Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (363.77 KB, 14 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Người mở cửa là Đồn Hùng, anh khơng chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Nghi
Xuân:
− Hôm nay em không đi học à?
− Em được nghĩ. Em vào nhà được khơng?
Đồn Hùng mở rộng cánh cửa, rồi quay lưng vào. Cũng như buổi tối hôm
nào, anh mang cho cô một lon nước.
Nghi Xuân khe khẽ:
− Cám ơn.
− Đã bình tĩnh chưa vậy?
− Nếu nói bình tĩnh, thì em chưa bao giờ bình tĩnh mà là một nỗi buồn.
− Nói đi!
− Khi nào anh muốn em đáp ứng hợp đồng điều kiện?
Đoàn Hùng cười:
− Em sịng phẳng thật. Anh nhìn em khơng lầm. Em ln chứng tỏ được sự
cứng rắn của mình để vượt qua thử thách. Em giống một người mà suốt đời anh
không thể nào quên.
Đang vui, mắt Đồn Hùng sụp xuống xa vắng. Trong một thống. Nghi
− Cô ấy là người yêu của anh, phải không?
− Không, là em gái anh. Anh đã khơng lo cho em gái mình. Nó cũng như
em, khao khát một tình yêu và muốn một ngày lọ lem thành nữ hồng. Nó đã
chết vì tham vọng của mình. Anh cũng tham vọng. Ngày xưa là tham vọng làm
giàu và bây giờ muốn có một tình u, cơ ấy u anh thật sự. Tìm người u
mình thật khó, phải khơng?
Nghi Xn khơng đáp, cơ bưng lon nước lên uống. Chất nước ngọt và lạnh,
cho cô một chút cảm giác nhẹ nhàng.
− Em khơng cần băn khoăn vì điều kiện của anh. Đối với anh, mọi thứ đều
không quan trọng. À! Hôm nay em rảnh chứ?
− Dạ.
− Chúng ta đi chơi trò chơi điện tử và đi ăn đi. Có thể ngày mai em khơng
cịn gặp anh nữa.
Nghi Xuân thảng thốt:
− Anh đi đâu?
Khơng có câu trả lời. Nghi Xn ấp úng:
− Xin lỗi lẽ ra anh không nên hỏi anh, em và anh đâu phải là người thân.
− Khơng có gì. Nào, mình đi Nghi Xn!
Vẫn chiếc Exel hơm nọ, Nghi Xuân leo lên, một chút cảm giác thân quen,
− Đói q mình đi ăn thôi!
Rời điểm chơi Internet, hai người đi ăn. Trời vào chiều, những tia nắng cuối
cùng rớt trên thành phố, tạo thành một màu vàng nhạt.
− Có một chỗ này vui lắm, nhưng hơi xa, em có muốn đi khơng Nghi Xn?
Nghi Xn mỉm cười:
− Đi thì đi.
− Em biết câu cá khơng?
− Ở q thì có, nhưng về Sài Gịn, em chưa đi lần nào. Hồi em còn nhỏ, ba
em cịn sống, đến mùa nước nổi, ơng hay đi câu cho em đi theo. Qua những
cánh đồng đầy nước, ông đều cõng em trên vai.
− Em mất ba năm nào?
− Năm em mười lăm.
− Anh mất ba lúc ba tuổi, và mẹ anh đi bước nữa, lấy một tên sở khanh, sinh
ra em gái của anh. Ơng ta lúc nào cũng say xỉn, có lần đánh anh văng vào vách
tường bất tỉnh.
Nghi Xn xót xa. So với anh, cơ hạnh phúc hơn anh. Hẳn tuổi thơ của anh
Gịong Đồn Hùng chua xót:
− Sáu tuổi anh bỏ nhà đi, trốn trên toa hàng xe lửa xuôi Nam, cho đến ngày
nghe tin mẹ anh mất, anh mới về. Tên bố dượng nát rượu bị bệnh xơ gan chết,
anh dắt em gái mình xi miền Nam. Cuối cùng cũng chỉ cịn có một mình anh.
Bàn tay Nghi Xn bất chợt tìm bàn tay thơ ráp của Đoàn Hùng:
− Cuộc đời anh buồn quá.
