Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Cach dinh nghia moi ve quan ly va lanh daodoc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (74.17 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Cách định nghĩa mới về quản lý và lãnh đạo </b>



<b> Đã đến lúc chúng ta chính thức phản đối với cách nhìn nhận thơng thường rằng chỉ có </b>
<b>lãnh đạo mới là những nhà chiến lược. Thực ra, quản lý cũng là chiến lược nếu tất cả các </b>
<b>quyết định của CEO là những hành động quản lý. </b>


Đối với khơng ít các nhà lý luận quản lý, họ cho rằng khơng có thuật ngữ nào gọi là nhà quản lý
chiến lược. Theo một quan điểm khá phổ biến về quản lý và lãnh đạo, vai trị của người quản lý
chính là việc duy trì hiện trạng, để sao cho các hoạt động hiện tại vận hành một cách trôi chảy.
Điều này lại chứng tỏ rằng vẫn còn tồn tại những nhà quản lý chiến lược. Đây chính là lý do
chính đáng để đối mặt với quan niệm chính thống này.


Nếu chúng ta có thể thốt khỏi quan niệm: lãnh đạo chỉ dành cho người nắm cương vị này, thì tất
cả các nhân viên có thể được lên tiếng để chứng tỏ khả năng lãnh đạo của mình khi họ tung ra
một đường hướng tốt hơn ví như một sản phẩm, dịch vụ, tiến trình mới. Sự thay đổi này đã cho
phép chuyển sang một giai đoạn xa hơn, rất phù hợp với tầm hiểu biết của chúng ta khi sự đổi
mới ngày càng là nhân tố quyết định trong lợi thế cạnh tranh. Trong một thế giới phát triển phức
tạp, những người giữ vai trò cao nhất lại khơng có được tồn bộ lời lý giải hay câu trả lời, do vậy
chúng ta cần một hình mẫu lãnh đạo có thể giải đáp cho câu hỏi: tất cả nhân viên có thể thể hiện
khả năng lãnh đạo như thế nào?


<b>Phương pháp mới phân biệt lãnh đạo và quản lý</b>


Người ta đã không ngừng nỗ lực để đi tìm định nghĩa về vai trị hay chức năng tách biệt cho hai
khái niệm: lãnh đạo và quản lý. Điểm khác biệt nhất được đa số chấp nhận đó là dựa trên tác
phong của hai đối tượng thể hiện vai trò này. Lãnh đạo được mơ tả như những người có khả
năng truyền cảm hứng và có định hướng, trong khi quản lý là những người có nhiệm vụ trọng
tâm và là người điều khiển. Phong cách của nhà quản lý là quản lý kinh doanh - họ thưởng cho
nhân viên vì năng lực làm việc của họ. Ngược lại, lãnh đạo có nhiệm vụ chuyển hố, hay nói
cách khác, họ là những người truyền cảm hứng.



Cách phân biệt này tuy nhiên vẫn chưa thực sự rõ nét bởi vì chúng ta biết rằng một số nhà quản
lý cũng có thể là những người thúc đẩy giỏi và cũng rất nhạy cảm với mọi người. Và rằng một số
lãnh đạo lại có phong cách khá trầm tĩnh và thường căn cứ theo thực tế của vấn đề. Họ có sức
thuyết phục bởi họ biết rằng họ đang nói gì ngay cả khi họ khơng truyền cảm hứng trong cách
giao tiếp. Vậy nên, theo cách phân biệt này thì lãnh đạo và nhà quản lý gần như có chung điểm
trọng tâm, thực hiện cơng việc thông qua nhân viên của họ. Điểm khác biệt dễ nhận thấy để có
thể biết ai là lãnh đạo ở đây chính là khả năng truyền cảm của người nào tốt hơn. Và ngay cả khi
lãnh đạo là những nhà quản lý cấp cao thực sự thì tại sao họ vẫn lo lắng khi có những nhà quản
lý?


