấp nhận.


Trung Nghị lặng người, một sự thật khiến anh đau lịng
− Rồi sau đó?


− Hy sinh cả thân mình. Em và mẹ sẽ khơng an toàn nếu anh ấy ra đầu thú,
và cả em nữa, em rất muốn anh ấy ra đầu thú, nhưng có quá nhiều điều và em
đành bất lực. Bây giờ đã đi xa. Em trở lại cuộc đời thường. Em đã trả giá cho
lòng tham muốn đổi đời của mình. Tuy nhiên em khơng hề ân hận khi u anh
ấy.


Trung Nghị cắn mạnh mơi mình.Anh đã có nhủ mình qn cơ để đến với Gia
Lâm, nhưng lời thú nhận đó vẫn cho anh đau đớn, đau đớn đến tận cùng.











<i>C</i>

hóng mặt quá, ngồi trong lớp học cảm giác chóng mặt và buồn nôn mỗi
lúc nhiều hơn. Đưa tay bụm miệng, Nghi Xn chạy nhanh ra ngồi, cơ gục mặt
lên thành lan can mà nôn.


Gia Lâm bước ra theo, cô ái ngại đưa cho Nghi Xuân khăn tay.
− Cậu bị cảm rồi. Hay để mình đưa cậu xuống phịng y tế.
− Khơng cần đâu. Cậu có dầu đó khơng?


− Khơng có. Học khơng nổi, hay xin phép nghĩ về nhà đi.


− Khơng, mình đứng đây một lúc sẽ hết. Cậu vào lớp đi, đừng lo cho mình.
Nghi Xn có vẻ đỡ, nên Gia Lâm trở vào lớp học. Lau mặt và định tỉnh
mình, Nghi Xn cũng vào lớp học, cơ biết mình mang thai. Điều lo lắng hôm


nào khi ở bên Đoàn Hùng trở thành sự thật. Mong rằng đứa bé khơng hành hạ
cơ, để cơ có cảm đảm học tiếp tục hoàn thành kỳ thi cuối cùng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Hai tháng hơn rồi, anh không hề điện thoại cho cơ. Có lẽ anh đã đi rất xa như
lời anh nói hơm đó: Hãy qn anh và làm lại cuộc đời vơí người đàn ơng khác.


Làm sao cơ có thể qn anh, khi giữa cơ và anh có biết bao nhiêu kỷ niệm
gắn bó với nhau, và giờ đây cô lại mang thai con của anh. Cô sẽ dũng cảm vượt
qua tất cả, nhưng sự nhớ nhung mong đợi anh, bào mòn tâm hồn và thể xác cô.


Anh đang ở đâu? Đường phố đông người, xe chạy trên đường đơng nghìn
nghịt, sao chẳng hề có bóng dáng của anh. Anh đã đi xa đi thật xa rồi.


Chuông reo tan học, mọi người lay quay xếp tập vở ra về. Gia Lâm quay
sang Nghi Xuân:


− Cậu nghe khoẻ chưa vậy?
− Đỡ nhiều rồi.


− Hay mình đưa cậu đi bác sĩ?


− Mình đã đi ngày hơm qua, khơng sao đâu.


− Trông cậ gầy và hốc hác lắm. Tụi nó nói cậu hết cịn là hoa khơi của kinh
tế nữa rồi.


Nghi Xuân cười gượng:


− Có sao đâu. Hồi xưa mình mang tham vọng đổi đời, nhưng bây giờ mình
mới nhận ra: Tự do quý nhất. Có nhiều tiền mà mất tự do đi nữa cũng vơ dụng.


Mình sung sướng có một tình u chân thật, nhưng đau đớn quá…chẳng được
cùng nhau.


Gia Lâm an ủi:


− Cậu đừng buồn, hãy quên anh ấy đi, đó là người khơng ở cùng một chiến
tuyến với mình.


− Mình đã có mang, giọt máu này của anh ấy.
Gia Lâm sững sốt:


− Nghi Xuân…rồi cậu tính sao?