Mải nói chuyện, xe đến nơi lúc nào khơng hay. Đồn Hùng gởi xe, anh dắt
Nghi Xuân vào thuê một chiếc ghe nhỏ, cần câu, mồi và mua nước uống.
Chiếc ghe nhỏ đậu ven bờ, anh bước xuống trước, rồi nắm tay Nghi Xuân:
− Nào! Nắm tay anh đi nè. Có sợ nước khơng?
− Em không sợ đâu, em cũng biết bơi vậy. Anh biết em sợ gì khơng? Con
đỉa đó, vừa trơn vừa đen đen…ghê lắm!
Đồn Hùng phì cười dắt tay cho Nghi Xuân bước xuống. Chờ cho cô ngồi
xuống, anh mới khoát tay xuống nước, cho chiếc ghe từ từ trơi đi.
Xong, anh móc mồi vào lưỡi câu đưa cho Nghi Xuân.
− Khi nào phao ngập là cá cắn câu, em giật mạnh lên nhé!
− Chuyện này thì em biết, anh khỏi lo đi.
Nghi Xuân bỏ mồi xuống nước, cô chờ không lâu lắm, cá đớp mồi. Nghi
Xuân reo lên:
− Dính cá rồi anh Hùng ơi!
Con cá chẽm khá to, Nghi Xuân sung sướng đưa cho Đoàn Hùng. Anh gỡ nó
ra khỏi lưỡi câu và thả lại xuống nước…
Trời tối, khơng câu nữa, Đồn Hùng cho ghe vào cập bờ. Anh đưa mắt ngắm
con trăng non mọc sớm. Gió thổi tóc Nghi Xuân bay bay, anh rung động ngắm
cô.
Bất chợt Nghi Xuân quay lại, hai ánh mắt giao nhau, anh trông thấy mắt cô
long lanh đẹp tuyệt vời. Không gian như lắng đọng lại.
Một tiếng động và một vòng người bao quanh cả hai, lầm lì siết chặt vịng
vây. Đồn Hùng cau mày, cịn Nghi Xn, cơ hoảng sợ nhớ đến vụ đánh nhau
trong vũ trường. Anh trấn an cô:
− Đừng sợ!
Đồn Hùng hất hàm giọng khó chịu:
− Người anh em lại muốn gì đây?
− Anh Hai bảo, ảnh muốn gặp anh.
Đồn Hùng khó chịu vung tay:
− Tơi nói rồi, tơi khơng muốn nhúng tay vào chuyện đó nữa.
− Nếu anh khơng đi, tụi em buộc lịng phải vơ lễ với cơ bạn gái của anh.
Đoàn Hùng quắc mắt. Anh đã sai rồi, khi đưa Nghi Xuân đến chỗ vắng vẻ
này. Anh đưa tay ôm qua vai Nghi Xuân, như che chở cho cô.
− Đứa nào chạm vào cô ấy, tao ăn thua đủ.
− Anh Hùng! Tụi em không muốn sử dụng bạo lực với anh. Tốt nhất anh
chịu đi gặp anh Hai một chút đi.
Bọn chúng đơng q, có thể làm thương hại cho Nghi Xuân. Đoàn Hùng
lưỡng lự rồi gật đầu:
− Được. Chúng mình đi! Em đừng sợ gì cả, Nghi Xuân.
Nghi Xuân trở nên can đảm hơn bao giờ hết. Cơ cười:
− Có anh, em khơng sợ gì cả.
Sự cam đảm của cơ làm cho Đồn Hùng mỉm cười. Anh siết chặt tay cô và đi
lên bờ sông, quay lại nhấc bổng cô lên đôi cánh tay vững chắc của mình. Cánh
tay vững chắc chợt cho Nghi Xuân nể phục. Người ta bảo Đoàn Hùng là tên lưu
manh, nhưng với cô, anh là người tốt. Ít ra có một điều duy nhất, anh không
chiếm đoạt cô, dù cô cho phép. Không như Đình Tuấn, một con người lịch lãm
trí thức, nhưng thực chất anh ta thua cả một tên lưu manh.
