Tải bản đầy đủ (.docx) (11 trang)

Nhung bai tho hay nhat ve thay co mai truong ngay2011

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (174.4 KB, 11 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span>Những bài thơ hay nhất về thầy cô mái trường ngày 20-11. {VnTim™} Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, uống nước nhớ người đào giếng... Từ thuở ấu thơ cắp sách đến trường chúng ta đã được thầy cô dạy dỗ những điều đó, những bài học đạo đức đầu tiên đã giúp chúng ta nên người như hôm nay.. Là một người Việt Nam chúng ta không thể nào quên truyền thống tôn sư trọng đạo mà ông cha ta đã truyền dạy từ bao đời nay. Không thầy đố mày làm nên... Chính thầy cô đã chắp cánh cho những ước mơ của chúng ta bay cao, cung cấp hành trang kiến thức cho chúng ta bước vào đời và giúp chúng ta thành công trên con đường học vấn và cả trên đường đời.. Trong mỗi chúng ta ai cũng có một thời cắp sách tới trường, ai cũng có những ngày học cùng những người bạn và thầy cô dưới mài trường thân yêu, rồi để lại cùng thời gian là bao kỷ niệm buồn vui nhưng rất đỗi thân thương mà khi lớn nên ta thấy hối tiếc khi nhớ lại. Hối tiếc vì hồi đó ta quá ích kỷ, hối tiếc vì hồi đó ta quá ham chơi, hối tiếc vì hồi đó ta học chưa tốt, hối tiếc vì .v.v. Nên nhân đây VnTim™ muốn nhắc nhở những bạn đã đang và sẽ là học sinh, vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường hãy cháy hết mình cho cuộc sống của các bạn "học hết sức, chơi hết mình" đừng để sau này phải hối tiếc, nếu các bạn đang có dự định làm gì đó thì hãy làm ngay đi không sẽ không kịp đâu.. Chính vì công lao to lớn của các thầy cô đối với cá nhân mỗi người nói riêng và toàn xã hội nói chung nên ngày 20 - 11 hàng năm được gọi là "Ngày nhà giáo Việt Nam.

<span class='text_page_counter'>(2)</span> (hay ngày lễ Hiến chương nhà giáo Việt Nam)", nó không chỉ là ngày vui của các thầy cô giáo mà còn là ngày để chúng ta bày tỏ lòng biết ơn đến thầy cô, người mẹ thứ hai đã dạy dỗ chúng ta nên người.. Cứ mỗi dịp 20 - 11 về VnTim™ lại nhớ đến thầy cô, bạn bè và cả mái trường thân thương cùng bao kỷ niệm một thời cắp sách tới trường. Cảm xúc ấy càng trỗi dậy một cách mãnh liệt khi ta tìm về trường xưa để thăm lại những người đã hy sinh bao tâm huyết dạy dỗ chúng ta thành người.. Để bày tỏ lòng biết ơn của mình đến thầy cô có tất nhiều các như đền thăm và tặng quà là phổ biến nhất, nhưng đối với những học trò xa xứ thì một bó hoa dâng tặng cho thầy cô trong ngày này chắc có lẽ là hơi khó, nhưng những món quà tinh thần bằng thơ văn hay một chút vật chất thì chắc có lẽ là không khó lắm đối với mỗi người trong chúng ta !. Nhân ngày 20 - 11 VnTim™ xin gởi đến các bạn những bài thơ hay nhất về thầy cô giáo và mái trường thân yêu để chúng ta cùng bày tỏ lòng biết ơn với các thầy cô của mình trong ngày vui này, đồng thời cũng để nhắc nhở rằng : Ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây.. Đây là những bài thơ hay về thầy cô giáo những người díu dắt chúng ta vào đời. Nhân dịp 20/11, kính chúc thầy cô giáo mạnh khỏe, luôn đạt được nhiều tàhnh tích trong cuộc sống..

