Tải bản đầy đủ (.pdf) (11 trang)

Tài liệu Long hổ phong vân - tập 13 pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (63.63 KB, 11 trang )

Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
139
CHƯƠNG THỨ MƯỜI BA
BẠCH NGỌC MA CÁI

Thiếu niên áo đen khi nãy, bỗng từ bên ngoài như một trận gió lao nhanh vào.
Sau khi phong thư bò huỷ, Tiểu Phi nghó chỉ còn cách đi tìm hỏi lại thiếu niên,
không ngờ gã tự ý quay lại, chàng mừng rỡ kêu lên:
-Các hạ trở lại thật đúng lúc, tại hạ đang có điều muốn thỉnh giáo !
Ngờ đâu, thiếu niên hình như không hề nghe thấy, sắc mặt lộ đầy hãi hùng, dao
dác nhìn quanh bốn phía, rồi đột nhiên phóng mình nép kín sau bức rèm song.
Tòa Khoái Ý đường được trang trí hết sức hoa lệ mà cũng thật là đạc biệt, trước
mỗi khung cửa sổ được treo từng bức rèm rất dài, hình như để cho những con bạc
về khuya được thêm phần kín đáo, ánh đèn không lộ ra ngoài.
Thời gian lúc bấy giờ còn rất sớm, rèm cửa được vén sang một phía chứ chưa rủ
xuống, thiếu niên nhờ thân hình ốm nhỏ, nên khi lẩn mình vào trong đó xong, khó
ai có thể nhìn thấy !
Tiểu Phi và Nhất Điểm Hồng không khỏi đưa mắt nhìn nhau thắc mắc.
Tại sao thiếu niên đi rồi trở lại, trở lại bằng một dáng sắc hết sức kinh hoàng ?
Bàn tính cao ngạo của gã như thế, thì có chuyện gì, kẻ nào có thể làm cho chàng
phải sợ hãi dường ấy ?
Một giọng lanh lảnh từ xa chợt vọng lại, thanh âm cao vút bén nhọn, ngắn ngũn,
như từng hạt sỏi nối tiếp nơi xa, trong thoáng mắt những thanh âm đó đã vây chặt
quanh bốn phía tòa Khoái ý đường.
Tiếp theo đó, mùi tanh thoảng theo hơi gió đưa vào, hơn hai mươi con rắn lớn
nhỏ đủ cỡ, da lấm tấm sặc sỡ năm màu, một loại rắn hiếm có và cực độc, từ ngoài
cửa lúc nhúc bò vào.
Tiểu Phi đôi mày rậm nhíu chặt, dậm chân phóng lên mặt bàn đánh bạc, xếp


bằng ngồi yên.
Nhất Điểm Hồng mím môi cau mặt, thót tuốt lên trính nhà rút thanh kiếm gãy
lúc nãy, vung tay phóng xuống.
Một con rắn to nhất trong số, hình như là con đầu đàn, lập tức bò ghim cứng trên
mặt đất.
Tuy một khúc mình bò ghim chặt, nhưng con rắn sức mạnh cực cùng, chiếc lưỡi
đỏ chót thè ra thụt vào không ngớt, khúc thân còn lại phía sau như một chiếc roi
khổng lồ đập chan chát lên mặt đất từng khối gạch rắn chắc bò đập vỡ tung.
Nhưng thủ kình của Nhất Điểm Hồng ném ra đâu phải vừa, nữa chuôi kiếm
ghim vào thân rắn và lút sâu dưới mặt đất chỉ còn lại khúc đuôi màu đen buộc nơi
chuôi kiếm mặc dù con rắn vặn vẹo thân mình cách nào, cũng không làm bứng nổi
thanh kiếm lên.
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
140
Những con rắn còn lại lập tức trườn nhanh tới, đua nhau gậm nhấm thân hình
đồng bạn không may của mình.
Trong nhoáng mắt, con rắn chỉ còn lại bộ xương và lớp da lấm tấm hoa bên
ngoài bao nhiêu máu thòt chui vào bụng bầy rắn đói.
Nhất Điểm Hồng vừa kinh sợ vừa gớm nhờm, treo lủng lẳng người trên xà nhà,
cau mặt:
-Đám rắn này thật đáng gờm, chẳng biết là của ai ?
Tiểu Phi khẽ thở dài:
-Hồng huynh đã gây họa rồi !
Lời chàng vừa dứt, từ bên ngoài cửa có ba người xồng xộc bước vào.
người đi đầu, thân hình khôi vó, chiếc áo trên người vá đùm vá đụp chẳng biết
bao nhiêu là miếng, nhưng sạch sẽ chẳng ai bằng.
tuy trang phục theo lối ăn mày, nhưng đôi mắt ngời ngời uy vũ. Vẻ mặt hung ác,