− Lúc ấy mình có hỏi ảnh, nếu như mình có con thì sao? Ảnh bảo…
− Sao?


− Hãy bỏ nó!


− Anh Hùng muốn tốt cho cậu. Hơn ai hết anh ta hiểu rằng dưới ánh sáng
mặt trời, và sống trong xã hội, anh ta là người có tội và khơng bao giờ cho cậu
được cuộc sống bình thường. Vậy cậu…bỏ nó?


− Khơng. Mình sẽ sinh con và đợi anh ấy.


− Cậu điên rồi! Rồi cậu ăn nói thế nào với mẹ cậu, ai lo cho cậu khi cậu sinh
nở?


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

− Có lẽ mẹ sẽ khơng trách, tuy nhiên bà sẽ buồn. Cịn về tiền, mình khơng
phải lo.



Nghi Xn cười buồn:


− Hồi đó mình cứ khao khát có thật nhiều tiền, nhưng có tiền chưa hẳn hạnh
phúc.


− Mình khơng biết nên khun cậu thế nào nữa Nghi Xuân.
− Cảm ơn cậu. Nhưng mình đã quyết định rồi.d


Gia Lâm băn khoăn nhìn bạn. Nghi Xuân yêu con người ấy như thế nào?
Cịn cơ, cứ u Trung Nghị dẫu biết trái tim anh chưa hề trọn vẹn cho cô.











<i>C</i>

on học nhiều lắm hay sao mà hốc hác vậy Nghi Xuân?
Bà Đông lo lắng đỡ giùm Nghi Xuân chiếc valy.


− Xòn kỳ học rồi hả con?


Bà chợt cau mày. Cái dáng vẻ xồ xề của Nghi Xn…Đơi mắt bà nhìn chăm
chú vào Nghi Xuân. Nghi Xuân cúi đầu:


− Mẹ không giận con chứ mẹ?


− Có phải con bị người ta gạt rồi bỏ rơi con.
− Anh ấy không gạt con.


− Vậy thì nó đâu? Hay là thằng Trung Nghị?
− Không phải đâu mẹ, ảnh là người đàng hồng.
− Mẹ cứ tưởng con và nó…



− Tại con không yêu ảnh thôi mẹ ạ.. Con đã chọn cho mình một con đường
gồ ghề và khúc khuỷu để đi.


− Đứa bé mấy tháng rồi vậy?
− Dạ, bốn tháng.


Bà Đông đi lại ghế ngồi phịch xuống, bà đau lịng như có ai đang cắt đứt
thân thể mình ra làm trăm mảnh. Bao nhiêu năm chắt chiu ni con, mong nó
“thành nhân chi mỹ”. Hai năm trở lại, Nghi Xuân nói với bà trúng năm tờ đặc
biệt, bà sung sướng ngỡ rằng được hưởng phước tuổi già. Nhưng bây giờ…bà
bật khóc lặng lẽ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

− Con nói đi, có phải con khơng trúng số gì hết, số tiền con đưa cho mẹ là số
tiền con bán thân con?


Nghi Xuân hốt hoảng:
− Đâu phải đâu mẹ ơi.


− Vậy thì đưa bé…ba nó ở đâu?


− Ảnh …đi học nước ngồi rồi, ảnh khơng biết con có mang đâu mẹ.
− Rồi con quyết định sinh và nuôi con?


− Con xin lỗi mẹ.


− Xin lỗi mẹ thì được gì? Con có biết khơng chồng mà có con như thế nào
khơng? Một mình mẹ chịu nhục ngày xưa đủ rồi Nghi Xuân.


− Ngày xưa mẹ đã yêu con không nỡ bỏ con, ngày nay mẹ hãy cho con làm


điều ấy.


Nước mắt ràn rụa, bà Đông giận dữ đứng lên:


− Mẹ giữ con lại, bởi vì ba con là một người lính, hy sinh thân mình cho tổ
quốc. Cịn gã đàn ơng đó, hắn bỏ con khi con đang mang thai. Mẹ thật xuẩn
ngốc khi tin vào con, nhận đồng tiền của con. Mẹ sẽ trả cho con hết. Mẹ thà mặc
ăn cơm rau hơn là áo quần tốt đẹp ăn sung mặc sướng mà con mình lại làm kẻ
bán thân.