<span class='text_page_counter'>(3)</span> Chúc người dìu dắt tương lai, Mừng vui lớp lớp nay mai giúp đời… Thầy như sóng ngoài biển khơi, Cô như tia nắng mặt trời lung linh… Nhân gian đầy ắp bình minh, Ngày ngày tiếp bước học sinh nên người Nhà nhà rộn rã tiếng cười, Giáo viên ngày lễ hai mươi đến rồi… Việt Nam toàn cõi bồi hồi… Hai từ thân thiết bao đời dựng xây Mươi mười đã rõ ơn này… Tháng năm vun đắp hăng say đong đầy. “Mười năm là tết trồng cây, Một trăm năm mãi… hăng say trồng người” Bụi Phấn TẢN MẠN VỀ NGHỀ . (hãy chú ý điều ngạc nhiên trong bài thơ này nhé !) 1. Người đi - lòng chẳng xa lòng ( và hãy xem đó là điều gì ?điều gì nhỉ ?? ) Học trò, đồng nghiệp thủy chung một đời Khi tôi ném bảng nằm ngang ngổn Thầy đến bên tôi vẻ ôn tồn Viết lên đôi chữ cười vui vẻ Bảng cũng như ta cũng có " hồn "...!. 2. Hai mươi năm một giấc mơ Tuổi thơ ngày đó... bây giờ là đây Hai mươi năm được làm thầy Bao vinh quang, bao đắng cay cuộc đời Bạn bè còn lại mấy người.

<span class='text_page_counter'>(4)</span> Bụi rớt rơi trên dáng hao gầy Phấn chì bụi phủ tóc như mây Rớt bay hồn phấn tan từng mảnh Rơi xuống làm thêm bạc tóc thầy Có phải thầy đang nảy hạt mầm ? Hạt mầm thầy chăm bón quanh năm ! Bụi thời gian cứ bay theo gió Nào biết ngày mai sẽ thăng trầm Rơi như lá úa nay lìa cành Trên đường gian khổ hóa mong manh Bụt giảng ngày xưa thầy tôi đã Giảng giải từng câu thiếu niên thành.... Học trò mấy lớp ra đời thành nhân Hai mươi năm kiếp phong trần Với các em sức thanh xuân vẫn còn Hai mươi năm tấm lòng son Như hoa sen đậm sắc hồng ban mai Con thuyền tách bến ra khơi Cánh buồm căng gió nửa đời lại đi Dù cho bão tố bất kỳ Tim hồng, phấn trắng ngại gì gió to Cám ơn em, tuổi học trò Cho thầy thêm sức trồng hoa dâng đời Ngày hai mươi - tuổi hai mươi Nửa đời dạy học... đam mê vẫn còn.. Có biết ngày mai sẽ ra sao Hạt mầm thầy nảy biết là bao Bụi trần phấn toả mau phai thắm Nào biết ngày sau sẽ thế nào !. 3. Dâng cô bông hồng trắng Hồng đỏ kính dâng thầy Bao bông hồng còn lại Đưa em vào tương lai. Rơi rơi nắng gió sương mờ ảo Trên mái trường xưa nhạt ngói màu Tóc người xưa cũng chen sợi bạc Thầy đó trường đây lệ cứ trào..... 4. Em ngồi đó, một khung trời để nhớ Mắt biết xôn xao, tinh nghịch má hồng Tà áo ngây thơ, nụ cười rạng rỡ Một - sáng - khai - trường, giờ đã xa xăm.. Con vẫn yêu sao những điểm 10 Yêu thầy trách phạt học mà chơi Phút giây ngày ấy như sống lại Này tuổi thơ ngây chẳng hết lời. GẶP LẠI THẦY Con dừng lại phía hàng cây Bồi hồi khi gặp dáng thầy hôm nao Trường xưa vẫn nét ngày nào Và đây vẫn dáng thấy cao cao gầy Vẫn bao la một vòng tay Đón con như thể chưa ngày cách xa Kiềm lòng để lệ khỏi nhoà Giọng thầy trầm ấm "thật thà phải con?" Cái tên thấy gọi riêng con Đến giờ con thấy vẫn còn mới nguyên Ước mong con mãi không quên "thật lòng vững trí đừng phiền nghe con" Lợi danh - danh lợi sẽ mòn Những điều thấy dạy còn hoài khắc tâm Nhớ tóc thấy điểm hoa râm Cùng lời chỉ dạy âm thầm con mang Ai quên đi chuyến đò ngang Quên sao người lái thuyền sang bến đời.. Làm sao để trở lại ngày xưa Co' thể ngoan hơn chẳng nghịch đùa Nào ai không nhớ mình " hưởng " phạt Quên những trận đòn đã từng chưa? Ngày nay con vẫn giữ ân tình Xưa còn non trẻ đã miệt khinh Thầy - Cô nâng sách tay dìu dắt Dạy dỗ thành nhân giúp nước mình Khi con cất bước xa mái trường Tuổi người đã đủ để vấn vương Còn lưu luyến Bạn - Thầy - Cô mãi Thơ thẩn dăm câu thỏa sầu thương!! Ngày Đầu Tiên Đi Học Thơ: Viễn Phương. Bàn Tay Của Cô.

