Tải bản đầy đủ (.docx) (10 trang)

Bai du thi tinh huong phap luat

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (173.31 KB, 10 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span>Bµi dù thi Tình huống s phạm vi phạm đạo đức và pháp luật. TÂM SỰ CỦA MỘT CÔ GIÁO TRẺ TRƯỜNG TÔI Giờ ra chơi tiết 1, cô giáo trẻ Lan Oanh lại gần tôi tâm sự: -. Cô ơi! Hôm nay em gặp 1 tình huống sư phạm hết sức bất ngờ. Từ lúc ra trường đến giờ, em chưa gặp trường hợp nào như thế.. Tôi nôn nóng, sợ có chuyện gì làm ảnh hưởng đến danh dự nhà giáo chăng? -. Chuyện gì mà có vẻ xúc động vậy em? Cô Lan Oanh cố nén nỗi nghẹn ngào, bối rối. Bao nhiêu năm cùng dạy dỗ, công tác trong một mái. trường THCS Quảng Hoà, chúng tôi - những giáo viên cao tuổi thường kể cho nhau nghe chuyện đời, chuyện người, chuyện nhà giáo. Chúng tôi chênh lệch tuổi tác và tuổi nghề nên ít quan tâm đến tâm sự, tình cảm, nỗi lòng của thế hệ thầy cô giáo trẻ. Hôm nay, trước đồng nghiệp trẻ của mình, tôi có dịp nhìn ngắm lại lại nhau... Nhìn Oanh, tôi nghĩ bụng: Oanh là một cô giáo trẻ đẹp - một vẽ đẹp dịu dàng, đằm thắm nhưng toát lên những nét sang trọng, kiêu sa. Phải chăng chính đó đã là tiêu chuẩn cho học sinh bình chọn và thích cô giáo Lan Oanh chủ nhiệm lớp và tiếc lắm khi phải thay đổi chủ nhiệm hoặc thay đổi giáo viên dạy bộ môn. Không những thế, cô còn là một giáo viên có năng lực, miệt mài chăm chỉ đổi mới phương pháp dạy học, trăn trở vì chất lượng bộ môn Tiêng Anh của nhà trường. Cô giáo trẻ nhìn tôi và từ từ kể lại câu chuyện vừa xẩy ra ở lớp 7/5. Đó là tiết 1 Anh văn, đang tổ chức hoạt động nhóm, cô phát hiện có một cậu học sinh ngồi dãy bàn thứ 2 dưới lên không hoạt động nhóm với bạn, không có sách vở, bút mực, mắt rụt rè và lạnh lùng, thờ ơ trước các bạn của mình. Cô đến gần, giận lắm. Bởi vì học sinh như thế là không vâng lời thầy cô, lơ là, thiếu ý thức tu dưỡng, nỗ lực học tập. Đó là em Chiến – Đoàn Công Chiến - học sinh lớp 7/5 – năm nay em 13 tuổi, lầm lỳ, ít nói. Em có nước da đen xạm, cao gầy, luôn mặc bộ áo quần “ cháo lòng” trông đến thảm hại. Tuần nào, tiết nào em cũng có tên vi phạm trong sổ đầu bài. Cô liền mời em Chiến phạt đứng nghiêm cuối lớp và định bụng sẽ báo lên Ban giám hiệu, Hội đồng kỷ luật của trường. Cuối tiết học, cô giáo Oanh đến gần em, ngắm nhìn lại em một lần nữa. Có cái gì đó khó hiểu! Tại sao em lại khóc, mắt đỏ ngầu ngấn lệ, đầu cúi xuống như thú nhận lỗi lầm? Có điều gì khác thường đối với em? Một học sinh hư hỏng không bao giờ như thế! Cô tìm hiểu nguyên nhân và thật sự bàng hoàng vì hoàn cảnh em thật thương tâm. Mẹ mất sớm, để lại ba anh em và Bố quanh năm suốt tháng ốm đau. Em là một đứa con lớn trong nhà, ngoài giờ học phải lo cho bố và hai em. Ăn bữa no, bữa đói, không có tiền thuốc thang cho bố lấy gì để mua áo quần, sách vở, dụng cụ học tập. Thế nhưng, niềm ao ước được học thầy, học bạn, yêu mến trường lớp, bạn bè đã níu chân Chiến đến trường, không bỏ học ngày nào. Quay lại tôi, cô giáo Lan Oanh tâm sự:.