Bà Đông giận dữ mở tủ, rút cọc bạc dày ném vào chân Nghi Xuân.


− Hãy cầm số tiền này mà đi đi. Mẹ không cần đồng tiền dơ bẩn của con.
Nghi Xuân đau đớn sụp xuống:


− Con xin mẹ, đừng cư xử với con như thế này, con không đủ sức chịu đựng
hơn nữa mẹ ơi.


− Nếu con không muốn mẹ ngược đãi con, tại sao con không nghĩ đến ơn
sinh thành và nuôi dưỡng con của mẹ hả Nghi Xuân? Con đi đi!


− Mẹ ơi! Con lạy mẹ…


Trung Nghị xuất hiện lúc ấy, anh đỡ Nghi Xuân lên, bảo cô cất tiền. Rồi
quay sáng bà Đông:


− Dù sao chuyện cũgn dĩ lỡ rồi bác ạ. Bác đuổi Nghi Xuân đi, cô ấy biết đi
đâu đây? Nếu như Nghi Xuân có làm sao khi rời căn nhà này, bác có n ổn
được khơng? Thơi thì hãy tha thứ cho Nghi Xuân bác ạ. Cũng tại bác gởi Nghi
Xuân cho cháu, cháu lại chẳng làm tròn lời uỷ thác của bác.



Bà Đồng chùi nước mắt:


− Không phải tại cháu, là do đứa con hư đốn của bác. Nó bị người ta bỏ rơi,
nên mới chịu quay về.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

− Nghi Xuân đang rất cần bác. Hãy giang rộng vòng tay đón Nghi Xuân,
cháu chỉ van xin bác.


Có người mẹ nào bỏ được núm ruột của mình, giận xua đuổi đi, chứ Nghi
Xuân đi rồi, những ngày đau đớn, xót xa nhiều hơn nữa, làm sao mà vơi đi
được.


Năn nỉ mãi một lúc xe ra bà đã xiêu lịng, Trung Nghi vào trong tìm Nghi
Xn. Cô ngồi trên bậc thềm sau hè, đầu gục xuống, đơi vai run khẽ theo tiếng
nấc.


Nhìn cơ một chút, Trung Nghị đi lại ngồi xuống bên cạnh:
− Em định về nhà ở ln à?


− Có lẽ mẹ em không cho em ở đâu.


− Anh năn nỉ bác, bác không đuổi em đi đâu. Em không có tin gì của Đồn
Hùng sao?


− Khơng có.


− Nghi Xuân không hy vọng gặp được anh và cũng không mong anh trở về.
Cô không nuối tiếc vì đã u anh Đến với Anh, cơ hiểu rõ tình yêu, yêu là hy
sinh, là sống cho người mình u. Anh khơng có học như Đình Tuấn, cũng


khơng biết nói năng vừa lịng cơ như Đình Tuấn, nhưng anh cho cơ một tình u
thành thật, q đủ và quá hạnh phúc.


Nghi Xuân bước lên:


− Ngày mai đám cưới mà anh còn rảnh rang sang đây sao?
Trung Nghị cười gượng:


− Bận thì bận, anh sang đây có sao đâu. Em có dự đám cưới của anh và Gia
Lâm không?


− Em mang thai…và tốt nhất là khơng nên có mặt trong ngày vui của anh. Ở
quê người ta cấm vụ này, cho nên em sẽ không dự đám cưới của anh.


− Anh hiểu. Dù anh đã cưới Gia Lâm nhưng nếu em cần gì anh sẽ giúp em.
− Cám ơn.


− Trong em phờ phạc quá Nghi Xuân.


− Trong hoàn cảnh này, em làm sao vui được hả anh?