Đoàn Hùng đi sát vào Nghi Xuân:
− Em thực không sợ chứ Nghi Xuân?
− Không, em tin anh bảo vệ được em.
Bọn người theo sát Đoàn Hùng và Nghi Xuân đến một cái chòi nằm khuất
sau lùm cây. Có một gã đàn ơng mang kính đen to bảng ngồi đó.
− Anh Hai! Đồn Hùng đến.
Vờ quát tháo bọn đàn em, Hai Tân vội vàng đứng dậy kéo ghế mời Đoàn
Hùng và Nghi Xuân ngồi. Anh ta giả lả một cách giả dối:
− Bọn đàn em của anh hơi thất lễ một chút, đừng buồng nhé Hùng!
Đoàn Hùng cười nhạt:
− Nếu bọn chúng khơng thất lễ thì tơi đâu có chịu đi gặp anh, đúng khơng?
Gỉa vờ trò chơi mèo vờn chuột chi vậy anh Hai? Anh muốn gì nói đại đi!
− Được chú đã thẳng, anh cũng không khách sáo. Anh không cho phép chú
bỏ nghề.
− Tơi biết ngay mục đích của anh khi buộc tôi đi gặp anh. Chuyện của tôi và
anh, anh cứ xử tôi như thế nào cũng được. Cịn cơ này anh hãy cho cơ ấy đi.
Nghi Xuân lo lắng kêu lên:
− Anh Hùng!
Cô nhận ra đây là chuyện quan trọng chứ không phải bình thường nữa. Đồn
Hùng khốt tay:
− Em để anh nói chuyện với anh Hai.
Gịong Đồn Hùng rắn và đanh:
− Nếu anh dùng cơ gái này uy hiếp tơi thì hèn lắm.
Hai Tân cười khanh khách:
− Đã dùng thủ đoạn để buộc chú, thì anh bất chấp. Đúng, anh dùng cơ gái
này để uy hiếp và buộc chú đấy. Chú thông minh, nhưng giá như đừng đi với cô
ta. Xưa nay chú được gọi là người có trái tim lạnh, nhưng anh hồn tồn khơng
ngờ…trái tim anh hùng lại cũng mềm vì mỹ nhân.
Hai Tân đi vịng quanh Đồn Hùng và Nghi Xn, ơng ta gật gù:
− Lụy cũng phải. Xinh đẹp, ngây thơ nhưng hơi quê q một chút.
Đồn Hùng bực dọc:
− Tơi nhắc lại, anh hãy để cơ ấy ra ngồi.
− Anh sẽ làm như thế, nếu chú vẫn tiếp tục làm việc cho anh.
− Bằng không?
Ánh mắt Hai Tân dữ tợn:
− Cơ bé này sẽ là trị chơi của bọn đàn em.
− Khốn kiếp!
Đoàn Hùng gầm lên như con sư tử:
− Hèn lắm!
− Anh nói rồi, anh bất chấp tất cả. Anh cho chú suy nghĩ đến mười giờ, rồi
trả lời cho anh. Còn bây giờ, chú vào phòng trong kia nghỉ ngơi hưởng thụ đi.
Bọn chúng đơng q, nếu chỉ có một mình. Đồn Hùng khơng sợ gì cả,
nhưng anh cịn có Nghi Xn. Chính anh đưa cơ ra đây, để mắc vào bẫy rập
này.
Nắm tay Nghi Xn, Đồn Hùng đi vào căn phịng dành riêng cho mình.
Anh đóng cánh cửa lại bên trong. Căn phịng nằm tận lầu tư và khơng có cửa sổ,
ngoài một cánh cửa duy nhất ra vào.
Nghi Xuân bắt đầu sợ:
− Anh Hùng! Làm sao hả anh?
− Em yên tâm, anh không để họ hại em đâu.
− Công việc ông ta muốn anh làm hẳn là nguy hiểm lắm hả anh?
− Phải. Có thể bị xử bắn nếu bị bắt.
Nghi Xuân rùng mình, nước mắt cô ứa ra:
− Vậy là em hại anh rồi. Nếu công việc nguy hiểm lắm, anh đừng làm nghe
anh.
