Tải bản đầy đủ (.doc) (4 trang)

giao an hay

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (49.12 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b> Cái hẹn cuối cùng </b>
Doanh Doanh


Chiếc hộp màu xanh nước biển, thắt nơ bằng ruy băng đỏ một cách khéo
léo, cẩn thận đang nằm yên vị trên bàn học của tơi từ lúc nào. Trơng nó có vẻ
như là một hộp q. Khơng, chính xác là một hộp quà và điều dĩ nhiên món
quà đó dành cho khơng ai khác ngồi chủ nhân của cái bàn học này rồi. Tơi áp
hai lịng bàn tay vào hai bên thân hộp rồi tự vẽ lên mơi mình một nụ cười vô
cớ. Không đắn đo chần chừ thêm một giây nào nữa, tôi gỡ nút thắt ở sợi ruy
băng ra. Khi cái thứ được đặt bên trong hộp dần hiện rõ ra trước mắt tôi là lúc
tôi cảm giác được hơi thở của mình ngày càng nhanh hơn, tơi thật sự không thể
tin vào con ngươi của tôi.


Một cái đồng hồ Thuỵ Sỹ mà tơi đã từng nhìn thấy (chỉ là nhìn thấy thơi)
trong siêu thị. Ngay cả trong suy nghĩ, chưa bao giờ tôi dám mơ ước cái đồng
hồ đó là của mình nhưng bây giờ nó thật sự, thật sự đang nằm trong lịng bàn
tay tơi. Bắt đầu từ giây phút này, trong não tôi chỉ hiện ra một câu hỏi ; tối qua,
khi tôi đang ở nhà bà ngoại, ai là người đã đến gần chiếc bàn học. Những câu
trả lời dần dần được tôi nêu ra, bạn tơi chăng? Tơi bật cười vì câu trả lời ngốc
nghếch của mình, điều đó nghe có vẻ vơ lý hơn cả chuyện con Lu_lu nhà tôi
biết bay. Hay là ba tôi, một người bảo thủ, khắt khe với con cái, khơng thích
bộc lộ tình cảm và nụ cười đươc xem là “hàng hiếm” trên gương mặt lạnh lùng
của ông. Ông luôn luôn là người tặng tiền thay cho những món q vào dịp
sinh nhật hằng năm của tơi. Khơng, khơng thể là ba được. Vậy thì là ai? Tơi
ngồi bệt xuống ghế một lúc rồi dương mắt nhìn tấm ảnh chụp mẹ tôi treo trên
tường. Tôi thầm nghĩ ước gì mẹ tơi là người đã mua chiếc đồng hồ này nhưng
tơi biết điều ước đó sẽ mãi mãi khơng bao giờ thành hiện thực vì chiều nay tơi
sẽ đến thăm mẹ cùng bó hoa huệ trắng. Tơi cảm thấy hai hàng mi của mình
đang ướt.


Lát sau, tiếng chng cửa nhà tôi vang lên. Tôi thở dài, lấy tay gạt hai


bên má rồi vội vàng chạy xuống cầu thang để mở cửa cho khách. Bên ngoài
cánh cửa là một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất thời trang. Bà ấy có mái
tóc đen gợn sóng ơm gọn khn mặt thanh tú. Phía dưới cặp chân mày đen sắc
là đơi mắt nâu với hàng mi chải mascara cong vút đang đưa những ánh nhìn
đầy thân thiện về phía tơi. Mùi nước hoa đắt tiền của bà ấy ngợp cả căn phòng,
khiến cho cái mũi của đứa con trai mới lớn như tơi khơng thể rời xa. Hình như
đây là lần đầu tiên tôi gặp người phụ nữ quý phái này, tôi mời bà ấy vào nhà.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

- Con giống ba Nhật như đúc. Bà ấy đưa những ngón tay trắêng muốt của
mình áp sát vào một bên má tơi. Tơi bắt đầu có cảm giác khó chịu với
người phụ nữ này. Tơi chưa bao giờ gặp mặt bà ta nhưng tại sao bả lại biết
tên tôi, tại sao người khách lạ này cứ phải tự tạo cho mình những cử chỉ
thân thiện một cách kịch cỡm trước mặt tôi. Tôi tin rằng sự thẳng thắn là
giải pháp tốt nhất cho những thắc mắc của mình ngay lúc này.


