Tải bản đầy đủ (.doc) (12 trang)

Tài liệu Tầm Tần Ký191 pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (71.07 KB, 12 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 191
Lời nói nửa đêm
Khi về lại quan thuộc, vừa kể lại cho Ðằng Dực nghe chuyện vẫn chưa
giết được Ðiền Ðan, khi Ðằng Dực còn đang biến sắc thì Kinh Tuấn
chạy vào nói, „Lã Bất Vi tấn công mục trường, đang đều động nhân
thủ."
Hai người tạm gạt qua chuyện Ðiền Ðan, ngạc nhiên nói, „Sao ngươi
biết?"
Kinh Tuấn ngồi xuống nói, „Lúc nãy tiểu Ðiềm đến tìm đệ, nghe y bảo
cha y dặn dò các gia tướng tâm phúc, còn y thì tự mình điều ba nghìn
người, cùng với gia tướng của Lã tặc thành liên quân cải trang thành
mã tặc đến cướp mục trường, định giết chúng ta không còn một manh
giáp, hừ! Không ngờ Mông Ngao lại ngu xuẩn đến thế, chúng ta không
thể bỏ qua y."
Ðằng Dực thần sắc ngưng trọng nói, „Ðây không phải là ngu xuẩn, mà
là ác độc, nếu bọn chúng thành công có phải là Lã Bất Vi một tay che
trời, ai có thể làm gì được chúng? Nếu ngay cả đô ky quân cũng lọt vào
tay Lã Bất Vi, thì lúc đó bọn chúng làm gì mà chẳng được. May mà lâu
nay chúng ta đã tăng cường bố trí và phòng vệ ở mục trường, bọn
chúng không hề biết thực lực của chúng ta, gần đây chúng ta lại xây
tường thành cao, cho nên chúng ta vẫn có thể chống trả được."
Hạng Thiếu Long nói, „Mông Ngao rất thông hiểu binh pháp, còn thủ
hạ toàn là hạng trải qua chinh chiến, gia tướng trong Lã phủ có hơn tám
ngàn, nếu đều động hơn năm ngàn người đến thì binh lực vừa hơn
chúng ta hai lần, nếu không có Tiểu Ðiềm đến thông báo, đột nhiên tấn
công, chúng ta nhất định sẽ thua thiệt, giờ đây tình thế đương nhiên là
khác Ðằng Dực biến sắc nói, „Không hay! Phố Bố và Lưu Sào sáng
nay đã dắt theo hai ngàn người đến miền biên tái, giờ đây thực lực
chúng ta giảm xuống, tình thế thật là không hay."
Hạng Thiếu Long giật mình, „Cái gì? Ði mau thế sao?"


Ðằng Dực nói, „Ðó là ý của Ô đại gia, đại ca cần viện quân gấp, cho
nên vội vàng mang hành trang rồi lập tức lên đường.
"Hay là lấy người trong quân đô ky hặc cấm vệ để giúp đỡ!" Kinh Tuấn
nói.
Hạng Thiếu Long lắc đầu, „Vạn lần không thể! Chỉ cần có hành động,
nhất định sẽ không giấu được tai mắt của Lã tặc, huống chi tinh binh
đoàn của chúng ta không thể trộn người ngoài vào, như thế sẽ giảm
hiệu suất chiến đấu, nếu liên lụy tiểu Ðiềm càng không ổn hơn."
Kinh Tuấn nói, „Ðệ suýt chút nữa quên nói tiểu Ðiềm chỉ là muốn
chúng ta chạy trốn, y không ngờ chúng ta có đủ sức chống lại phụ thân
y."
Ðằng Dực xông lên hào khí, trầm giọng nói, „Giờ đây ta phải lập tức
quay về mục trường, đưa đàn bà trẻ con đi hết, còn tam đệ và tiểu Tuấn
ngày mai mới quay về như bình thường, đừng kinh động bất cứ ai, càng
không thể không đón quả phụ Thanh về mục trường. Chỗ hơn của
chúng ta là kẻ địch không hề biết chúng ta đã có tính toán trước."
Hạng Thiếu Long bình tĩnh lại, gật đầu, „Ðệ đã hiểu, lần này chúng ta
phải để cho Lã Bất Vi, Mông Ngao, Quản Trung Tà biết tay."
Hạng Thiếu Long quay về nhà xong, kể chuyện Ðiền Ðan chưa chết và
Lã Bất Vi xúi giục Vương Hột đối phó với mình, lại chuẩn bị đánh lén
mục trường cho ba người vợ biết, ngay cả Kỷ Yên Nhiên cũng biến sắc.
Triệu Chi tan cơn mộng đẹp, lại thêm lo lắng chuyện an nguy của
Thiện Nhu, cả cơm cũng bỏ, nấp trong phòng khóc ròng.
Hạng Thiếu Long khuyên nàng một hồi, rồi bước ra cùng bàn bạc với
Kỷ Yên Nhiên và Ô Ðình Phương.
Kỷ Yên Nhiên than, „Tên thế thân của Ðiền Ðan thật là giỏi, tiếng nói
hay dáng vẻ đều rất giống, đã gạt được chúng ta."
Hạng Thiếu Long trong lòng tiếc lắm, nếu so về mưu gian, mình quả
thật kém tên lão tặc này một bậc, song cái kế cắt hoa ghép cành này,
chủ yếu là để nhằm vào người Sở chứ không phải là gã, nào ngờ mình

trúng kế, quả thật là ý trời khó lường.
Kỷ Yên Nhiên cố gắng lấy lại tinh thần nói, „May mà bọn Thanh thúc
đã phát minh ra nhiều loại vũ khí, lần này để xem thử những loại vũ khí
này có hiệu quả thực không."
Hạng Thiếu Long nhớ lại những loại vũ khí và khôi giáp mà mình đã
nghiên cứu ra, nên mừng lắm, khi định lên tiếng thì Châu Vi mang theo
một tấm đồ hình, mặt mũi mệt mỏi, nhưng hai mắt rõ ràng rất mừng rỡ
vào gặp gã.
Kỷ Yên Nhiên vui mừng nói, „Tiểu Vi sau khi nhận lệnh của chàng,
ngày đêm không nghỉ đã thiết kế ra con hắc long giả, xem ra cuối cùng
đã thành công."
Châu Vi khiêm nhường nói, „Toàn nhờ phu nhân chỉ điểm!"
Hạng Thiếu Long nhận lấy tấm đồ hình, mở ra chỉ thấy đó là một bản
vẽ khiến cho người ta phải khen ngợi.
Châu Vi ngồi xuống giải thích, „Con hắc long này có cả thảy mười tám
đoạn, dùng da trâu để chế thành, mỗi đoạn có một người, chỉ cần dùng
tay kéo thì có thể nối lại thành một con hắc long dài, có đoạn nổi đoạn
chìm trong nước, nhưng khi chế ra, tất phải trải qua thao luyện thì mới
không lộ sơ hở."
Rồi lại giải thích, „Trên sương sống của con hắc long có lỗ khí, khi đầy
khí, thì sẽ dễ dàng nổi trên mặt nước, nhưng khi hết khí thì lại chìm
xuống nước rồi tách ra."
Hạng Thiếu Long cả mừng, cùng với Kỷ Yên Nhiên và Châu Vi nghiên
cứu một canh giờ, sau đó tìm cách cải thiện những chỗ còn thiếu sót rồi
mới quay về phòng ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn dắt theo thân
vệ Ô tộc trong quân đô ky cùng Kỷ Yên Nhiên, Ô Ðình Phương, Triệu
Chi, Hạng Bảo Nhi, tỉ muội họ Ðiền quay về mục trường.
Còn quân đô ky thì giao cho Ô Quả phụ trách.
Hạng Thiếu Long đi trước một bước, dắt theo mười tám thiết vệ đến

đón Cầm Thanh.
Cầm Thanh đang trong phủ chờ đợi, thấy gã đến, thì vui mừng cùng gã
lên đường.
Nàng mỹ nữ tuyệt thế ấy, người mặc áo đuôi cừu, lại có mạng che mặt
tránh gió, khiến cho bọn Kinh Thiện phải ngẩn ra nhìn.
Hạng Thiếu Long cùng nàng cưỡi ngựa đi song song, tạm thời quên đi
nỗi lo sợ về Lã Bất Vi, cười nói, „Cầm thái phó hôm nay thật là đẹp!“
Cầm Thanh tỉnh như không nói, „Mặc kệ ngài nói những lời khinh
bạc."
Hạng Thiếu Long nói, „Cầm thái phó mang mạng che mặt, phải chăng
là sợ tại hạ thấy nàng đỏ mặt?"
Cầm Thanh một đời trong trắng, chưa bao giờ bị ai đùa cợt kiểu này,
giận lắm nói, „Ngài hãy đàng hoàng cho ta, nếu không ta sẽ không nói
chuyện với ngài nữa."
Hạng Thiếu Long hoảng sợ, vội vàng im lặng.
Cầm Thanh cười khúc khích, vui mừng nói, „Té ra lá gan của Hạng
Thiếu Long không phải là lớn. Hôm qua thái hậu lại tìm chàng nói
những chuyện gì thế?"
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Xem ra chuyện trong cung không
thể giấu được Cầm thái phó."
Cầm Thanh bình thản nói, „Thái hậu mới dọn vào cung thái hậu, trong
cung đa số là người cũ của Hoa Dương phu nhân, cho nên Hạng Thiếu
Long ngài nếu có những hành vi không đúng với lòng, nhất định sẽ
không giấu nổi Cầm Thanh này."
Hạng Thiếu Long cười nói, „Cầm thái phó xin đừng trách tại hạ nói
bậy, theo ta thấy Cầm thái phó nói không đúng lòng mình mới phải, trái
tim của nàng đã sớm nghĩ tới Hạng mỗ, mà miệng lại không nhận."
Cầm Thanh không hề biến sắc nói, „Nam nhân thường cuồng vọng tự
đại, Hạng thái phó cũng không nằm ngoài số ấy, Cầm Thanh chỉ là đi
cùng Yên Nhiên, Ðình Phương và Chi Chi, e rằng ngài đây đã hiểu

nhầm, cho nên mới nói xằng như thế, Cầm Thanh nghĩ đến điểm này
nên mới không tính toán với ngài, xin đừng quá lố."
Hạng Thiếu Long cười gượng, „Xem ra tại hạ phải làm bừa vậy."
Cầm Thanh giận dỗi, „Ngài dám!"
Hạng Thiếu Long thấy cửa thành đã trước mặt, thúc con Tật Phong,
chạy nhanh về trước, cười nói, „Thì ra nói lời tình tự với Cầm thái phó
lại tuyệt vời như thế, Hạng Thiếu Long này đã lãnh giáo."
Vừa ra ngoài thành, đã đuổi theo kịp bọn Kỷ Yên Nhiên, đến tối thì
chọn một nơi cao để hạ trại thổi cơm, hưởng thụ cái lạc thú của việc
cắm trại ngoài trời.
Ðêm nay thời tiết thật là tốt, sao đầy trời, bầu trời như cao hơn.
Cầm Thanh trong lòng rõ ràng rất vui, nhỏ to tâm sự cùng bọn Kỷ Yên
Nhiên, nhưng chốc chốc lại liếc nhìn về phía gã, khiến cho gã không hề

×