Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Bai du thi Ke chuyen Bac Ho nam 2011

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (226.4 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span>ĐẢNG BỘ XÃ TÂN HÒA CHI BỘ TRƯỜNG THCS BƯNG BÀNG Người dự thi : HỌC TẬP VÀ LÀM THEO TẤM GƯƠNG ĐẠO ĐỨC HỒ CHÍ MINH. ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM. BÀI DỰ THI KỂ CHUYỆN ĐIỂN HÌNH LÀM THEO TẤM GƯƠNG ĐẠO ĐỨC HỒ CHÍ MINH NĂM 2011.. I. PHẦN MỞ ĐẦU : “Đố ai đếm được lá rừng Đố ai đếm được mấy tầng trời cao Đố ai đếm được vì sao Đố ai đếm được công lao Bác Hồ”. Bác Hồ - hai tiếng thật thiêng liêng và gần gũi với mỗi con người chúng ta. Bác Hồ là con người Việt Nam nhất, là kết tinh của tâm hồn dân tộc, là đài sen tỏa ngát làng Sen. Là một vi lãnh tụ nhưng Bác luôn coi khinh sự xa hoa, suốt đời giữ mộtt nếp sống thanh bạch, tao nhã, giản dị, luôn một lòng một dạ sống vì nhân dân, đặt quyền lợi của nhân dân dân lên cao nhất. Cuộc đời Người lung linh, huyền ảo như những trang huyền thọai. Chính vì thế có rất nhiều câu chuyện kể về Người. một trong số đó là chuyện” Hỡi ai bưng bát cơm đầy” dược trích trong cuốn “ Mãi mãi học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ cHí Minh” của nhà xuất bản Chính trị quốc gia. Câu chuyện xảy ra khi Bác đã là một cụ già 70 tuổi. II. NỘI DUNG CÂU CHUYỆN : Vào một buổi sáng hè năm 1960. sau khi dự Đại hội Đòan kết chống hạn tại Ứng Hòa - Mỹ Đức xong, Bác ra cánh đồng thôn Thái Bình thăm nông dân chống hạn. Những năm ấy, vì hệ thống mương máng thủy lợi chứ có là bao nên bà con nông dân rất vất vả, nắng quá thì hạn, mưa nhiều thì úng. Đời sống của hàng triệu nông dân chỉ trông chờ ở đồng ruộng, thật bấp bênh. Hôm ấy, Bác mặc quần áo gụ, đội mũ lá cọ, chân đi dép cao su, quần xắn trên đầu gối, khăn vat trên vai, tay chống gậy đi ra cánh đồng thăm bà con nông dân đang tát nước.

