Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
127
CHƯƠNG THỨ MƯỜI HAI
ĐỘC BÁ VÕ LÂM
Mím môi đúng lặng một lúc, thiếu niên vụt huy động ngọn roi, quất túi bụi vào
đám đông đứng hai bên đấy.
Trong thoáng mắt đã có hơn mười người vập đầu, sặc mũi, máu me ròng ròng,
kinh hãi kêu la, rần rần chạy nhào ra cửa thoát thân.
Thiếu niên vừa huy động ngọn roi vừa lớn tiếng quát:
-Cút, cút đi tất cả, không một tên nào được ở lại đây !
Sảnh đường vụt loạn lên như vỡ chợ, một số thiếu nữ quá sợ té giụi trên đất, run
rẩy bò lên ra ngoài.
Lãnh Thu Hồn quắc mắt giận dữ:
-Những người này đâu có làm gí đến các hạ, tại sao các hạ giận cá chém thớt …
Nhưng lời hắn chưa dứt, trên mặt đã in lên một vết roi tươm tướm máu …
Thiếu niên áo xanh hất hàm như ra lònh:
-Luôn cả ngươi cũng cút nốt cho ta !
Từng giọt máu chảy dài xuống mặt, Lãnh Thu Hồn cũng chẳng cần lau đi, ánh
mắt thâm trầm xoáy thẳng vào mặt thiếu niên gằn gằn nhếch mép:
-Nếu như các hạ không muốn nhận thua trước mặt kẻ khác, ta bằng lòng rời khỏi
nơi đây ngay, nhưng …
Vút ! …
Trên mặt Lãnh Thu Hồn lại in thêm một vết ro rướm máu, nhưng hắn vẫn cứ
chậm rãi tiếp lời:
-Nhưng các hạ ghi nhớ cho ba ngọn roi này họ Lãnh sẽ có ngày trả lại gấp đôi !
Bốp !
Đường roi trên tay thiếu niên lại vung lên, chiếu thẳng vào mặt Lãnh Thu Hồn
gây thành một tiếng vang ngắn gọn. Giọng của thiếu niên cũng không kém gãy
gọn lạnh lùng:
-Bốn roi !
Lãnh Thu Hồn nghiến chặt răng phóng nhanh ra cửa.
Bây giờ thì trong sảnh đường mọi người đã chạy hết, thiếu niên hình như cơn
giận vẫn chưa hạ, lại vung roi đập tanh tành những bức tự họa treo bốn phía tường.
Tiểu Phi khoanh tay đứng yên bên cạnh bàn, mỉm cười nhìn gã bằng đôi mắt
nhiều thích thú:
-Hiện giờ mọi ngươi đã chạy sạch, các hạ bằng lòng nhận thua rồi chứ ?
Ngọn roi trên tay thiếu niên từ từ buông xuôi xuống, Tiểu Phi không thấy được
sắc mặt gã biến đổi như thế nào, chỉ thấy đôi vai gã nhô lên hụp xuống, rồi dần
dần bình lặng, cuối cùng gã trầm trầm cất tiếng:
Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
128
-Ngươi muốn hỏi gì ? Hỏi đi !
Nhíu mày trầm ngâm một thoáng, Tiểu Phi hỏi:
-Phong thư mà lònh tôn nhận được trước khi vào quan ải chẳng hiểu các hạ có
đọc qua chưa ? Bên trong nói những gì ?
Thiếu niên vụt xoay nhanh lại, tia mắt sâu trầm sắc bén nhìn chòng chọc lấy
Tiểu Phi:
-Tại sao các hạ biết cha tôi là ai ? Tại sao biết tin người nhập quan lại còn biết
trước khi đi, người có nhận được một phong thư ?
Tiểu Phi cười nhắc nhở:
-Các hạ nên nhớ một điều là: Bây giờ là lúc tôi đang hỏi các hạ ?
Thiếu niên lạnh lùng:
-Các hạ đã hỏi xong, bây giờ đến phiên tôi hỏi lại !
Tiểu Phi nhướng mắt :
-Nhưng câu hỏi của tôi, các hạ chưa hề trả lời, đâu thể hỏi trở lại tôi !
Thiếu niên đáp rõ từng tiếng một:
-Tôi chỉ chấp thuận để tôn giá hỏi tôi vài câu, chứ không có hứa là phải trả lời !