− Em có mệt nằm nghỉ đi, anh muốn yên tĩnh một chút. À! Em khát lấy nước
trong tủ lạnh uống đi.
− Dạ.
Đoàn Hùng ngồi xuống ghế, anh đốt điếu thuốc gắn trên mơi, rít một hơi dài.
Nếu anh đi cùng với một cơ gái làm tiền nào đó, anh sẽ mặc kệ, đành này anh đi
với Nghi Xuân. Tuy cô và anh chưa thân nhau nhiều lắm, nhưng anh thích nét
ngây thơ chân q của cơ. Cho dù cơ từng bị Đình Tuấn lợi dụng đi nữa, thì anh
cũng khơng có quyền làm tổn thương cơ, để cho bọn đàn em Hai Tân chà đạp.
Bọn chúng sẽ vì an tồn mà sẵn sàng vứt Nghi Xn qua dịng sơng bên kia biên
giới Campuchia. Nghi Xn cịn người mẹ q, tảo tần chắt chiu ni cơ, anh
khơng có quyền.
Có tiếng xoay ổ khóa, cánh cửa mở ra, bọn phục vụ mang thức ăn vào. Đồn
Hùng vẫn chìm đắm trong suy tư.
Nghi Xn khơng biết làm gì, Cơ ngồi thu mình trong một góc. Trời bắt đầu
− Nghi…
Đoàn Hùng dụi tắt điếu thuốc thứ tư quay lại để bảo Nghi Xuân cùng ăn với
mình. Anh ngẩn người vì xúc động vì Nghi Xn ngủ ngồi, đầu cơ tựa vào vách
tường, mắt khép kín, đơi hàng mi cong rung động nhè nhẹ. Chợt, cơ giật bắn
người vì cái đầu bướng bỉnh của cơ ngả sang một bên. Đồn Hùng đưa tay đở
đầu cô, anh dịu dàng:
− Sao em không nằm xuống mà ngủ?
− Em ngủ lâu chưa anh?
− Có lẽ một chút thơi. Nào, đi vào toa lét rửa mặt rồi ra ăn. Gì thì gì, chúng
ta cũng phải ăn cho no.
Anh dìu cơ đứng dậy, Nghi Xn ngượng ngập bước xuống đi vào toalet.
Trong căn phòng này bây giờ chỉ hồn tồn có cơ và anh, nhưng sao cơ khơng
hề thấy sợ anh, mà hồn tồn tin cậy vào anh cũng như cơ đã qn bẵng Đình
Tuấn và những lúc bên con người đó. Mình có thể dễ dàng qn ư? Có lẽ vì
những điều tác tệ của anh.
Lúc bước ra, có mười giờ. Bất giác, Nghi Xn nhìn Đồn Hùng, cơ khơng
hiểu anh sẽ quyết định như thế nào.
Mặt anh như đóng băng, Nghi Xn khơng thể hiểu điều gì?
− Ăn đi Nghi Xuân1
− Chừng nào họ mới chịu thả mình về hả anh?
− Nếu anh đồng ý.
Nghi Xuân kêu lên:
− Đừng anh1
− Em ăn đi, anh cũng ăn nữa.
Khay thức ăn nguội lạnh, cả hai ăn gượng gạo. Cánh cửa mở ra, Hai Tân đi
vào. Đoàn Hùng bưng lon bia lên uống.
− Thế nào Đoàn Hùng?
− Tơi bằng lịng. Anh cho người đưa cơ ấy về. Phải an tồn. Cơ ấy có làm
sao…anh hiểu tơi là đưa không hề biết sợ chứ?
− Nếu chú bằng lịng điều kiện của anh, cơ ấy sẽ được đưa về tận nhà an
toàn.
− Vậy thì được rồi. Tơi muốn ở đây một mình với cô ấy.
− Ba giờ đêm nay khởi hành.
− Vâng.
Hai Tân đi ra, ông ta dừng lại nơi cánh cửa:
− Chú cần đưa cô ấy về lúc nào cứ bấm chng gọi.