<span class='text_page_counter'>(5)</span> Ngày đầu tiên đi học Mẹ dắt tay đến trường Em vừa đi vừa khóc Mẹ dỗ dành bên em Ngày đầu tiên đi học Em mắt ướt nhạt nhòa Cô vỗ về an ủi Chao ôi ! sao thiết tha Ngày đầu như thế đó, Cô giáo như mẹ hiền Em bây giờ cứ ngỡ Cô giáo là cô Tiên Em bây giờ khôn lớn, Bỗng nhớ về ngày xưa Ngày đầu tiên đi học Mẹ cô cùng vỗ về.... Có một miền đất rất xa Nơi bàn tay cô để lại Bàn tay ngọt ngào hoa trái Thành phố trên trang sách em Cô ngồi soạn bài đêm đêm Lung linh ánh đèn tỏa sáng Mỗi ngày đứng trên bục giảng Dắt em từng bước vào đời Xôn xao âm thanh đất trời Trên bàn tay cô đã dắt Bàn tay lặng thầm dìu dắt Cho em cả một bầu trời.. Nhớ Trường Xưa Ngó trời xanh thấy chim về chốn cũ Ta ước mình được trở lại trường xưa Qua bao năm bên xứ người xa lạ Trong cô đơn ao ước một ngày về.. Lời Ru Của Thầy. Mỗi nghề có một lời ru Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này Lời ru của gió màu mây Con sông của mẹ đường cày của cha. Khi vẫn biết người xưa không còn nữa Và bạn bè mỗi đứa một phương trời Thầy cô cũ dần rời xa bục giảng Tôi trở về với kỷ niệm thân thương.. Bắt đầu cái tuổi lên ba Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!. Ôi! Ghế đá ngày nào tôi vẫn đợi Chắc rêu phong theo dòng chảy cuộc đời Phượng ủ rũ theo mùa hạ vương vấn Ve đầu hè khẽ gọi mùa chia tay.. Thầy không ru đủ nghìn câu Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời Tuổi thơ em có một thời Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm. Đôi mắt nai tuổi trăng tròn thuở ấy Tôi muốn nhìn như những lúc còn thơ Tiềng guốc đưa dọc hành lang cuối dãy Mang yêu thương trong buổi mới vào trường.. Như ru ánh lửa trong hồn Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây Thầy ru hết cả mê say Mong cho trọn ước mơ đầy của em.. Tuy tất cả đã lùi vào quá khứ Với thời gian còn lại được những gì Nhưng tấm lòng của người con xa xứ Luôn hướng về trường cũ ở quê hương.. Mẹ ru em ngủ tròn đêm Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày Trong em hạt chữ xếp dày Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm. Tôi lặng lẽ gởi vào những câu thơ. Từ trong vòm mát ngôi trường.

