Tải bản đầy đủ (.doc) (11 trang)

Tài liệu Tầm Tần Ký229 pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (66.26 KB, 11 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 229
Thua trận bỏ chạy
Hạng Thiếu Long vừa đẩy lùi được một toán địch, thì bên cạnh có tiếng
kêu thảm, gã hoảng hồn nhìn lại, thấy Châu Lương rơi xuống ngựa, bị
một thanh trường mâu đâm thấu qua áo giáp, xuyên từ sau lưng ra
trước ngực, có thể thấy được lực đạo của kẻ đã phóng cây mâu này
mạnh đến mức nào.
Hạng Thiếu Long gầm lên, khi quay đầu ngựa lại, thì đã bị tùy tùng cản
đường, kéo gã chạy đi.
Một tướng địch dắt theo một đội nhân mã đuổi theo phía sau, quát lớn,
„Hạng Thiếu Long, chạy đâu cho thoát."
Hạng Thiếu Long nhìn lại, thấy thân vệ bên mình chỉ còn không quá
trăm người, cũng không biết có bao nhiêu tên địch đang tiến tới.
Giờ đây kẻ địch đã đuổi theo kịp, chắc khó tránh khỏi bất hạnh, sau khi
khua đao định quay lại báo thù cho Châu Lương, một tiếng kêu rít lên,
ưng vương từ trên không trung bổ nhào xuống, phóng vào mắt viên
tướng ấy.
Viên tướng kêu thét lên, ném thanh trường mâu, đưa tay chụp lấy ưng
vương, cả người lẫn chim đồng thời rơi xuống ngựa. Bọn truy binh vì
thấy chủ lâm nạn, trở nên náo loạn.
Hạng Thiếu Long biết viên tướng ấy và ưng vương đều đã không xong,
Cảm thấy không nên bỏ qua cơ hội, thúc ngựa phóng đi.
Mới chạy được bảy tám trượng, hơn mười tên lính Triệu từ hai bên trái
phải xông ra, đâm trường mâu về phía gã.
Thân vệ ở hai bên đều trở thành mục tiêu của kẻ địch, lần lượt rơi
xuống đất.
Con Tật Phong lúc này thể hiện khả năng bất phàm của mình, cố gắng
gia tăng tốc độ, xông ra khỏi vòng vây, bỗng nhiên Hạng Thiếu Long
thấy chỉ còn lại trơ trụi một mình. Gã cảm thấy máu nóng dâng trào,
trong lòng dân lên nỗi xót xa, giơ đao lên xông về phía hơn mười tên


lính Triệu ở bên trái. May mà nơi này có nhiều cây cối, không thể bắn
tên được, nếu không gã đã sớm mất mạng.
Bốn bên tiếng hét vang trời, tình thế kịch liệt vô cùng.
Hạng Thiếu Long từ sau một gốc cây thúc ngựa xông thẳng vào kẻ
địch, khua đao chém loạn xạ. Mục tiêu của gã là tên đang cầm ngọn
đuốc đi đầu, thanh Bách Chiến bảo đảm chém trúng vai của y, kẻ này
lập tức máu tươi phun ra, ngã xuống ngựa.
Ngọn đuốc rơi xuống đất, bắt với cỏ cháy lên phừng phừng.
Trong tiếng la hét của kẻ địch, Hạng Thiếu Long gia tăng đao thế, xông
vào giữa trận địch, khua đao chém ngang phạt dọc.
Kẻ địch vội vàng đưa kiếm lên đỡ, nào ngờ bị thanh Bách Chiến bảo
đao chém thành hai đoạn, viên tướng Triệu ngã xuống mất mạng ngay
tại trận.
Hạng Thiếu Long đẩy kẻ địch tản ra xa, xông vào chỗ có ánh lửa yếu
nhất.
Lúc này kẻ địch đã chiếm được thượng phong áp đảo, khắp nơi quân
Tần vẫn còn chống cự, nhưng không thể thay đổi được tình thế Hạng
Thiếu Long dâng lên cảm giác sức cùng lực kiệt. Chính mắt nhìn thấy
cái chết thê thảm của Châu Lương và rất nhiều thủ hạ, gã có ý nghĩ
không muốn sống một mình nữa, nghiến răng, thúc ngựa xông về phía
có tiếng la hét kịch liệt nhất, trong chốc lát đã phóng ra khỏi khu rừng,
ra đến mảnh đất trống ở ngoài rừng.
Trong đám rừng thưa, một đám quân Tần khoảng vài trăm người, bị
muôn ngàn kẻ địch bao vây, đang liều mạng tủ chiến.
Hạng Thiếu Long nổi giận, sát cơ đại thịnh, phóng ngựa tới, thấy người
là chém, khí thế tăng lên, kẻ địch gặp gã trong nhất thời phải đành ngã
gục dưới đao Bách Chiến.
Quân Tần thấy chủ soái đến, sĩ khí tăng lên, đột phá được vòng vây của
kẻ địch, chạy về hướng một ngọn đồi.
Phía sau có tiếng la hét, ngọn đồi nhỏ trước mặt bỗng có hàng trăm

