Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (44.18 KB, 4 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Nhưng xưa nay hai con vật ấy vẫn đứng xếp hàng cạnh nhau mà
khơng thấy có xích mích cãi cọ gì. Tuy nhiên về mặt thẩm mỹ thì một
tiểu đội mười hai con giáp xếp hàng dọc so le quá cỡ như thế coi chẳng
khác nào mười hai cái răng lòi xỉ!
Người ta thường dùng thành ngữ đầu voi đuôi chuột để chê bai những
người ưa phô trương thanh thế mà hiệu quả cơng việc thì chẳng ra gì,
nhưng tình huống của năm nay lại khác: Ðầu Chuột đuôi... Trâu, biểu
lộ một sự nở hậu. Ði mua nhà mua đất mà gặp một địa thế nở hậu thì
ai cũng ham, làm ăn mà trước thì nhỏ, sau khuyếch trương lớn lên thì
ai cũng khối, nhưng về mặc sắc đẹp thì cái bộ phận đàng trước (vòng
số một) nhỏ như con chuột nhắt mà đàng sau (vịng số ba) bự như con
trâu thì ai thấy cũng chạy dài!
Thực ra con trâu chẳng có dính dáng gì tới sắc đẹp. Con gà con chó,
thậm chí con ruồi cịn biết vuốt ve đơi cánh để làm đẹp nhưng con trâu
thì khơng.
Thú vui của nó là vùi mình xuống sình, sình sẽ khơ đi tạo ra một lớp áo
sần sùi, nứt nẻ. Ðó là tổ ấm của những gia đình sâu bọ, rệp, rận...
chúng sinh sôi nảy nở tràn lan. Và những con sáo đen, chích chịe,
chào mào... bay đến đậu trên mình trâu để vừa ăn sâu bọ, vừa gãi
ngứa cho trâu.
*
Họ hàng với trâu là bị. Vì cả hai đều bụi đời, đều phong sương như
nhau nên người ta thường dùng từ ”trâu bị“ để chỉ sự lăn lóc cực nhọc
khơng quản ngại gian khó. Con trâu diễm phúc hơn con bị vì có tên
trong mười hai con giáp, ngược lại con bò diễm phúc hơn con trâu vì
được nhắc nhở trong lịch sử điện ảnh và thời trang.
Chiếc quần bò nổi tiếng cùng những chàng cao bồi miền viễn tây Hoa
Kỳ thực ra là quần JEAN.
Thời trang cao bồi là một kiểu ăn mặc độc đáo mà cho đến bây giờ vẫn
còn để lại những dấu vết trong trang phục.
Riêng chiếc quần bị thì hiện nay cả những người đẹp liễu yếu đào tơ
như Claudia Schiffer, Liv Tyler, Elle Macpherson... và hàng trăm triệu
bạn trẻ trên hành tinh này vẫn cịn ưa thích.
*
Trâu là một con vật bất hạnh. Ngay cả cái tên cũng xấu.
Chẳng có ơng bố nào lại dại dột đặt tên con mình là Trâu. Thử tưởng
tượng có anh chàng nào đó đến tán tỉnh một cơ gái, cơ hỏi anh tên gì
mà lại đáp “anh tên Trâu“ thì khó nghe q. Thế nhưng người miền
Bắc lại phát âm Trâu thành Châu, đâm ra dễ nghe!
Vì Châu là ngọc.
Nguyễn Du tả Kiều khóc Ðạm Tiên có câu:
Sầu tn dứt nối, châu sa vắng dài.
Thì rõ ràng muốn ví nước mắt nàng Kiều với hạt ngọc. Biết đâu các cụ
ngày xưa vì quý con trâu nên mới lấy hạt ngọc mà đặt tên cho nó. Sự
quý trọng ấy phản ánh rất rõ trong ca dao:
Muốn giàu thì ni trâu cái
Muốn lụn bại thì nuôi bồ câu.
hoặc:
Con trâu là đầu cơ nghiệp.
Ðủ biết ông bà ta ngày xưa coi trâu quý như châu ngọc, cũng như cơ
gái có cái trinh tiết q ngàn vàng những khi lỡ dại đánh mất chữ
trinh, mang bầu, thì trớ trêu thay cơ khơng sợ mất ngàn vàng mà sợ
làng phạt vạ mất... trâu!
Phình phình lớn giữa lớn ra
Mẹ ơi con chẳng ở nhà được đâu
Ở nhà, làng bắt mất trâu.
Vậy thì khun các ơng bố trẻ nếu có sinh con, bất luận trai gái, cứ
mạnh dạn mà đặt là TRÂU cho nó... sang.
*
lại dùng nó để đặt tên cho một loại bánh mà ai cũng ưa thích. Ðó là
bánh croissant (bánh sừng trâu).
Mà khơng phải chỉ có bánh. Cái vịng số một của phụ nữ cũng liên
quan đến sừng trâu. Q bà q cơ nào có cặp vú săn chắc, núm nhọn
hơi vểnh lên một chút thì được hân hạnh gọi tên là vú sừng trâu. Ðó là
dáng vú đẹp nhất, lý tưởng nhất, gợi cảm nhất mà quý bà q cơ (và
hình như cả q ơng nữa) đều mơ ước.
*
Sách “Quốc Văn Giáo Khoa Thư “ trong một bài tập đọc có đoạn nói về
con trâu như sau:
“Ai bảo chăn trâu là khổ? Chăn trâu sướng lắm chứ! Ðầu đội nón mê
như lọng che, tay cầm cành tre như roi ngựa, ngất nghểu ngồi trên
mình trâu, tai nghe chim hót trong chịm cây, mắt trơng bướm lượn
trên đám cỏ. “
Thực ra đó là kiểu thi vị hóa cái nghề chăn trâu cực nhọc của những
em bé nông thôn nghèo. Cũng giống như họa sĩ Tú Duyên vẽ đứa trẻ
mục đồng ngồi trên mình trâu thổi sáo. Nhưng có đứa trẻ chăn trâu
nào biết thổi sáo đâu. Chúng dãi nắng dầm mưa, mặc quần xà lõng đi
chân đất, ăn uống thì bữa đói bữa no, áo quần vá víu thảm hại, chúng
bắt cua bắt ốc, săn chuột đồng, kỳ đà, cắc ké... nướng ăn chứ có nhàn
hạ sung sướng gì mà “tai nghe chim hót trong chịm cây, mắt trơng
bướm lượn trên thảm cỏ...”
Ngày trước thì con trâu làm đầy tớ cho người nông dân, người nông
dân lại làm đầy tớ cho bọn cường hào ác bá, lũ con cái nhà nơng vì thế
cơ cực lắm.
*
Ít có ai ngờ con trâu lại có quan hệ mật thiết với một nhà hiền triết vĩ
đại Trung Hoa, đó là Lão Tử. Theo truyện Phong Thần thì người mẹ của
Lão Ðam nằm mơ thấy có ơng tiên cưỡi con trâu ngũ sắc từ trên trời
bay xuống, liền mang thai. Bà có bầu suốt....70 năm (phá mọi kỷ lục
Guiness) và sinh ra một...cụ già. Ðặt tên là Ðam.
Trâu là một con vật trầm lặng và hiền triết. Nó là điệu blue buồn của
thơn dã, là bản nostalgie nổi tiếng của Bà Huyện Thanh Quan.
Gác mái, ngư ông về viễn phố
Gõ sừng, mục tử lại cô thôn.