<span class='text_page_counter'>(6)</span> Niềm yêu thương êm ái chẳng bến bờ Nét mực khô lệ chảy dài trên má Biết bao giờ được trở lại trường xưa.. Xin lời ru được dẫn đường em đi (Con đường thầy ngỡ đôi khi Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!) Hẳn là thầy cũng già thôi Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em Thì dù phấn trắng bảng đen Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình. Cô ơi! Rời mái trường thân yêu Bao năm rồi cô nhỉ? Trong em luôn đọng lại Lời dạy bảo của cô Ngày ấy vào mùa thu Bước chân em rộn rã... Cô không lời từ giã Xa trường tự lúc nào Em ngỡ như chiêm bao Cô về đâu, chẳng biết? Vẫn vang lời tha thiết Từ giọng cô dịu hiền Thời gian bước triền miên Cô chưa lần quay lại Chúng em nhớ cô mãi Mong thấy cô trở về Lúc xưa cô vỗ về... Nay chúng em khôn lớn Ngày rời trường gần đến Bao giờ gặp lại cô?! NGẨN NGƠ SÂN TRƯỜNG Trường tôi to , rộng và cao Nơi cây phượng vĩ năm nào nở hoa ! Trường tôi có bạn gần xa Mải mê lo học , ngân nga gạo bài Trường tôi toàn những nhân tài Học bao điều mới ... thi dài dài thôi Trường tôi đâu có xa xôi Thầy cô dạy dỗ chúng tôi nơi này Trường tôi toàn những điều hay Có thầy có bạn ngày ngày thành công Trường tôi thoả được ước mong Cho các bạn bước vào trong cuộc đời Trường tôi có chỗ , có nơi Bạn nào muốn đến xin mời ghé thăm. ƠN THẦY. Viên phấn nào trên tay Thầy dạy em học chữ Bụi phấn nào bay bay Vương tóc thầy trắng xóa Bao mùa thu đi qua Thầy xưa nay đã già Khai trí em thêm sáng Cho cây đời nở hoa Từng lời giảng yêu thương Bao lớp trẻ xa trường Gói hành trang thêm nặng Nghĩa tình thầy vấn vương Mai lớn khôn nên người Khi nào em quên được? Công ơn người đi trước Dìu dắt chúng em theo TRƯỜNG TÔI. Cổng trường tôi trông rất xinh Tường cao cổng sắt , dưới hình văn hoa Bước vào thoang thoảng hương hoa Trời cao xanh ngắt , mây là là bay Râm râm bóng mát hàng cây Trưa trưa gió thổi lay cây rì rào . Xa xa hàng dương vẫy chào Gần gần phượng hồng thì thào gọi thương Cùng nơi khắp chốn trong trường Sinh viên đùa giỡn , thân thương chuyện trò Người nói nhỏ , kẻ nói to Xôn xao tiếng hát tiếng hò du dương Vọng xa nghe tiếng giảng đường.

<span class='text_page_counter'>(7)</span> Bách Khoa vững cùng tháng năm Dang tay chào đón , mọi miền bạn thân THĂM THẦY Gì vui hơn trò cũ đến thăm thầy Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng , rất nhẹ ... Hẻm cũ , nhà xưa , tường rêu , lặng lẽ Hồi hộp phút chờ ... cửa mở thầy đây ! Khách là ai ? Thầy chẳng nhận ra ngay Con đây ạ ! học trò thầy thuở ấy ! Trò cũ tới thăm , lớp xưa hiện lại . Loang loang ánh nhìn , loang loang nét môi Vang tiếng nô đùa , vẳng giọng đọc bài Rộn rịp nhịp trống vào ra mỗi buổi ... Và cậu trò nhỏ , nghèo , đói mà run "Cậu bé" ngồi đây tay vẫn run run Không còn đói mà thương thầy già yếu ! Con khỏi lo . Thầy tiền vơi gạo thiếu Chuyện lẽ thường , đời đạm bạc từng quen Mối bận tâm, nhắc lại nếu con quên : "Đời chỉ đẹp, nếu có tình có nghĩa !" " Người thường không tránh khỏi cái chết Nhưng thiên tài thì vẫn đang sống ". Thầy Và Chuyến Đò Xưa Lặng xuôi năm tháng êm trôi Con đò kể chuyện một thời rất xưa Rằng người chèo chống đón đưa Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều Bay lên tựa những cánh diều Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên Rời xa bến nước quên tên Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười Giọt sương rơi mặn bên đời Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông Mắt thầy mòn mỏi xa trông Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian... Bụi phấn xa rồi. Bao la trang trải tình thương cô thầy Dạo quanh xa đó gần đây Nơi đâu đẹp nhất là đây trường mình . Nhớ .... Chốn ấy bốn mùa tràn cỏ dại Với tràm xanh thơm mấy dải rừng Hồ phía tây từng chiều lặng gió Mặt trời chiều xuống đỏ rưng rưng . Chốn ấy con đường quanh co lắm Đưa bước chân đến mấy dãy lầu Sinh viên năm nhất lòng nhiều nỗi Nên mùa thu man mác gì đâu ! Một ngày đôi mắt buồn không nói Một ngày ngồi ngóng sao chìa lìa Một ngày vui buồn không ai tới Một ngày đàn hát giữa đêm khuya . Có trưa lốc cốc dăm ba tiếng Ông quản lý già gõ cửa đưa thư Có chiều mưa mênh mông như biển Nằm co ro trong khói sương mù. Chốn ấy học hành dang dở lắm Hoa sứ ngát hương cả giảng đường Mặt hồ , tràm xanh và cỏ thắm Chỗ trai gái ngồi kín yêu thương . Hai mươi tháng mười một . Khai trường thoáng đã trôi qua Ngày thầy cô đến lòng ta rộn ràng Thầy ta tóc vội phai tàn Vì lo dạy dỗ cho đàn sinh viên . Sân trường bách Khoa có duyên Đón chào các bạn khắp miền Việt Nam Trường ta có phải trăng rằm Mà sao ngày hội như nằm trong trăng . Trường ta có một bảng vàng Ghi tên các bạn tuổi vàng nổi danh Trường ta đẹp tựa trong tranh Giống như hương sắc của nhành hoa sen . Người người lũ lượt thay phiên Giữ nhiều tiết mục đề tên trong trường . Nắng ấm sân trường ..