ngọn đuốc sáng lên.
Chỉ thấy vô số quân Triệu từ trên đồi lao xuống, ai nấy đều cầm những
loại vũ khí đánh tầm xa, chính là khắc tinh chí mạng của ky binh.
Hạng Thiếu Long thầm than trong bụng, biết Lý Mục tính toán rất
chính xác, đã sắp đặt sẵn phục binh trong rừng rồi bây giờ xông ra.
Lúc này ai cũng biết thế của mình đã mất, không cần gã phát mệnh lệnh
nữa, quá nửa số người chạy tứ tán.
Hạng Thiếu Long không ngăn được, lại biết kẻ địch đang cố ý buộc
người của phía mình tháo chạy. Gã đã biết rõ chỉ cần có thể chạy lên
đồi, thì có thể lẩn vào trong các ngọn núi rồi thoát thân.
Lúc này bên cạnh gã chỉ còn hơn năm mươi người, lập tức kêu to,
„Muốn sống hãy theo ta!" rồi tra thanh bảo đao vào vỏ, rút phi châm,
thúc ngựa xông về phía trước, hai tay cứ phất ra liên tục.
Kẻ địch trúng châm lần lượt ngã xuống. Trong lúc nguy khốn, Hạng
Thiếu Long ít nhất cũng ném ra gần một trăm mũi phi châm, đến khi
hai cánh tay rã rời, phi châm cũng đã ném hết.
ở phía sau chất đầy thây người, khiến người ta không muốn nhìn.
Bên cạnh gã chỉ còn khoảng hơn mười người, cuối cùng đã chạy lên
đỉnh đồi.
Hàng trăm tên địch đang đuổi theo sát bọn họ.
Hạng Thiếu Long lại rút ra thanh Bách Chiến bảo đao.
Lúc này trên người gã đã có hơn mười vết thương nặng nhẹ còn tuôn
máu, nhưng gã không hề cảm thấy đau đớn gì cả Thanh bảo đao chém
ra, một tiếng kêu thảm, tên địch bên phải xác nằm chết ngang trên đất.
Hạng Thiếu Long không thèm nhìn, khua đao về phía sau, lại chém
được một tên đang xông tới.
Một tên địch ở phía trước cầm trường mâu đâm vào cổ con Tật Phong.
Hạng Thiếu Long không còn cách nào nữa, phóng thanh đao, thanh đao
cắm thẳng vào ngực tên này, ghim y xuống mặt đất.
Ðột nhiên Hạng Thiếu Long cảm thấy đau nhói ở vai, không biết bị thứ

gì đâm phải.
Khi Hạng Thiếu Long đau đến nỗi nằm phục trên lưng ngựa, bọn hộ vệ
liều chết xông tới yểm trợ cho gã.
Hạng Thiếu Long trong lòng thầm kêu hỏng bét.
Trong khoảnh khắc ấy, gã nhớ lại người thân ở Hàm Dương, cũng nhớ
đến Ni phu nhân, Triệu Nhã, Triệu Thiên và vô số những chuyện khác.
Trong thời khắc sinh tử ấy, gã cảm thấy con Tật Phong tả xung hữu
đột, không ngừng gia tăng tốc độ.
Tứ bề tối tăm.
Gã gắng gượng ôm lấy cổ con Tật Phong, cảm thấy máu thịt của người
và ngựa hòa chung lại với nhau, ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng mất
hẳn tri giác.
Ý thức dần dần trở về trong đầu, đột nhiên choàng tỉnh, cảm thấy khắp
người đau đớn, lại khát nước vô cùng.
Bất đồ rên lên một tiếng, mở mắt ra.
Mặt trời đang treo trên cao.
Hạng Thiếu Long không những không biết mình đang ở đâu mà còn
không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Gã gắng gượng ngồi dậy, đột nhiên thấy con Tật Phong đang nằm cách
đó một trượng, đầu ngoẹo qua một bên.
Hạng Thiếu Long đau nhói toàn thân, cuối cùng đã nhớ lại chuyện gì
xảy ra trước khi bất tỉnh.
Con Tật Phong đã đưa gã chạy thoát khỏi chiến trường, vì cứu mạng gã
nên đã hi sinh tính mạng mình.
Từ khi Kỷ Yên Nhiên tặng ngựa, thời gian gã ở bên con Tật Phong còn
nhiều hơn thời gian bên cạnh nàng.
Sự trung thành của con Tật Phong đối với gã, chưa bao giờ thay đổi
hoặc giảm ít đi. Hạng Thiếu Long không kìm nén được tìm cảm trong
lòng mình, ôm xác con Tật Phong mà khóc.
Gã đã thất bại, đã thất bại trong tay của danh tướng Lý Mục. Ðiều đó

không phải vì sự sai lầm của gã, mà là Lý Mục quá cao minh.
Hy vọng duy nhất giờ đây là cầm chân được Lý Mục, không để y đuổi
theo được hai người Kinh, Ðằng trước khi bọn họ đến Trung Mâu, nếu
không những người đã từng theo gã sẽ không còn mạng.
May mà người cầm đầy lần này chính là Ðằng Dực. Nếu là Kinh Tuấn,
chắc chắn sẽ quay lại chi viện để rồi chịu chết. Lần này mình có thể
thoát được, chỉ có thể nói là một kỳ tích. Lý Mục chắc chắn sẽ sai
người truy tìm tông tích của gã.
Nghĩ đến đây, Hạng Thiếu Long dâng lên ý muốn cầu sinh, trước tiên
nhìn lại vết thương của mình, không khỏi cảm tạ chiếc áo giáp do
Thanh thúc đã chế tạo cho gã, tuy trúng nhiều tên, lại bị nhiều loại binh
khí đâm vào, nhưng chỉ rách có ba chỗ, vết thương chỉ chạm da, trong
đó vết thương ở sau vai là nặng nhất. Còn những vết thương khác đều ở

×