Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.27 MB, 128 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Thốt</b> <b>Tiếp</b>
Thế giới thơ của Hiếu Sư Phụ
Sách giành cho những người chưa yêu, đang
tuyển
tuyển tậptập cáccác bàIbàI thơthơ tìnhtình hayhay nhấtnhất
Hoa<i> cúc </i>
<i>v ng</i>à
Lá<i> diêu bơng ...</i>
Khúc<i> tình </i>
<i>x a</i>ư
Mùa<i> thu bé </i>
<i>nhỏ</i>
Với<i> th i</i>ờ
<i>gian</i>
Hò
<i>h n</i>ẹ
Nếu<i> m t</i>ộ <i> ng y</i>à <i> anh ch ng</i>ẳ <i> còn</i>
<i> em</i>
Chẳng<i> bao giờ</i>
<i> !!!</i>
Gặp<i> </i>
Ước<i> v ng</i>ọ
Mưa<i> ...</i>
Có<i> m t</i>ộ
<i>ng y</i>à
Bài<i> thơ </i>
<i>bu n</i>ồ
Vẫn<i> mãi </i>
<i>còn</i>
Quá<i> khứ</i>
Mòn
<i>m i</i>ỏ
Nếu<i> yêu</i>
Lục<i> bát cho </i>
Trí<i> tuệ và tình </i>
<i>u</i>
Ngày
<i>y</i>
ấ
Lối<i> em về, ã</i>đ
<i>thu...</i>
Hoa<i> s a</i>ữ
Hồi<i> ni m</i>ệ <i> th i</i>ờ<i> hoa </i>
đỏ
Dạ<i> khúc</i>
Đợi
Vơ<i> tình 2</i>
DonJuan
<i>!</i>
Nhớ<i> nhung</i>
Người<i> thứ </i>
<i>hai</i>
Tâm<i> c m</i>ả <i> huy n</i>ề
<i>tho i</i>ạ
Cho<i> m t</i>ộ <i> ng</i>ườ<i>i</i>
<i>l i</i>ỗ<i> h n</i>ẹ
Vơ<i> tình 1</i>
Ngày<i> hôm qua</i>
Pù<i> du 1</i>
Pù<i> du 2</i>
tuyển
tuyển tậptập cáccác bàIbàI thơthơ tìnhtình hayhay nhấtnhất
Cung<i> b c</i>ậ
<i>x a</i>ư
Mượn
<i>l i</i>ờ
<b>Trang</b>
<b>Trang</b> <b>đầu</b>
Đêm<i> r i</i>ơ <i> ngo i</i>à
<i>ký c</i>ứ
Quê
<i>h</i>ươ<i>ng</i>
Thu
<i>c m</i>ả
Nếu<i> ng y</i>à <i> mai em không l m</i>à <i> thơ</i>
<i> n a</i>ữ
Mưa
<i>ngâu</i>
Cảm
<i>xúc</i>
Một<i> mai...!</i>
Giai
<i>i u</i>
đ ệ
Bài<i> hát c a</i>ủ <i> Tr</i>ươ<i>ng</i>
<i> Chi</i>
Mười<i> hai tháng </i>
<i>sáu</i>
Nếu nỗi buồn
có cánh
Những cái giật
mình
Ai cũng có phút yếu lịng
như thế<i> !!!</i>
Mùa lá
rụng
Tình
đã
NHững phút
xao lịng
Lời thì thầm
mùa đơng
Một ngày và năm
tháng
Đơi giày
cổ tích
Chiếc
lá
Thư gửi mẹ
Mùa
thu
Bé
con
Khơng
đề<i> 1</i>
Không
đề<i> 2</i>
Lời
kết
Không
đề<i> 9</i>
Không
đề<i> 3</i>
Không đề
<i>4</i>
Không
đề<i> 5</i>
Không
đề<i> 6</i>
Không
đề<i> 7</i>
Không
đề<i> 8</i>
Không
đề<i> 10</i>
Không
đề<i> 11</i>
Không
đề<i> 12</i>
Không
đề<i> 13</i>
Không
đề<i> 14</i>
Lời
cỏ
Em đã từng đứng trước mùa thu
Nhớ một loài hoa trầm tư bên cửa sổ
Nhìn chiếc lá bàng chiều thu tắt lửa
Lá rơi nghiêng trong lúc gió về
Vì thế vơ tình em đã nghe
Vì thế em buồn trước bầu trời rộng
rãi
Ai bảo hoa cúc vàng là màu hoa dại
Thơ viết một lần em đã khóc vì hoa
Dù tình u trong em có những
chiều tắt lửa
Sao cúc vang vẫn nở
Sao cúc vàng vẫn đợi mùa Thu<i> ?</i>
tình u
Trong ánh mắt có điều gì khác
lắm
Trong giọng nói như có gì sâu
thẳm
Mình chả hiểu gì chỉ biết u
thơi
Chiếc lá diêu bơng ngày ấy em
địi
Lang thang khắp nơi anh tìm
chẳng thấy
Chắc là ghét anh nên em muốn
Đã biết vu vơ vẫn bảo đi tìm
Chiếc lá diêu bơng đáy bể mị
kim
Con trai đi tìm chiều lịng con
gái
Chỉ trong tình yêu con người
mới dại
Nhắm mắt tin bao huyền thoại
hoang đường
Người ta đi tìm ngàn dặm gió
sương
Anh ra bao chợ hỏi tìm mua lá
Thiên hạ nhìn anh như người
sao Hỏa
<i>" </i>Chà<i>, </i>cái anh này mới ngộ à
nghe<i>...</i>“<i> </i>
<i>(</i>Còn tiếp<i>)</i>
<b>Trang</b>
<b>ti pế</b>
<b>Trang trước</b>
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Chợt gặp lại nhau một buổi chiều hè
Anh định bảo em<i>: "</i>Đã tìm thấy lá<i>!"</i>
Em chợt nhìn anh ánh nhìn xa lạ
Lời ru chợt buồn<i>, </i>con sáo sang sông
Con gái người ta đến tuổi lấy chồng
Như đóa hoa kia đến thì phải nở
Chiếc lá diêu bơng cợt đùa duyên nợ
Dù biết là mơ mà bao kẻ vẫn tìm<i>.</i>
Sao trở lại hồi cái năm<i> 19 </i>tuổi
Ngọn gió về mơ trên những nhánh
tường vi
Mười năm ấy mùi hương khơng giấu
nổi
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Sao trở lại hồi cái năm<i> 19 </i>tuổi
Kìa một chàng trai mắt sáng mơi tươi
Chiều tan lớp một người chung lối
Muốn làm quen chẳng thốt được nên
lời
Sao trở lại hoài cái năm<i> 19 </i>tuổi
Tách cà fê nhỏ đặc những đêm buồn
áo em trắng bồng phập phồng gió thổi
Thơ giăng buồm kỳ vọng đến bờ
thương
Sao trở lại hồi cái năm<i> 19 </i>tuổi
Nhánh tường vi tìm nỗi nhớ len vào
Dẫu ta biết thời gian không nán đợi
Mà tay mình kỷ niệm vẫn xơn
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
<b>Trang chính</b>
Ta khóc tình xưa bằng mưa
Trắng trời Hà Nội lúc em đi
Ta chép tình xưa bằng bảy sắc
Cầu vồng ẩn hiện phía bên kia
Ta hát tình xưa bằng im lặng
Nốt trầm rơi xuống lá hư vơ
Ta uống tình xưa bằng rượu
đắng
Rót xuống mùa em chén ảo
mờ
Ta đắp tình xưa bằng áo mỏng
Nửa đời phiêu bạt bớt phong
phanh
Ta thắp tình xưa bằng nến
trắng
Chiều tà sinh nhật cháy mong
manh
Mỗi mùa thu đều lặng lẽ ra đi
Hoa cúc vàng lại trở về mỗi độ
Nhành hoa nào ép trong trang vở
Giữ lại thời mộng mơ để đi qua
Anh đi về bên ấy có người ta
Khơng có m thu chia xa và những chùm hoa
dang dở
Từ dạo đó em cũng khơng nhớ nữa
Bài thơ nào đã viết tặng riêng anh
Anh đi rồi mang cả khoảng trời xanh
Mang một mùa thu vàng bé nhỏ
Em ở lại với những lời bỏ ngỏ
Trong gió lạnh cuối mùa cơn lốc xốy thời
gian
Bơng cúc nào suy nghĩ đến miên man
Bông cúc nào rồi cuối cùng sẽ úa
Anh ra đi<i> ...</i>
Mùa thu vàng bé nhỏ
Em<i>...</i>
Bơng cúc dại ven đường
Hố cơn gió lang thang<i>!!!</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
<b>Trang chính</b>