<span class='text_page_counter'>(2)</span> -. Cô ơi! Thật là tội nghiệp! Nếu không đi sâu tìm hiểu hết hoàn cảnh, hiểu rõ tâm tư, tình cảm, nguyện vọng của học sinh thì thật nguy hiểm. Nếu cứ quan liêu và có ấn tượng xấu với một học trò mà không rõ nguyên nhân là vấn đề hết sức tội lỗi đối với một giáo viên đứng lớp.. -. Đúng rồi đấy em ạ! “ Nề nếp, kỷ cương, tình thương, trách nhiệm” luôn nhắc ta làm tốt nhiệm vụ của một người thầy – Tôi đáp lại Oanh mà lòng nặng trĩu nỗi xót thương cho hoàn cảnh của cậu học trò. Thế rồi cô giáo Ph¹m ThÞ Lan Oanh đã lấy sách học Tiếng Anh lớp 7 cho em và sau đó đã mua tặng. em một bé ¸o quÇn, mét bộ sách giáo khoa, vở học sinh và một số đồ dùng học tập khác, động viên em vượt qua hoàn cảnh, tiếp tục đến trường. Chia tay cô giáo Lan Oanh, về nhà tôi mới hiểu thêm được tâm sự sâu kín của thầy cô giáo trẻ. Họ đã thực sự yêu người, yêu nghề ngay từ lúc chập chững đưa những “chuyến đò tri thức” sang sông. Tôi trân trọng và tự hào khi phát hiện ra sự đồng điệu trong tâm hồn của bao thế hệ nhà giáo “ Tất cả vì học sinh thân yêu”. Tôi lại càng quý hơn “ Vườn ươm mến yêu” mà tôi đã chọn. Và phong trào “ Xây dựng trường học thân thiện, học sinh tích cực” cũng phải xuất phát từ cội nguồn yêu thương. Trong t«i bçng vang lªn bµi th¬ tha thiÕt “ T«i gäi nghÒ t«i niÒm tin vµ kh¸t väng” cña Bè t«i: Tôi gọi nghề tôi niềm tin và khát vọng Giản đơn thôi, trên bục giảng dưới mái trường Niềm tin yêu càng vô biên, càng xây đời đẹp mộng Và khát vọng ngời ngời, lòng trong sáng như gương. Quảng Hoà, tháng 8 năm 2011 CTCĐCS THCS Quảng Hoà Hoàng Thị Kiều Thanh.

<span class='text_page_counter'>(3)</span> Bµi dù thi Tình huống s phạm vi phạm đạo đức và pháp luật. KỶ NIỆM KHÔNG QUÊN Chuyển từ trường THCS Quảng Tân về, tôi được phân công chủ nhiệm lớp 7B - trường THCS Quảng Hoà. Lớp trưởng lớp tôi chủ nhiệm là cô bé Phạm Nguyễn Hải Yến- Một cô bé dễ thương hiền lành đầy cá tính mạnh mẽ và có năng lực trong công tác lãnh đạo lớp. Bốn mươi lăm gương mặt hồn nhiên, trong sáng, bốn mươi lăm đôi mắt ngây thơ đáng yêu của lớp 7B tôi. Những cô cậu học trò của quê hương văn hiến anh hùng đã giúp tôi yêu nghề và vượt qua những cam go thử thách của cuộc sống trong những năm thập kỷ 90 của thế kỷ XX. Duy chỉ có một cậu bé bướng bỉnh, nghịch ngợm làm tôi khó xử. Đó là em Nguyễn Văn C. Mặc dù tôi đã tìm nhiều giải pháp uốn nắn, nhiều lần tôi đã báo cáo, phàn nàn với thầy hiệu trưởng, nhiều lần trực tiếp về tại nhà phụ huynh học sinh để phản ánh tình hình và phối hợp giáo dục. Nhưng chứng nào tật đó. Tôi bất lực, ăn ngủ không yên. Một hôm, trong giờ ra chơi tôi ra lớp để dặn dò các em một số công việc, tôi giật mình phát hiện thấy em không vào lớp mà vác “cần câu” tưới khắp dãy hành lang phòng cấp 4. Tôi vào báo ngay với thầy hiệu trưởng về hành vi của em C. Thầy hiệu trưởng Trần Ngọc Thi trả lời: -. Hành vi đó không có trong nội quy, quy chế và điều cấm của trường với HS. Rồi thầy bỏ đi, hình như sau lưng tôi thầy cố nén một nụ cười. Tôi suy nghĩ mãi tại sao thầy lại nói. như thế? Tôi chợt hiểu, bấy giờ không