− Rõ1
Đồn Hùng khơng cịn ăn nổi nữa, anh trịng vào đầu mình bản án tử hình
rồi. Nghi Xuân lo sợ:
− Em có thể biết chuyện anh làm là chuyện gì không anh?
− Tốt nhất em không nên biết. Mới mười giờ đêm thơi, em vào trong chải tóc
đi, có người đưa em về.
Nghi Xuân hốt hoảng đứng bật dậy:
− Em khơng muốn đi nếu khơng có anh đi cùng.
− Em đừng trẻ con. Anh cam đoan với em, bọn người đó sẽ đưa em về tận
nhà.
Nghi Xuân nghẹn ngào:
− Nhưng còn anh?
− Anh phải đi làm việc.
Nước mắt Nghi Xuân long lanh, cơ đứng nhìn Đồn Hùng. Vì cơ, anh phải
làm một việc trái lịng mình. Cơ chợt lao vào ôm vai anh:
− Hay anh cứ để bọn chúng nhốt em, nhốt chán họ sẽ thả em ra, hoặc cứ nhốt
anh và em luôn như thế này cũng được.
− Em đừng điên quá, bọn chúng không để yên cho em đâu. Anh không muốn
hại em đâu. Đi về đi em!
− Không.
Nghi Xuân gục đầu lên vai anh. Sao cô không muốn xa anh.
− Đừng như vậy Nghi Xuân!
Anh đứng dậy đỡ người cô:
− Anh rất quý em, em hiểu không. Lần này đi về, đừng gặp anh nữa. Quen
với anh khơng có lợi cho em đâu. Hãy lo học hành trả hiếu cho mẹ em đi nghe
em.
Đồn Hùng đưa tay lên nút chng ấn, trong lúc nước mắt Nghi Xuân ràn
rụa:
− Về đi Nghi Xn!
Cánh cửa mở ra, Đồn Hùng nhìn theo, tim anh se lại. Anh đã yêu, trái tim
anh đang mở rộng. Nhưng có lẽ hãy để yên cho cô với cuộc đời của cô.
− Về đến nhà, em gọi điện báo tin an toàn cho anh ngay nhé.
Nghi Xuân lưu luyến nhìn lại.
Một tuần đi qua, căn nhà của anh vẫn đóng cửa, mặc cho Nghi Xuân đến và
đứng tần ngần ở đó. Anh đang ở đâu?
Những gì về anh, cơ biết rất ít. Chẳng lẽ trái tim cô lại mở ngỏ lần nữa hay
sao?
Nghi Xuân lần lũi đi về. Ngày xưa Đình Tuấn cho cơ có bao nhiêu đâu, anh
ta lợi dụng sự ngây thơ ngây tin cậy của cô để chiếm đoạt cơ. Cịn anh…
Bất giác bàn tay Nghi Xuân đưa tay vào tui xách đeo trên vai cơ. Xấp tiền
dày nằm trong đó, khơng hiểu Đồn Hùng bỏ vào lúc nào. Một ngàn đô. Số tiền
chưa bao giờ Nghi Xn nghĩ mình có lại có. Anh khơng hề địi hỏi ở cơ bất kỳ
điều gì. Chính những điều này làm Nghi Xn suy nghĩ.
− Em đi đâu vậy Nghi Xuân?
Mãi suy nghĩ, Nghi Xuân về đến đầu ngõ nhà trọ lúc nào khơng hay. Trung
Nghị đón cơ, anh tị mị nhìn cơ.
Nghi Xn đứng lại, cơ ấp úng:
− À! Em đi phố.
− Trời nắng quá, sao em khơng đội nón?
− Anh tìm em có chuyện gì khơng?
− Khơng, anh đi thăm em thơi.
Nét mặt Trung Nghị tươi lên:
− Gia Lâm nói, hồi này me khơng đi chơi đêm và chịu khó học. Tốt lắm, anh
mừng cho em.
Nghi Xuân nhìn Trung Nghị, cơ hiểu tại sao mình khơng u Trung Nghị, có
lẽ những điều quá chu đáo của anh. Anh muốn cơ là một người tốt. Cịn cơ… có
lẽ anh thích hợp với Gia Lâm hơn.