- Cô là bạn ba con phải không?


Người phụ nữ phá lên cười thật to với câu hỏi mà tơi cho rằng chẳng có
gì đáng cười như vậy, bây giờ tơi tin chắc mình có thể nhìn thấy cả lưỡi của
bà ta và phát hiện thêm một điều nữa trước mặt tôi đây là người đàn bà
không những xinh đẹp mà còn dở hơi.


- Chỉ là bạn thôi sao “con trai”, con “trả giá" thấp quá cho mối quan hệ
của cơ và ba con đấy. À, con nhận được món q nhỏ của cơ chưa? Cơ rất
mong là con sẽ thích nó.


Câu nói của bà ấy càng làm cho đóm lửa thắc mắc trong lịng tơi về bà
bùng cháy. Gương mặt tôi lúc này đang hiện rõ lên sự ngạc nhiên và tơi có
thể nhìn thấy vẻ mặt thích thú của bà ấy.



- Cơ đã mua chiếc đồng hồ đắt tiền đó phải khơng?


Bà ta khơng nói gì mà chỉ cười, nụ cười trên đơi mơi mọng đỏ thay cho
câu trả lời.


- Có một lần ở siêu thị, ba Nhật kể với cơ, có một thời gian, con luôn năn
nỉ mẹ con mua chiếc đồng hồ đó và câu trả lời của bà ấy trăm lần như một
đều là không. Con nên hiểu rằng một người phụ nữ nội trợ không làm ra
tiền chỉ biết trơng mong vào đồng lương ít ỏi của một người gia trưởng như
ba con thì làm sao có thể mang lại những thứ đồ xa xỉ đó cho con. Nhưng ta
thì khác “con trai” à!


Tơi cảm thấy hai gị má mình dần nóng lên, hàm tơi đang nghiến chặt,
bàn tay đã ướt từ lúc nào vì những giọt mồ hơi lạnh. Tơi hít thật sâu, cố hết
sức kiềm nén cơn tức giận đang dâng trào rồi nở một nụ cười không thể tươi
hơn nữa với bà ấy. Tôi chạy như một tia chớp lên phòng và đi xuống cùng
với chiếc hộp màu xanh nước biển .


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

người khác như ai đó. Con khơng biết cơ đến đây với mục đích gì nhưng bây
giờ, con phải đi học thêm và mời cô về cho.


Bà ta vội vàng đưa chiếc túi xách lên vai, sự căm phẫn ôm gọn đơi mắt
bà. Tơi nhìn thấy cái hộp đã bị méo mó bởi năm chiếc móng tay nhọn hoắc.
Bà ấy tạm biệt tôi bằng một cái lườm rồi quay lưng bước thật nhanh ra
cổng, đi cùng bà là cơn tức giận đang sơi sục.


Tơi ngước nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc đã hơn 11h khuya mà ba tôi
vẫn chưa về. Mâm cơm tôi phần cho ba cũng nguội lạnh từ bao giờ. Tôi vẫn
ngồi chờ đợi ba trên chiếc ghế sô pha từng giây, từng phút. Những cơn
buồn ngủ cứ rũ nhau đến, khiến cho những cơ bắp của tôi trở nên uể oải, tôi