khí thế nghinh ngang, xem như chẳng có ai trên đời.
Hai kẻ đi sau cũng áo quần vá đùm vá khiếu, diện mạo như ác sát ôn thần, sau
lưng bảy tám chiếc túi vải, chứng tỏ đòa vò khá cao trong Cái Bang.
Tuy là một bang hội ăn mày, nhưng quy luật của Cái Bang rất nghiêm chặt, ton
ty cấp bực phân chia rất rõ ràng.
Nhưng lạ làm sao tên đệ tử Cái bang vạm vỡ đi trước sau lưng không một túi vải,
nếu so về đòa vò, thì chỉ là một tên đồ đệ trù bò, chưa được gia nhập chánh thức vào
Cái bang.
Song le, hai tên đệ tử bảy tám túi đi ở phía sau, qua thái độ thì hình như rất kính
nể, sợ hãi tên đệ tử vạm vỡ chẳng túi nào, thật là một chuyện mà dù cho ai thấy
cũng không khỏi lạ lùng.
Càng lạ hơn nửa là cái tên ăn mày hung bạo đi trước kia, lý ra trong nếp sống
hành khất dạn dày gió bụi, tất phải da dẻ đen đủi, sần sùi mới phải.
Nhưng, trái lại, màu da của gã thật trắng thật mòn, mòn như ngọc, so ra còn tươi
hơn, còn mòn hơn cả làn da các thiếu nữ trong lầu son.
Tiểu Phi nhẹ buông tiếng thở dài:
-Phiền phức đến nơi rồi đó !
Lão ăn mày hung ác quét nhanh đôi mắt ba góc ngời ngời hung quang khắp bốn
phía sảnh đường một lượt …
Và ánh mắt vụt dừng lại trên người Tiểu Phi, lão hầm hầm cất tiếng:
-Ngươi dám giết chết linh xà của bổn bang, còn chưa cúi đầu chòu tội nữa à ?
Nhất Điểm Hồng vừa đònh lên tiếng, nhưng Tiểu Phi đã cướp lời:
-Bổn bang ? Bổn bang mà các hạ vừa thốt đó, chẳng hay là bang hội nào ?
Lão ăn mày hung ác trừng trừng đôi mắt:
-Hừm ! Mi đui rồi chăng ?cho đến môn hạ Cái bang mà cũng chẳng nhìn ra à ?
Tiểu Phi đáp thật ung dung:
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT

141
-Đệ tử của Cái bang, tất nhi6n là tại hạ phải nhìn ra, chỉ vì các hạ hơn mười năm
trước đã bò trục xuất Cái bang, bây giờ tại sao lại dám xưng là Cái bang đệ tử ?
Lão ăn mày hung ác liền đổi sắc, ngửa cổ cười to:
-Không ngờ cái tên bé con này lại hiểu rõ lai lòch của ông dữ hé ?
Tiểu Phi vẫn chậm rãi nói tiếp:
-Nếu tại hạ không biết thì còn ai biết đây ? Các hạ vốn họ Bạch, chỉ vì hành
động hung ác, lại thêm trời sanh da thòt trắng trẻo, cho nên giang hồ mới gọi các hạ
là Bạch Ngọc Ma Cái. Các hạ lại hiu hiu tự đại, bỏ đi tiếng Cái cuối cùng, tự xưng
mình là Bạch Ngọc Ma !
Bạch Ngọc Ma rít lên:
-Giỏi lắm ! Còn gì nữa kể nốt đi !
Tiểu Phi cười nhẹ:
-Mười năm về trước, thú tính các hạ nổi lên, nơi Hổ khấu tại Từ châu, các hạ
liên tiếp cưỡng hiếp một đêm mười bảy cô gái nhà lành. Nhậm bang chủ nổi giận,
quyết đưa các hạ rra tổng đàn theo môn quy xử trảm, nhưng các hạ sớm biết trước
thời cơ, trốn đi biền biệt, Nhậm bang chủ không sao tìm ra, chỉ còn cách tuyên bố
trục xuất các hạ ra khỏi bang …
Bạch Ngọc Ma cười đanh ác:
-Đúng, đúng lắm ! Nhưng hiện giờ lão họ Nhậm đã chết, tân nhiệm Bang chủ
không ngoan cố vô trí như lão ta, thấy rõ rằng nếu muốn chấn hưng lại uy danh của
bổn bang, cần phải có đôi tay kỳ diệu của ông ra giúp sức, tuy ông chẳng thích
lãnh chi cái lớp ăn mày, nhưng vò nể ở hão ý tân bang hcủ, đành miễn cưỡng trở về
đó thôi !
Bò đối phương phơi bày cả hành vi bỉ ổi của mình, Bạch Ngọc Ma không một
chút gì khó chòu hổ thẹn, trái lại còn dương dương đắc ý khác thường, quả là một
gã hoàn toàn mất hẳn thiên lương, không còn biết chi là só nhục trên đời.
Tiểu Phi thở dài sườn sượt:
-Nam Cung Linh tuy tánh tình khoan đại, nhưng việc làm này đã thiếu phần suy
xét !

Bạch Ngọc Ma chưa kòp đáp lời, tên Cái bang bảy túi đứng ở phía sau đã lớn
tiếng đáp:
-Kế sách của Bang chủ bổn bang không một ai trên đời dám xía miệng phê
bình!
Tiểu Phi nhướng mắt:
-Người khác thì quả thật không dám, nhưng có thể là tại hạ lại dám !
Tên đệ tử bảy túi cười gằn:
-Mi là cái giống chi mà nói nghe lớn lối như thế ?
Tiểu Phi lại hùi hụi thở dài:
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
142
-Tại sao ở đâu cũng đều gọi ta là cái giống chi ? Ta rõ ràng là người nào phải
giống chi đâu ? Cũng tai, mắt, mũi y như các vò. Mà không chừng có phần dễ nhìn
hơn là đằng khác. Chả lẽ cho đến điểm đó, các vò cũng không phân biệt được ?
Bạch Ngọc Ma cười rờn rợn:
-Thế thì, lão cần thỉnh giáo các hạ là hạng người nào dám trước mặt lão nói
năng như thế, hay là hết muốn sống rồi ?
Tiểu Phi nhếch mép:
-Tại sao lại hết muốn sống chứ ? Tại hạ còn cảm thấy sống thích thú lắm kia mà.
Rượu ở trên thế chỉ đủ cho tại hạ uống cả một đời, huống hồ có được người bạn như
Nam Cung Linh rót rượu cho mình !
Gã đệ tử bảy túi hơi biến sắc:
-Ngươi có quen với Nam Cung bang chủ chúng ta ?
Tiểu Phi cười nửa miệng:
-Tuy ta muốn nói là không có quen với hắn, nhưng khổ nổi là con người ta
không nói dối được !
Bạch Ngọc Ma xoáy đôi mắt ba góc nhìn thẳng vào mặt chàng, hình như để ước

xem chàng nói dối hay là thật ?
Gã đệ tử tám túi nãy giở im lìm vụt lên tiếng:
-Không chừng đó là kế hoãn binh của y, để cho tên khốn kia dễ dàng tẩu thoát ?
Bạch Ngọc Ma cười như ma hú :
-Tên khốn đó không chạy đi đâu được, vì nơi đây ta đã sẵn mai phục một thứ
giết người …
Và nhìn thẳng vào Tiểu Phi lão hất hàm nói tiếp:
-Và chính cả ngươi cũng vậy, trong nhà này đừng hòng một ai sống sót bước ra !
Tiểu Phi mỉm cười:
-Giá mà Nam Cung Linh nghe được câu nói của các hạ đối với ta như thế, nhất
đònh là y sẽ nổi giận lên !
Bạch Ngọc Ma bật cười lanh lảnh:
-Đã vậy thì, lão phu sẽ làm cho y giận luôn.
Dứt lời, lão vụt chú môi huýt sáo mấy tiếng, bầy rắn độc hơn hai mươi con đang
ngóc đầu phùn mang thở khì khòt kia, lập tức như những đường tên bắn thẳng đến
chổ Tiểu Phi …
Tiểu Phi vẫn ngồi yên bất động, gật gù cười :
-Tuy ta chẳng ưa giết người, nhưnf đối với việc giết rắn độc, thì … xưa nay không
hề từ chối !
Lồng trong tiếng cười của chàng, bầy rắn đã ào ào tủa tới, Nhất Điểm Hồng ngồi
vắt vẻo trên xà nhà vốn đònh chờ xem chàng ra tay, cũng không khỏi phập phồng
lo ngại …
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
143
Mãi đến lúc ấy, Tiểu Phi mới chòu ra tay,. Và bàn tay chàng vừa chớp lên, y như
một tay phù thuỷ nuôi rắn lành nghề, chộp thật ngay ngắn nơi dưới mang của con
rắn vật mạnh xuống đất. Con vật hết thở nằm im ngay !

Mặc cho bầy rắn từ bốn phía bủa tới, bàn tay Tiểu Phi cứ thoăn thoắt như thoi
chuyền, chộp phải vật trái, chộp trái vật phải, bàn tay chớp lênlà y như rằng bốp
đúng ngay mang, tay buông ra là con vật hết còn cục cựa !
Trong thoáng mắt, hai mươi con rắn cực độc to to nhỏ nhỏ nằm lênh láng trên
nền gạch, hoặc vỡ đầu, hoặc lọi xương, không một con nào sống sót.
Quét mắt nhìn sơ xác bầy rắn, Tiểu Phi thở dài lẩm bẩm:
-Mùa thu đến, đúng là lúc cần phải bổ dương cho cơ thể, đáng tiếc là không có
Tống Điềm Nhi ở đây, bằng không thật là vừa đúng lúc nhờ nàng nấu cho một bữa
rắn ba món vừa tươi lại vừa mập !
Gân xanh đã nổi vòng đầy trán, đôi mắt Bạch Ngọc Ma cơ hồ túa ra lửa được.
Bầy rắn độc kia, mỗi một con la ø một công trình của lão lặn lội khắp rừng sâu
hang thẳm bắt về, đặc chế thêm bao nhiêu độc vật cho ăn, rồi qua bao nhiêu giai
đoạn thời gian khó nhọc huấn luyện mới thành.
Lão vốn ý đònh cậy vào bầy độc vật đó để tung hoành trong giang hồ, không ngờ
chỉ trong cái nhấc tay của đối phương là bò giết sạch, không còn một mống, đã thế
đối phương lại còn đòi đem nấu ba món rắn để ăn !
Đứng chết sững một lúc, gân cốt châu thân Bạch Ngọc Ma vụt kêu lên răng rắc,
chân lão chầm chậm tiến về phía Tiểu Phi, hai hàm răng ken két nghiến vào nhau.
Tiểu Phi vờ trố mắt:
-Ồ, lạ không ! Hình như trong bụng các hạ có ai đổ súc sắc kêu lên lộp bộp đấy,
nhưng trên mặt các hạ lộ đầy khí xui, e rằng đổ ra thành mặt “mèo” một, hai ba
đấy !
Tuy vẫn nói cười, nhưng Tiểu Phi ngầm hiểu công lực của Bạch Ngọc Ma chẳng
phải tầm thường, sự chuyển động gân cốt trong người của lão vừa rồi là một môn
công phu đặc biệt đang được tích thể và sẵn sàng phát xuất …
Ánh mắt chàng không hề rời từng cử động của Bạch Ngọc Ma và khi đôi bàn tay
trắng mòn của lão ta vừa cất lên, Tiểu Phi đã thấy lờ mờ một luồn khí xanh ẩn
hiện…
Nhất Điểm Hồng cũng vụt kêu lên:
-Trên chưởng đó có độc cẩn thận đấy !

Tiểu Phi mỉm cười:
-Hồng huynh yên tâm, độc không giết nổi đệ đâu !
Bạch Ngọc Ma cười đanh ác:
-Ai bảo là không giết nổi ngươi ?
Câu nói vừa thoát ra, bàn tay đã hất theo và tới trước …

×