Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Trong một bữa cơm chiều, con đã gây một chuyện buồn cho gia đình. Con hãy kể và tả lại sự việc đó – Ngữ Văn 6 nâng cao

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (83.72 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<i><b>Phần phụ lục</b></i>


MỘT SỐ BÀI TỰ LUẬN VỀ VĂN TỰ SỰ VÀ VĂN MIÊU TẢ


<b>B - CÁC BÀI VĂN MIÊU TẢ</b>


<i>Đề số25 : Trong một bữa cơm chiều, con đã gây một chuyện buồn cho gia đình. </i>
Con hãy kể và tả lại sự việc đó


<i><b>Bài làm - Bài 1 (Của học sinh nữ)</b></i>


Bữa cơm chiều cứ lặng lẽ qua một cách buồn tẻ. Mâm cơm đã khơng cịn
người ngồi ăn, mà thức ăn vẫn như cịn ngun. Chẳng một ai trong gia đình tơi
cảm thấy đói. Tơi lặng lẽ vào phịng mình và cảm thấy hối hận vì mình đã gây ra
một chuyện buồn cho gia đình. Câu chuyện xảy ra như sau :


Bữa cơm chiều là lúc cả gia đình tơi được sum họp sau một ngày làm việc
mệt nhọc. Bố tôi, mẹ tôi và tôi đều phấn khởi ngồi vào mâm vừa ăn uống, vừa trị
chuyện. Tơi khơng cảm thấy đói nên chỉ ăn qua qt, gọi là. Tơi buồn bã và phân
vân khơng biết có nên cho bố mẹ biết không ? Rồi tự nhiên, tôi đứng phắt dậy, đi
vào phòng lấy ra một quyển vở. Tôi cầm quyển vở nhẹ nhàng bước vào bếp. Tôi
cảm thấy lo sợ rồi đứng ngây lại, không muốn làm nữa. Nhưng, bố tôi đã kịp cất
tiếng hỏi :


- Con làm sao thế ?


Tôi bỗng run bần bật, chậm chạp bước lại cạnh bố mẹ tơi. Khó khăn lắm tơi
mới mở được quyển vở của mình ra và nói :


- Hơm nay, con... con...



Bố tơi liền cầm lấy quyển vở và mở ra xem. Bố tôi lặng cả người khi nhìn
thấy điểm 1 đỏ chói cùng dịng chữ của cơ giáo “khơng học bài”. Mẹ tơi cũng


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

buông rơi đũa, dựa vào ghế. Bố mẹ cảm thấy rất bất ngờ khi biết tin này. Tôi sợ
hãi, đứng co rúm cả người lại rồi lo lắng chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tơi tưởng tượng ra một trận địn mà bố sẽ dành cho tơi. Lúc đó, tơi sẽ khóc lóc và
van xin bố. Nhưng khơng, chẳng có trận địn nào mà cũng chẳng có cảnh van xin
nào cả. Bố tôi khẽ thở dài rồi vân vê cốc rượu mà ông đang uống dở. Mẹ tôi buồn
bã đứng lên khi chưa ăn gì. Bố tơi bỗng bật cười, nụ cười cay đắng nói : “Con với
chả cái”, rồi uống cốc rượu một cách nhanh chóng. Tôi chưa bao giờ thấy bố tôi
uống hết cốc rượu dễ dàng như lúc này. Tôi lại càng cảm thấy thêm sợ hãi. Rồi bất
chợt, bố tôi lại nói :


- Xin ý kiến hả con, viết gì được bây giờ ? Con có thể cho bố biết khơng ?
Tôi như chết lặng cả người khi nghe bố hỏi. Hôm qua, do mải chơi, bố tôi đã
nhắc tôi học bài mà tôi không chịu nghe. Tôi biết, lúc này cả bố lẫn mẹ tôi đều rất
buồn. Nỗi buồn đó thể hiện trên khn mặt của bố, mẹ tơi. Bố mẹ tơi phải làm việc
vất vả để có tiền cho tơi ăn học mà tơi lại khơng chịu khó, siêng năng cố gắng học
tập, lại còn chơi bời lười nhác. Chao ôi, tôi hối hận quá, giá mà quay ngược thời
gian lại được tôi sẽ cố gắng chăm chỉ hơn. Nhưng mà cứ “giá như” thì có mà đến
mai. Tơi liền bước vội vã vào phịng suy ngẫm về việc xảy ra. Chú gấu con mà bố
mẹ tặng tôi nhân dịp sinh nhật vẫn cứ mỉm cười như giễu cợt nhưng lại như