Tiểu Phi cứng họng và bật cười:
-Tôi vẫn hằng mong muốn tìm ai là vô lý nhất trên đời, bây giờ thì đã gặp được !
Thiếu niên như không buồn để ý đến :
-Các hạ đã hỏi gì muốn hỏi rồi, viên ngọc bích đó cứ cầm lấy, gã họ Lãnh cũng
đã được các hạ tha cho đi, kể như tiền thua bạc tôi đã chung đủ. Bây giờ, đến phần
các hạ trả lời câu hỏi của tôi !
Gã nói nhanh một hơi, hình như câu nói đã sắp đặt từ trước, câu trước dính vào
câu sau, y như không lộ một kẽ hở để đối phương có thể xen vào.
Tiểu Phi quả không ngờ cái gã thiếu niên bề ngoài lạnh lùng cao ngạo, bên
trong linh lợi và quỷ quyệt dường ấy.
Chàng bất giác nhếch môi cười khổ:
-Nếu như tôi không trả lời !
Thiếu niên buông thật gọn:
-Chết !
Âm thanh thật gọn, thật sắc y như một đường đao điêu luyện gọt ngang cổ một
tên tử tù !
Nhưng Tiểu Phi vẫn cứ mỉm cười:
-Nếu như tôi không chòu chết ?
Một câu hỏi thật là khéo léo. Quả chưa bao giờ thiếu niên gặp qua một người
nào có thái độ như thế đối với mình.
Từ đôi mắt lạnh băng băng vụt như ngời lên ánh lửa, gã nghiến răng rít lên:
-Ngươi không chết, ta chết !
Tiếng chết vừa thoát ra khỏi miệng, ngọn roi dài đã xé gió vút ra …
Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
129
Đầu roi dòu quặc, bổng như biến thành vô số vòng tròn, mỗi vòng tròn đen
nhánh đều y như muốn tròng vào cổ của Tiểu Phi…
Nhưng trên thật sự diễn tiến, tất nhiên không một vòng nào tròng trúng …
Vì Tiểu Phi đã như cơn gió thoảng lòn ra phía sau lưng đối phương, cười hỏi:
-Nếu như ta không bằng lòng để các hạ chết ?
Thiếu niên áo đen bàn tay trái vụt hất lên…
Chiếc áo choàng đen y như một vầng mây ám phủ chụp xuống đỉnh đầu Tiểu
Phi và trong vầng mây ám đó kẹp theo bảy điểm sáng nhấp nhánh như vần sao…
Chiêu “Vân đề phi tinh” là tuyệt kỹ độc đáo mà Đại mạc thần long năm xưa
tung hoành trong thiên hạ, đã dùng nó hạ sát vô số cao thủ anh hùng.
Quả đúng như tên “Vân đề phi tinh” của nó, khi chiếc áo choàng đen được dồn
theo kình lực như đám mây từ bên trên chụp xuống, bảy điểm ám khí nương theo
áp lực, âm thầm dưới vầng mây bay ra, bất luận là ai cũng không làm sao nhìn
thấy. đợi khi nghe được tiếng xé gió, hết còn tránh kòp !
Tiểu Phi không ngờ gã luyện được môn công phu độc đòa nọ, trước mắt vừa cảm
thấy tối om, tiếng ám khí bén nhọn xé gió đã vi veo lao đến lồng ngực.
Muốn tránh đã không còn làm sao tránh kòp nữa, Tiểu Phi chỉ còn cách rụt lồng
ngực ra phía sau, thân ảnh như đường tên bật ngược lộn nhanh ra hướng sau.
Thế đi của bảy điểm ám khí như điện chớp, Tiểu Phi trong cái thế tháo lui lại
còn nhanh hơn ám khí một bực.
Lộn người lui đến chân tường, tốc độ của ám khí cũng dần dần yếu bớt…
Tiểu Phi đột nhiên khoát nhẹ bàn tay chụp lấy bảy điểm ám khí y như là chụp
muỗi.
Thiếu niên áo đen rúng động kêu lên:
-Thân pháp thật tuyệt, phép “Phân Quan Tróc Ảnh” thật tuyệt !