còn bực mình nữa và cũng phì cười vì cách xử lí tình huống của thầy hiệu trưởng. Một cách xử lí tình huống sư phạm tế nhị, khôn ngoan, mang tính giáo dục, đầy sức thuyết phục đối với một giáo viên như tôi. Từ đó, tôi nghĩ rằng không phải cái gì, hành vi nào của học trò cũng làm giáo viên bực bội và quy kết tội lỗi. Người thầy giáo, cô giáo phải biết vị tha trước những hành động hồn nhiên, thơ ngây của tuổi học trò. Thế rồi những lần khác, những lời kiện cáo của các bạn bè về em C: “Thưa cô!Bạn ấy...” cũng được tôi xử lí từ bài học tình huống như trên của thầy hiệu trưởng. “ Một lần vấp là một lần bớt dại.Ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần”. Ai lại không có những hành vi nông nổi, những kỉ niêm khó quên của tuổi học trò. Lòng vị tha của người mẹ hiền thứ hai đã giúp học sinh đứng dậy, trưởng thành. Và giờ đây, về thăm lại trường xưa, thăm lại cô giáo cũ của mình em vẫn bẽn lẽn trước tôi như nhớ lại những kỹ niệm khó quên của tuổi học trò. Cậu học trò C bướng bỉnh năm nào đã thành người lính đảo Hải quân bảo vệ bờ cõi thiêng liêng của Tổ Quốc. Và cô bé lớp trưởng 7B năm nào giờ đã thành cô kỹ sư - thạc sỹ- trẻ nhất của khu công nghiệp Vũng Áng. Các em là niềm kiêu hãnh, tự hào của tôi. Quảng Hoà, tháng 8 năm 2011 CTCĐCS THCS Quảng Hoà Hoàng Thị Kiều Thanh.

<span class='text_page_counter'>(4)</span> Bµi dù thi. Tình huống giáo dục đạo đức và pháp luật. Hä tªn: NguyÔn Th¸i Hîp §¬n vÞ: C«ng ®oµn THCS Qu¶ng Hoµ Tæ: Chuyªn biÖt. ***********************************************. Tôi còn nhớ nh in, cách đây đã 5 năm, lúc đó tôi là một giáo viên còn rất trÎ ®ang chËp ch÷ng bíc vµo nghÒ d¹y häc. Cã thÓ nãi, lµ mét gi¸o viªn kinh nghiÖm ®ang cßn Ýt ái khi trùc tiÕp gi¶ng d¹y trªn líp còng nh trong c¸ch x÷ lý tình huống với học sinh khi có sự cố xẩy ra. Năm đó, năm học 2006-2007, trong kỳ thi hết học kỳ I, tôi đợc phân công làm giám thị môn Lịch Sử ở phòng thị số 14.Tôi đã gặp em học sinh Nguyễn Ngọc Hoàng- Học sinh lớp 82 tôi bị nhắc đến lÇn thø hai v× vi ph¹m néi quy, quy chÕ thi cö. §Õn lÇn thø 3, t«i buéc lßng ph¶i nãi to. - Em NguyÔn Ngäc Hoµng- sè b¸o danh 101, ®©y lµ lÇn thø 3 em vi ph¹m, mời em đứng dậy ký tên vào biên bản. - “ Roạc ”! Tôi cha kịp trở tay sau lời nói đó thì tờ giấy đã bị em xé làm đôi. Không kìm đợc nỗi tức giận, tôi dằn giọng và to tiếng: - Mêi em ra khái phßng thi! Lúc đó, Hoàng ra khỏi phòng thi trong cái nhìn căm giận của một tập thể học sinh. Đó là điều duy nhất khiến lòng tôi còn lại một chút nhẹ nhõm. Tôi nhìn đồng hå, qu¶ khiÕp cßn tíi hai m¬i phót n÷a míi hÕt giê lµm bµi, sao mµ thêi gian cã thÓ trôi đi quá chậm chạp đối với tôi nh vậy. Đã sáu năm trong nghề dạy học có lẽ tôi cha bao giờ đau đớn thế này. Sự mất mát quá lớn đối với tôi, một giáo viên luôn đợc häc trß tin yªu vµ kÝnh träng.... Tai t«i ï ®i kh«ng cßn nghe c¶ tiÕng trèng b¸o hÕt giê lµm bµi. Hai ngµy sau t«i vÉn cha b×nh tØnh l¹i ngêi, d»n vÆt, suy nghÜ vÉn kh«ng tìm đợc lối thoát nào để nguôi đi câu chuyện đáng buồn này. Tæng kÕt häc kú I- trong lóc dù xÕp lo¹i h¹nh kiÓm cña häc sinh, khi t«i nªu câu chuyện này trớc hội đồng, nhiều giáo viên phẫn nộ, nhiều giải pháp khác nhau........ Cuối cùng quyết định của đồng chí Hiệu trởng làm tôi giật thót. Học kỳ II tới, do đồng chí Đoàn Thị Hoà nghỉ hu, tôi đợc phân công làm chủ nhiệm và dạy học lớp 82. Mọi vấn đề về học sinh này giao cho tôi toàn quyền giải quyết. Giê häc ®Çu tiªn cña häc kú II- t«i vµo líp, c¸c em phÊn khëi ra mÆt, cßn Hoµng - em im lÆng vµ kh«ng biÓu lé bÊt cø mét t×nh c¶m nµo. Cßn T«i th× ngîc l¹i.... ©n cÇn, th©n mËt, song chuyÖn cñ t«i cø lê ®i. Mét tuÇn hai tiÕt Sinh vËt, mét tiết sinh hoạt lớp, tôi đều dành ra từ 3 đến 5 phút để bàn về đạo đức, tôi uốn nắn từng lời nói, cử chỉ của từng học sinh. Mỗi khi có cơ hội Tôi đều lồng ghép khéo léo nhằm giáo dục đạo đức cho các em. Hơn một tháng rồi, hôm đó tôi quyết định đột ph¸ khi d¹y bµi “ Nguån gèc loµi ngêi ”. Các em ạ! Con ngời vốn có nguồn gốc từ động vật, chính vì vậy trong mỗi con ngời luôn luôn tồn tại song song hai nữa: Một nữa là những hoạt động bản năng của động vật, một nữa là hoạt động có ý thức, có tâm hồn. Bản năng con luôn có xu h ớng trỗi dậy, đè bẹp, lấn át phần ngời, chữ “con” đợc viết trớc chữ ngời đã chứng tỏ ®iÒu nµy. PhÇn ngêi cµng lín bao nhiªu, phÇn con bÐ l¹i bÊy nhiªu. PhÇn ngêi lµ g×? Chính là những tri thức các em tiếp thu đợc, là những hành vi, lời nói, sự giao tiếp, sù tinh tÕ, sù øng xö trong cuéc sèng.... TÊt c¶ lµm nªn nh©n c¸ch cña mçi con ngêi. Chính vì lẽ đó, mỗi quốc gia cần phải có một luật pháp, một thể chế kìm hãm, chế ngự phần con ngời. Trong nhà trờng phổ thông luật pháp chỉ đơn giản là những quy chÕ, néi quy ra vµo líp, thi cö...... T«i còng cßn xen vµo kh¸ nhiÒu khi ph©n tÝch những điểm giống nhau và khác nhau giữa ngời và động vật. Tôi tin rằng chắc chắn sÏ cã kÕt qu¶. Đúng nh vậy, vào một buổi tối, Hoàng đến gặp tôi tại nhà, ngập ngừng một hồi không nói gì em liền gửi cho tôi lá th và xin phép về. Lá th hơi dài, tôi chỉ đọc đoạn nh÷ng g× em viÕt cho t«i..

<span class='text_page_counter'>(5)</span> “ Tha thầy, đã bao lần em định gặp Thầy, song đứng trớc Thầy em không thể nào nói lên lời đợc.... một ngàn lần em xin Thầy tha thứ! Thầy ơi, Thầy đã cho em tất cả, không chỉ đơn giản là tri thức của nhân loại mà là cả một khoảng trời.... Em đã không xứng đáng với lòng vị tha và cao thợng của Thầy. Lần đầu tiên trong đời em đã biết thế nào là xót xa, ân hận. Tâm hồn, trí tuệ , tình cảm và nghị lực của Thầy đã nuôi em khôn lớn. Chắc thầy buồn lắm.... Trong lúc này một ớc mơ dâng lªn trong em ®ang ch¸y bæng; Sau nµy em sÏ trë thµnh mét ThÇy gi¸o d¹y m«n Sinh VËt..... ”. Bøc th cßn dµi t«i còng kh«ng ngê r»ng Hoµng l¹i cã nh÷ng c¶m xóc nh vậy, và tôi đã trào nớc mắt. Bốn năm trôi qua, Hoàng đã theo bố mẹ vào nam, tôi cũng quên đi những câu chuyện đã xẩy ra. Bổng dng trong kỳ thi tuyển sinh đại học vừa qua tôi nhận đợc th em báo tin- Em đã trúng tuyển vào khoa sinh của Trờng ĐHSP Đà Nẵng- Thế là hồi øc cña em l¹i dån dËp trong t«i, th«i thóc t«i cÇm bót. Qu¶ng Hoµ, ngµy 12 th¸ng 9 n¨m 2011 Ngêi dù thi NguyÔn Th¸i Hîp GV Sinh häc - Trêng THCS Qu¶ng Hoµ.