Nếu chúng ta loại bỏ tiêu chí phong cách, một cách đơn giản trong việc định nghĩa lãnh đạo và
quản lý để nói rằng người lãnh đạo thúc đẩy những đường hướng mới, cịn nhà quản lý thì điều
hành những phương hướng đã và đang có sẵn. Nếu lãnh đạo là cơng việc hồn tồn tự do, lãnh
đạo chỉ có thể duy trì thơng qua ảnh hưởng khơng chính thức, thân mật. Điều đó có nghĩa là lãnh
đạo sẽ khơng bao giờ có vai trị quyết định trong vấn đề uy quyền đối với nhân viên. Nó ngầm ẩn
rằng mọi quyết định đưa ra bởi những nhà điều hành thâm niên là những hành động quản lý, chứ
không phải là việc lãnh đạo. Theo logic này, nhà quản lý đưa ra những quyết định chiến lược chứ
không phải là người lãnh đạo. Điều này ban đầu nghe có vẻ khác lạ nhưng nếu những chiến
lược mới đưa việc kinh doanh theo những đường hướng mới thì liệu đó lại khơng phải là việc
lãnh đạo ư? Tất nhiên là khơng, bởi vì đây là một quyết định về đầu tư.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Điều này có nghĩa là cần nhìn nhận việc quản lý như một hành động đầu tư. Các nhà quản lý có
những nguồn lực như nhân lực, tài chính, nguyên liệu để đầu tư. Một khi họ quyết định thuê nhân
viên mới, chuyển sang những thị trường mới hay đưa ra những chiến lược mới tức là họ đang
thực thi những quyết định đầu tư. Lý do duy nhất để chúng ta nhìn nhận việc quản lý này như vai
trị của một lãnh đạo đó là nếu chúng ta đảm trách vai trò này dựa trên quan niệm về lãnh đạo.
Nhưng, nếu chúng ta muốn có một định nghĩa về lãnh đạo để từ đó cho phép nhân viên căn cứ
vào đó thể hiện khả năng lãnh đạo của mình thì chúng ta phải thu hẹp khái niệm này về ảnh
hưởng khơng chính thức của người lãnh đạo trong việc thúc đẩy những hướng đi mới.



Ví như, khi một người có tư tưởng đổi mới hàng đầu đưa ra dịng sản phẩm mới đối với nhóm
lãnh đạo điều hành cấp cao. Đây chính là lãnh đạo tổng thể: từ thấp đến cao. Nhưng nhân viên
có năng lực đóng vai trị chủ chốt lại khơng có quyền quyết định để phát triển sản phẩm này.
Điều đó có nghĩa là khái niệm lãnh đạo “từ đầu đến chân” phải được thu hẹp để gây ảnh hưởng
đối với người khác nhằm tìm ra một lộ trình đi tốt hơn.


<b>Tầm quan trọng của lãnh đạo và quản lý </b>


Lãnh đạo và quản lý đều đóng vai trị quan trọng ngang nhau. Quản lý cần sử dụng triệt để mọi
nguồn lực trong việc phát triển và điều hành các chiến lược. Lãnh đạo là điều thiết yếu trong việc
phát triển tương lai thông qua đổi mới. Cả người lãnh đạo và nhà quản lý có thể đều là nhà chiến
lược. Sự khác nhau đó là: lãnh đạo có ảnh hưởng mật thiết tới người khác để thơng qua, chấp
thuận những chiến lược mới, trong khi nhà quản lý là người quyết định những chiến lược mới.
Ví dụ, một cơng nhân có hiểu biết có thể trình một chiến lược mới lên CEO - người đóng vai trị
giống như người bán, khách hàng hay nhà đầu tư trong tình huống này. Khi CEO quyết định
chấp nhận một chiến lược mới, họ sẽ quyết định cách quản lý. Và người thúc đẩy đầu tiên của
chiến lược này chính là người lãnh đạo. Tất nhiên, CEO có thể vừa lãnh đạo vừa quản lý bằng
việc đầu tiên là bán chiến lược mới cho cơng ty, sau đó quyết định thơng qua chiến lược đó.


Mặc dù lãnh đạo và quản lý đều có vai trị ngang nhau nhưng quản lý có khả năng giải quyết
cơng việc lớn hơn bởi vì quản lý cần quyết định chiến lược tổng thể và quản lý việc điều hành nó
qua kết hợp và thúc đẩy nhân viên hồn thành cơng việc theo cách tốt nhất. Lãnh đạo là hành
động mang tính trọng tâm hơn. Lãnh đạo nghiên cứu phương thức tốt hơn và bán chiến lược này
cho công ty.


Tất nhiên, đây không phải là cách định nghĩa lãnh đạo và quản lý dễ được chấp nhận như thơng
thường nhưng nó là cách tốt trong việc định nghĩa tường tận về lãnh đạo. Lãnh đạo rõ ràng
không phải là hành động đưa ra quyết định.


</div>


<!--links-->

×