Lồng trong tiếng kêu, ngọn roi đã chớp lên đúng bảy lượt.
Thông thường phép roi hoặc như bão táp hoặc tựa mưa sa, nhưng đường roi của
thiếu niên rất là đặc biệt, trùng trùng lớp lớp tựa mây đen cuồn cuộn, như mưa mà
chưa mưa, như giông mà chưa giông !
Thế roi của người khác hoặc quét ngang hoặc lia thẳng, nhưng đường roi của
thiếu niên lại cuôn tròn cuộn tời vòng lớn chụp lấy vòng nhỏ và trong vòng nhỏ lại
có những vòng nhỏ hơn … rồi nhỏ hơn.
Cứ thế, những vòng tròn to to nhỏ nhỏ như muôn ngàn như bất tận đó, mường
tượng sắp chụp vào đầu vào cổ, hoặc vào chân tay kẻ đòch.
Chỉ nhìn vào những vòng tròn đó thôi, một đối thủ tầm thường cũng đủ hoa mắt
điên đầu rồi.
Cho đến Tiểu Phi từng bao lần sao sinh ra tử, cũng chưa hề gặp một tiên pháp
như thế. Và chàng thưa hiểu là chỉ cần bò một vòng tròn trong số tròng phải, thì
đừng hòng vùng vẫy.
Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
130
Và trong cái biển vòng tròn mênh mông đổ tới, khó mà đoán được cái nào là hư
cái nào là thực.
Hư hư thực thực, ngàn muôn vòng tròn tiếp nối nhau như những đường sét dây
chuyền dồn tới, muốn tránh cũng khó mà muốn phá cũng khó thể phá.
Tiểu Phi vừa tránh, một mặt vắt óc nghó ngợi tìm cách …
Chợt thấy trên quầy đánh bạc có mấy ống tre, bên trong đựng những thẻ trúc,
chờ cho ngọn roi đuổi tới, chàng lẹ làng ném ra một chiếc thẻ tre vào giữa vòng
khoanh tròn của ngọn roi.
Rắc !
Đầu roi thoáng chậm lại một giây, chiếc thẻ tre lập tức gãy thành hai khúc.
Tất nhiên, đầu roi sau khi siết gẫy chiếc thẻ tre, cái vòng khoanh tự biến mất,
nhưng thiếu niên cườm tay lại rung lên, lại vô số khoanh tròn đuổi tới …
Từng vòng khoanh roi tiếp nối cuộn tròn, những chiếc thẻ tre trên tay Tiểu Phi
cũng từng cây, từng câybay ra tới tấp, lại đúng vào giữa vòng khoanh, không sai
lệch một cây nào.
Tiếp lốp bốp liên tiếp nổ lên ròn rã như liên châu pháo, từng vòng tròn tiêu mất
và từng thẻ trúc gãy 9dôi.
Tiếng nổ đã vui tai mà cảnh tượng cũng cực kỳ đẹp mắt. Phép roi của thiếu niên
cố nhiên độc bá võ lâm, mà cách phá của Tiểu Phi cũng tuyệt diệu thiên hạ !
Nên hiểu rằng, ngọn roi sau khi cuốn thành vòng tròn, là sức mạnh đang dồn ứ
kia không phát ra cũng chẳng được.
Do đó, khi chiếc thẻ trúc được ném vào, vòng roi nhất đònh phải siết gãy. Và thẻ
trúc sau khi bò siết gãy, lực đạo ngọn roi tiêu tan, vòng tròn tự nhiên biến mất !
Cái ly tuy thật đơn giản, nhưng giữa lúc lâm đòch giao thủ, trận đấu đang đến hồi
khốc liệt ngửa ngang, nghó ra được cái lý ấy không phải là chuyện dễ.
Tiểu Phi là tay võ học kỳ tài, võ công học qua là biết ngay và biết rất tinh tường,
mà trí cơ ứng biến lúc lâm đòch càng siêu vượt mọi người.
Từ miền sa mạc hoang vu, chàng đã luyện được một môn kiếm pháp quán tuyệt
thiên hạ, nhưng sau cái chết của Lâm Tiên Nhi, chính tay chàng đã thọc sâu mũi
kiếm vô đòch của mình vào yết hầu nàng, Tiểu Phi đã bẻ kiếm từ đấy, quyết không
khi nào dùng đến kiếm nữa !