<span class='text_page_counter'>(8)</span> Nguyễn Liên Châu Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn Một mình thơ thẩn đi tìm lại Một thoáng hương xưa dưới mái trường Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương, Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ Bụi phấn xa rồi... gửi chút hương! Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi! Cuộc đời cũng tựa như trang sách Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!! Nước mắt bây giờ để nhớ ai??? Buồn cho năm tháng hững hờ xa Tìm đâu hình bóng còn vương lại? Tôi nhớ thầy tôi, nhớ... xót xa! Như còn đâu đây tiếng giảng bài Từng trang giáo án vẫn còn nguyên Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!!. Cây điệp già xòe rộng tán yêu thương Lá lấp lánh cười duyên cùng bóng nắng Giờ đang học, mảng sân vuông lặng vắng Chim chuyền cành buông tiếng lạnh bâng qươ Chúng em ngồi nghe thầy giảng bình thơ Nắng ghé theo chồm lên ngồi bệ cửa Và cả gió cũng biết mê thơ nữa Thổi thoảng vào mát ngọt giọng thầy ngâm. Cả lớp say theo từng nhịp bổng trầm Điệp từng bông vàng ngây rơi xoay tít Ngày vẫn xuân, chim từng đôi ríu rít Sà xuống sân tắm nắng ấm màu xanh Em ngồi yên uống suối mật trong lành Thời gian như dừng trôi không bước nữa Không gian cũng nằm yên không dám cựa Ngại ngoài kia nắng ấm sẽ thôi vàng Sân trường căng rộng ngực đến thênh thang Kiêu hãng khoe trên mình màu nắng ấm Lời thơ thầy vẫn nhịp nhàng sâu lắng Nắng ấm hơn nhờ giọng ấm của người.... Nhớ cô giáo trường làng cũ. Người lái đò Thảo nguyên !.. Bao năm lên phố, xa làng Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê Nhớ bài tập đọc a ê Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ. Một đời người - một dòng sông... Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ, "Muốn qua sông phải lụy đò" Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa .... Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em. Vở ngày thơ ấu lần xem Tình cô như mẹ biết đem sánh gì. Tờ i nguệch ngoạc bút chì Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề Thương trường cũ, nhớ làng quê Mơ sao được một ngày về thăm Cô !. Tháng năm dầu dãi nắng mưa, Con đò trí thức thầy đưa bao người. Qua sông gửi lại nụ cười Tình yêu xin tặng người thầy kính thương. Con đò mộc - mái đầu sương Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày, Khúc sông ấy vẫn còn đây.