Mùa này có một chùm mây
rất cũ
Chợt xanh trong đến ngơ
ngẩn giữa trời
Chiều nay có một người rất
cũ
Sao lạ lẫm quá thời gian ơi<i>!</i>
Tất cả vẫn là những điều rất
cũ<i>!</i>
Mỗi ngày qua ta gặp giữa
đời thường
Lá cứ đỏ và hoa cứ nở
Chẳng cần chờ phải nhớ
hay thương<i>!</i>
Bức thư cũ ta viết rồi không
gửi
<i>(</i>Tiếp<i>) </i>
Tất cả vẫn là những điều rẩt
Ta đã qn và gặp lại<i>- </i>bàng
hồng
Có những điều khơng chia
làm hai nửa
Thời gian phủ mờ vẫn nặng
mang<i>...</i>
Cây phượng cũ khơng cịn
nơi<i> </i>cũ
Qn ngày xưa của mùa
vắng xa rồi
Có những điều ta tưởng rằng
quen thuộc
Lạ trở về trong dáng mới
tinh khơi<i>...</i>
Mùa này có một chùm mây
rất cũ
Chợt trong xanh đến ngơ
ngẩn giữa trời
Có những người ta tưởng
như rất cũ
Một ngày thành xa lạ thời
gian ơi<i>!!! </i>
<b>Trang</b>
<b>ti pế</b>
<b>Trang trước</b>
Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng
đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Cịn sót lại trên bàn bơng cúc tím
Bốn cánh tàn<i>, </i>ba cánh sắp sửa rơi
Hị hẹn mãi cuối cùng em đã tới
Như cánh chim trong mắt của
chân trời
Ta đã chán lời vu vơ giả dối
Hót lên<i> ! </i>Dù đau xót một lần thơi
Chần chừ mãi cuối cùng em cũng
nói
Rằng bồ câu khơng chết trẻ bao
giờ
Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa<i> ...</i>
Sẽ khổ sở vô cùng nếu<i> 1 </i>ngày anh
chẳng có em
Đường phố trở nên vắng vẻ
Em u q<i>, </i>sao em ác thế
Anh biết tìm nụ cười ở nơi đâu
Dẫu một lời chưa nói với nhau
Mà ngọn gió vơ tình nghe hết
Có lẽ nào lại chết
Hạt tình u gieo giữa trái tim
mình
Có lẽ nào anh thức với bình minh
Anh thức với từng ngày trăn trở
Những hoa tím xương rồng vừa nở
Con đường đá nhỏ
Chơng chênh<i> ...</i>
<i>(</i>Cịn tiếp<i>)</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
<b>Trang chính</b>
<i>(</i>tiếp<i>)</i>
Năm tháng vui buồn rồi có thể qn
Nhưng đơi mắt em thì anh vẫn
nhớ<i> ...</i>
Nụ cười của em anh vẫn nhớ<i> ...</i>
Mà nhớ để làm chi<i> ...</i>
Bóng dáng em chập chờn<i> ...</i>
Đường phố buổi chiều lất phất mưa
trơn<i> ...</i>
Người tấp nập<i> ... </i>mà sao lịng xa
vắng
Anh ngó bâng quơ<i>, </i>biết em ở nơi
nào<i> ???</i>
Một mình anh trong bóng tối<i> ... </i>nơn
Sẽ chẳng bao giờ anh đến được
cùng em
Dù chỉ một lần thơi<i>, </i>một lần
thơi êm ả
Dẫu đã có bao lần vội vã
Em vẫn là em xa cách giữa đời
Sẽ chẳng bao giờ có được giữa
vịng tay
ấm áp hương người thương
nhớ
Một bông cúc muộn màng mới
nở
Dẫu vàng tươi<i>, </i>trơ trọi cuối
mùa<i> .</i>
Một tình u tha thiết chả hẹn
hị
Anh với em chỉ là mộng ước
Một giấc mơ gần mà không
thực
Rất mặn nồng mà trống trải
đơn côi<i> ...</i>
Sẽ chẳng bao giờ đến được
cùng em
Chỉ một lần thôi là tất cả
Để cứ đến rồi đi trên đường
hoa cúc nở
Không mùi hương vẫn gợi nhớ
âm thầm<i> ... </i>
<b>Trang</b>
<b>ti pế</b>
<b>Trang trước</b>
<b>Trang chính</b>
Người ta gặp nhau rồi lại chia tay
Những cuộc đời giao nhau nơi ngã tư hối
hả
Những đơi mắt nhìn nhau vội vã
Nhưng gửi một lời chào<i>, </i>lời hẹn thì
khơng<i> ...</i>
Ai mơ gì<i>, </i>người ấy sẽ khơng qn
Sẽ hi vọng<i>, </i>sẽ tìm và sẽ nhớ<i> ...</i>
Sẽ thức suốt những đêm dài không ngủ
Sẽ là người yêu nhưng chẳng được yêu<i> .</i>
Vẫn biết rằng số phận thật trớ trêu
Như thế đấy người ơi đừng gặp nữa
Để cho lòng đỡ một lần dang dở
Để hồi cơng mà nhớ<i>, </i>mà tìm nhau<i>.</i>
Ao ước một lần được cùng anh
Soi đáy mắt tìm lại ngày xưa cũ
Mảnh nắng sân trường xơn xao vịm lá
rủ
Một thoáng mùa thu thơ dại đến trong
đời
Hạnh phúc giản đơn sao đến xa vời
Em ngoảnh lại cả trời chiều đổi gió
Nhớ<i>, </i>nhớ<i>... </i>và cồn cào nỗi nhớ
Anh yêu ơi<i>, </i>biết gửi đến nơi nào<i>?</i>
Em biết về đâu khi dứt tiếng cịi tàu
Câu hát cũ khơng bay về được bến
Xanh mái tóc của một thời ước hẹn
Khát khao hồi nắng ấm giữa mùa đơng
<i>(</i>Cịn tiếp<i>)</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
<i>(</i>Tiếp<i>) </i>
Như cánh hoa trơi giạt giữa dịng
Trong giơng bão khơng tay người ấp ủ
Một phím đàn trầm tư qua ơ cửa
Cũng bộn bề xáo trộn cả tâm can
Có bao giờ<i>... </i>bao giờ nữa không anh
Trở lại cái thời gừng cay muối mặn
Để vẹn ngun những gì đã mất
Giữa vịng tay<i> - </i>Anh<i> - </i>vô giá của đời em
Bây giờ se lạnh gió từng đêm
Và cho dù trái tim tan nát
Em ra về trời đổ mưa
Nhìn theo em anh thấy mình bị ướt
Điều giản đơn nếu anh làm được
Xua cơn mưa ra khỏi khoảng trời riêng<i>...</i>
Đi trong mưa bóng em nghiêng nghiêng
Gió thổi tạt mảnh ni lông ướt hắt
Điều giản đơn nếu anh làm được
Xua gió đi xa cho khỏi ướt tóc em<i>...</i>
Trời vẫn đổ mưa nhớ cẩn thận nghe em
Giận hờn chi mà mưa rơi hối hả
Nếu được chung mảnh ni lông che hai
đứa
Anh sẽ che cho em<i>- </i>nhận phần ướt về
mình<i> ...</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
Có một ngày hai đứa chẳng cịn nhau
Có một ngày anh đi bên người khác
Gặp<i> </i>lại vịm xanh xưa và cát
Có nhớ rằng xưa đã yêu em<i>...</i>
Có một ngày chắc anh đã quên
Bởi bên anh bây giờ là người khác
Anh lại nói những lời khao khát
Có nhớ rằng xưa đã nói cùng em<i>...</i>
Kỷ niệm xưa thôi hãy quên
Cũng chẳng nhớ<i>, </i>chỉ buồn<i>, </i>thật thế
Có thể dấu khi khơng cần<i>, </i>khơng thể
Mình có là mình khi ấy nữa đâu<i>.</i>
Biết là khơng đến được với em
Thơi thế lịng anh ngi sóng vỗ
Em vẫn ví trái tim như ổ khố
Có phải chiếc chìa nào cũng mở dễ dàng
đâu<i>?</i>
Em say sưa bơng hoa nở phương nào<i>?</i>
Để anh cứ bơ vơ không chỗ đến
Anh khơng có chiếc chìa<i> - </i>cuộc đời định
sẵn
Nên đến với em rồi mà anh vẫn khơng
em<i>...</i>
Anh lục tìm vào một nỗi đau riêng
Em chỉ hồn nhiên thôi làm sao anh hiểu
nổi<i>?</i>
Anh đứng trước cửa phòng em từng tối
Tay trắng<i> - </i>nghèo<i> - </i>yếu ớt giữa hư vơ<i> ...</i>
<i>(</i>Cịn tiếp<i>)</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Anh đã mềm lịng khóc trước một bài thơ
Như đánh rơi vào chiều hạt sương nóng
bỏng
Một giọt sương nhoè vào đất cứng
Sẽ chẳng là gì giữa đất rộng bao la<i>.</i>
Em tựa hồ một ngôi sao xa
Anh chỉ ngắm nhìn mà lịng khơng tới
được
Có thể suốt đời em<i>, </i>anh vắng mặt
Bài thơ buồn<i> ... </i>xin giữ lại tên em<i>...</i>
Anh vẫn còn là của riêng em
Chỉ của riêng mình em thơi nhé<i>!</i>
Có phải đâu bứơc chân em cơ lẻ
Vẫn có anh âm thầm bước cùng em<i>...</i>
Khi đêm về trên con phố lặng im
Hàng cây cũ không của là quá khứ
Nhớ về em cùng những đêm không ngủ
Nỗi nhớ dâng trào cháy bỏng làn môi<i>...</i>
Bước đi em về q khứ xa xơi
Có anh đây vẫn đợi chờ em đó
Cây Ngọc Lan và con phố nhỏ
Vẫn mãi còn là của hai ta<i>...</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
Đã hết cái thời anh là của riêng em
Anh<i> - </i>Bây giờ là của riêng quá khứ
Anh<i> - </i>Là của riêng những niềm trăn trở
Cây sầu đông lá trút vội bên thềm<i>.</i>
Đã hết cái thời anh là của riêng em
Em biết thế nên em khơng níu giữ
Hồng hơn tím cứ về rơi trên thành phố
Anh cứ dần trôi về quá khứ xa xăm<i>...</i>
Thành phố đơng<i>, </i>mình em bước âm
thầm
Hoa Ngọc Lan rụng trắng ngần phố nhỏ
Chút hương đưa lại gợi về quá khứ
ở trên đầu vẫn trắng những mây xưa<i>.</i>
<i>(</i>Còn tiếp<i>)</i>
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Và cuộc đời chẳng giống những mộng mơ
Và anh<i>...</i>
Và em
Và chuyện tình đã là quá khứ
Quá khứ gợi cho em những băn khoăn
trăn trở<i>,</i>
Quá khứ có gợi trong anh một chút nhỏ
nhoi gì<i> ?</i>
Hãy tự nhủ lịng rằng hãy qn đi
Rằng khơng thể chỉ sống bằng q khứa
Rằng tình yêu ấy đã là chuyện cũ
Mà sao cứ bâng khuâng<i> ...</i>
một chút nắng cuối thềm
Đã hết cái thời anh là của riêng em<i>...</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
Em ơi nhẹ cuốn bức rèm tơ
tìm thử chân mây khói toả mờ
có bóng tình qn mn dặm ruổi
ngựa hồng tn bụi khói xa mơ
Xa nhìn bên cõi trời mây
Chị ơi em thấy một cây liễu buồn<i>.</i>
Bên rừng em hãy lặng nhìn theo
có phải chăng em<i> ? </i>Ngựa xuống đèo
chị ngỡ như chàng lên tiếng gọi
trên mình ngựa hí lạc vang reo
Bên rừng ngọn gió rung cây
Chị ơi con nhạn lạc bầy kêu sương
<i>(</i>Tiếp<i>) </i>
Tên chị ai reo giữa gió chiều
phải chăng em hỡi tiếng chàng kêu<i>?</i>
trên dịng sơng lặng em nhìn thử<i>?</i>
Có phải chăng người của chị u<i>?</i>
Sóng chiều đùa chiếc thuyền nan
Chị ơi con sáo gọi ngàn bên sơng
ơ kìa bên cõi trời đơng
ngựa ơi cịn ruổi dặm hồng xa xa
Này lặng em ơi lặng lặng nhìn
phải chăng mình ngựa sắc hồng in
nhẹ nhàng em sẽ bng rèm xuống
chị sợ trong sương bóng ngựa chìm
Ngựa hồng đã tới bên hiên
Chị ơi trên ngựa<i>.... </i>chiếc yên<i>...</i>vắng người<i>.</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
Biển ơi đừng q gối
hơn bàn chân của em
em sợ nhỡ lãng quên
chân giẫm lên tất cả
những chiếc hôn vơ gía
sẽ biến thành bọt rêu
Biển ơi nếu có u
đến bên em dũng cảm
hôn em trên đôi môi
cho vị mặn cuộc đời
ngấm sâu vào lồng ngực
cho suốt đời không quên
một tình yêu chân thực<i>.</i>
<i>"...</i>Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh khơng hỏi những ngày cịn
khơng<i> ??? "</i>
Biết rằng ngày ấy trầu cay
Vơi cịn trắng lắm dễ say lòng người
Chỉ cần một mớ trầu tươi
Đủ cho hai đứa dệt trời quấn chung
Lưới trời mỏng như ước mong
Trầu têm dễ lọt vôi nồng dễ rơi
Ta đi khắp chốn không người
Khấp khà<i>, </i>khấp khểnh vó đời đa đoan
Lưới trời ta lấy làm voan
Phủ thành ký ức đã tràn kẽ tay
Mong chi trầu héo cịn cay
Mong chi vơi tảng lại say đắm người
Lưới trời mỏng quá người ơi
Trăm ngàn kẻ kéo để rồi rách tan
Nghìn vàng mua lấy lỡ làng<i> ...</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
<b>Trang chính</b>
Chia cho em một đời tơi
một cay đắng
một niềm vui
một buồn
tơi cịn cái xác khơng hồn
cái chai khơng rượu tơi cịn vỏ chai
chia cho em một đời say
một cây si
với
một cây bồ đề
tơi cịn đâu nữa đam mê
trời chang chang nắng tôi về
héo khô
chia cho em một đời thơ
một lênh đênh
một dại khờ
một tôi
Anh nhớ lại con đường xưa lối cũ
Ngày tháng ngọt ngào chia sẻ cùng em
Hàng cây xanh ríu rít tiếng chim
Như hoà nhịp cùng niềm vui hai đứa
Đừng rạo rực thời<i> .. </i>”Con tim vẫy gọi“
Sao bữa ấy bỗng nhiên đi lạc lối
Bao nhớ nhung man mác dạ chân thành
Con đường cũ đâu còn những màu xanh
Lá xào xạc xa cành bay trước gió
Anh hồi tưởng một niềm thương<i>, </i>nỗi
nhớ
Con đường xưa mịn lối cũ đi về
Thời gian trơi mang theo nỗi tái tê
Với khát vọng mùa hè xưa trở lại
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
Tự làm vỡ mình trong nước đun sơi
Tơi chưa đủ già cho đời hị hẹn
Đời chạm môi thế là trọn vẹn
Dù sao tôi cũng được một lần<i>...</i>
Tự làm vỡ mình khơng phát một thanh