Sau đó, hơn mười năm trời, cùng Lý Tầm Hoan sống bên nhau, bôn tẩu khắp
giang hồ, Lý Tầm Hoan đã mang tất cả tuyệt kỹ của mình truyền lại cho người bạn
tâm giao, đồng thời tạo cho chàng một cái thú sống phong lưu để vội quên ký ức
cũ, cũng như Lý Tầm Hoan đã cố tìm quên … và đã chết !
Bây giờ thì, cái nếp sống phong lưu lãng mạn chàng đã nhiễm, kinh nghiệm về
đàn bà cũng đã phong phú lắm rồi, mà trên phương diện võ công cũng khó ai sánh
kòp.
Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
131
Thêm vào đó, bình tỉnh, nhẫn nại và gan lỳ, ba đức tính ấy, đã giúp chàng vượt
qua bao nhiêu hiểm nguy, trận chiến. Bởi thế,có lắm kẻ võ công, chàng không thể
phá, nhưng đến lúc động thủ thật sự, chỉ trong tích tắc nào đó, chàng liền nghó ra
cách đối phó hữu hiệu.
Cũng chính vì thế lắm kẻ võ công cao hơn chàng, khi cùng chàng giao đấu, lại bò
chàng đánh bại một cách dễ dàng, bại một cách kỳ lạ mà chính kẻ bại không làm
sao hiểu nổi.
Và càng không hiểu nổi, họ lại càng phục hắn, đó cũng là nhược chung của tâm
lý con người !
Đường roi “Phi Hoàn Thao Nguyệt, Hành Vân Bố Vũ” của thiếu niên đã ngang
dọc khắp vùng sa mạc chưa gặp qua đòch thủ xứng tay, không ngờ hôm nay chạm
phải một lối phá giải cổ quái như thế này !
Càng kéo dài cuộc đấu, lòng gã càng thêm tức tối bồn chồn, thế roi do đó càng
nhanh, vòng tròn càng nhặt.
Và tất nhiên vòng roi càng nhiều thì thẻ trúc phải ném ra thêm gấp cho kòp ứng
phó … ống tra “trạng nguyên hồng” trên tay Tiểu Phi cũng đã vơi liền.
Thiếu niên áo đen lòng thầm mừng rỡ:
“Thử xem trên tay mi chẳng còn, mi còn chống trả được chăng ?”
Cái ý nghó vừa hiện lên, thì thẻ trúc cuối cùng trên tay Tiểu Phi cũng vừa bay ra
khỏi tầm tay…
Thiếu niên chưa kòp tìm ra phương thức nào để hạ liền đối phương, Tiểu Phi đã
lợi dụng ngay cái thời gian thoáng mắt của vòng roi siết gãy thẻ trúc, vòng roi có
phần chậm lại đó…
Bằng một chiêu “Phản Quang Tróc Ảnh” Tiểu Phi đã hốt nhanh những thẻ trúc
gãy đôi trở vào lòng bàn tay, số lượng của thẻ trúc bây giờ trên tay chàng đã biến
thành gấp đôi.
Thiếu niên vừa tức lại giận, đường roi càng vun vút biến ảo, những vòng tròn
cũng chập chờn nhô nhấp khắp nơi hoặc tả hoặc hữu hoặc trước hoặc sau, có lắm
lúc như xoắn quanh khắp người Tiểu Phi, hư hư thực thực khó nổi ước lường.
Mặc cho những đường roi với những vòng xoăn nối đuôi, dù bất cứ từ một giác
độ cổ quái nào xô đến, Tiểu Phi chỉ cần chớp tay chiếc thẻ trúc lao đúng vào trung
tâm điểm của vòng xoắn y như là một trò xiếc điêu luyện.
Thiếu niên là tay bản tánh khá can cường, thủ pháp đối phương càng cao minh
gã càng quyết liều tới cùng và nhất đònh không thèm đổi một phép roi nào khác.
Cuối cùng Tiểu Phi không dằn được cười phá lên:
-Các hạ thắt vòng như thế chưa đủ sao ?
Thiếu niên nghiến chặt răng đáp:
-Không bao giờ đủ cả !
Tiểu Phi lại sặc cười: