Tải bản đầy đủ (.doc) (9 trang)

Tài liệu Tầm Tần Ký234 pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (63.46 KB, 9 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 234
Một bước khó đi
Hạng Thiếu Long mở mắt ra, trước mắt là một màu đen không phân
biệt được đêm hay ngày, trong đầu nặng nề, vẫn còn muốn ngủ tiếp.
Gã choàng tỉnh bởi tiếng nói của người khác, lúc đầu thì giật mình
tưởng rằng bọn chúng đã tìm ra mình. Ðến khi thấy không có gì khác
lạ, âm thanh vang ra từ một góc mật thất, mới vỡ lẽ ra rằng âm thanh
truyền từ trong ống đồng xuống.
ông đồng này có thể theo dõi mọi động tĩnh trong mật thất, cho nên âm
thanh từ trên có thể truyền xuống. Hạng Thiếu Long đốt lên ngọn đèn
dầu, ghé tai vào ống đồng.
Một cảm giác mát mẻ và tiếng người truyền vô trong tai.
Chỉ nghe tiếng một nam nhân cười hềnh hệch, nói, „Thân hình của
nàng càng lúc càng đầy đặn, chả trách nào đêm qua đại vương nhìn
nàng không chớp mắt."
Tiếng nữ tử nũng nịu nói, „Nếu quân thượng tặng nô gia cho đại
vương, nô gia đành tự tận mà thôi."
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu tuyệt, nữ nhân này rõ ràng rất hiểu
tâm lý của nam nhân, dù cho rõ ràng là chấp nhận chủ nhân tặng mình
cho người khác, nhưng vẫn giả vờ bịn rịn.
Quả nhiên có tiếng hôn nhau truyền vào trong tai, tiếng nữ tử ấy dịu
dàng nói, „Quân thượng không đi dự dạ tiệc sao? Cớ gì giờ này lại nằm
đây?"
Hạng Thiếu Long nghĩ nếu lúc này là buổi dạ tiệc thì mình đã ngủ ít
nhất cả mười canh giờ, tức là hai mươi tiếng đồng hồ, tại sao mình lại
ngủ nhiều đến thế?
Nhất thời gã quên đi đoạn đối thoại của cặp nam nữ ở phía trên, ngồi
suy nghĩ.
Một lát sau mới vỡ lẽ ra, biết rằng địa đạo tuy có ống đồng thông khí,
nhưng rốt cuộc không khí vẫn không thể lưu thông được, nếu mình


không tỉnh dậy, nói không chừng sẽ chết vì thiếu ôxy trong giấc ngủ.
Ðột nhiên ba tiếng Hạng Thiếu Long truyền vào trong tai, vội vàng
lắng nghe.
Tên quân thượng ấy nói, „Giờ đây khắp thành đều rúng động, đại yến
tiểu yến gì cũng phải hủy bỏ vì Hạng Thiếu Long. Ðại vương có lệnh,
hễ là những kẻ chứa chấp Hạng Thiếu Long hoặc biết mà không thông
báo, sẽ bị dỡ nhà diệt tộc, Hạng Thiếu Long thật đáng giá, chỉ cái đầu
thôi cũng đã được thưởng năm trăm đỉnh hoàng kim. Khiến ai nấy đều
muốn tìm gã này."
Nữ tử ấy nói, „Nô gia thấy gã sớm đã rời khỏi thành, nếu không tại sao
lật cả thành Ðại Lương lên mà vẫn không tìm được y? rồi lại chép
miệng, „Kẻ này thật là lợi hại, muốn đến là đến, muốn đi là đi, không ai
làm gì được y."
Tên quân thượng ấy thở dài, „Y đi thật là thoải mái, dễ dàng, nhưng đã
liên lụy đến Phạm đại nhân, lần này nếu không bắt được Hạng Thiếu
Long thì mọi trách nhiệm đều đổ trên đầu y, bởi vì y là thành thủ. Vừa
rồi y đã nhờ ta nói lời tốt trước mặt đại vương. Giờ đây đại vương rất
tức giận, ta đâu có ngốc nghếch rước họa vào thân vì y."
Rồi lại nói tiếp, „Hạng Thiếu Long đến thật không đúng lúc, khiến ta
mất đi cơ hội thưởng thức buổi biểu diễn tuyệt vời của Phụng Phi, ngày
mai ả sẽ đến nước Tề, không biết khi nào mới quay lại? Ta phải tiễn ả
mới được."
Hạng Thiếu Long mới biết lúc này, người đứng đầu trong tam đại danh
cơ là Phụng Phi đang ở Ðại Lương, nảy ra một ý, không muốn nghe
nữa, rời kho bảo vật, nấp vào bụi cây phía sau nhà, hít thở không khí
trong lành.
Phía ngoài quả nhiên trời đã tối, song tuyết vẫn còn rơi, hít xong không
khí trong lành, đầu óc Hạng Thiếu Long trở nên linh hoạt hơn, gã ngồi
suy nghĩ kỹ càng.
Lúc này nơi an toàn nhất ở Ðại Lương chính là địa đạo này, nhưng nếu

