Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
568
CHƯƠNG THỨ NĂM MƯƠI TƯ
RƠM KHÔNG S LỬA
Tiểu Phi lại thở dài:
-Tại hạ than rằng, sợ có người cho là tại hạ tâng bốc !
Thạch Quan Âm giật mình, nhưng rồi cũng điểm một nụ cười:
-Tâng bốc ? … Bình sanh ta rất thông cảm, rất chòu khó hiểu kẻ đối thoại. Nhưng
phải thú thật, ta chẳng biết ngươi muốn nói gì ?
Tiểu Phi tiếp:
-Nếu sau nầy, có người hỏi tại hạ : Có trông thấy Thạch phu nhân lần nào
chăng? Tại hạ sẽ bảo là đã có thấy. Nếu kẻ đó hỏi tiếp : Thạch phu nhân như thê
nào ? Tại hạ không làm sao hồi đáp được.
Chàng mỉm cười, đoạn tiếp:
-Kẻ đó, thấy tại hạ nín lặng hẳn cho tại hạ là tâng bốc. Kẻ đó có biết đâu, ngôn
ngữ của con người không diễn tả nổi dung mạo của phu nhân ! Tại hạ nín thinh, vì
tại hạ không có ngôn ngữ để nói !
Thạch Quan Âm điềm nhiên:
-Bình sanh, ta từng nghe nhiều người nói với ta như vậy. Nhưng chưa lần nào ta
nghe mà có niềm hân hoan như lần này.
Trong gian nhà, có chiếc giường to rộng, nằm trên đó, khoan khoái vô cùng, cho
nên nhìn chiếc giường, trước khi nằm, người ta cảm thấy niềm khoan khoái đã
dâng lên.
Thạch Quan Âm ngồi lên chiếc giường đó, rồi nhìn Tiểu Phi.
Bà lặng ngồi lặng nhìn, nhưng cái ngồi, cái nhìn đó, dù lặng vẫn có cái giá trò
hơn cái không lặng rất nhiều.
Cái lặng đó hấp dẫn cực độ. Trong tư thế lặng đó, bà đẹp vô cùng, đẹp huyền
ảo.
Bà vận chiếc áo sao mỏng, không đủ che lấp những đường cong tuyệt diệu,
khiêu gợi, tay bà để lộ, chân bà để lộ, tay ch6n nỏn nà…
Đôi mắt của Tiểu Phi như đứng trồng, nhìn chết vào một chỗ.
Thạch Quan Âm điểm nụ cười tươi, hỏi:
-Trước đây lâu lắm, ngươi có nghe nói đến ta ?
Tiểu Phi gật đầu :
-Ừ !
Thạch Quan Âm tiếp:
-Và mãi đến bây giờ ngươi mới thấy mặt ta ?
Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
569
Tiểu Phi gật đầu:
-Ừ !
Thạch Quan Âm tiếp:
-Có thất vọng chăng ?
Tiểu Phi thở dài:
-Phu nhân có thấy tại hạ tỏ lộ ý niềm đó lên gương mặt chăng ?
Thạch Quan Âm mỉm cười:
-Ngươi … ngươi không nhận ra … ta già rồi sao ?
Tiểu Phi đáp:
-Trên thực tế, già là kẻ thù đáng sợ nhất của nữ nhân. Nhưng phu nhân đã chinh
phục được kẻ thù rồi, đó là điều tại hạ nhận thấy !
Thạch Quan Âm cười lên mấy tiếng:
-Ngươi biết đây là đòa phương nào chăng ?
Tiểu Phi điềm nhiên:
-Nếu không là khuê phòng của phu nhân, thì còn nơi nào có cái nhã khiết như
thế này ?
Thạch phu nhân lại hỏi:
-Ngươi biết vì sao vời ngươi đến đây chăng ?
Tiểu Phi gật đầu.
Thạch Quan Âm đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt trở nên mơ màng, rồi bà dòu
giọng hỏi:
-Ngươi đã biết, sao chưa chòu đến đây ?
Trên thế gian này, có sự gì hấp dẫn hơn cái sự người đẹp mời lên giường ?
Trên thế gian này, có nam nhân nào có can đảm từ chối sự mời mọc đó, kể cả
hạng liệt dương ?
Tiểu Phi cuối cùng rồi cũng bế Thạch Quan Âm lên.
Thân hình bà nhẹ quá, nhẹ đến có thể đứngtrên bàn tay chàng, nhẹ như Phi Yến
ngày xưa, đứng trên tay vua mà múa hát.
Đôi mắt của bà mông lung, huyền ảo.
