Tải bản đầy đủ (.pdf) (9 trang)

Tài liệu Long hổ phong vân - tập 48 doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (57.06 KB, 9 trang )

Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by Khát Máu
507

CHƯƠNG THỨ BỐN MƯƠI TÁM
BÁM NHƯ ĐỈA ĐÓI


Người có dáng vẻ phú thương mỉm cười thốt:
-Tại hạ cứ lo sợ tráng só gặp điều gì ngoài ý tưởng, song Mẫn tướng quân lại bảo
kiếm pháp của tráng só tuyệt luân, nhất đònh là không ai làm gì nổi tráng só, dù có
gặp trở ngại. Quả thật Mẫn tướng quân có nhãn lực hơn người!
Ngô Cúc Hiên vuốt chòm râu thưa, cười nhẹ:
-Hồng tướng công quen nếp sống lầu cao cửa rộng, không am tường sự việc võ
lâm. Cho nên không biết được Hồng huynh có kiếm pháp như thế nào! Cho dù giữa
chốn trăm vạn hùng binh, lấy đầu thượng tướng, Hồng huynh vẫn làm được dễ
dàng, như thò tay vào túi lấy vật dụng!
Mần tường quân vỗ bàn cười lớn:
-Chỉ mong Hồng tráng só không lấy đầu của bổn soái thôi.
Y nói tiếng Hán lưu loát vô cùng, lại có nhiều ý nghóa, tỏ rõ con người có tâm cơ
sắc bén.
Nhất Điểm Hồng lạnh lùng nhìn họ, bỗng hỏi:
-Các vò đã đến đó, tại sao không vào thẳng trong khách sạn?
Ngô Cúc Hiên mỉm cười:
-Nói chuyện trong khách sạn, dù sao cũng bất tiện. Hà huống Mẫn tướng quân
cùng Bán Thiên Phong lại có duyên hương hảo với nhau.
Mẫn tướng quân cười lớn:
-Chẳng dám giấu Hồng tráng só, Bán Thiên Phong vốn là một dũng tướng dưới
trướng của bổn soái, từ ngày hắn hành nghề cường đạo, hắn giúp bổn soái rất nhiều


việc. Đang lúc tráng só đùa cợt hắn mà bổn soái xuất hiện thì tráng só còn vui vẻ gì
được nữa.
Nhất Điểm Hồng buông gọn:
-Ừ !
Thì ra, cường đạo và tướng quân câu kết với nhau. Y còn nói chi hơn.
Hồng y thiếu nữ bật cười ha hả:
-Ngươi biết không, về vấn đề quân phí cho cuộc cử sự của Mẫn tướng quân,
chính Bán Thiên Phong cung cấp một phần lớn đó!
Người gù lưng thầm nghó:
-Thì ra là thế! Giờ đây công việc của các ngươi cầm như hoàn tất, các ngươi sợ
Bán Thiên Phong đòi phần thưởng, cho nên giết hắn đi để khỏi phải chia phần.
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by Khát Máu
508
Nhất Điểm Hồng trừng mắt nhìn nàng trầm giọng thốt:
-Vò cô nương này là ai? Tại sao các vò muốn nàng...
Ngô Cúc Hiên cười nhẹ, chặn lời y:
-Tiểu nội có làm điều chi đắc tội với Hồng huynh chăng?
Nhất Điểm Hồng trầm tònh là thế, cũng phải giật mình:
-Nàng... nàng là vợ của các hạ?
Hồng y thiếu nữ cười duyên:
-Ngươi kỳ quái à? Lúc ta thấy y, cũng có rất nhiều người kỳ quái những người đó
cho rằng một đoá hoa xinh cắm lên đống phân trâu!
Nàng cười, gập lưng lại mà cười.
Ngô Cúc Hiên không hề biến đổi thần sắc, trái lại còn cười lên mấy tiếng:
-Hồng huynh đã thành công rồi chứ? Chẳng rõ chiếc thủ cấp của hôn quân,
Hồng huynh để đâu?
Nhất Điểm Hồng điềm nhiên:

