Tải bản đầy đủ (.pdf) (12 trang)

Tài liệu Long hổ phong vân - tập 55 docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (62.91 KB, 12 trang )

Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
578

CHƯƠNG THỨ NĂM MƯƠI LĂM
ĐƯỜNG RANH SỐNG CHẾT

Tỳ Bà công chúa nằm bên cạnh Hồ Thiết Hoa.
Hồ Thiết Hoa là khách giang hồ, quen thói phong sương, từng chan nắng gió, dù
có mỏi mòn, tiều tụy, phờ phạc xác xơ, trông cũng chưa đến đổi nào.
Chứ như Tỳ Bà công chúa, vốn là cành vàng lá ngọc, đóng khung trong lầu son,
gác tía, lâm cái cảnh này thì tình trạng bi đát làm sao ?
Con người đó, có ai ngờ lại có ngày cũng y phục tả tơi, cũng đạp sỏi vày sành,
cũng tắm sao gội nguyệt, cũng bò nắng đốt sương mưa ? …
Giơ đây, nằm cạnh Hồ Thiết Hoa, khí lực như giả từ nàng, hơi thở có thể bò đứt
đi bất cứ phút giây nào.
Hồ Thiết Hoa tay che mắt lẩm bẩm:
-Chúng ta không còn hy vọng gặp lại Lão Xú Trùn rồi ! Chắc chắn là phải làm
mồi cho chim ưng trước khi tìm gặp hắn !
Tỳ Bà công chúa ảm đạm vô cùng :
-Đáng lẽ chúng ta không nên theo con đường nầy !
Nơi ánh mắt của Hồ Thiết Hoa một tia lửa giận bắn lên, y cao giọng thốt:
-Đúng vậy ! Đúng ra, chúng ta không nên đi theo con đường nầy ! Tuy nhiên, tại
hạ có gì đáng trách chứ ? Chính công chúa đã nói, tại sa mạc, tại hạ không sánh
được công chúa kia mà ! Thì, tại sao công chúa không đóng vai hướng đạo ? Tại
sao công chúa lại đi theo tại hạ ? Theo như con chó ngoan theo chủ ?Theo để rồi
cả chủ lẫn chó đều kiệt quệ mà nằm ngay đơ ?
Tỳ Bà công chúa rơi lệ, thốt qua nghẹn ngào:
-Thực ra thì ta không nên theo ngươi, ta theo ngươi, nào chỉ làm khổ cho ta mà


thôi, ta còn gây phiền lụy cho ngươi nữa ! Nếu không có ta cùng đi theo, chia phần,
thì bình nước kia, một mình ngươi, ngươi có thể dùng gấp đôi thời gian, và như
vậy,ít nhất ngươi cũng có thể chi trì đến mấy hôm nữa !
Hồ Thiết Hoa trầm ngâmm ột lúc, rồi thở dài, nhếch nụ cười khổ:
-Ta hồ đồ quá !
Rồi y tiếp:
-Sự việc như vậy, tại hạ làm sao trách được công chúa chứ. Tại hạ đường đường
là một nam nhân, lại không bảo hộ được một nữ nhân, như vậy mà tại hạ còn trách
công chúa, nghó cũng đáng thẹn thật !
Tỳ Bà công chúa đột nhiên lăn mình đến cạnh y, bật khóc lớn :
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
579
-Ngươi không đáng trách, chính ta mới đáng trách ! bây giờ ta muốn chết ! Ta
muốn chết thôi ! Ta chết ngay !
Hồ Thiết Hoa vỗ nhẹ lên mái tóc nàng,lẩm nhẩm :
-Chúng ta không thể chết ! Chúng ta không nên chết ! Nhưng chúng ta cũng
không thể sống ! Trong trường hợp này, chúng ta không còn hy vọng sống sót !
Nhìn ra xa, tận mắt chỉ thấy toàn là cát, cát trắng, cát vàng.
Chừng như dưới gầm trời này chỉ có cát và cát.
Qua phút giây dao động tâm thần, Tỳ Bà công chúa ngẩng đầu lên nụ cười ảm
đạm hiện héo hắt nơi môi:
-Bỗng nhiênta lại chết chung chỗ với ngươi ! Đung là một sự tình chẳng ai tưởng
nổi !
Hồ Thiết Hoa bật cười lớn:
-Chết chung một chỗ với công chúa, là điều sung sướng nhất ! Sợ có kẻ mơ được
chết chung với công chúa, nhưng giấc mơ lại không thành đấy chứ ! Công chúa là
người đẹp nhất trần đời, công chúa … công chúa …