Nước mắt Nghi Xuân trào ra, Cô ngã đầu vào vai Trung Nghị, anh để n
cho cơ khóc.


Một cái bóng thấp thống ngồi hàng rào. Là Phi Nga, cơ cau mày nhìn vào.
Qua hàng rào bơng bụt, cơ chỉ nhìn thấy Nghi Xn ngả đầu vào vai anh của cơ
khóc, cịn anh trai của cơ cứ dỗ dành.


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

Cô chạy vội về nhà mình:



− Mẹ ! con nói cái này cho mẹ nghe.
Bà Hai bị con gái lôi đi quát khẽ:


− Nói gì thì nói đi. Anh mày đi đâu từ trưa giờ sao không thấy mặt mũi đâu
hết.


− Mẹ biết anh ấy đi đâu không?
− Đi đâu?


− Đang ở nhà chị Nghi Xuân. Kỳ lạ lắm, chỉ ngồi sát vào ảnh khóc, ảnh cứ
dỗ hoài.


− Tại sao lại như vậy?


− Con chắc chắn chị Nghi Xuân đang hối hận vì bỏ ảnh, bây giờ thấy sắp
cưới vợ chỉ tiếc nên khóc. Chắc chắn như vậy.


− Cái thằng này, ngày mai đám cưới rồi còn như vậy. Con đi gọi nó về đây
cho mẹ.


− Dạ.


Được lệnh của mẹ, Phi Lan chạy đi, ra tới đường suýt chút nữa cô tông vào
Trung Nghị:


− Đi đâu dữ vậy hả Nga?


− Đi gọi anh về. Cho anh chết phen này ln.
− Có chuyện gì vậy?



− Em gặp anh với chị Nghi Xuân, hai người…ấy ấy…mẹ bảo gọi anh về.
Trung Nghị trừng mắt:


− Ấy ấy cái gì, chỉ giỏi nói bậy.


Trung Nghị chạy xe luôn vào nhà. Phi Lan xụ mặt quày đầu xe chạy ln.
Cơ thấy hai người ơm nhau khóc, bậy bậy gì đâu. Sắp cưới vợ cịn lăng nhăng,
người ta bỏ thân sơ thất sở như con chó ốm cịn khơng biết thân


Trung Nghị dựng xe đi luôn vào nhà:
− Mẹ gọi con?


− Con vào đây cho mẹ bảo.
Bà Hai nghiêm khắc:


− Gia Lâm là do con chọn, con lại có quan hệ với Nghi Xuân nữa hả?
Trung Nghị nhăn nhó:


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

− Quan hệ gì đâu mẹ, con xem Nghi Xn như bạn.
− Bạn mà con ơm nó, con Nghi Xuân khóc với con.


− Mẹ đừng nghe em con nói bậy. Con đã chọn Gia Lâm, cơ ấy sắp là vợ con,
con đâu muốn gì khác hơn.


Bà Hai dịu lại:


− Được, nếu con đã nói như vậy thì mẹ tin con. Gia Lâm là đứa tốt. Mẹ
khơng muốn con làm khổ nó. Cịn Nghi Xn, mẹ nghe nói cặp bồ gì ở Sài Gịn.
Con có bất kỳ mối quan hệ nào với nó, mẹ khơng cho phép.



− Dạ con hiểu mà mẹ.


− Vậy đi lo việc bên ngoài đi, sáng ngày mai rước dâu sớm, ra đến Quảng
Nam không phải gần đâu con.


Trung Nghị đi ra, Ngày mai đám cưới của anh và Gia Lâm sao anh cứ bận
lịng vì những giọt nước mắt của Nghi Xuân mãi.











<i>N</i>

ghi Xuân, Nghi Xuân!


Tiếng gọi thật khẽ nhưng cũng đủ cho Nghi Xuân nghe thấy. Gịong quen
thuộc ấy, làm sao cơ có thể qn. Tồn thân Nghi Xn nổi gai. Cơ quay phắt
lại:


− Anh …phải khơng anh Hùng?