-Còn gởi lại trên cổ lão!
Mẫn tướng quân, Hồng tướng công cùng nhìn nhau, cùng biến sắc. Rồi cả hai
cùng hỏi:
-Sao tráng só chưa... đắc thủ?
Nhất Điểm Hồng vẫn diềm nhiên như thường:
-Chưa nghóa là chưa!
Ngô Cúc Hiên trầm ngâm một lúc:
-Hay là... hay là hôn vương nghe tin trước rồi chạy trốn nơi nào?
Nhất Điểm Hồng buông gọn:
-Ừ !
Mẫn tướng quân, Hồng tướng công cùng thở dài.
Ngô Cúc Hiên cười nhạt:
-Cũng chẳng sao! Bởi sớm muộn gì Hồng huynh cũng cắt được chiếc đầu của lão
ta!
Lão thoáng nhìn qua người gù lưng, hỏi:
-Hai người này là ai?
Dó nhiên lão hỏi Nhất Điểm Hồng, nhưng người gù lưng đáp thay:
-Bọn chúng tôi không liên quan gì đến hôn vương, bất quá lão vung tiền, thuê
bọn tôi đến với lão và lão đã trốn đi nơi nào, chúng tôi không được biết!
Ngô Cúc Hiên cười nhẹ:
-Hồng huynh bắt họ mang theo, hẳn có ý muốn hỏi cung họ?
Nhất Điểm Hồng lạnh lùng:
-Ừ !
Mẫn tướng quân lại hỏi:
-Tại sao ngay lúc đó, tráng só không hỏi họ?
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by Khát Máu
509

Nhát Điểm Hồng buông gọn:
-Tại hạ chỉ biết giết người, chứ không biết hỏi người!
Ngô Cúc Hiên lại cười:
-Còn tại hạ thì không biết giết người, chỉ biết hỏi người!
Lão từ từ bước tới cạnh hai người, cúi mình xuống, vừa cười vừa hỏi:
-Cao danh quý tánh của hai vò?
Người mặt rỗ đáp:
-Ngươi đừng hỏi vô ích, bọn ta là những tiểu tốt không tên.
Dây trên mình hắn quấn chặt thật, song bất quá để xem cho hợp cảnh một chút,
chứ nếu họ dùng thực lực, thì qua một cái vung tay, họ sẽ được tự do ngay.
Và người gù lưng còn giữ lễ độ, chớ người rỗ mặt cộc lốc như thường.
Họ đến đây, để họ do thám sự tình, họ không thấy gì, người rỗ mặt muốn đứng
lên, toan xuất thủ thử xem, song người gù lưng chưa nhích động, hắn phải dằn lòng
chờ đợi.
Ngô Cúc Hiên cười nhẹ:
-Hai vò không mảy may liên quan đến hôn vương lại không có điểm nhỏ oán cừu
với bọn tại hạ, vậy thì giữ hai vò lại đây làm gì? Nên thả hai vò đi là hơn!
Nhất Điểm Hồng buông gọn:
-Người giao cho các hạ, tuỳ các hạ quyết đònh.
Ngô Cúc Hiên buông gọn:
-Tại hạ xin mở trói cho hai vò trước, rồi mình sẽ đàm đạo sau!
Lão ngồi luôn xưống, tháo các mối dây.
Người gù lưng và người rỗ mặt không tiện xuất thủ. Nhưng Ngô Cúc Hiên đột
nhiên vung tay như gió điểm vào mình họ, mỗi người bảy tám huyệt đạo đều bò lão
chọi vào.
Thì ra con người vẻ xấu xí đó, từng xưng là bậc danh só, lại là một cao thủ võ
lâm.
Nhất Điểm Hồng biến sắc:
-Các hạ làm gì thế?
Y toan đứng lên, một mũi tiểu đao dã chong ngay phía sau ót y. Đao dí sát vào

da, gây cảm giác lạnh rợn.
Rồi Hồng y thiếu nữ cười ròn thốt:
-Người đã giao cho hắn, hắn làm gì tuỳ hắn phải không?
Nhất Điểm Hồng biết rõ nếu y nhúc nhích là mũi dao đâm xuyên ót.
Người gù lưng bình tónh như thường, cười lạnh hỏi:
-Bằng hữu có thủ pháp khá đấy! Đem cái công phu đó, áp dụng đối phó với hai
người bò trói, mà lại là vô danh tiểu tốt, kể ra thì nhỏ mọn, mà thi triển tài cao!
Không xứng với tâm cơ chăng?
Ngô Cúc Hiên điềm nhiên:
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by Khát Máu
510
-Đạo Soái Lưu Hương là một tiểu tốt vô danh sao?
Nhất Điểm Hồng trầm tính khí xuống liền.
Người gù lưng bật cười ha hả:
-Đạo Soái Lưu Hương? Nếu tại hạ là Đạo Soái Lưu Hương thì làm gì lại bò trói
như vầy?
Chừng như y cho đó là một việc buồn cười nhất, y cười, miệng cười, mắt cười, tất
cả những bộ phận trên người y đều cười.
Ngô Cúc Hiên nhìn y, đợi y dứt trận cười, liền hỏi với giọng nhạt nhẽo:
-Một đường dây nhỏ làm sao giữ nổi Đạo Soái Lưu Hương? Lưu Hương do thám
xong rồi thì chỉ vùng cánh tay là dây đứt. Có phải vậy chăng?
Người gù lưng không cười nữa. Y không ngờ Ngô Cúc Hiên lợi hại đến thế?
Ngô Cúc Hiên từ từ tiếp:
-Lưu Hương không thừa nhận sao, Lưu Hương còn chờ tại hạ rửa mặt cho nữa
sao?
Tiểu Phi bắt buộc phải nhận:
-Bằng hữu có nhãn lực đấy. Song do đâu bằng hữu khám phá ra sự tình?