− Anh Nghị này! Gia Lâm thích anh đó.
Trung Nghị nhăn mặt:
− Sao khi khơng em nói chuyện này với anh vậy?
− Gia Lâm tốt phải không anh? Nhỏ chuyên cần học tập, anh chọn Gia Lâm
là hợp lẽ.
− Nghi Xuân1
Trung Nghị đi gần sát Nghi Xuân, anh nắm tay cô:
− Em biết là anh yêu em, sao em còn muốn vun Gia Lâm vào cho anh?
Nghi Xuân rụt tay lại. Trung Nghị không buông, anh nắm chặt tay cô hơn
nữa.
− Anh khơng ép buộc em u anh, vì tình u là sự tự nguyện, sự rung cảm
giữa hai trái tim. Chúng ta đang đi học, anh chờ em được mà.
Nghi Xuân nhìn vào mắt Trung Nghị:
− Đừng chờ! Trái tim em khơng có anh đâu. Anh hãy đến với Gia Lâm, đó
mới là người thật sự cho anh cần đến.
− Anh không cần Gia Lâm, người anh cần là em. Trong đầu anh, trái tim anh
lúc nào cũng chỉ có mỗi mình em.
− Bng tay em ra đi, anh Nghị!
− Tình yêu là điều thiêng liêng. Anh biết em không yêu anh, nhưng anh vẫn
chờ có một ngày trái tim em hướng về anh.
Trung Nghị buông tay Nghi Xuân ra, anh không đi theo cô nữa, mà đứng
nhìn theo.
Nghi Xn rảo bước đi nhanh, sao lịng cơ khơng chút nào rung động vì lời
tỏ tình tha thiết kia. Đó là người ln có với cơ một thời thơ ấu êm đềm. Có
phải vì sự quen thân đã bào mịn mỏi cảm giác. Cơ chỉ thấy nhớ một người. Anh
đang ở đâu? Anh đã vì cơ dấn thân vào nơi nguy hiểm. Đêm ấy anh đã ơm cơ
trong vịng tay rắn rỏi của anh, thế rồi anh xua đuổi cô đi.
Lời hát ở đâu vang lại, cho tâm hồn Nghi Xuân thêm u hồi nhớ nhung:
<i>“Khơng có anh khơng có gì cả </i>
<i>Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi </i>
<i>Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh </i>
<i>Lúc sương mờ ai thở để sương tan </i>
<i>Ai nhìn em cho đỏ má hồng em </i>
<i>Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc…” </i>
Đồn Hùng! lần đầu tiên trái tim Nghi Xn gọi anh với nỗi nhớ. Anh có
nhớ cơ như cô đang nhớ anh?
− Nghi Xuân không về à?
Gia Lâm gọi Nghi Xuân, cơ nhìn lên:
− Về chứ.
− Vậy thì mau lên1
− Ừ.
Nghi Xuân kéo dây kéo túi xách mình lại, cơ quang lên vai, rồi bước theo
Gia Lâm. Từ trên lầu hai, Nghi Xuân thờ ơ nhìn xuống. Chợt, cơ đưa tay lên
ngực chấn an mình. Đồn Hùng! Anh khơng ngồi lên chiếc xe quen thuộc của
anh. Mừng quýnh quên cả Gia Lâm, cô chạy ào xuống. Gia Lâm kêu lên:
− Khơng chờ mình về cùng sao Xuân?
− Cậu về một mình đi.
Gia Lâm nhíu mày nhìn theo, Nghi Xn chạy phăng phăng. Cô đẩy những
bạn trên cầu thang để chạy cho nhanh xuống, bước chân Nghi Xuân nhưng
muốn bay lên vì mừng. Cơ chạy bang ra cổng và băng qua đường.
− Anh Hùng!
Đoàn Hùng quay lại, mắt anh mở to mừng rỡ:
− Nghi Xuân!
Nghi Xuân thở mệt:
− Anh đợi em lâu chưa?
− Chừng hai mươi phút.
− Anh về hồi nào vậy?
Đoàn Hùng nhảy xuống xe, anh sập chống xe:
− Mình đi nhé1
− Dạ.
