Tải bản đầy đủ (.docx) (1 trang)

§ò bµi c¶m nghü vò ng­êi th©n §ò bµi c¶m nghü vò ng­êi th©n ng­êi ta th­êng nãi råi thêi gian sï lêy ®i nh÷ng g× mµ ta yªu quý nh­ng kh«ng ®èi víi t«i thêi gian sï m i m i kh«ng bao giê cã thó mang

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (40.8 KB, 1 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Đề bài: Cảm nghĩ về ngời thân.</b>


Ngời ta thờng nói rồi thời gian sẽ lấy đi những gì mà ta yêu quý. Nhng không, đối với tôi, thời gian sẽ
mãi mãi khơng bao giờ có thể mang đi hình ảnh của bà nội- hình ảnh ln lung linh trong trái tim tôi nh
ngọn nến không bao giờ tắt mặc dù giờ đây, bà đã về chốn thiên đờng để yên nghỉ giấc ngàn thu.


Hồi nhỏ, tôi đã quen sống với bà. Bố mẹ tôi đi làm hết, chỉ có tơi và bà ở nhà, quấn qt bên nhau. Bà
thờng kể chuyện cho tơi nghe. Mỗi lần nghe là một lần ghi nhớ, mỗi lần nghe là một lần tôi yêu bà đến da
diết! Đã hai năm trơi qua nhng hình bóng ngời bà yêu quý vẫn quanh quẩn đâu đây. Tôi nhớ mái tóc bạc
trắng nh cớc của bà, nhớ lắm ánh mắt thân thơng, gần gũi, nhớ nụ cời ấm áp, nồng hậu của bà biết bao!
Tuy tuổi đã xế chiều nhng hồi ấy, mắt bà còn tinh lắm! Đơi mắt ấy biết nói, biết xoa dịu, vỗ về,


biết khơi dậy niềm vui, biết động viên, khích lệ để chúng tôi học tập tốt hơn. Giờ đây, bà đã đi xa nhng với
tôi, bà vẫn sống, sống mãi trong tâm hồn thơ dại, trong trái tim của đứa cháu bé bỏng này. Cũng chính từ
cơ Tấm hiền dịu, anh Khoai chăm chỉ đến tên Lí Thơng sảo quyệt, gian manh mà tôi biết phân biệt phải
trái, tốt xấu. Nhớ những ngày tháng bố mẹ tôi đi làm xa, bà lại thay mẹ đèo tôi đi học trên con đờng quen
thuộc. Những lúc ấy tơi có cảm giác nh đang đợc hởng một tình u thơng vơ bờ bến, một thứ tình cảm ấm
áp mà bà truyền cho tơi từ chính trái tim, tâm hồn đẹp đẽ của bà. Bà còn chơi búp bê, chơi đồ hàng với tôi
trong những lúc rảnh rỗi. Tay bà khéo, may đợc cả quần áo cho búp bê. Ơi! Tơi nhớ bà quá! Tôi thơng bà
biết chừng nào!


Sinh nhật lần thứ chín, tơi đợc bà tặng một bộ quần áo và một cô búp bê rất xinh xắn, đáng yêu. Giờ
đây, mỗi lúc mặc bộ quần áo ấy và ôm búp bê vào lịng, tơi có cảm giác nh bà đang vỗ về, ôm ấp tôi. Thật
là hạnh phúc biết bao khi có đợc một ngời bà nh thế! Đêm về, khi những đứa trẻ đợc ơm ấp bởi vịng tay
u thơng của cha mẹ thì tơi lại đợc sống trong tình cảm u q, vịng tay ấm áp, chan chứa yêu thơng
của bà. Những lúc ấy, bà nh giúp tôi xua đi những giá lạnh của mùa đông. Chao ôi, tôi muốn trở lại những
ngày tháng ấy quá! Bà nội kể, vào những đêm Giáng Sinh, ông già Nô-en thờng ngồi trên chiếc xe Tuần
Lộc đi phát quà cho những đứa trẻ có nhiều phiếu bé ngoan nhất. Thế là tôi cẩn thận xếp những tập phiếu
của mình vào những chiếc hộp nho nhỏ, xinh xinh, để ngồi cửa sổ và khơng qn dặn ơng già Nơ-en:
“Cháu muốn một bộ xếp hình thật to, thật bự.” Đêm, tơi cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành với mong
-ớc: “Bộ xếp hình sẽ đợc đặt ngồi cửa sổ phịng mình sáng hơm sau.” Và, đúng vậy thật, sáng tinh mơ, tơi


reo lên vì sung sớng: điều ớc của tôi đã trở thành hiện thực. Để rồi cho đến khi lớn lên, tôi mới phát hiện ra
một sự thật rằng: Bà nội chính là ơng già Nô-en đem đến cho tôi những “ngôi sao may mắn.” Dù ở bất cứ
nơi nào đi chăng nữa, tôi vẫn ln tự hào, kính trọng, biết ơn bà của tôi- ngời đã cùng tôi trôi qua một tuổi
thơ êm đềm, hạnh phúc. Sẽ không bao giờ, không bao giờ tơi qn hình bóng bà. Dù chỉ là trong những
giấc mơ nhng bà vẫn luôn hiện hữu trong tôi, cùng tôi chia sẻ những vui buồn.


Cuộc sống của 2 bà cháu đang yên lành thì bà ốm. Đi khám, bác sĩ bảo bà đã mắc phải căn bệnh ung th
giai đoạn cuối. Nghe tin ấy, tôi nh bị sét đánh ngang tai. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm! Bà ốm, nằm một
mình xanh xao trên giờng bệnh. Trời trở rét bệnh bà càng nặng hơn, bà ho, ho nhiều lắm, ho đến tiều tuỵ
cả đi, bà chẳng ăn đợc, bác sĩ thờng xuyên đến nhà tiêm thuốc cho bà. Đêm, tôi ngủ muộn hơn, nằm cạnh
bà, nhìn bà ngủ, nghe tiếng ho và tiếng thở khị khè của bà, khó nhọc. Tơi khóc, nhìn ra ngồi trời, chắp
tay cầu nguyện: “ Ơng trời ơi, xin ơng cho bà con khoẻ lại”. Nhng rồi một ngày, tơi vỡ ồ trong tiếng khóc,
điều ớc của tơi đã khơng trở thành hiện thực. Bà lặng lẽ ra đi trong vô vàn nỗi đau, những mất mát quá lớn
của con cháu tởng nh khơng có gì có thể bù đắp lại đợc…Vâng lời bà, tôi đã cố gắng học tập thật tốt,
chăm ngoan để bà vui lòng. Biết đâu, ở dới suối vàng, bà cũng đang lắng nghe lời tơi nói, cũng đang nhớ
về đứa cháu gái bé bỏng này của bà.


</div>

<!--links-->

×