Ngô Cúc Hiên cười nhẹ:
-Cái thuật cải sửa dung mạo của Lưu Hương, có thể bảo là vô song trong thiên
hạ. Nhưng dù cái thuật đó có tinh vi đến đâu vẫn còn một vài sơ hở, bởi trên mặt,
có một nơi không ai cải sửa nổi!
Tiểu Phi à lên một tiếng:
-Thế à?
Ngô Cúc Hiên gật đầu:
-Đạo Soái cũng hiểu chứ. Diện mạo, làn da, thanh âm đều có thể cải biến, đến
thân hình cao thấp cũng sửa đổi được. Chỉ có hai mắt là bất di bất dòch. Nhất là
khoảng cách hai con mắt. Đạo Soái không làm sao thu hẹp hay nới rộng khoảng
cách đó.
Tiểu Phi nhìn thoáng qua Cơ Băng Nhạn, người mặt rỗ, mỉm cười:
-Không ngờ chúng ta cao cờ, lại gặp cờ cao!
Chàng nhìn qua Ngô Cúc Hiên, hỏi:
-Có một nhận xét như vậy, hắn các hạ phải là người quen. Các hạ là ai, tại hạ
không nhớ rõ. Chúng ta có gặp nhau tại nơi nào?
Ngô Cúc Hiên mỉm cười:
-Tại hạ là một tiểu tốt vô danh, dù Đạo Soái Lưu Hương có gặp mặt rồi tất cũng
phải quên, bởi để ý làm gì một kẻ tầm thường?
Tiểu Phi cũng cười:
-Xem ra càng có danh lại càng bất lợi?
Trong tình cảnh này, chàng còn cười cười nói nói được. Còn Cơ Băng Nhạn và
Nhất Điểm Hồng thì nóng nảy như có lửa đốt trong lòng.
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by Khát Máu
511
Đột nhiên, Nhất Điểm Hồng vừa ngã người tới trước, vừa đạp chân về phía sau.
Y tập luyện về hạ bộ rất công phu, vừa ngã tới là thân hình sát mặt sàn thuyền.

Nhưng thanh tiểu đao vẫn theo y, vẫn dí sát nơi ót.
Hồng y thiếu nữ thì đảo tay nơi nóc thuyền, tránh khỏi cái đạp của y. Nàng cười
ròn thốt:
-Đừng làm gì, vô ích! Ta bám ngươi như đỉa bám, không vẫy nổi đâu.
Tiểu Phi nhìn Ngô Cúc Hiên mỉm cười:
-Các hạ lấy một người vợ kể ra cũng có biệt tài đấy! Cái tài bám sát như đỉa
đeo. Có lẽ các hạ cũng có lúc phải khó chòu chứ?
Ngô Cúc Hiên cười nhạt:
-Chỉ sợ Đạo Soái còn khó chòu hơn tại hạ phần nào!

oOo

Khoang thuyền tối quá, tối đến độ không thấy ngón tay nữa.
Cát chạm lườn thuyền nghe rào rào, âm thanh đó gây một cảm giác khó chòu,
nhất là cho những người có tâm sự trùng trùng.
Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn bò nhốt dưới sàn thuyền, họ nằm sát lườn thuyền, họ
nghe rõ tiếng rào rào đó.
Chẳng hiểu tại sao Ngô Cúc Hiên không giết ngay họ, mà cũng không giết Nhất
Điểm Hồng. Chừng như, nếu giết họ đi thì bọn Ngô Cúc Hiên lại tiếc rẻ!...
Tiểu Phi thở dài, lầm thầm:
-Ngô Cúc Hiên! Ngươi là ai? Tại sao vừa trông thấy ta ngươi nhận ra liền?
Cơ Băng Nhạn cười lạnh:
-Ngươi tưởng ngươi giả dạng như vậy là tuyệt xảo rồi à? Chính ta đây mà còn
nhận ra sơ hở của ngươi thay.
Tiểu Phi gật đầu:
-Tự nhiên là ngươi phải nhận ra, song người đừng quên là chúng ta sống bên
cạnh nhau ngày này qua ngày khác, chúng ta gần nhau suốt tháng rộng năm dài.
Còn Ngô Cúc Hiên, lão ta đâu phải là bằng hữu mà biết rõ ta?
Cơ Băng Nhận trầm ngâm một lúc:
-Hay lão ta là Hắc Trân Châu?

Tiểu Phi lắc đầu:
-Không phải đâu!
Cơ Băng Nhạn cau mày:
-Đến phút giây này, ngươi vẫn còn tự tin được à?
Tiểu Phi thốt:

×