Với âm thinh êm dòu, bà rỉ bên tai chàng:
-Vô luận ngày sau có việc gì xảy ra, miễn có đêm nay thôi ! Vónh viễn ngươi
không nên hối hận !
Tiểu Phi diềm nhiên:
-Bình sanh, tại hạ chẳng phải hối hận một lần nào.
Bỗng, chàng tung bà lên, xa xa chàng.
Thạch Quan Âm như chiếc lá, nhẹ nhàng rơi. Bà chẳng việc gì, song lại biến sắc
mặt.
Bà phẫn nộ, bà kinh ngạc.
Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
570
Bà từng nuôi mộng, từng làm cho con người mơ mộng, song chưa bao giờ bà có
cái mộng tưởng bò ai phủ phàng.
Và giờ đây Tiểu Phi hất bà ra.
Như vậy, là bà không hấp dẫn nổi chàng ?
Tiểu Phi cười hì hì nhìn bà một lúc, hỏi:
-Trông qua thần tình của phu nhân tại hạ có cảm tưởng là phu nhân xem tại hạ
như kẻ điên ! Có đúng vậy không ?
Thạch Quan Âm đã khôi phục nguyên trạng điềm nhiên hỏi lại:
-Thế ngươi không điên à ?
Tiểu Phi mỉm cười:
-Tại hạ chỉ hận mình không cò khí lực, để hất phu nhân xa hơn !
Thạch Quan Âm dòu giọng:
-Ngươi nỡ làm vậy sao ?
Bà đứng lên.
Chiếc áo sa mỏng tuột khỏi bờ vai, rớt xuống rất nhanh.
Bà đã biến thành một pho tượng tuyệt mỹ.
Tiểu Phi thở mạnh, thở gấp hơn.
Chàng không tưởng trên đời lại có một cơ thể hoàn toàn như thế.
Ngôn ngữ nhân loại không đủ tả cái đẹp của cơ thể trước mắt chàng.
Chàng nhìn từ đầu xuống ngực, xuống thấp hơn, đến hai chiếc đùi…
Rồi đôi mắt chàng lại du lòch ngược chiều dừng lại hai gò bồng đảo.
Bên tai chàng giọng nói êm dòu vang lên:
-Ngươi giàu kinh nghiệm lắm, phải không ?
Tiểu Phi gật đầu:
-Ừ !
Thạch Quan Âm thốt qua cơn mộng:
-Thì, ngươi phải biết, hiện tại ta đang cần ngươi đến mức độ nào hẳn ngươi cũng
biết luôn !
Bà tiếp hỏi:
-Sao ngươi nhẫn tâm cự tuyệt ta ?
Tiểu Phi đưa tay vuốt nhẹ nơi lưng bà, bà rung người lên.
Tất cả những cái rung đều gây niềm sợ hãi, trừ cái rung cảm do Tiểu Phi vừa
truyền sang bà.
Người ta chạy trốn mọi cái rung, chỉ có cái rung này người ta đi suốt đường trần
để tìm !
Mắt bà mông lung, hồn ba chơi vơi trong mộng ảo. Bà ngã đầu lên vai Tiểu Phi,
rung rung giọng:
-Thiên đường ! Thiên đường ! Ngươi đã đến thiên đường rồi, ngươi còn chờ gì
nữa ! …
Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
571
Tiểu Phi thở dài lẩm nhẩm:
-Phải ! Cơ thể của mỹ nhân là thiên đường của nam nhân ! … Rất tiếc, thiên
đường đó lại quá gần đòa ngục !
Bỗng chàng chụp vào cái chỗ hãnh diện nhất của nữ nhân, từ nơi đó chàng ấn
mạnh Thạch Quan Âm ngã dài trên giường.
Ngọn đèn mờ ảo càng làm tăng cái vẻ dụ hoặc bốc từ thân thể đó …
Bà lim dim chờ đợi …
Tiểu Phi chụp chiếc chén vàng nơi đầu giường, chiếc chén đựng đầy rượu, chàng
từ từ nghiêng chiếc chén cho rượu mau hổ phách rơi xuống từng giọt, từng giọt trên
cơ thể trắng nỏn của bà.
Chàng cất tiếng cười vang hỏi:
-Phu nhân đã cho là tại hạ điên, có phải vậy chăng ?
Thạch Quan Âm nằm bất động, nghe rượu lạnh chảy từ khoảng giửa hai gò bồng
đảo, xuống rốn, xuống xa hơn …
Bà thở dài thốt:
-Ngươi không điên ! Ngươi chỉ là một kẻ si thôi !