cố gắng dướng hết cỡ hàng lơng mi cứ địi rũ xuống của mình. Chưa đầy
nửa tiếng đồng hồ sau thì lý trí tôi đã thua chiếc đồng hồ sinh học trong cơ
thể mình. Trong giấc mơ của tơi lúc bấy giờ lại hiện ra hình ảnh xót xa nửa
năm trước, vào ngày mẹ đã bỏ ba con tôi ra đi. Ba ôm tơi trước giường bệnh
của mẹ, lúc đó tơi thấy cái thứ nước vơ gia,ù khơng xuất khẩu được của mình
cứ thi nhau rơi ướt đẫm trên bờ vai ba. Nhưng ba tơi thì khác, ơng khơng hề
khóc, có phải chăng một người khi đã q đau đớn thì họ khơng còn cảm
giác đau nữa. “…Em mãi mãi là người phụ nữ cuối cùng của anh. Anh hứa
với em sẽ thay em yêu thương, chăm sóc cho con của chúng ta hơn những gì
anh nói.” Đó là lần cuối cùng mà ba được trị chuyện với mẹ tơi. Bao trùm
lên nét mặt đau khổ của ông là sự thương tiếc trong tuyệt vọng. Nhìn ánh
mắt vơ hồn, âu sầu của ơng tôi cảm nhận được vết thương trong trái tim ông
hẳn là rất sâu, sâu lắm…


Cả đêm hơm đó ba tơi đã không về nhà. Trưa hôm sau, khi tôi đang rửa
đống chén đĩa ở nhà bếp, ông chạy đến bên tơi nắm chặt lấy bàn tay ướt
sũng dính đầy bọt xà phịng của tơi rồi kéo tơi ngồi xuống ghế. Ông làm
cho tôi cảm thấy hơi bất ngờ nhưng tôi còn bất ngờ và sững sốt hơn gấp
ngàn lần khi ông nói:


- Tuần sau, ba và cô Tú sẽ đăng ký kết hôn. Tối nay, cô ấy sẽ dọn đến
nhà chúng ta. Cổ đã kể hết với ba, lần trước cơ ấy đến thăm con khi ba
khơng có nhà, con đã có thái độ vơ lễ với cơ phải khơng? Tuy vậy cơ ấy
vẫn rất q mến con vì thế ba không muốn con lặp lại sai lầm tương tự với
người mẹ kế của mình.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

đầy cương quyết. Tơi thật sự khơng thể tin những lời nói trên lại có thể thốt lên
từ miệng của người đàn ơng mà tôi và mẹ vô cùng tôn trọng yêu thương. Trong
tâm trí tơi giờ đây chỉ cịn lại sự hụt hẫng, thất vọng đến nghẹt thở khi biết
rằng người đã tạo ra tôi ngày hôm nay là một người không có ký ức. Nửa năm,


mới chỉ nửa năm trơi qua thôi khi nấm mồ của mẹ tôi chưa ấm mà lời hứa của
ba tôi đã rêu phong từ lúc nào. Tuần sau là sinh nhật mẹ nhưng món quà sinh
nhật mà ba tôi mang lại cho bà lại là sự bội ước. Tôi không muốn biết càng
không cần phải biết người người người phụ nữ tên Tú đó đã làm được những gì,
đã mang lại những gì cho ba tơi. Tôi chỉ cần biết trong ký ức của tôi hôm qua,
hơm nay và mãi mãi tơi chỉ có thể gọi một người là mẹ và tôi tin rằng sẽ không
một ai trên thế giới này yêu ba hơn tôi trừ phi tơi khơng cịn tồn tại.


- Ba hãy lấy người phụ nữ ấy đi và xem như chưa từng có con trên cõi đời
này. Bây giờ con sẽ dọn đến ở cùng ngoại và đúng ngày chủ nhật tuần sau con
sẽ đợi ba ở chỗ của mẹ. Con muốn ở trước mặt mẹ, ba sẽ trả lời con hay người
phụ nữ kia quan trọng đối với ba, nếu ngày đó ba khơng tới con sẽ lập tức trở
thành một đứa mồ côi.


Một tuần trôi qua, sáng sớm hơm đó, tơi đến nghĩa trang thăm mẹ. Có một
bó huệ trắng còn tươi nguyên ai đã đặt lên nấm mộ từ bao giờ và tôi hiểu rằng
không trả lời cũng là một cách trả lời....




</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×