<span class='text_page_counter'>(6)</span> Bµi dù thi Tình huống s phạm vi phạm đạo đức và pháp luật. T«i míi bÞ hµnh h¹ Trong lóc t«i ®ang gi¶ng bµi mét c¸ch say sa th× ë cuèi líp häc cã hai häc sinh ®ang giằng nhau một vật gì đó. Một em thốt lên văng câu chửi tục. Bực mình quá, tôi bắt hai học sinh đó đứng lên (với ý định để duy trì trật tự và cho hai em khái x« x¸t). Sau khi học sinh đứng lên, tôi nhìn thẳng vào các em cau mày, không nói gì thêm rồi tiếp tục giảng. Nhng tôi không sao giảng dạy bình thờng đợc nữa vì mất cảm hứng , lời nói trở nên ngợng gạo. Đợc vài phút, nhìn xuống lớp tôi đã thấy hai học sinh tự động ngồi xuèng tõ lóc nµo. GiËn qu¸ t«i qu¸t lu«n. - Ai cho c¸c em ngåi xuèng? Thế là chúng lại từ từ, miễn cỡng đúng lên, một em với giọng có vẽ phẫn uất. - C« hµnh h¹ chóng em? Câu nói chỉ nh đổ thêm dầu vào lửa, tôi càng bực dọc hơn và nghĩ phải trả lời “đích đáng” trớc câu hỏi trên. Hai em phải đứng lên thì mới ngăn ngừa đợc sự xô xát đang xẩy ra. Trớc biện pháp ngăn chặn đó, em nào bị cảm thấy hành hạ thì tôi cho ngồi xuống. - Nói đến đây giọng tôi trầm hẳn xuống, tôi nói một mạch. Các em ạ! Chính tôi mới là ngời vừa bị hai anh em hành hạ đấy! Tôi xin hỏi rằng: Khi tôi đang tập trung t tởng mang hết nhiệt tình của mình ra để giảng bài thì bị các em cắt ngang nguồn cảm hứng, tôi bị hụt hẫng không sao giảng dạy bình thờng đợc nữa... nh thế có phải tinh thần của tôi, nhiệt tình của tôi đã bị hành hạ không? Cả lớp im phăng phắc, hai học sinh trên vẫn đứng nguyên cúi đầu không nói gì?. Ngêi viÕt NguyÔn ThÞ Hoa LÖ Gi¸o viªn GDCD- Trêng THCS Qu¶ng Hoµ.

<span class='text_page_counter'>(7)</span> Bµi dù thi Tình huống s phạm vi phạm đạo đức và pháp luật. V× qu¸ thÝch... - Xin phÐp c«, em vÒ. Ngµy mai em ra Hµ Néi häc §¹i häc. C« ë l¹i m¹nh khoÎ. TiÓn Tiến Anh ra cổng, Tiến Anh đã đi xa mà mái tóc đen, đôi mắt sáng của em vẫn còn hiện ra trớc mắt tôi. Mỗi lần Tiến Anh đến Tôi rất vui và cảm thấy yêu nghề hơn. Tiến Anh đã tốt nghiệp THPT. Vừa có giấy báo đậu Đại học Kinh tế Hà Nội, em tới tạm biệt tôi để ra trờng nhập học. Cũng dáng vẽ này cách đây 4 năm, tôi còn nhớ nh in. Có một lÇn t«i gi¶ng võa 1 tiÕt häc vÒ rÌn luyÖn kû n¨ng nãi cho häc sinh qua nhiÒu ph¬ng ph¸p thật độc đáo. Nhiều học sinh tấm tẵc: Hay quá! Hay quá!. Bổng “ tạch”. Một mẫu giấy xếp hình chữ V bay vù trúng vào gáy tôi. Mấy học sinh bàn đầu nhận ngay ra là đạn trẻ em thờng dùng để bắn chuồn chuồn. Tôi quay đầu lại. Cả lớp vẫn chăm chú nghe giảng. Xác định hớng đi của đạn, tôi bớc nhanh xuống bàn cuối, nơi cũng vừa có tiếng to nhỏ, rì rầm. Ba anh em Minh, Hµ, Tïng tay vÉn cÇm bót. NÐt mùc cßn t¬i nguyªn. TiÕn Anh ngåi ngay ®Çu bµn vÏ mÆt ng¬ ng¸c nh thêng ngµy. T«i hái nhá: - Trong số các em ngồi đây, ai làm việc đó thì nhận ra ngay? BiÕt t«i ®ang giËn c¸c em tho¸ng nh×n t«i råi