Tơi chết bỏng như đời có thể
Hóa thân làm pha lê từ cát bể
Nỗi đau thế thái nhân tình<i>.</i>
Giữa trước và sau là một bình minh
Chạm mơi đời đã ngỡ mình hạnh phúc
Khi vỡ ra thành hai phần vinh nhục
Tôi phân vân khơng biết khóc cười<i>...</i>
Đâu là Trí tuệ<i> ?</i>
Đâu là tình yêu<i> ?</i>
Em cứ nhầm lẫn mãi<i> - </i>cho đến tuổi bạc
đầu
Em mới nhận ra Anh
Là điều em không thiếu được<i>.</i>
Những tháng năm cô đơn là điều em biết
Em vẫn đi tìm những gì mà đời chẳng
cho em<i> ?</i>
Tích tắc thời gian qua<i> - </i>nếu khơng buộc
chặt
Thì thời gian này đâu phải của em<i> ?</i>
Nhưng cây vẫn xanh
Mặt trời vẫn cháy bỏng
Em làm sao ở lại nơi Anh<i> ?</i>
Suy nghĩ của em đè nặng trái tim em<i>.</i>
<i>(</i>Còn<b>Trang chính</b>tiếp<i>)</i> <b>Trang trước</b> <b>Trang</b>
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
<i>"</i>Anh ơi<i>! </i>Anh ơi<i>!</i>
Trả lại tuổi trẻ cho em
Em sẽ làm và em sẽ viết<i>:</i>
Đâu là trí tuệ<i>?</i>
Đâu là tình u<i>?"</i>
Để em được có Anh
Cho đến tuổi bạc đầu<i>.</i>
Giá như ngày ấy ta biết hiểu
Biết nhìn trong đáy mắt của ai
Thì chắc giờ đây khơng phải khổ
Khơng phải lặng im phải thở dài
Giá như ngày ấy ta đã biết
Tương tư với một chút tình câm
Đêm về mong nhớ trong giấc ngủ
Để giữa suy tư chút lặng thầm
Ngày ấy thời ta chưa biết u
Có ánh mắt nào đang dõi theo
Vơ tư như dế ngồi đê vắng
Khơng phải nghĩ suy suốt cả chiều
<i>(</i>Còn tiếp<i>)</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Ngày ấy<i>..</i>chưa qua ta nuối tiếc
Ngây thơ khơng hiểu chút tình em
Tình trao<i>, </i>khơng nhận<i>, </i>ngu ngơ quá
Bước chân dang dở giữa bậc thềm
Gió ơi cứ thổi nghe<i>, </i>thổi mãi
Thuyền cập bến rồi hết ước mơ
Lòng ta tiếc nuối và mong nhớ
Chia tay rồi ư<i>? </i>Kỷ niệm ơi<i>!</i>
Để cho ta cay đắng giữa đời
Em đi<i>, </i>ta trở về chốn cũ
Rồi bất chợt thu về trong giây lát
Cây sầu đông trút lá tự bao giờ<i>.</i>
Nụ hôn vàng em hai mươi rạng rỡ<i>,</i>
Bao ưu phiền xin trả hết ngày qua<i>.</i>
Đừng nhìn em như thể đã rất xa
Vịng tay xiết và mơi mềm hương cốm
Để thấm thía dẫu chỉ là linh cảm
Chút ngọt ngào huyền diệu lẫn đâu đây<i>.</i>
Đưa nhau về trong xao xác heo may
Thèm đến khóc một bờ vai tin cậy
Nhưng có thể chỉ mình thơi câm lặng
Khát vọng cùng ta đi suốt cuộc đời<i>.</i>
Rất nồng nàn từng cánh trắng tan rơi
Hoa sữa ru em tròn hai mươi tuổi<i>,</i>
Sẽ lãng qn hay lặng n khơng nói
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
<b>Trang chính</b>
Bởi lãng quên có hoa sữa trên đời
Nên giật mình với mùi thơm hoa sữa<i>.</i>
Hoa sữa thơm đến dường như khó thở
Đến vơ tri như cũng toả hương trời<i>.</i>
Bởi hết mình thơm nên hoa xấu đến
ngậm ngùi
Nên úa vàng và tàn đi rất vội
Khơng biết thương u mình đấy cũng là
tội lỗi<i>.</i>
Thương yêu kẻ vô tri là quá đỗi vơ tình<i>.</i>
Sợ người ta khơng gọi đúng tên mình
Hoa hiến đến cạn nguồn hương trinh
bạch
Nhưng hoa đâu hiểu đời vô cùng khắc
nghiệt
Người nhắc đến hoa kia khi nhớ đến
hương này<i>.</i>
Anh ln ồn ào và tỏa nắng chói chang
Rừng rực cháy ban trưa càng oi ả
Mải thiêu đốt bao lá xanh mùa Hạ
Mặc cánh vàng tan tác giữa mùa Thu
Khi<i> </i>chiều tàn xối xả những trận mưa
Câu hát buồn cuốn đi trong lịng phố
Q vơ tư<i>, </i>như chưa hề biết nhớ
Mưa tạnh rồi lại tỏa nắng chói chang
Khi hè về em chỉ muốn Thu sang
Không nắng gắt gay<i>, </i>khơng mưa rào xối
xả
Chỉ gió nhẹ nhàng mơn man mơi má
Mỗi chiều về lại khỏa tóc em bay
Và rồi bây giờ mùa Thu chớm qua đây
Em chợt nhận ra lịng mình xao xác q
Em thầm ước<i> (</i>cho dù khơng kịp nữa<i>)</i>
Được nhuốm mình trong rực lửa tình
anh<i>.</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang chính</b>
<i>"</i>Dạ khúc<i>" </i>buồn chỉ có anh đêm nay<i>.</i>
Mưa lặng lẽ bên ngoài khung cửa<i> .</i>
Đêm đang đi bên lòng đầy nhung nhớ<i>.</i>
Mang nỗi buồn dâng ngập hồn anh<i>.</i>
Ta mơ thấy em với mái tóc ngày xanh<i>.</i>
Mắt buồn nhìn ta trong chiều nhạt nắng<i>.</i>
Một góc vườn bên mặt hồ phẳng lặng<i>.</i>
Em đặt vào ta nỗi khao khát cuộc đời<i>.</i>
Ta biết mưa rồi sẽ thôi rơi<i>.</i>
Đêm qua đi<i> "</i>Dạ khúc<i>" </i>buồn dang dở<i>.</i>
Ta vẫn vấn vương những niềm mong
nhớ<i>.</i>
Khúc hát buồn tê tái con tim<i>.</i>
<i>(</i>tiếp<i>)</i>
Muốn nói với em sao ta vẫn lặng im<i>.</i>
Vẫn lặng lẽ đi trên con đường cơ độc
Góp nhặt lấy những gì đã mất<i>.</i>
Bao tháng ngày cùng với bóng hình em<i>.</i>
Ta biết với em<i> - </i>ta mãi lãng quên<i>.</i>
<i>"</i>Dạ khúc<i>" </i>buồn để lòng ta dang dở
Mưa vẫn vơ tình rơi bên ngồi khung cửa<i>.</i>
Để lòng ta bao nỗi tái tê<i>.</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
Em là con gái
Lạc vào mùa yêu
Đợi người đến gọi
Đi trong hương chiều
Thèm bình n lắm
Lúc rối ren lịng
Cần người chia xẻ
Lúc buồn gió đơng<i> ...</i>
Vì là con gái
Nghe mùa hát ru
<i>(</i>Còn tiếp<i>)</i>
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Lại hay tiếc nhớ
Và hay thiết tha
Với điều đã cũ<i> ...</i>
Với ngày đã qua<i> ...</i>
Em là con gái
Mùa thức vai gầy
Ai người tri kỷ
Đến tìm chiều nay<i> ... ???</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
Rất tốt cho anh<i>, </i>nhưng em biết điều này
Chỉ đau khổ một mình em<i>, </i>trái tim anh rất
trẻ
Em chẳng được quyền yêu quí nữa từ nay