<span class='text_page_counter'>(9)</span> Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông... Mãi trong tôi, ngôi trường ấy Ngày nào còn bỡ ngỡ Loay hoay trước cổng trường Chưa một chút bâng khuâng Với ngôi trường mới ấy Mấy hàng cây phượng vĩ Mấy gốc lá bàng to Hình như muốn thầm thì Bạn ơi vào đi nhé ! Kia rừng dương vẫy gọi Hoà quyện tiếng chim chuyền Như một khúc giao tình Cùng đón chào bạn mới . Vậy mà giờ thấm thoát Đã bao niên học rồi Ngôi trường ngày nào ấy Là một phần trong tôi . Cũng hàng cây phượng vĩ Cũng mấy gốc bàng to Giờ là bạn tri kỷ Ngày nào cùng có nhau Mỗi khi lá xào xạc Như những nốt nhạc vui Cùng hoà vào điệu hót Của lũ chim trên cành . Đến khi hoa phượng nở Đỏ rực cả sân trường Cũng là khi ve khóc Cho tình bạn chia ly Ôi ! Mái trường yêu dấu Ôi ! Thầy cô thân yêu Chắp cho tôi đôi cánh Bay cao trên đường đời . Thời gian sao nhanh quá Đã bao năm xa trường. Hoa và ngày 20-11. Nụ hoa hồng ngày xưa ấy Còn rung rinh sắc thắm tươi 20-11 ngày năm ấy Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi Cô tôi mặc áo dài trắng Tóc xanh cài một nụ hồng Ngỡ mùa xuân sang quá Học trò ngơ ngẩn chờ trông... Nụ hoa hồng ngày xưa ấy... Xuân sang, thầy đã bốn mươi Mái tóc chuyển màu bụi phấn Nhành hoa cô có còn cài? Nụ hoa hồng ngày xưa ấy... Tà áo dài trắng nơi nao, Thầy cô - những mùa quả ngọt Em bỗng thành hoa lúc nào. Xin lỗi các em Trần Ngọc Hưởng Tôi đâu phải người làm nông Cày xong đánh giấc say nồng một hơi Chuông reo tan buổi dạy rồi Còn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên. Trách mình đứng trước các em Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy! Rụng dần theo bụi phấn bay Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh Dẫu là lời giảng của mình Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang Dẫu là tiết học vừa tan Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi! Hiểu dùm tôi các em ơi Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ Cảnh đời chộn rộn bán mua Áo cơm nào dễ chi đùa với ai. Vờ quên cuộc sống bên ngoài.

<span class='text_page_counter'>(10)</span> Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen Dở hay, yêu ghét, trắng đen Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu Nơi phương xa xứ người Nhìn cảnh nhớ trường xưa . Tôi mong ước một ngày Được về lại trường xưa Tìm lại chút kỷ niệm Thầy Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ... Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại Mái chèo đó là những viên phấn trắng Và thầy là người đưa đò cần mẫn Cho chúng con định hướng tương lai Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ... Lời ru của thầy Mỗi nghề có một lời ru Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này Lời ru của gió màu mây Con sông của mẹ đường cày của cha Bắt đầu cái tuổi lên ba Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu! Thầy không ru đủ nghìn câu Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời Tuổi thơ em có một thời Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm Như ru ánh lửa trong hồn Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây. Ai còn dằn vặt đêm sâu Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên Thật lòng tạ lỗi các em Hiểu ra khi đã lớn lên mai này!. Nghe thầy đọc thơ . Trần Đăng Khoa Em nghe thầy đọc bao ngày Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà Mái chèo nghe vọng sông xa Êm êm như tiếng của bà năm xưa Nghe trăng thuở động tàu dừa Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời Thêm yêu tiếng hát mẹ cười Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…. Đang cập nhật. Chờ các bạn góp ý.

<span class='text_page_counter'>(11)</span> Thầy ru hết cả mê say Mong cho trọn ước mơ đầy của em. Mẹ ru em ngủ tròn đêm Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày Trong em hạt chữ xếp dày Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm Từ trong vòm mát ngôi trường Xin lời ru được dẫn đường em đi (Con đường thầy ngỡ đôi khi Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!) Hẳn là thầy cũng già thôi Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em Thì dù phấn trắng bảng đen Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình.

<span class='text_page_counter'>(12)</span>

×