nh×n ®i chæ kh¸c. Giê häc ®ang høng thó tù nhiªn trë nªn nÆng nÒ. K×m lßng l¹i t«i nãi tríc líp tõng lêi ®anh gän: - Em nào trót nhỡ tay, cuối buổi học đến tìm cô. T«i b×nh th¶n tiÕp tôc bµi gi¶ng coi nh kh«ng cã chuyÖn g× xÈy ra. Trống tan trờng đã điểm. Từ trong văn phòng tôi quan sát lớp. Nhiều em học sinh dùng dằng cha muốn về. Có ai muốn đến gặp tôi nhận lỗi? Có ai cố nén lại để nhận diện kẻ nép lÐn ch¨ng? HÕt tra vÉn kh«ng mét bãng häc sinh xuÊt hiÖn tríc v¨n phßng. T«i lªn xe ra về mà đầu óc nặng trĩu, vừa buồn, vừa bực. Sống đã hết lòng mà sao học sinh lại tệ thế... Trớc mắt tôi mẫu giấy xếp to bằng que diêm, dài bằng đốt ngón tay nh một cái gai vừa dẫm phải, ngập vào bàn chân, không còn dấu vết. Nhng đã ung mủ nhức nhối. Tôi trằn trọc mấy đêm liền. Bỏ qua quả là bất lực, là vô trách nhiệm. Nhất quỷ nhì ma... phải kiên trì mới đợc. Bẵng đi một tuần tôi không nhắc đến chuyện cũ, vào lớp tôi không còn hào hứng giảng bµi nh xa, kh«ng cßn cêi nãi nh thêng ngµy, t«i hay nh×n toµn bé líp th¨m dß. NhiÒu em hiÓu ý b¨n kho¨n hiÖn râ trªn tõng nÐt mÆt. Tôi động lòng. Một em hỗn láo, sao mình lại phạt cả lớp bằng thái độ lạnh nhạt, nặng nÒ. Nh×n c¸c em tr×u mÕn, t«i nãi nh t©m sù: “Bị vết đạn bật vào gáy, tôi không đau nhng nhói ở trong tim. Tôi buồn. Tôi nói chậm rãi rồi lặng dần, cốt để các em suy nghĩ và có lối thoát”. “ Dám nhận mình bắn trong giờ học, lỗi ấy không lớn, đáng tách là có gan làm mà kh«ng cã gan nhËn”. Nhìn xã xôi tôi nói giọng tự tin: “ Cô có thể dùng nhiều cách để tìm ra ngời bắn nhng cô không làm thế, cô rất tin ở các em. Tự giác và dũng cảm nhận chaẻng có gì đáng ngợng”. Tôi định nói tiếp để khơi dậy hớng các em theo tình cảm tốt đẹp, thì một em cuối lớp đã đứng lên nói nhanh: “ Tha c«, em b¾n a! Em v« t×nh! Em ... cã lçi! Mắt em đỏ tía, bần thần, mắt đăm đăm nhìn vào cuốn sách trên bàn nh đang suy nghÜ ®iÒu g× s©u s¾c l¾m. CÈ líp bµng hoµng. Cßn t«i, t«i kh«ng cßn tin vµo m¾t m×nh n÷a. TiÕn Anh! Anh b¾n bËt vµo t«i ? T«i chñ quan ? Nhng k×a, sù thËt vÉn lµ sù thËt. T«i ®iÒm tÜnh: “ Em Anh ngồi xuống, bạn Anh đã dũng cảm nhận lỗi thế là tốt. Cả lớp nghỉ.” Sau một phút lặng lẽ, cả lớp xôn xao nhiều em cảm thấy cách giải quyết đột ngột của cô giáo ngơ ngác nhìn nhau và lục tục ra về. Tôi đã nghĩ nhiều. Trớc một sai lầm của các em, ngời giáo viên đừng cố chấp, một chiều. Cần tìm lý do của nó và phải nhìn vào mặt mạnh của từng học sinh để động viên hớng dẫn, giáo dục. Việc này nên xem xét có lý có tình. Với Tiến Anh càng không thể áp đặt tuỳ tiện. Tiến Anh là một học sinh cá biệt, nghÞch ngîm., thêng xuyªn g©y gç trªu chäc c¸c b¹n vµ kÓ c¶ gi¸o viªn. Nhng t«i thiÕt nghÜ minh ch©n t×nh víi c¸c em, ch¾c ch¾n c¸c em sÏ kh«ng thÓ tõ chèi. Hái thªm ë líp sÏ không lợi. Quẩ nhiên Tiến Anh có ý định nán lại chờ tôi. Tôi đến ngồi gần em dịu giọng:.