Con tim em vẫn yêu<i>, </i>yêu chừng nào có
thể
Và bây giờ em viết gửi anh đây
Bức thư nhỏ nét mực nhoè khó đọc
Đừng nghĩ nước mắt rơi<i> - </i>ồ khơng<i> - </i>em
khơng khóc<i>.</i>
Em đã yêu anh<i>, </i>đang yêu và kết quả
Vì tình yêu mất hạnh phúc gia đình
Mất danh dự lương tâm tất cả
Nhưng chẳng bao giờ em tiếc đã yêu anh
Em biết lỗi lầm<i>, </i>em khơng nói q
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Với đàn ông<i>, </i>tình yêu không quan trọng
Với phụ nữ<i>, </i>than ôi là cả cuộc đời
Là hạnh phúc tương lai là lẽ sống
Mà rất dễ một lần vô ý đánh rơi
Với đàn ông<i>, </i>khi trái tim trống rỗng
Họ có thể lấp đầy bằng cơng việc<i>, </i>vui chơi
Cịn phụ nữ chúng em đáng thương bé nhỏ
Chỉ biết yêu<i> - </i>khổ đau<i>- </i>rồi yêu<i> - </i>đau khổ
Anh sẽ được thương yêu và yêu người
khác
Lại say mê cái mới đi tìm
Em chẳng cịn gì hơn ngồi cuộc đời đạm
bạc
Và nỗi buồn chơn kín trong tim<i>.</i>
Nhưng số phận trớ trêu và tình u tàn ác
Có bao giờ quen khuất phục nằm im
Hãy nhớ em<i>, </i>yêu em<i>. </i>ồ không<i>, </i>không<i>! </i>xin
lỗi
Tất cả qua rồi anh đừng nghe em nói<i> (</i>Cịn
tiếp<i>)</i>
<b>Trang</b>
<b>ti pế</b>
<b>Trang trước</b>
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Cả thể xác<i>, </i>tâm hồn em mong manh bé nhỏ
Nhưng em tin em đứng vững ở đời này
Em vẫn nghĩ về anh như suốt đời sóng vỗ
Lên mãi một bờ âu yếm mê say
Và cũng chỉ vì anh<i>, </i>em buồn vui sướng
khổ
Sống lặng lẽ âm thầm trong nỗi nhớ từ nay
Như chiếc kim la bàn về một phưng rung
nhẹ
Tim em hướng về anh<i>, </i>nghĩ về anh cũng
thế<i>.</i>
Em nói hết những gì em muốn nói
Và giờ đây trên trang giấy thẫn thờ
Phải gấp gửi cho anh nhưng em không làm
nổi
Em không muốn vội vàng phải đơn chiếc
bơ vơ
Chuyện xa rồi tất cả đã nguôi quên
Anh thành thật đốt đi tờ thư cũ
Thành thật tin chưa lần mình đứng rủ
Như bóng cây ướt sũng dưới mưa buồn<i>.</i>
Trước thời gian tất cả sẽ hao mòn
Sẽ sụt lở từng mảng đời rêu phủ
Em son trẻ làm sao anh trách cứ
Lỗi lầm kia anh dằn vặt từng ngày<i>.</i>
Với tình xưa anh cũng chẳng trịn đầy
Cơ gái ấy chắc nhiều đêm đã khóc
Và vì anh cũng đem thư ra đốt
Để chiều mây gió thổi lại thẫn thờ<i>.</i>
<i>(</i>Còn tiếp<i>)</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Muốn cùng em đi suốt những giấc mơ
Nhưng kinh khủng cái cõi đời không thực
Thành vơ dun bất chợt mình tỉnh thức
Lệch gối chăn<i>, </i>trăng cịn lại nửa vần<i>.</i>
Trước tình u ai chả sợ nợ nần
Vay thương mến để trả bằng nhung nhớ
Em xa xôi đã tan vào hơi thở
Sương đêm còn ướt đẫm dấu mơi hơn
Cách xa nhau năm tháng sẽ dài hơn
Có thể em sẽ quên dần khúc hát
Có thể anh cầm tay cơ gái khác
Mà trạnh lịng thảng thốt gọi tên em<i> ...</i>
Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là người của mẹ
Anh ấy có thể yêu con một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời anh ấy yêu mẹ<i>, </i>mẹ ơi
Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời
Hình bóng mẹ lắng vào trái tim anh ấy
Dẫu bây giờ con được yêu đến vậy
Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai
Mẹ đừng buồn những hồng hơn những
ban mai
Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Nhưng con chỉ là một cơn gió nhẹ
Mẹ ln là bờ bến thương nhớ cả đời anh
Con chỉ là một cơn mưa mong manh<i>,</i>
Những người đàn bà khác có thể thay thế
con trong trái tim anh ấy
<i>(</i>Còn tiếp<i>)</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
<b>Trang chính</b>
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Nhưng cả một tình trọn đời âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành riêng cho mẹ mà thôi
Anh ấy có thể sống với con suốt cả cuộc
đời
Cũng có thể chia tay ngay<i>, </i>ngày mai có
thể
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ
Dù thế nào con cũng là người thứ hai<i>.</i>
Xao xác ngậm ngùi sau câu chuyện tàn
phai
Em lặng im nghe hàng cây lá đổ
Màu tình yêu thanh bình như tranh cổ
Nét u hồi điểm trên sóng bình n
Sau một ngày em về lại cùng đêm
Thầm góp nhặt những niềm vui có thật
Sao thảng thốt<i>, </i>hồi nghi và ngờ vực
Huyền thoại cuộc đời hay chỉ một trò
chơi<i>?</i>
Chia tay rồi em mới biết chơi vơi
Biết khóc nỗi vui<i>, </i>cười niềm đau mới
Mang quá khứ lần ào sang ngày tới
Vẩn vơ như khơng có nỗi buồn riêng<i>.</i>
<i>(</i>Cịn tiếp<i>)</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
<b>Trang chính</b>
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Có bao giờ anh về lại cùng đêm
Rơm rốp vỡ tiếng cười đau trong gió
Tim nghiền nát những gì là kỷ niệm
Phố bồng bềnh trong ánh mắt anh qua<i>.</i>
Em khơng nghĩ rằng mình có thể chia xa
Câu chuyện cổ chưa bao giờ nói thế
Tuổi thơ ơi<i>, </i>quay về<i>, </i>ta làm lễ
Tạ ơn đời để huyền thoại buồn tênh<i>!</i>
Hẹn thu về sao nay đã mùa đông
Quán nhỏ rêu phong những lời hẹn ước
Mưa xa vắng<i>, </i>chiều chậm bng từng
bước
Điệu slow dìu dặt mãi trong hồn
Hẹn thu về sao nay đã mùa đơng
Góc phố lá rơi<i>, </i>lạnh lùng nỗi nhớ
Giọt ghi ta buồn đêm nghe nức nở
Anh độc hành cùng chiếc bóng cơ đơn
Hẹn thu về sao nay đã mùa đông
Trang nhật ký viết câu thơ chờ đợi
Cố níu giữ nhưng mùa đơng đành qua vội
Anh quay tìm kỷ niệm đắng bờ mơi<i>.</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