Y bỗng nghẹn lời. Rồi y nhìn nàng đăm đăm, nhìn say mê, cuối cùng y lẩm
nhẩm:
-Tuy nhiên, nếu có phải chết, chúng ta cũng chết cách nào cho khoái lạc mới
được ! Có phải vậy không, công chúa ?
Tỳ Bà công chúa phát rung lên:
-Ngươi … ngươi muốn … ta …
Hồ Thiết Hoa đưa ánh mắt từ đầu nàng xuống chân nàng.
Đôi chân đó, tuy hiện giờ có dấu máu vì đã vượt qua một đoạn đường quá dài,
đạp lên sỏi cát, đôi chân vẫn đẹp, đẹp làm sao !
Hơi thở của y khởi sự dồn dập, y đã cạn khô nước bọt, song cứ nuốt không có
nước nuốt, y nuốt hơi, trái cổ hồi hộp lên xuống quá nhanh, rồi lồng ngực tiếp nối
phập phồng. Mắt bừng sáng.
Lửa bên ngoài đốt phừng phừng, lửa bên trong cháy hừng hực.
Y gằn từng tiếng:
-Tại hạ muốn ! Muốn công chúa ! Tại hạ muốn gì, công chúa hiểu chứ ? Giờ
đây, ngoài công chúa, còn cái chi nữa đâu ?
Tỳ Bà công chúa càng phút càng rung mạnh, gương mặt nhợt nhạt ửng hồng dần
dần, nàng qû quạng tay, như tìm những mảnh vãi còn thừa thải trên mình, che kín
phần nào cần che.
Đôi chân nàng phô bày lộ liễu quá, Hồ Thiết Hoa nhìn chòng chọc đôi chân, từ
bàn chân lên đùi xa hơn một chút nửa, rồi lơ lững ở chỗ đó, nàng nhút nhít, tìm
cách che giấu đôi chân, che giấu cái chỗ phải che giấu, dù chỗ đó chưa hiện lộ, mà
nàng tưởng như đôi mắt của Hồ Thiết Hoa đã lột trần…
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
580
Nhưng y phục đã rách bươm rồi, kéo mảnh này làm động đến mảnh khác, che
chỗ này kín thì chỗ khác hở ra.

Nàng bối rối mà làm cái việc che giấu, lúng túng mà làm, càng bối rối lúng
túng, con tim càng đập mạnh.
Con người vẫnlà một loài động vật, một loài động vật kỳ quái hơn mọi loài.
Bởi kỳ quái nên có những bất thường, chẳng hạn dục vọng của con người, lúc
không nghó đến, lúc chẳng nên nghó đến thì lại bừng lên, mà có dục vọng nào khó
kềm hãm hơn bằng sự đòi hỏi của xác thòt ?
Khi xác thòt bùng lên, thì chẳng có cái gì mãnh lẹi6t bằng, kể cả sấm sét !
Tỳ Bà công chúa cố chống trả bằng những cử chỉ che giấu, sự chống trả đó tố
cáo là bên trong nàng cũng có một đòi hỏi mãnh liệt, chống trả mạnh thì đòi hỏi
mạnh, thường thường thì đòi hỏi thắng chống trả.
Cuối cùng, nàng nhắm mắt lại như chuẩn bò tiếp nhận.
Nàng nhắm mắt chờ, hồi hộp chờ, chừng như nóng nảy chờ !
Trước khi chết, còn có dòp hưởng hoan lạc thì có gì khoan khoái hơn ?
Ngươi ta chết với ảo tưởng hoan lạc, cònnàng chết với hoan lạc thực sự, thì còn
gì khoan khoái hơn ?
Cát, tuy không mòn như gấm, như lụa, song vẫn mềm, nằm trên cát cũng êm dòu
như trên nệm …
Gia dó cát lại gây cảmgiác nhọ6t nhạt rất thích thú.
Gia dó, cát âm ấm lại càng nung nấu dục vọng, bời dục vọng chỉ kỵ cảm giác
lạnh thôi.
Hồ Thiết Hoa tràn mình qua, đè lền mình nàng.
Cả hai, cùng thương tâm, cùng bi ai, cùng tuyệt vọng, giờ đây họ kết hợp tất cả
những thứ đó, để tạo thành một hoan lạc, những thứ đó tan biến bởi dục vọng để
kết thành một hoan lạc.
Bỗng, Hồ Thiết Hoa rú lên một tiếng, bật đứng lên, hai tay che chỗ kín, trừng
mắt nhìn nàng:
-Tại sao công chúa làm thế ? Công chúa không … ham muốn à ?
Tỳ Bà công chúa khóc:
-Ham muốn chứ ! Sao ta lại không ham muốn ? trước khi chết, ta nguyện, còn
cái gì, ta cũng hiến dâng cho ngươi, hiến dâng tất cả, song ta không không cho