Nghi Xuân vịn tay anh để leo lên xe, chiếc xe khá cao. Lịng cơ bồi hồi cảm
xúc.
− Chạy đi anh!
Chiếc xe chạy đi giữa đôi mắt mở to của Gia Lâm. Cô nhận ra chiếc xe của
đêm nào đưa Nghi Xuân về nhà. Hình như vừa trông thấy anh ta, Nghi Xuân
như quên tất cả
Vừa bước đi, Gia Lâm suýt đụng vào người trước mặt mình. Cơ kêu lên:
− Anh Nghị!
Rồi cô ấp úng:
− Anh thấy rồi hả?
Một câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng lại được Trung Nghị gật đầu, với
vẻ buồn hiu. Đó là nguyên nhân Nghi Xn từ chối tình u của anh. Cơ vẫn có
mối quan hệ với những kẻ xa lạ như thế đó. Anh làm gì có Exel, làm gì có tiền
đưa cô vào những nhà hàng sang trọng. Bàn tay anh nắm lại trong đau đớn.
Gia Lâm ái ngại:
− Về thôi anh! Anh không nên trách Nghi Xn. Nó nói với em, việc nó
Trung Nghị thẩn thờ:
− Đó là một cách nói thơi. Khi cơ ấy khơng u anh, anh có làm bất cứ điều
gì đi nữa, cũng không kéo được trái tim cô ấy hướng về anh, nhưng anh nhất
định chờ cái ngày cô ấy tìm về với anh.
Gia Lâm cúi đầu, tim cơ đau như có ai đó xé tan tim cơ ra từng mảnh. Tình
u, có phải chăng là chiếc bóng, đuổi theo, cái bóng cứ bay xa. Đi bên nhau,
anh lặng lẽ, Gia Lâm cũng lặng lẽ nỗi buồn nặng trên vai trong lúc chân cứ
bước…
Đoàn Hùng tấp vào một quán cả phê sân vườn. Anh nắm lấy tay Nghi Xuân
ngồi vào bàn đặt trong cùng. Và hình như bàn tay bé nhỏ của Nghi Xuân run
nhè nhẹ trong tay anh. Run rẩy vì xúc động, vì ngỡ khơng cịn nhìn thấy anh
nữa. Ngồi xuống ghế…Cơ ngây người ra nhìn anh.
Đồn Hùng mỉm cười:
− Anh lạ lắm à?
− Không …Cả mười ngày nay em cứ đến nhà anh, cửa khóa. Có lúc em nghĩ
anh khơng về nữa.
− Anh sống thọ lắm, làm sao không trở về. Đón em trước cổng trường, anh
khơng dám nghĩ sẽ gặp được em.
− Vậy mà cứ ngồi chờ à?
− Ừ, để tưởng tượng là mình đi học. Anh nghỉ học sớm lắm, không được cái
thú ôm cặp đến trường, cho nên đôi lúc, anh…sợ quen với những cơ gái có học
như em.
− Anh phân biệt như vậy, em sẽ giận đó.
− Em uốn gì, anh gọi?
− Gọi cho em giống như thứ anh uống.
Đoàn Hùng vẫy tay gọi hai ly cà phê. Anh ngắm cơ:
− Nhìn thấy em vui vẻ anh rất yên tâm.
Sực nhớ, Nghi Xuân mở ví lấy bì thư đặt lên bàn. Đồn Hùng nhíu mày:
− Gì vậy?
− Tiền bữa hổm anh bỏ vào ví của em đó.
− Cất giùm anh đi.
− Em xài hết đó.D
Đồn Hùng nhún vai:
− Có sao đâu. Anh quan niệm tiền bạc là vật ngồi thân, cịn hay hết khơng
quan trọng, dù trước đây mười năm, mười ngàn đối với nah là một gia tài.
Anh lấy bì thư tiền mở ví cơ bỏ vào:
− Cần mua sách vở hay tiêu xài, em cứ xài.
− Anh đang cư xử như thế nào với em vậy?
− Anh trai với em gái được không?
Nghi Xuân phụng phịu:
− Khơng.