<b>Trang chính</b>
Mười năm tơi mới gặp em
Cịn đâu tóc xõa vai mềm
Ngày xưa<i>...</i>
Thân tằm còn một chút tơ
Vai gầy áo mỏng
Nắng mưa một mình
Mười năm hoa vắng trên cành
Giấc mơ thuở ấy hóa thành nỗi đau
Ván xưa chưa đóng thành cầu
Thương em
Bến lặng cắm sào
Đợi ai<i>?</i>
Lời thề từ thuở đương trai
Thức đêm chẳng biết đêm dài bởi đâu<i>?</i>
Nắng sương bạc nửa mái đầu
Nhói đau một mối tình đầu trong tim
Mười năm héo hắt đi tìm
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Trách sao lịng bạc như vôi
Chút tơ vương buộc một đời dở dang
Phải đâu dun phận bẽ bàng
Bởi người tham đó bỏ đăng
Vơ tình
Đi qua suốt cuộc chiến chinh
Vết thương ngày ấy trong mình cịn đau
Lỗi nào của phải tơi đâu
Sao gặp em thấy
Như dao cứa lòng<i>.</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
Đêm khép vào mộit ngày mới mở ra
Ngày hôm qua đã xa như cổ tích
Ngày hơm qua chỉ cịn là dấu vết
Dẫu đẹp<i>,</i>xót xa những tiếng ban đầu
Ngày hơm qua ta đã yêu nhau
Đâu biết trước ngày hôm nay lở dở
Đâu biết trước ở cuối con đường cũ
Trái tim anh lại đập ngã ba nào
Ngày hôm qua thời gian chảy về đâu
Rồi trên trán em một vầng tóc nhớ
Bởi trái tim em khơng khi nào ngủ
Khơng phân biệt tình u bằng năm
tháng ở đời
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
<b>Trang chính</b>
Anh khơng muốn hỏi tại sao
Con dã tràng xe cát cả đời
Con thiêu thân chết nơi ánh lửa
Dù phù du cũng giống vẹn kiếp người<i> ?</i>
Anh khơng bao giờ nói lời xin lỗi
Em hãy cố tin vào số phận an bài
Cát vàng vẫn chơn thân xác lồi trai
Miệt mài suốt một đời nhả ngọc<i> .</i>
Anh thương đôi tay bé nhỏ nơi em
Chống đỡ phận hồng nhan theo đuổi
Gấp gáp Tình yêu sao nói lời ”Quá vội“
Sống thật trong ta<i>, </i>đếm được chắc vài
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Hiến dâng xác thân<i>, </i>chôn dấu xác thân
Kiếp phù du đương nhiên phải thế
Qui luật muôn đời luôn chặc chẽ
Em hay ai chỉ khác ở tên người<i> .</i>
Thôi thế thôi<i>, </i>anh đành đi quá vội
Lời chia tay<i> - </i>lỡ chưa tỏ cùng người
Cánh buồm vọng bóng trên tuổi đôi
mươi
Nhưng em ơi<i> ! </i>Tuổi xây bằng khoảng
khắc<i> .</i>
Đêm chờ mong<i>, </i>đêm dài dằng dặc
Lửa chờ mong<i>, </i>lửa tàn lửa tắt
Thời gian qua<i>, </i>ảo ảnh trong Im lặng
Em đi qua<i> ! " </i>âu cũng một kiếp người<i>" .</i>
Sinh linh ơi<i> ! </i>Hãy bé nhỏ thế thơi
Đừng lớn làm gì<i> ! </i>Phù du khơng có tuổi<i>...</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
Một chút giỡn đùa vương buồn đôi mắt
Em chẳng giận anh<i> - </i>người phù du<i>, </i>lãng tử
Chỉ biết rằng nơi sâu thẳm tâm tư
Anh một lần thoáng ngự trị tim em
Nghĩ về anh<i>, </i>khoảng khắc thật êm đềm
Cơn gió phiêu bồng mang niềm xao xuyến
Anh đến rồi đi<i>, </i>trong em tìm kiếm
Một buổi chiều xuân đã có anh
Em trốn chạy vùi mình trong đêm lạnh
Nhớ hay quên<i>, </i>tự dối lừa cảm xúc
Năm tháng trơi<i>, </i>dĩ vãng nhồ tiềm thức
áng mây chiều có phủ kín cơ đơn<i>?</i>
Dải cát hiền nhuộm tím bởi hồng hơn
Nhưng thời gian có làm phai kỷ niệm<i>?</i>
Cánh buồm xa đưa người đi biền biệt
Để lại hư vô<i>, </i>anh dời xa em mãi
Em tập nhìn anh như một người dưng
Đôi mắt đầy thêm cái nhắm
Em tập quên anh<i>, </i>tập làm kiêu hãnh
Qua đường gió bụi đẩyđưa
Cuộc đời cuốn em ra khỏi xa xưa
Sao nỗi nhớ<i> </i>cứ chậm chân vào vùng cấm
ơI sợi tóc cứ lén tìm nơi rụng
Câu thơ nén thở phía khơng nguời
Em<i> </i>tập nhìn anh như mảnh trăng thơi
Trăng khuyết rạng chiều lên là hết
chuyện
Dịng sơng sâu chứa đơi lời vĩnh biệt
Chỉ đơi bờ mịn mỏi gối sơng già
Chỉ đơi bờ không thấy biển du ca
Không chảy được nên không thành biển
được
Em<i> </i>tập nhìn anh như một người dưng
Nhắm đơi<i> </i>mắt giấu đời giọt nước<i>...</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
Thế là mùa vắng đi qua rồi không quay
trở lại
Mưa bụi mong manh bàng bạc trắng một
mình
Trên đại lộ vẫn đèn đường màu đỏ
Và lá<i>, </i>và mầm mỏng mảnh lên xanh<i> ...</i>
Thế rồi người ấy đi ngang rồi không quay
trở lại
Ta thờ ơ viết câu thơ đề tặng hai người
Những câu thơ xưa chữ vần cịn bỏ ngỏ
Món q đầu trả tuổi hai mươi<i> ....</i>
Ta gửi lại mùa hàng trăm câu hát
Phím nhạc quen xuống mãi những cung
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Hà Nội phố chiều ngu ngơ đổ lá
Rụng oằn cong dưới chân bước quá mềm
Ta cố giữ mà không sao giữ nổi
Chiếc lá cuối cùng trong gió chao
nghiêng<i> ...</i>
Thế là mùa vắng đi qua rồi khơng trở lại
Gió hút heo thổi theo dọc phố dài
Ta xuống phố nhặt những gì mùa để lại
Nghe mưa bụi nhoà tê lạnh bờ vai<i> ...</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
<b>Trang chính</b>
Dầu xa rồi<i>, </i>em có nhớ khơng
Trời thị xã chiều nay chuyển gió
Chớm hanh hao<i>, </i>rặng bằng chớm đỏ
Con sông Cầu lặng lẽ bâng khuâng<i>.</i>
Em đi về gần gũi phương nam
Có nhớ mùa thu rõ ràng bơng điệp
Mặt trời xuống biển mờ sắc tím
Sóng trào dâng trong xa cách chúng
mình<i>.</i>
Mùa lũ ngồi này gợi nhớ về em
Mưa xối xả phịng nhịa hơi kính
Đơi mắt đen<i>, </i>đơi mắt nhìn sâu thẳm
Có lẽ nào anh lại nguôi quên<i>.</i>
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Câu hát thuở nao chợt nhớ mơng mênh
Vơ tình chi là câu hát lắng
Cánh buồm lên<i>, </i>mai sớm<i>, </i>cánh buồm lên<i>.</i>
Thị xã mình dìu dịu sương đêm
