Tải bản đầy đủ (.doc) (24 trang)

Tài liệu Tầm Tần Ký 121 doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (100.84 KB, 24 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 121
Ơn vua sâu nặng
Từ sau khi Hạng Thiếu Long từ Triệu về Tần, vận mệnh cứ không
ngừng bỡn cợt gã.
Nếu không phải vì cái chết của Ðình Phương Thị, khiến cho gã động
lòng đem theo Ô Ðình Phương và Triệu Thiên bên người, Triệu Thiên
không cần phải chết tức tưởi như thế, bọn Xuân Doanh cũng có thể
tránh được tai nạn, Thúy Ðồng, Thúy Lục cũng không cần phải chết
theo chủ.
Ngày ấy ở Ðại Lương tuy hung hiểm hơn muôn phần, nhưng vì có chút
may mắn, gã vẫn có thể bảo vệ được vị tam công chúa xinh đẹp này,
thế mà giờ đây ở rừng tùng bên cạnh bờ sông Lạc Thủy, gã không thể
cứu được nàng, nói cho cùng, cũng bởi vì gã mất cảnh giác đã bị Lã
Bất Vi giăng bẫy.
Gã không thể để một cơ hội nào nữa cho Lã Bất Vi, bởi vì gã không thể
chịu đựng nổi.
Bảy nàng mỹ nữ tuổi xuân tràn trề, lẽ ra phải được hưởng hạnh phúc ở
cuộc đời, thế mà phải ra đi một cách ngang trái, như một giấc xuân
mộng.
Gã cũng không bao giờ quên được cái chết thê thảm của hai thiếu nữ
Thúy Ðồng và Thúy Lục.
Ðến mục trường đã được nửa năm, gã bắt đầu đã bình tĩnh trở lại,
không bao giờ nói đến chuyện triều chính, nhưng đã bí mật thao luyện
thuộc hạ, rèn luyện cho bọn họ trở thành những bộ đội đặc chủng của
thời Chiến Quốc, nhân số lên đến năm ngàn người, sau này gã sẽ nhờ
binh đoàn này mà giúp đỡ tiểu Bàn ngồi lên vương vị, ứng phó với bọn
Lã Bất Vi.
Những chiến sĩ này bao gồm gần ba ngàn Ô gia tử đệ do Ô Trác huấn
luyện nên, và những người đến từ Hàm Ðan do Phố Bố dẫn đầu và các
thợ săn của Kinh tộc, ngoài ra còn có người của họ Ô và Kinh gia thôn


có tiềm chất được Ô Trác và Ðằng Dực chiêu nạp từ sáu nước.
Năm ngàn người này chia thành năm quân, mỗi quân ngàn người do Ô
Trác, Ðằng Dực, Kinh Tuấn và Ô Quả, Phố Bố thống lĩnh, bình thường
thì nấp trong vỏ bọc những người chăn súc sinh, đến đêm về thì mới
tập trung huấn luyện, cho nên bọn họ rất giỏi chiến thuật về ban đêm,
giáo trình chủ yếu là do gã và Ðằng Dực xây dựng, ngoài những bài
học gã đem từ thế kỷ XXI đến đây, gã còn thay đổi cho phù hợp với
tình hình.
Muốn được chuyện ấy, tất phải có vũ khí tốt.
Có các công tượng nước Việt của Kỷ Yên Nhiên, lại phối hợp với
những kiến thức của thuật luyện kiếm của Hạng Thiếu Long ở thế kỷ
XXI, đã chế tạo ra các loại binh khí tương đối tốt so với thời ấy.
Kiếm thời ấy nhiều lắm là chỉ dài ba thốn đến bốn thốn, nếu quá dài thì
rất dễ gãy, nhưng bọn họ lại có thể chế tạo ra loại kiếm dài đến năm
thốn, chỉ điểm này thôi cũng đã giúp cho uy lực của bộ đội đặc chủng
tăng lên nhiều lần.
Còn Ô ứng Nguyên thì phái người đến các nơi tìm các giống tốt lai tạo
ra được một bầy chiến mã tốt hơn lúc trước nhiều.
Tiêu Nguyệt Ðàm nói đúng, với tài lực vật lực như Ô gia, quả thực
không ai dám khinh thường.
Bản thân Hạng Thiếu Long đã được huấn luyện về gián điệp và thu
thập tình báo, biết rõ được tính quan trọng của việc biết người biết ta,
nên đã chọn ra hàng trăm người tiến hành huấn luyện về mặt này, do
một người rất có kinh nghiệm là Ðào Phương phụ trách.
Qua nửa năm cố gắng, họ cuối cùng đã lập nên được một binh đoàn
quân sự bí mật để có thể tự bảo vệ mình.
Lã Bất Vi cũng sai người đến thám thính động tĩnh của bọn họ, nhưng
đã có Đồ Tiên ngầm giúp đỡ nên đương nhiên không điều tra ra được
chuyện gì.
Bề ngoài thì ngày tháng vẫn cứ trôi qua yên ả như thế, nhưng cơn sóng