Đồn Hùng nhô người ra từ trong đám cây dâm bụt. Nghi Xuân bưng miệng
kêu lên:


− Anh Hùng!


Cô toan lao về phía anh, nhưng cái bụng nặng nề của cơ ngăng lại. Đồn
Hùng sửng sốt trong một phút, anh bay lại phía cơ, dang rộng tay anh ôm chầm
lấy cô.


− Em đang có mang à?



Mắt Nghi Xuân mờ lệ, cô nhủi đầu vào vai người yêu:
− Anh về từ lúc nào vậy? Sao biết em ở đây mà tìm?


− Anh tìm đến nhà trọ, họ nói em đã trả nhà về quê, cho nên anh tìm đến
đây. Anh khơng ngờ là anh đã làm khổ em. Mấy tháng rồi hả em?


− Trên sáu tháng rồi anh ạ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

Nghi Xn kéo Đồn Hùng đến ngồi vào một góc khuất.
− Ban đầu mẹ giận lắm, mẹ trả tiền và bảo em đi đi.
Đồn Hùng xót xa:


− Anh lại làm khổ em. Chính vì q nhớ em, nên anh trở về.


− Nguy hiểm lắm, sao anh không ở luôn bên ấy. Thăm em một chút rồi đi đi
anh.


− Biết em đã mang thai con của anh, làm sao anh đi cho được.


− Nhưng nếu anh có mệnh hệ nào, em khơng sống nổi đâu. Cho dù không
thấy được anh, nhưng anh an tồn là em vui rồi.


Đồn Hùng xúc động ghì chặt Nghi Xuân vào lòng:
− Tội nghiệp cho em quá Nghi Xuân ạ.


− Anh đang ở đâu vậy?


− Anh ở đìa cá của ơng Tư Thuận. Ổng chỉ nhà em cho anh tìm em đó. Tối,
em ra đó với anh được khơng?



− Em sẽ tìm cách. Bữa nay đám cưới anh Trung Nghị, nên chắc không ai để
ý đâu.


− Thôi, anh đi đây. Đi đứng cẩn thận nghe em.
− Dạ, Anh hãy cẩn thận nghe anh.


Đồn Hùng hơn vội lên má Nghi Xuân lần chót, anh vội chạy đi. Nghi Xuân
lo lắng nhìn theo, nước mắt cơ ứa ra. Mấy tháng xa nhau tưởng rằng không gặp
nữa, bây giờ anh xuất hiện, Nghi Xuân vừa mừng vừa lo. Cô biết anh liều lĩnh
trở về vì cơ. Đêm nay cô sẽ khuyên anh hãy đi xa, gặp nhau đau đớn như thế
này, cơ khơng an lịng chút nào.


− Con làm gì đứng đây vậy Nghi Xuân?


Gịât bắn người, Nghi Xuân chùi vội nước mắt:


− Mẹ…dạ…đâu có gì hả mẹ?


− Con lại khóc nữa à? Có bầu khơng nên khóc hồi, sẽ ảnh hưởng đến đứa
bé.


Bà Đơng thở dài:


− Mẹ có trách con cũng bằng thừa, nhưng giá như con an phận. Trung Nghị
nó rất yêu con, nhưng rồi con cứ hết lượt này đến lượt khác, từ chối tình cảm
chân thật, để rồi u những kẻ khơng ra gì. Rồi cơn thấy đó, nào có kết quả tốt
đâu. Bên nhà Trung Nghị, họ ghét con từ chối Trung Nghị, rồi có ác cảm ln
với mẹ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(13)</span><div class='page_container' data-page=13>

Nghi Xuân nghẹn ngào:



− Mẹ ơi! Con xin lỗi, con không cho mẹ niềm vui tuổi già, mà chỉ mang cho
mẹ nỗi buồn.


− Con đau khổ, mẹ cũng có vui gì đâu. Con có gây nên mọi việc bậy giờ hãy
dũng cảm nhận lấy, đừng khóc than nữa.


− Dạ.