<span class='text_page_counter'>(2)</span> Mới mười giờ mà trời nắng như đổ lửa, những cán bộ đi theo cũng thấm mệt , mồ hôi vã như tắm tràn xuống mắt giàn giụa, tràn vào miệng mặn chát. Bác đi rất nhanh, mặc dầu đường sống trâu, Bác vẫn thoăn thoắt đặt chân trên các gồ đất một các nhẹ nhàng như mợt lão nông thực thụ. Đến đầu một con mương, dồng chí Chủ tịch Tỉnh Hà Đông thấy bờ mương hẹp, khó đi, vội chạy lên trước để mời Bác đi theo đường chính. Bác xua tay và rẽ vào bờ mương để đến chân HỌC ruộngTẬP bà con đang lao động giữ cánh đồng bị hạn. Đến chỗ một bờ mương bị xẻ VÀ LÀM ra tát nước gần đấy, đồng chí chủ tịch Tỉnh chạy lên định dắt Bác, chưa kịp thì Bác đã nhảy phắt qua hố và rẽ sang bên kia. Những người đi theo sau, người thì THEO nhảy qua được, người thì phải đi men xuống ruộng để qua. TẤM Thấy Bác đến, lại còn mặc như lão nông, bà con vui mừng bỏ cả gầu đổ xô GƯƠNG lại, vây quanh Bác rất đông. Có cháu thiếu nhi chừng 14,15 tuổi len đến bên Bác, đưa tay lên vuốt râu Bác. Bác thân mật thăm hỏi mọi người, bắt tay bà con, rồi ĐẠO ĐỨC nói CHÍ bằng giọng miền Bắc pha xứ Nghệ ấm áp: HỒ - Thuở nhỏ, đã nhiều năm, tôi sống với bà con làng xóm làm nông MINH nghiệp, tôi hiểỗi cơ cực của bà con khi trời hạn hán. Bây giờ, chúng ta có chính quyền, bà con đã làm chủ ruộng đồng, gặp lúc thiên tai, phải cùng nhau chống hạn, cứu lúa. Mọi người “ vâng ạ!” thật rõ và to. Sau đó, Bác lên đạp guồng cùng với một bác nông dân ngoài 50 tuổi, để bác nông dân guồng đỡ vất vả và được nhiều nước. bác căn dặn chính quyền thôn xã tích cực huy động bà con nghề mộc, xẻ gỗ để đóng guồng. Bà con hỏi Bác đủ thứ chuyện. Bác đều trả lời thân mật dễ hiểu. trước khi chia tay với bà con nông dân, Bác đã đọc hai câu thơ: “Hỡi ai bưng bát cơm đầy Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần” Mọi người xúc động đứng mãi tại nơi đã gặp bác, vẫy tay chào tạm biệt. III. Ý NGHĨA, BÀI HỌC Câu chuyện đã manh đến cho chúng ta những bài học sâu sắc. Bài học lớn thứ nhất là bài học về tình thương yêu. Bác dành tình thương của mình cho tất cả mọi người không trừ một ai. Bác thương những người chiến sĩ đứng gác trong đêm rừng lạnh giá.Bác thương những người nông dân chân lấm tay bùn, một nắng hai sương làm nên hạt gạo. Tình thương ấy cao cả biết bao, làm rung động trái tim người biết bao. Bài học lớn thứ hai là bài học về nếp sống giản dị, chan hòa với nhân dân. Mặc dù là một vị lãnh tụ nhưng Người không coi mình là đấng chí tôn. Bác sống cùng nhân dân, sẵn sàng xắn quần lội ruộng cùng nông dân. Bác có thể làm tất cả mọi việc mà một lão nông thực thụ có thể làm: tát nước, đạp guồng, cày, cấy… Bác là thế, bình dị, giàu lòng yêu thương là thế ! Những phẩm chất tốt đẹp của Người sẽ còn sống với thời gian. Bác sẽ luôn là tấm gương sáng ngời để cho chúng ta học tập. IV. LIÊN HỆ.

<span class='text_page_counter'>(3)</span> Riêng tôi, được vinh dự là Đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam, được khoác trên vai chiếc khăn quàng đỏ thắm dòng máu Việt, tôi thấy mình cần không ngừng học tập, trau dồi đạo đức, sống giải dị , chan hòa, sẵn sàng giúp đỡ mọi người từ những việc nhỏ nhất: giúp một em nhỏ qua đường, nhường chỗ cho một cụ già trên xe buýt, xách phụ đồ đạc cho một ai đó, đến thăm hàng xóm khi họ ốm đau, hay đơn giản chỉ là việc cho bạn mượn một cây bút. Mỗi một việc làm tốt sẽ là những bông hoa thơm. Tự hứa gieo trồng những bông hoa ấy kết thành tràng hoa thơm ngát kính dâng lên Bác. “Bác trong sáng quá là gương Bác kiên cường như chính kim cương trên đời. Bác hiền như hạt gạo thôi Chí lo thiên hạ, tình nuôi đồng bào Bác là bóng cả cây cao Nắng che gíó tự xứ nào cũng che”..

<span class='text_page_counter'>(4)</span>

×