bị người ta phát hiện thì đừng hòng thoát thân.
Long Dương quân rõ ràng vẫn chưa tiết lộ chuyện gặp gã, nếu không
tên quân thượng vừa rồi không thể không nhắc tới.
Gã lại nghĩ Phụng Phi, nếu nàng mỹ nữ có phong cách đặc biệt này
chịu giúp đỡ, nói không chừng có thể đưa gã rời khỏi thành, nhưng vì
bọn họ chỉ mới gặp nhau một lần, mối giao tình còn nhạt nhẽo, nàng có
chịu mạo hiểm để cứu gã hay không? Ðiều đáng lo nhất là không hề
biết nàng đang ở đâu?
Dù cho biết, nhưng muốn lẻn tới khuê phòng của nàng không phải là
chuyện dễ, nhất thời trong lòng bối rối, tiếng chó sủa từ hậu viện vọng
tới.
Hạng Thiếu Long giật mình, vội vàng chui vào lại trong địa đạo, rồi từ
địa đạo chui lên bằng một lối thoát khác, đến vườn hoa của tứ hợp viện,
nhà trước của tứ hợp viện này đèn đuốc sáng trưng, còn hai bên ở phía
sau thì tối mịt.
Hạng Thiếu Long đoán lúc này chó dữ vẫn còn bị nhốt ở hậu viện chưa
thả ra, nên yên tâm hành động.
Gã chạy một mạch qua mấy căn phòng rồi tới phòng ăn, đánh cắp đủ
thức ăn, rồi lại lấy một bánh trà, sau đó quay vào trong địa đạo, ăn uống
no nê xong, ý chí chiến đấu dâng lên trong đầu.
Dù địa đạo hay Ðại Lương cũng không tiện ở lâu.
Nhưng vấn đề là gã vẫn chưa tìm ra cách an toàn để rời khỏi đây.
Nếu người Ngụy tìm mọi nơi trong thành mà không thấy, tất nhiên sẽ
suy đoán được rằng gã nấp ở một nơi bí mật nào đó.
Trong triều không hiếm những kẻ tài trí, Long Dương quân vốn là nhân
vật khôn khéo, sớm muộn gì cũng sẽ nhớ ra rằng Hạng Thiếu Long đã
từng ở trong phủ của Tín Lăng quân, cũng sẽ đoán được ở trong phủ có
địa đạo chưa được phát hiện.
Còn mình thì đôi lúc lẻn ra đánh cắp thức ăn chắc sẽ không sao, nhưng
cứ kéo dài, thì sẽ bị nghi ngờ.

Sau khi suy nghĩ, gã quyết định, phải rời khỏi Ðại Lương trong vòng
hai ngày nữa, nếu không có lẽ mãi mãi không cẩn chạy nữa.
sau khi khẳng định phòng ngủ phía trên kho báu không có ai, gã lại bò
lên, mở rương, lấy một tấm mền chống rét thật dày, một bộ y phục ấm,
khi định rời khỏi phòng thì ở ngoài phòng có tiếng bước chân truyền
vào, tiếp theo là tiếng người cười nói.
Hạng Thiếu Long nảy ra một ý, nhích tới bên cánh cửa mở ra một ít,
nhìn qua khe cửa.
Vừa nhìn thì bất đồ giật mình, ở ngoài có ba người đang ngồi, ngoài ra
có gần mười kẻ giống như tùy tòng, ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng.
Một trong số ấy là Long Dương quân.
Mặt mũi y trắng bệch, như là già đi mấy năm, dáng vẻ tiều tụy, không
còn xinh xắn như trước nữa.
Còn hai người kia thì bận võ phục của tướng quân, một người trung
niên mặc y phục của đại phu, tướng quân ấy ấy lên tiếng nói trước,
„Lần này chúng tôi tìm đến Bình Khâu quân, chính là vì chuyện bắt
Hạng Thiếu Long!"
Hạng Thiếu Long giật mình, biết Long Dương quân đã đoán được mình
nấp ở đây.
Bình Khâu quân ngạc nhiên lắm nói, „Phạm tướng quân tìm Hạng
Thiếu Long, tại sao lại đến đây?"
Y vừa mới mở miệng, Hạng Thiếu Long đã nhận ra y chính là gã nam
nhân lúc nãy.
Bọn họ không gặp nhau ở đại sảnh mà vào trong nội sảnh, không cần
nói cũng đủ biết là sợ để lộ phong thanh.
Ðiều đó có nghĩa họ đã suy đoán được rằng mình đang nấp ở địa đạo
này.
Cũng có thể biết được rằng gã thành thủ của Ðại Lương là Phạm tướng
quân này đã sai người bao vây phủ Tín Lăng quân Song, gã không quá
lo lắng, bởi vì lối ra của địa đạo nằm ở mảng rừng phía sau, cách xa

phủ Tín Lăng quân, sẽ không dễ dàng bị phát giác.
Long Dương quân thở dài nói, „Phạm tướng quân dám lấy đầu mình
đảm bảo rằng Hạng Thiếu Long vẫn chưa ra khỏi thành, giả sử y vẫn
nấp trong thành, thì có lẽ là ở đây."
Hạng Thiếu Long nghe y nói rất buồn bã, biết rằng y vì phải bắt mình
mà áy náy trong lòng, bất đồ cảm thấy thông cảm với y.
Bình Khâu quân biến sắc nói, „Không thể, ta đã từng rà soát từng tấc
đất trong phủ, nếu y ở đây, sẽ không thể thoát qua khỏi mắt chúng tôi,
cũng không thể giấu được những chiếc mũi nhạy cảm của lũ chó."
Tướng quân họ Phạm lại nói, „Chúng tôi đã từng hỏi thủ hạ trước đây
của Tín Lăng quân, chứng thực rằng ngày trước Hạng Thiếu Long đã
chạy thoát khỏi phủ nhờ địa đạo ở đây, nhưng không ai biết lối vào của
địa đạo ở đâu."

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×