Những chùm đèn lung linh trước gió
Có bao giờ<i>, </i>có bao giờ gặp gỡ
Em nhắc thầm ngày ấy chia xa<i>.</i>
Khắc khoải chi con sóng vỗ bờ
Mùa thu trong anh là mùa nhớ
Ơi mặt trời phương nam rực rỡ
Em lại về<i>, </i>niềm thương mến<i>, </i>anh mong<i>...</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang chính</b>
Chưa nói hết em đã vội bỏ đi
Như sợ thấy nỗi buồn vương trên má
Ai cũng biết tình yêu là quí giá
Nhưng<i> ...</i>
Tất cả đã qua rồi<i> ...</i>
Em có biết mùa thu đã đi xa
Lá chẳng cịn rơi đầy trên lối cũ
Những kỷ niệm xưa chỉ còn với anh trong
giấc ngủ
<i>... </i>thì thầm<i> ... </i>âu yếm gọi tên em<i>.</i>
Em xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn
Những thứ ngày ấy anh khơng thể có
Chỉ có thể cho em trái tim anh bỏ ngỏ
Rất lãng mạn<i> & </i>chỉ có thế thôi<i> ...</i>
Rồi thời gian cứ thế cuốn trôi
Em và anh mỗi người một ngả
Ơi cuộc đời sao vơ tình quá
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
Tơi đi tìm cái nửa của tơi
Nhưng tìm hồi đến bây giờ chưa thấy
Tình u của tơi ơi<i>! </i>Anh là ai vậy<i>?</i>
Sao để tơi tìm mãi tên anh
Chiều dần buông thành phố vào đêm
Sân cỏ đường cây từng đơi ríu rít
Họ may mắn hơn tơi hat họ khơng cần biết
Nửa của mình hay nửa của ai<i>?</i>
Cái na ná như tình u thì có trăm ngàn
Nhưng đích thực tình u chỉ có một
Nên nhiều lúc tưởng mình đã gặp
Nửa của mình nhưng nào của mình đâu
Khơng phải của mình khơng phải của nhau
Thì thượng đế ơi đừng bắt con lầm tưởng
Vì con biết khổ đau hay sung sướng
Là đúng sai trong tìm nửa của mình
Tơi đi tìm cái nửa của tơi
Nhưng tìm hồi đến bây giờ chưa thấy
Tình u của tơi ơi<i>! </i>Anh là ai vậy<i>?</i>
Sao để tơi tìm mãi tên anh
Chiều dần bng thành phố vào đêm
Sân cỏ đường cây từng đơi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi hat họ không cần biết
Nửa của mình hay nửa của ai<i>?</i>
Cái na ná như tình yêu thì có trăm ngàn
Nhưng đích thực tình u chỉ có một
Nên nhiều lúc tưởng mình đã gặp
Nửa của mình nhưng nào của mình đâu
Khơng phải của mình khơng phải của nhau
Thì thượng đế ơi đừng bắt con lầm tưởng
Vì con biết khổ đau hay sung sướng
Là đúng sai trong tìm nửa của mình
Tơi đi tìm<i> ..</i>Vâng tơi đã đi tìm<i>..</i>
Và có lẽ trên đời này đâu đó
Anh cũng tìm tơi như tơi tìm anh vậy
Chỉ có điều mình chưa nhận ra nhau<i> ...</i>
<b>Trang</b>
Sapa có mùa này nắng không anh
Mà sao em thấy tưoi trong mắt
Nồng nàn ánh nắng buổi ban mai
Đừng nhìn em nữa hỡi chàng trai
Ngọn lửa mắt anh đốt em rồi
Thơi đừng nhìn nữa em xin đấy
Bài hát em ca mất nửa rồi
Dạo phố tình cờ nghe hát vui
Ơ kìa dưới nắng cơ con gái
Lững lờ thả tóc bên dáng núi
Nắng vương vương nhẹ chút son mơi
Ta đứng n đây chỉ dám nhìn
Khơng thể nói lên một lời thơi
Nắng trải trong sân ướt ướt vàng
Giây phút tình cờ sao quá nhanh
Một ánh mắt cười trong mắt xanh
Nắng còn nguyên mới trên đỉnh núi
Tìm lại gì trên phố nhỏ hở anh<i>?</i>
Bài ca đó chỉ cịn trong nỗi nhớ
Gió đã đem đi nỗi niềm trăn trở
Sắc bằng lăng tím cả lối về<i>...</i>
Cịn ánh trăng thề nhưng ta đã mất nhau
Em chẳng thể mãi là trăng vời vợi
Sơng Hàn cũng lúc bình n lúc giận dỗi
Như cuộc đời cũng có lúc hợp tan<i>..</i>
Làm sao anh đo được những muộn màng
Mà vội trách là lời u khơng thật
Bến Bạch Đằng ngày nào trăng vằng vặc
Thì làm sao em trả hết cho anh<i>??</i>
Rồi chỉ còn lại giấc mơ xanh
Núi Ngũ Hành vẫn ngàn năm đứng đợi
Chỉ có đời người là qua đi rất vội
Sóng đến được bờ cũng chỉ để vỡ tan<i>...</i>
Em vẫn đang đi trên lối vững vàng
Vẫn day dứt khi mưa về trong mắt
Nhớ về ngày xưa dường như đang xa lắm
Anh có quay về tạ lỗi phố dùm em<i>...</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
Xa cách rồi
Em có hay<i>?</i>
Bàn tay đừng níu bàn tay
Đừng mà<i>!</i>
Em đi
Anh ngóng nhạt nhịa
Tựa như đứng giữa ngã ba
Cháy lịng
khơng u
Nói thẳng cho xong
Sao em cịn cứ lịng vịng
Đau anh
Cỏn con chỉ một chữ tình
Để rồi hai đứa lại thành
<i>(</i>tiếp<i>)</i>
Em đi chân chẳng ngập ngừng
Sao anh còn mãi lừng khừng
Chưa quên
Từng đêm
ừ<i>, </i>sẽ lại đêm
Hứng giọt trăng khuyết
Yêu nhau vừa đúng một tuần
Rồi em nói
<i>"... </i>q cù lần<i>"</i>
Bỏ anh
Bây giờ mới hiểu cỏ xanh
Vì sao khơng níu lụi mình cho nhau<i>...</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
Bão tuyết trùm mặt đất
Bão tuyết tràn muôn nơi
Ngọn nến cháy trên bàn
Ngọn nến cháy
Như bầy ruồi mùa hè
Táp vào ngọn lửa
Những bơng tuyết ngồi trời
Bay dồn vào khung cửa
Bão tuyết tạc trên kính
Những vịng trịn<i>, </i>mũi tên
Ngọn nến cháy trên bàn
Ngọn nến cháy
Trên trần nhà rọi sáng
Hắt lên những bóng hình
Tay đan tay<i>, </i>chân đan chân
<i>(</i>tiếp<i>)</i>
Và những chiếc giày rơi
Xuống sàn nhà khe khẽ
Sáp nến như giọt lệ
Nhỏ trên áo dài
Tất cả đều mất tăm
Trong bóng đêm xám bạc
Ngọn nến cháy trên bàn
Ngọn nến cháy
Ngọn nến gió tạt vào
Sức nóng của cám dỗ
Nắng lên<i>, </i>như thiên thần
Đơi cánh hình thập giá
Bão tuyết suốt tháng hai
Cứ triền miên như thế
Ngọn nến cháy trên bàn
Ngọn nến cháy<i>...</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
Con đường em đến với anh
Ngỡ còn lắm khúc quanh quanh dưới trời
Thì sao lại thốt ra lời
Chắc vì đèo dốc cịn nơi trập trùng
Nghìn mây đã thấy ngại ngùng
Làm sao đi hết tận cùng núi cao