Cà phê mang ra, Đồn Hùng bỏ đường vào, anh quậy cho tan xong rót cà phê
vào cái tẩy đá. Nghi Xuân chớp mắt:
− Tại sao em khơng quen anh từ trước vậy?
Đồn Hùng bật cười:
− Nếu như khơng hận Đình Tuấn, em đâu có thèm quen anh. Đừng nghĩ ngợi
gì cả, uống đi cơ bé. À! Em lấy tiền đó gởi về cho mẹ em đi, cho bà đỡ nhọc
nhằn.
− Rồi làm sao em có tiền trả lại cho anh?
− Khi nào tốt nghiệp ra trường đi làm trả.
Nghi Xuân uống một hớp cà phê:
− Mười ngày nay, em lo cho anh chết đi được, cho nên lúc này nhìn thấy
anh, em mừng quýnh lên.
Bắt chước Nghi Xuân, Đoàn Hùng uống một hớp cà phê để dằn xúc động rồi
đùa:
− Tiếc là anh khơng có kẹo để thưởng em.
− Anh thật là…
Nghi Xn lường Đồn Hùng một cái, cơ khơng biết, cái lườm của cơ cho
lịng anh rung động xơn xao.
Mười ngày nay, anh rất nhớ cô. Lúc ở trong rừng, trên xe và cả khi nguy
hiểm nhất, đối đầu với tốn bộ đội biên phịng, rồi lính hải quan, anh nhớ cô
quay quắt. Nhớ đêm câu cá, nhớ nước mắt cô tràn ra khi cô ôm anh. Chính điều
này xui anh đi tìm cơ, dù anh dặn lịng mình, hãy để cơ n ổn với cuộc đời đi
học của cô.
Bây giờ ngồi đối diện với cơ, ah chỉ muốn ơm cơ vào lịng và đặt lên đơi mơi
nũng nịu đó nụ hơn thật mạnh.
Cô xua tan khoa khát, anh uống một ngụm cà phê nữa.
− Lát nữa cho em về nhà anh với nghe?
− Không về nhà em nghĩ ngơi à?
− Không, em muốn ở gần anh. Cho đến lúc này, em vẫn muốn biết một chút
gì đó về anh.
− Anh mồ cơi, sống hoang đàng vậy thôi. Quen anh, em sẽ hối hận.
− Nhưng ít ra anh khơng hề có ý nghĩ chiếm đoạt em.
− Em lầm rồi.
− Em không lầm. Mà em biết anh chê em.
− Chê?
− Ừ, vì em khơng cịn trong trắng nữa.
− Điên vừa thơi cơ nhỏ.
Đồn Hùng gõ nhẹ lên đầu Nghi Xuân:
− Anh chưa hề nghĩ…anh yêu em thì chuyện đó đâu có quan trọng.
Câu nói của anh dù rất thật nhưng làm cho Nghi Xuân cảm thấy buồn, và
lịng tự trọng của cơ bị tổn thương. Cơ đã đem thân mình làm vật trao đổi, khi
muốn anh giúp cơ trả thù Đình Tuấn, cơ sẵn sàng sau khi tát tai Đình Tuấn. Hận
thù tan đi, cịn anh, anh khơng nhận sự trao đổi của cơ, vậy mà cơ cịn trơ trẽn…
Từ tổn thương xấu hổ, Nghi Xuân nổi giận:
− Đây là do anh không nhận, chứ không phải em quỵt nợ, và chưa chắc khi
anh làm chủ em mà em cho phép.
Đoàn Hùng nheo mắt. Anh đọc được sự xấu hổ của cô, anh rất muốn nói
những tính cách của cơ đã chinh phục anh, anh thích tình u của hai tâm hồn
chú khơng phải thể xác trần tục. Anh đưa tay ra:
− Đừng nhắc chuyện này nữa được không? Bắt tay đi!
Nghi Xuân đưa tay ra, bàn tay nhỏ bé của cô nằm trong tay anh, bàn tay khô
ráp cứng rắn. Cơ cười đầu cúi xuống, có một sự rung động dịu kỳ khi bàn tay cô
nằm trong tay anh đầy tin cậy.