<span class='text_page_counter'>(8)</span> - Sao Anh l¹i lµm thÕ? M¾t ít ®Ém, em nh×n t«i: - C« tha thø cho em, em kh«ng mu«n thÕ. T«i vç vai em, an ñi: - Em nhËn lçi nh thÕ lµ tèt, t¹i sao em l¹i b¾n bËt trong líp? TiÕn Anh nh×n t«i nãi liÒn mét m¹ch: - Em thấy cô giảng bài hay quá, ngời cứ lâng lâng! Tay chân nh muốn hoạt động, tiện cái bật của bạn Nam mới tớc của đứa trẻ chăn trâu đem vào trờng, em cái vµo c«ng thøc trªn b¶ng. Kh«ng may cho em... em sai. Em xÊu hæ. C« khuyªn b¶o em tù thÊy sai lÇm. Em kh«ng ¸c ý g×, ch¼ng qua lµ... Anh nghÑn ngµo: .... Em quá thích tiết học hôm đó. Em hứa với cô là em sẽ không tái phạm nữa. Vµ còng kÓ tõ h«m Êy trë ®i t«i kh«ng thÊy em hoang nghÞch hay trªu chäc ai n÷a mµ lùc häc cña em ngµy cµng tiÕn bé h¬n. Ngêi viÕt §oµn ThÞ Thanh Hång Gi¸o viªn Anh v¨n- Trêng THCS Qu¶ng Hoµ.

<span class='text_page_counter'>(9)</span> C« häc trß ngåi cuèi líp Hồi ấy cô giáo Hằng đợc cử đi công tác trong chiến trờng B, phòng giáo dục chuyển tôi đến phụ trách lớp thay cô. Đó là một cô gái có vóc ngời đậm, khuôn mặt tròn, ngời vô tình rất dễ quên trong lần gặp ban đầu. Đã mấy buổi chiều tôi đến để bàn giao nhng Hằng luôn khÊt lÇn. T«i ph¸t bùc: Việc gì thuộc về riêng t thì cô hãy tự giác lại để lo công việc chung cái đã. Nào, cô cứ xếp tất cả những thứ cô cần giao lại đến đây. Đếm xong, thì tôi ký sổ. Có vài quyển sách, mÉu phÊn mµ c« cø lµm nh lµ... Chóng t«i lÇn lît ký nhËn vµ sæ bµn giao. T«i ng¹c nhiªn nh×n nh÷ng ngãn tay thon nhá run lªn cña H»ng khi c« trao cho t«i quyÓn häc b¹ cuèi cïng. §ã lµ häc b¹ cña em häc sinh NguyÔn ThÞ M¬. NgËp ngõng mét l¸t H»ng nãi víi t«i, giäng trÇm h¼n xuèng: Có đợc quyển học bạ này đến ngày hôm nay là em và các em học sinh trong lớp phải mất nhiều công sức lắm anh ạ. Nhà Mơ nghèo, mẹ mất sớm phải ở với mẹ kế. Sau đó vài năm bố Mơ cũng mất. Bà mẹ kế vốn đã khắc nghiệt lại càng trở nên độc ác, không lúc nào bà không tìm cách bắt Mơ bỏ học để phục dịch việc chợ búa. Mơ còn đến lớp đợc là bởi có tình thơng yêu đùm bọc của các thầy cô giáo và bạn bè anh ạ. Ngày mai lên lớp anh để ý bàn cuối cùng có một cô bé mắt to đen hơi ngơ ngác thì chính là Mơ đấy. Con bé trông bề ngoµi lú x× Ýt nãi nhng rÊt dÔ th¬ng anh ¹. M¬ vÉn thêng t©m sù víi em lµ sau nµy sÏ häc để trở thành bác sỹ chữa bệnh ung th. Chả là mẹ Mơ mất vì ung th mà. Em cho nó biết là đến ngày nay ngành Y vẫn còn đang bó tay trớc căn bệnh này. Thấy Mơ có vẽ buồn, em véi nãi ngay: "Nhng con ngêi th× kh«ng bao giê ®Çu hµng tríc mét khã kh¨n nµo. M¬ h·y cố học để trở thành bác sĩ. Biết đâu sau này lại tìm đợc