khuyên bảo tơi cố gắng chăm học hơn. Ngồi kia, mẹ tơi dọn mâm : buồn bã, chán
chường. Bố tôi đã ngồi đọc báo nhưng vẫn đượm trên khuôn mặt bao nỗi thất
vọng, đắng cay và vất vả mà người đã trải qua suốt cả nửa đời, rồi chính tơi bây
giờ lại là người làm thêm một nếp nhăn trên khn mặt, một sợi tóc bạc trên mái
đầu của người cha u dấu.


Tơi thầm hứa với mình sẽ cố gắng, chuyên tâm học hành hơn nữa để trở


thành một người con ngoan, một người trò giỏi, xứng đáng với sự mong mỏi của
bố mẹ tôi. Bố mẹ tơi chỉ mong tơi có kiến thức để bước vào đời một cách vững tin
hơn mà thôi, chỉ một điều bé nhỏ vậy mà khơng biết tơi có thực hiện được khơng ?
Tơi liếc nhìn sang phịng khách nơi bố mẹ tôi đang ngồi để như tiếp thêm sức
mạnh cho chính mình, để tự tin hơn khi bước trên con đường mà bố mẹ tôi và tôi
đã chọn.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Cũng như bao buổi chiều khác, khi hồng hơn bng xuống, cả gia đình em
lại quây quần bên bàn ăn. Nhưng hôm nay, em ngồi vào bàn ăn với một tâm trạng
lo lắng.


Nhìn những món ăn mọi ngày em thường ưa thích như : khoai tây rán, gà
rang chua ngọt, thịt bò nướng, canh hoa bí... bốc khói nghi ngút. Mọi người đang
ăn uống rất vui vẻ. Riêng em miệng mời bố, mẹ và chị ăn cơm nhưng trong lòng
em lại nghĩ tới một chuyện khác. Dường như mẹ em đã để ý, thấy em không hào
hứng ăn mẹ hỏi : “Sao hôm nay mẹ thấy con không vui phải không ?”. Em ngập
ngừng trả lời : “Chiều nay, trong giờ học Toán con đã gây gổ đánh nhau với bạn
Việt nên bị cô bắt viết bản kiểm đỉểm và xin chữ kí của bố mẹ”. Khi em nói xong,
em nhận thấy trên khn mặt mẹ thống nét buồn, cịn bố em vốn tính cứng rắn
nên đã nhìn em với một con mắt nghiêm khắc và hỏi em : “Tại sao con lại làm như
vậy ?”. Em chưa biết trả lời bố mẹ ra sao vì trong đầu em lúc này rối tung lên, em
cịn lo sợ bị bố mẹ đánh. Nhưng khơng, lúc đó bố bỏ bát cơm xuống đứng lên ra
ngồi phịng khách. Khơng khí gia đình bỗng trở nên nặng nề. Hơn ai hết, em hiểu
là mẹ em đang rất buồn. Mẹ vẫn bảo em rằng : “Thôi con cứ cố gắng ăn đi, chuyện
gì tí nữa kể cho bố nghe”. Em cầm bát cơm nhưng không thể nào nuốt được, nước
mắt cứ trào ra. Em ùa chạy về phịng mình và cứ thế khóc nức nở. Có thể nói, chưa
bao giờ em lại khóc nhiều đến như thế. Em khóc phần vì lo sợ bị cơ hạ hạnh kiểm,
phần vì chính em đã làm mất đi sự vui vẻ và đầm ấm của bữa cơm gia đình. Một
lát sau em văng vẳng nghe thấy từ dưới nhà vọng lên tiếng của mẹ em : “Đang ăn,
bỗng dưng nó làm mất ngon, thật chẳng ra làm sao cả, thơi bỏ hết khơng có ăn


uống gì nữa cả”. Bố em bảo chị gái lên gọi em xuống nhà. Cả nhà ngồi trong
phòng khách, bố mẹ em yêu cầu em kể lại hết đầu đuôi câu chuyện ở trường. Rồi
bố mẹ dặn em từ sau làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho chín chắn để tránh xảy ra
hậu quả đáng tiếc.


</div>

<!--links-->

×