Thiên thanh biết tận nơi nao
Biết đâu lại sợ lọt vào động mê
Nhỡ ra quên hết lối về
Lời hẹn mê lộ<i>, </i>câu thề mê cung
Muôn vàn ở nẻo bao dung
Địa đàng chân bước rối tung cũng đành
Trách gì em<i>, </i>trách gì anh
Con đường dẫu lắm khúc quanh xá gì
Cõi trần khấp khểnh cịn đi
Thơi đành thế kỷ niệm xưa lỡ dở
Chuyện ân tình bàng bạc ánh mây trơi
Ta đã cố xố nhồ trong ký ức
Chuyện tình u ngày ấy q xa xơi<i>.</i>
Có ai biết con đường xưa xa lắc
Có một người đang buồn ngóng ai<i>?</i>
Và Kỷ niệm một thời xưa vụng dại
Vẫn theo ta<i> - </i>những cay đắng u hoài<i> ...!</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
Những nỗi buồn thầm lặng thấm vào nhau
Anh khơng quen nói những lời triết lý
Nhưng nhớ thương vẫn là gì vị kỷ
Anh giành giật cho mình dù khơng biết phải
làm sao<i>...</i>
Thuở ấu thơ thường ngắm những vì sao
Đã từng khen mắt ai long lanh như là thế ấy
Tình u giờ đây sao nặng lịng đến vậy
Cịn đâu những nhẹ nhàng bay bổng thuở xa
xưa<i>...</i>
Tình u cũng như anh trưởng thành từ những
tháng năm xưa
Khơng cịn mê những trị cút bắt
Khơng cịn mê những giận hờn lặt vặt
Không sôi nổi bềnh bồng<i> - </i>mà sao lại ngấm
sâu<i>?...</i>
Chưa nói hết em đã vội bỏ đi
Như sợ thấy nỗi buồn vương trên má
Ai cũng biết tình u là q giá
Nhưng<i> ...</i>
Tất cả đã qua rồi<i> ...</i>
Em có biết mùa thu đã đi xa
Lá chẳng cịn rơi đầy trên lối cũ
Những kỷ niệm xưa chỉ còn với anh trong
giấc ngủ
<i>... </i>thì thầm<i> ... </i>âu yếm gọi tên em<i>.</i>
Em xứng đáng với những điều tốt đẹp
hơn
Những thứ ngày ấy anh khơng thể có
Chỉ có thể cho em trái tim anh bỏ ngỏ
Rất lãng mạn<i> & </i>chỉ có thế thôi<i> ...</i>
Rồi thời gian cứ thế cuốn trôi
Em và anh mỗi người một ngả
Ơi cuộc đời sao vơ tình quá
Đã hết rồi<i> ... </i>lãng mạn của ta ơi<i> !!!</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
Hình như mùa thu cịn ở đâu đây
Trong tiếng thở dài của em rất nhẹ
Một sợi gió mùa đông thổi dài dọc phố
Đã xao xác cả nắng chiều
Anh ngồi đây một mình nghe mùa phiêu
diêu
Nghe tiếng lá mùa thu hồi hộp thở
Tiếng mùa thu chảy qua từng thớ gỗ
Nhớ ngơ ngác giọng em cười
Những chiếc lá cuối cùng vàng rất thảnh
Chút gió mùa thu cuối cùng luồn qua ơ
cửa nhỏ
Anh ngồi đây một mình nghe chuyển
mùa rất khẽ
Cốc bia vàng như mật<i>,</i>
em nâng lên mời tôi<i>.</i>
Uống mãi mà chẳng vơi<i>,</i>
càng uống càng thêm khát
Bên con đường bụi cát
quán xá như ngủ mê<i>.</i>
Có một mảnh trăng thề
rơi vào trong đáy cốc<i>.</i>
Có một trận bão lốc
xốy vào trong cơn mơ<i>.</i>
Đường đời lắm vết nhơ<i>,</i>
em đi hoài cũng ngã<i>.</i>
Đường tình đi mn ngả<i>,</i>
đời tơi đi mn nơi<i>.</i>
u ghét cũ như trời<i>,</i>
tìm đâu mà chẳng thấy<i>.</i>
<i>(</i>Cịn tiếp<i>)</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
<i>(</i>tiếp<i>)</i>
Nào em hãy đứng dậy
uống với anh một ly<i>.</i>
Sắp đến lúc ra đi
phố buồn như chấu cắn<i>,</i>
tình buồn như trăng lặn<i>....</i>
Thơi thì trăm phần trăm<i>!</i>
Đơi khi anh ngồi một mình
Ly rượu trên tay
Những niềm vui bất chợt trên tay
Sóng sánh những nỗi buồn đó đây lập lờ
Đôi khi anh hát ưu tư
Những lời ru ầu ơ ngày nào mẹ hát
Nhớ biển mùa hè quê anh rất đục
Nhớ những cuộc đời dờ dật lang thang
Đôi khi anh muốn hét lên
Hét vào nỗi lặng thinh đậm đặc đêm một
mình khơng ngủ
Muốn khóc như ngày xưa vẫn khóc
Nhạt nhồ ký ức những ngày xanh<i>.</i>
Đơi khi anh nhớ đến em
Như mỗi buổi chiều bên cửa sổ ngồi nhớ
gió
Nhớ diều giấy vi vu<i>, </i>nhớ hồng hơn màu
lửa
Nhớ chiều xanh q<i>, </i>nhớ lẫm chẫm bước
chân mình
Đơi khi anh ngồi một mình
Đăm đắm nhớ quê
Đăm đắm nhớ em
Đăm đắm hát khúc tự tình thứ nhất<i>.</i>
<i>(</i>Cịn tiếp<i>)</i>
<b>Trang</b>
<b>ti pế</b>
<b>Trang trước</b>
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
M thu
Những chiếc lá rơi rất vàng ngập phố
Tôi đi mộng du giữa hai hàng ký ức
Tình yêu như chiếc bánh bao
Nếu bánh cịn nóng hãy trao tay nàng
Tình yêu như chiếc nhẫn vàng
Cởi ra rồi lại đàng hoàng đeo vơ
Tình u như thể cơ bồ
Cịn tiền thì cứ tha hồ mà yêu
Tình yêu như<i> ... </i>cái cầu tiêu
Để mà giải quyết bao nhiêu vui buồn
Tình yêu như thể chiếc xuồng
Chèo mà khơng khéo là xuồng loanh
quanh
Tình u như cái<i> ... </i>quả chanh
<i>"</i>Chờ anh<i>" </i>xuống buổi mà anh đâu rồi<i> ?</i>
Tình yêu như thể miếng mồi
Chỉ dùng để nhử mà rồi mắc câu
Tình yêu như thể hố sâu
Rớt xuống thì ngã<i>, </i>đứng lâu<i>... </i>rụng rời
<i>(</i>Cịn tiếp<i>)</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Tình u như thứ tiếng cười
Hơ hơ hí hí nhiều người thích mê
Tình u như một cuốn film
Lúc lâm li thật<i>, </i>lúc thì<i> ... </i>găng tơ
Tình yêu như một giấc mơ
Bồng bồng ảo ảo<i>, </i>lơ ngơ<i>... </i>tỉnh liền
Tình yêu như cái đồng tiền
Nếu mà có nó mua tiên cũng vừa
Tình yêu như mấy quả dưa
Ngoài vừa to nặng<i>, </i>trong vừa đỏ tươi
Tình yêu như cái điểm mười
Cả đời tìm kiếm<i>, </i>nếu lười khơng xong<i> !!</i>
<i>(</i>Cịn tiếp<i>)</i>
<i>(</i>Tiếp<i>)</i>
Tình u là phải chờ mong
Tình u là phải lịng vịng đó đây
Tình yêu là phải dựng xây
Xây sao cho đến lên mây chưa vừa
Tình yêu là phải nắng mưa
Nếu ngày là nắng<i>, </i>tối mưa khơng chừng
Tình u là phải khơng ngừng
Tình u q lắm ai ơi
Mất tình yêu thể như rơi mất tiền<i>...</i>
<b>Trang</b>
<b>Trang trước</b>