cách trị bệnh ung th". Mơ cời bẽn lÏn, nãi víi em giäng vui h¼n lªn: " C« cè g¾ng gióp em häc giái c« nhÐ". H»ng ngõng lêi, nh×n t«i nh dß xÐt ®iÒu g×, råi c« nãi hÕt søc khÈn thiÕt: Anh! Anh cè gắng giúp Mơ vợt qua những khó khăn trong cuộc đời anh nhé! Qua ánh mắt của Hằng tôi nhËn thÊy h×nh nh c« kh«ng yªn t©m l¾m khi nãi víi t«i ®iÒu Êy. T«i h¬i phËt ý, l¹nh lïng b¶o r»ng: C« kh«ng ph¶i nh¾c. §ã lµ tr¸ch nhiÖm chung cña mçi ngêi gi¸o viªn. H»ng cói xuèng lÆng lÏ uèng tõng ngôm níc vµ khÏ thë dµi. Sáng hôm sau, tôi thông báo cho học sinh việc cô Hằng đã đi. Các em đều biết trớc nhng kh«ng khÝ líp häc vÉn trÇm h¼n xuèng. Tôi bắt đầu giảng bài. Là tiết học đầu tiên ở trờng mới, tôi giành nhiều công để soạn bài nªn gi¶ng hÕt søc tr«i ch¶y. Cuèi giê, theo thêng lÖ t«i ra nh÷ng c©u hái nh÷ng c©u hái cñng cè bµi mµ t«i tin r»ng c¸c em sÏ tr¶ lêi mét c¸ch dÔ dµng. ThÕ nhng... ch¼ng cã mét học sinh nào giơ tay phát biểu. Đến khi tôi chỉ định trả lời, các em vẫn ấp a ấp úng. Tôi bu«ng r¬i viªn phÊn thë dµi: Thế nào các em? Không nhận thức đợc bài à... ngô nghê nh vậy? Cả lớp lấm lét im lặng. Những ngày sau đó, sự việc vẫn cứ lặp đi lặp lại nh vậy. Trong một tâm trạng cay đắng, chỉ trong một tháng, tôi đã cho điểm vào sổ để trừng trị những học sinh không giải đợc bµi. DÜ nhiªn lµ häc sinh sî t«i ra mÆt. Mét buæi häc, trong khi ®ang gi¶ng bµi, t«i chó ý thÊy hiÖn tîng mÊy häc sinh cuèi líp, h×nh nh ®ang giÊu giÕm chuyÒn cho nhau mét vËt g×. B»ng kinh nghiÖm nghÒ nghiÖp, t«i lớn tiếng ra một cái lệnh mà có thể giữ nguyên đợc "hiện trờng". Tất cả ngồi im! Không ai đợc nhúc nhích! Tôi tiến xuống cuối lớp thu đợc một quyển sổ. Nổi giận dữ của tôi đợc đà, càng trở nên nghiệt ngã: Lµm viÖc vông trém, gian dèi trong giê häc mµ kh«ng biÕt xÊu hæ µ? Bíc ra ngoµi, ra ngoµi! Mơ - em học sinh phạm lỗi - liếc nhìn tôi bằng đôi mắt đen thảng thốt nữa nh oán trách, n÷a nh biÕt lçi, råi cói ®Çu bíc gi÷a hai hµng bµn ghÕ, ra khái líp. Phßng häc l¾ng xuèng, không một tiếng động. Tôi lật khẽ từng trang quyển sổ vừa thu đợc. Đó là quyển lu niệm mà bạn bè đang chuyÒn tay nhau ghi nh÷ng dßng tõ biÖt trong ngµy M¬ s¾p ph¶i bá häc (chuyÖn M¬ ph¶i thôi học tôi hoàn toàn không đợc biết. Không một em học sinh nào cho thầy chủ nhiệm biÕt ®iÒu nµy). Nh÷ng dßng ch÷ nghiªng ng·, xiªu vÑo do c¸c em viÕt vông trém trong giê häc lÇn lît hiÖn ra tríc m¾t t«i. Ngêi viÕt TrÇn ThÞ V©n GV GDCD - Trêng THCS Qu¶ng Hoµ.

<span class='text_page_counter'>(10)</span>

<span class='text_page_counter'>(11)</span>

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×