Nghi Xn ngã vào vịng tay mẹ. Cơ biết mẹ giận cơ mà nói như vậy, chứ
tầm lòng mẹ bao giờ cũng rộng mở đón cơ. Dù cơ khơng cho bà uống được
miếng rượu lạt, hay ăn món trầu cay, mà chỉ cho bà nỗi muộn phiền chất ngất.


Đơi vịng tay ấm áp ủ thân tình Nghi Xn chua xót. Tiếng hát từ đám cưới
của Trung Nghị vọng sang ồn ào.











<i>C</i>

ô dâu Gia Lâm xinh xắn trong chiếc áo cưới màu hồng, đứng cạnh chú rể
Trung Nghị chững chạc trong bộ veston trắng. Những tiếng chúc tụng ồn ào xen
lẫn trong tiếng “dzô, dzô”, khi đám bạn học ngànhh công an với Trung Nghị ép
anh uống rượu. Vui quá, Trung Nghị uống hết. Anh ngà ngà say.


Gia Lâm nhăn mũi, cô ngăn Trung Nghị lại:
− Đừng uống nữa anh!


Một người bạn trợn mắt với Gia Lâm:


− Ngày vui để ông xã tự do một chút chứ Gia Lâm. Chưa gì đã muốn cột


chân ơng xã lại vậy. Phạt!


Ly rượu đưa ra bắt Gia Lâm uống. Trung Nghị giật lấy:
− Tớ uống giùm bà xã.


− Dzô nè. Dzơ…


Cứ như vậy Trung Nghị say bí tị. Tiệc cưới tan, Trung Nghị say hết biết
luôn.


Gia Lâm phụ dọn dẹp. Phi Lan rất biết điều, cô bắt Gia Lâm đứng lên:


− Chị đi lên mà lo cho anh Nghị đi, để mọi việc cho em. Từ ngoài Trung
vào, chị cũng mệt đứ đừ rồi.


Gia Lâm cảm động:
− Vậy cám ơn cô nghe.


</div>
<span class='text_page_counter'>(14)</span><div class='page_container' data-page=14>

− Được rồi, chị đi đi.


Gia Lâm đi về phịng cơ, cơ cũng q mệt rồi, nên thèm được ngã lưng và
ngủ một giấc cho thật say.


Trung Nghị nằm trên giường một ta thả xuống đất. Gia Lâm đở cánh tay anh
lên để trên ngực anh. Say quá, Trung Nghị ngủ mê man.


Gia Lâm lặng ngắm từng đường nét trên gương mặt Trung Nghị, đây là
người đàn ông sẽ cùng cô đi suốt cuộc đời. Trong trái tim anh vẫn cịn lãng
đãng hình bóng Nghi Xn, dù chút ngậm ngùi và đau khổ, cô cũng chấp nhận
Nghi Xuân có từ thời thơ ấu của anh, và mối tình đó, trải dài theo năm tháng,


muốn bơi xóa chẳng phải điều dễ dàng.


Cúi hôn nhẹ lên trán anh, Gia Lâm thì thầm: “Em yêu anh Trung Nghị.
Mong rằng tình cảm vợ chồng cho anh thật sự quên đi Nghi Xuân để chỉ biết
mỗi Gia Lâm mà thơi”.


Thình lình Trung Nghị trở mình, anh qng tay ơm Gia Lâm ngã lên ngực
mình trong giấc ngủ vô thức. Gia Lâm nằm im. Cô hạnh phúc bởi phúc gia thân
mật này. Anh đang hoàn toàn là của cơ:


− Em đừng khóc nghe Nghi Xn! Anh đau lịng lắm. Nhìn em khóc, anh
chịu khơng nổi. Anh không hiểu tại sao như vậy nữa. Em đâu có u anh, em
u Đồn Hùng, cịn anh cứ lãng đãng giữa em và Gia Lâm. Nếu cô ấy biết anh
cưới cô ấy chỉ để lấp đi khoảng trống xót xa trong trái tim anh, cơ ấy sẽ rất giận
anh…Gia Lâm! Anh xin lỗi em…


Gia Lâm đơn người ra, cơ chợt vùng dậy nhìn Trung Nghị. Anh nói những
lời này lúc anh mê hay tỉnh vậy? Cô giận dữ đánh mạnh vào ngực Trung Nghị.