ngươi biết một việc ! Cho ngươi biết việc đó rồi, chúng ta có muốn gì, hãy muốn !
Hồ Thiết Hoa trố mắt :
-Việc gì ?
Tỳ Bà công chúa khép nửa mặt mơ màng:
-Thân thể của ta không còn nguyên vẹn ! Ta đã trót hiến dâng cho một người !
Hồ Thiết Hoa nắm chặt đôi tay :
-Ai ?
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
581
Tỳ Bà công chúa gằn từng tiếng:
-Ta đã hiến dâng cho hắn !
làm sao Hồ Thiết Hoa chẳng biết hắn là ai ?
Y cảm thấy một thùng nước lạnh ụp xuống đầu, không khí đang nóng như có lửa
đốt chung quanh, vậy mà y nghe lạnh khắp người lạnh đến độ cóng thân hình, thừ
ra một đống.
Tỳ Bà công chúa thê thảm vô cùng:
-Ta ham muốn, ta không còn cách gì kềm hãm nổi sự ham muốn, ta quên hết, ta
chỉ muốn chết trong tay ngươi, nhưng … ta chẳng biết phải che giấu việc đó với
người bằng cách nào !
Hồ Thiết Hoa hét:
-Đừng nói nữa ! Đừng ! … Đừng ! …
Y tung chân đá vào gò cát bắn lên, bay mù trời.
Qua mỗi cái đá y mắng một câu : lão Xú Trùn !
Y đá mãi, cát bay thành vầng, bao bọc y, che khuất y, y xoay mình ra đá bốn
phương tám hướng.
Tỳ Bà công chúa cất giọng u buồn :
-Ngươi hận hắn ?

Hồ Thiết Hoa buông gọn:
-Ừ !
Tỳ Bà công chúa thở dài:
-Ngươi hận hắn, ta chẳng trách chi ngươi ! Cũng có lúc ta hận hắn, vô luận là ai,
hiệp chung với hắn, thì đừng mong hưởng vinh quang, thắng lợi. Tất cả đều về
hắn!
Nàng dừng một chút rồi tiếp:
-Vô luận là ai nghó gì, hắn nhìn thoáng qua là biết rõ tâm tư. Còn điều lo nghó
của hắn, đừng mong ai hiểu nổi !
Hồ Thiết Hoa đã dừng chân đá, rồi nhìn nàng một lúc lâu, hỏi:
-Công chúa tưởng tại hạ hiệp chung với hắn như vầy, là thua thiệt chăng ?
Tỳ Bà công chúa hừ một tiếng :
-Chứ không phải vậy sao ?
Hồ Thiết Hoa lại hỏi:
-Nhưng bọn tại hạ cam tâm tình nguyện theo hắn, hiệp chung đã lâu hắn không
hề bức bách bọn tại hạ. Công chúa có thấy như vậy chăng ?
Tỳ Bà công chúa cúi đầu:
-Đúng vậy !
Hồ Thiết Hoa vụt cười khanh khách:
-Công chúa tình nguyện, tại hạ cam tâm, rồi cả hai chúng ta cùng hận hắn, cả
hai chúng ta đồng tâm bònh, mà đồng bònh thì tương liên, có đúng vậy không ?
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
582
Y loại bỏ Cơ Băng Nhạn ra, để ghép Tỳ Bà công chúa vào với y cho hợp người
hợp cảnh hơn.
Tỳ Bà công chúa gật đầu:
-Đúng !

Hồ Thiết Hoa lại cười vang:
-Thế mà chúng ta vẫn thích hắn ! Chúng ta cứ thích hắn !
Tỳ Bà công chúa thở ra:
Lắm lúc, ta tự hỏi, tại làm sao thế ?
Hồ Thiết Hoa cười nhẹ :
-Tại vì lão Xú Trùn xứng đáng cho thiên hạ thích ! Có phải vậy không ?
Tỳ Bà công chúa trâm ngâm một lúc.
Sau cùng, nàng bật cười thốt:
-Mà ngươi cũng xứng đáng là bằng hữu của hắn !
Bỗng, nàng trừng mắt nhìn Hồ Thiết Hoa trong ánh mắt, niềm kinh hãi hiện lên
rõ rệt.
Nàng há hốc mồm, song không một lời nào thoát lọt.
Hồ Thiết Hoa mỉm cười:
-Công chúa nhìn gì ? Chẳng lẽ đương không tại hạ lại mọc thêm một chiếc đầu
nữa ?
Rồi chính y đưa tay sờ đầu.
Rồi y cũng há hốc mồm, ánh mắt ngời niềm khủng khiếp.
Y nhìn sững bàn tay y.
Bàn tay nhuộm đỏ ! Bàn tay vấy máu tươi !
Bàn tay vấy máu, máu trên đầu y !
Không một vết thương nơi đầu thì làm gì có máu chảy ?
Hồ Thiết Hoa ngẩng mặt nhìn lên.
Trên cao, trong vầng cát bốc thành mây, có hai bóng đen. Hai bóng đó bay vần
vần từ trên cao xuống thấp.
Chừng như sắp đáp xuống tại đó.
Hai bóng đen là hai con chim ưng !
Máu dó nhiên từ hai con chim ưng rơi xuống. Chim ưng, dó nhiên bò thương.
Nếu Hồ Thiết Hoa không quá chán nản đến đổi bất cần mọi sự thì y đã phát hiện
ra điều đó ngay.
Tỳ Bà công chúa kinh ngạc hỏi:

-Chim ưng này từ đâu đến ? Tại sao lại bò thương ? Hay là có người xuất hiện
quanh vùng phụ cận ?
Nàng nừng với ý nghó có người quanh vùng phụ cận.
Nếu có người đến nơi này là nàng có hy vọng sống sót !

×