Tiểu Phi lại hỏi:
-Phu nhân tưởng là một người chánh thường, không phương cự tuyệt phải không?
Chỉ có những kẻ bất thường mới cự tuyệt phu nhân phải không ?
Thạch Quan Âm gật đầu :
-Phải ! Kẻ chánh thường vónh viễn không cự tuyệt ta nổi !
Tiểu Phi thở dài:
-Nếu vậy, bọn nam nhân tại sơn cốc, đều là những kẻ chánh thường cả !
Thạch Quan Âm bật ngồi dậy, gằn giọng:
-Ngươi nói gì !
Tiểu Phi đáp:
-Nếu tại hạ không cự tuyệt phu nhân, thì trở thành một người như bọn đó, vónh
viễn làm một cái việc quét cát dọc theo đường quét đến khi nào tắt thở thì ngừng !
Chỉ vì, khi bà thấy một nam nhân nào có vẻ đặc biệt, bà nảy sanh cái ý chinh phục
nam nhân đó. Bà dụ hoặc cho hắn phải hiến linh hồn cho bà. Khi hắn không còn
cái gì để hiến nữa, bà cảm thấy nam nhân đó ti tiện quá, chỉ xứng đáng làm một gã
quét đường cho bà.
Thạch Quan Âm trừng mắt nhìn chàng.
Lâu lắm bà chưa nói tiếng nào.
Tiểu Phi tiếp:
-Có thể là tâm linh của phu nhân trống rỗng, rồi muốn trám bít cái trống rỗng
đó, phu nhân đi tìm. Nhưng tìm mãi, thực nghiệm mãi phu nhân vẫn chưa gặp một
người ! Cái người có thể trám bít khoảng trống của tâm linh !
Thạch Quan Âm vụt cười khen rồi dòu giọng thốt:
Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
572
-Có thể người ta tìm chính là ngươi !
Tiểu Phi cũng cười:
-Hiện tại, có thể phu nhân cho là tại hạ không giống bất cư nam nhân nào. Song
khi tại hạ bò phu nhân chinh phục rồi, thì tại hạ lại trở nên quá tầm thường trong
con mắt của phu nhân !
Thạch Quan Âm dòu giọng:
-Chẳng lẽ ngươi không tự tin, dù chỉ là đối với ngươi ?
Tiểu Phi mỉm cười:
-Chẳng phải tại hạ không tự tin mà chỉ vì tại hạ không muốn mạo hiểm thôi !
Thạch Quan Âm cau mày:
-Chẳng lẽ ta không đáng cho ngươi mạo hiểm ?
Tiểu Phi đưa tay vuốt chót mũi:
-Rất có thể là trên thế gian này không một nữ nhân nào đáng cho tại hạ vì nàng
ấy mà mạo hiểm !
Thạch Quan Âm điềm nhiên:
-Như Tô Dung Dung ?
Tiểu Phi trầm trụ khí, giữ vẻ mặt bình thản. Điểm nụ cười nhạt:
-Trong con mắt của tại hạ, họ không phải là nữ nhân. Họ là những bằng hữu rất
tốt của tại hạ, mà trên đời có rất nhiều nam nhân dám mạo hiểm cho bằng hữu, vì
bằng hữu !
Thạch Quan Âm tắt nụ cười, gương mặt trầm lạnh.
Bà hỏi:
-Ngươi có biết, những nam nhân cự tuyệt ta sẽ có hậu quả như thế nào chăng ?
Tiểu Phi mỉm cười:
-Không lý ngoài tại hạ ra, còn có nam nhân nào cự tuyệt phu nhân ?
Thạch Quan Âm cau mày:
-Có trước đây mấy năm, có một người !
Bỗng bà điểm một nụ cười ác độc, tiếp:
-Ngươi biết ta đã làm gì hắn chăng ?
Tiểu Phi rùn vai:
-Giết hắn ?
Thạch Quan Âm bật cười ghê rợn:
-Giết hắn ? Đâu có sung sướng cho hắn quá vậy ? Tại sa mạc, ai không sợ nắng?
Ta phơi nắng hắn, cho hắn bò đốt cháy cả mặt mày, thân xác, cho hắn mù mắt câm
miếng, điếc tai … rồi ta bắt hắn làm lừa, kéo cối xay, kéo ngày kéo đêm không
ngừng, ta cho người vút roi vào mình hắn không ngừng ! …
Bà cười khanh khách tiếp:
-Ngươi biết sau đó hắn biến thành cái quái gì chăng ?
Tiểu Phi nhớ đến Thạch Đà.