− Anh dậy đi, dậy đi Trung Nghị!


Trung Nghị nhăn mặt rồi quay lưng ngủ tiếp. Trong cơn mơ anh gọi tên cô
và cả Nghi Xuân. Gia Lâm bưng mặt khóc ịa. Đêm tân hơn của cơ là như thế
này hay sao











<i>C</i>

on Trăng lưỡi liềm treo trên cao Nghi Xuân trỗi dậy. Đêm nhà quê mới
hơn tám giờ đã đi vào tĩnh lặng.


Để chiếc gối ôm ở giữa, Nghi Xuân xổ tấm chăn trùm lên. Ở ngồi mùng
nhìn vào, giống như cô đang chùm khăn ngủ vậy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(15)</span><div class='page_container' data-page=15>

Rón rén để khơng gây tiếng động đánh thức mẹ mình, Nghi Xn mặc thêm
áo khốc ngồi, xong cô đi lại cửa.


Kịt…Tiếng rút chốt cửa vang lên khơ khan trong đêm vắng. Nghi Xn dựt
thót người đứng im. May mà bà Đông ngủ say. Thở phào, Nghi Xuân kéo cánh
cửa ra, cô bước nhanh ra ngồi và khép kín cửa lại. Nghi Xn đi men theo con
đường đê dẫn ra đám ruộng của ông Tư Thuận. Cô muốn đi nhanh, nhưng bước
chân đi nhanh khiến cho bụng cô đau đau, nên Nghi Xuân đành đi chậm lại.


Tiết trời se lạnh, Nghi Xuân kéo hai vạt áo lại, cô cúi đầu rảo bước đi. Ngày
bình thường, chưa bao giờ Nghi Xuân dám đi ra ruộng vào đêm trăng mờ như
thế này, vậy mà lúc này, tình u cho cơ lịng cam đảm.


Con đường hẹp lại trước mặt Nghi Xuân, cơ sẽ sang trái là đến rìa cá ơng Tư
Thuận, cây trâm cao vời vợi cho đêm tối thêm huyền hoặc âm u.


Từ dưới chịi, nhận ra bóng dáng của Nghi Xuân, Đoàn Hùng mừng rỡ chạy
đến, anh ơm chầm lấy Nghi Xn trong vịng tay mình. Cái lạnh từ Nghi Xuân
như lan đi hết, nhường lại sự ấm áp của tình u, cơ áp mặt vào ngực anh xúc
động.


Đoàn Hùng khe khẽ:


− Vào chịi đi em, có một mình anh hà, ơng Tư khơng ở lại. Có mệt lắm
khơng em?



− Khơng có.


Nghi Xn đi trong vịng tay người yêu, cô xúc động bởi mùi hương thân
quen từ anh, những cảm xúc cứ trào lên.


Anh dìu cơ ngồi xuống trên tấm ván xù xì nham nháp, tay vuốt nhẹ lên bụng
cô, thương tay Nghi Xuân sung sướng giữ tay anh trên bụng cô:


− Em siêu âm rồi, là con trai đó anh.
Đồn Hùng sung sướng đến nghẹn ngào:


− Cám ơn em Nghi Xuân. Khơng bao giờ anh dám nghĩ là anh sẽ có con.
Nghi Xuân hôn lên má anh:


− Cho dù sau này anh không ở cạnh em đi nữa, nhưng con của chúng ta sẽ
cho em cảm giác là anh luôn hiện diện ở bên em.


− Nghi Xuân!


Anh ghì chặt cơ hơn nữa, trân trọng và nâng niu hôn lên từng khoảng da thịt
từng là của anh.


Đêm như ngắn quá cho tiếng gà xa xa gáy, cho đơi tình nhân sợ hãi phút chia
tay đến gần…


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×