ngầm vẫn cứ tồn tại, không biết lúc nào sẽ nổi lên.
Ngày hôm đó Ðào Phương từ Hàm Dương quay về đến An Long Cư thì
không thấy Hạng Thiếu Long, rồi cùng Kỷ Yên Nhiên, Ô Ðình Phương
và Triệu Chi đến ngọn Bái Nguyệt, nơi Hạng Thiếu Long đang huấn
luyện cho cho binh sĩ trèo núi vượt đèo, báo cáo cho gã biết được tình
hình mới nhất.
Hạng Thiếu Long và Ðào Phương quay về lại doanh trại.
Ðào Phương nói, „Mông Ngao đến Triệu, đã nhiều lần thắng trận, đã
chiếm được Thành Niết và Dĩnh Dương, còn Vương Hột liên tục tấn
công Thâu Thứ, Lang Mãnh. Người trong sáu nước ai cũng cảm thấy
nguy hiểm, nghe nói An Ly vương và Tín Lăng quân đã xóa bỏ thành
kiến, Tín Lăng quân thân chinh đến sáu nước để kêu gọi hợp tung một
lần nữa, để ứng phó với sự uy hiếp của nước Tần."
Hạng Thiếu Long biến sắc nói, „Triệu Nhã đã nguy hiểm!"
Ðào Phương hơi ngạc nhiên, nói với vẻ không vui, „Hạng nữ nhân lả
lơi ấy, Thiếu Long còn để ý đến ả hay sao?"
Ðương nhiên hiểu ý Hạng Thiếu Long, giờ đây người thao túng nước
Triệu không phải là vị Triệu vương mới lên ngôi mà chính là Tinh
vương hậu, để thỏa mãn mối hận trong lòng, Tinh vương hậu không
chừng sẽ đưa ra điều kiện buộc nước Ngụy xử tử Triệu Nhã rồi mới
chịu hợp tác với Tín Lăng quân.
Hạng Thiếu Long trầm ngâm một lúc, rồi hạ giọng hỏi, „Người Triệu
vẫn còn giao chiến với nước Yên chứ?"
Ðào Phương nói, „Nước Yên vẫn nằm ở thế hạ phong, Liêm Pha đã
giết tướng nước Yên là Lập Phúc, nước Yên sai sứ cầu hòa, đương
nhiên đã bị người Triệu chiếm phần tiện nghi. Tín Lăng quân đi chuyến
này chủ yếu cũng bởi muốn Triệu và Yên đình chiến."
Sắc mặt Hạng Thiếu Long càng khó coi, hỏi, „Tín Lăng quân xuất phát
đã được bao lâu?"
Ðào Phương biết gã vẫn không quên được Triệu Nhã, thở dài nói, „Khi

tin truyền đến đây, Tín Lăng quân đã rời Ngụy đến Triệu ít nhất cũng
được năm tháng, nếu Tín Lăng quân và Hàn Tinh có hiệp nghị bí mật
xử tử Triệu Nhã, chúng ta cũng không cứu kịp ả đâu."
Hạng Thiếu Long lo lắng lắm.
Ðào Phương nói, „Giờ đây chúng ta thân cũng khó giữ, thế lực của Lã
Bất Vi ngày càng lớn mạnh, gia tướng thực khách đã lên đến tám ngàn
người, lại còn xây một tướng phủ to gấp ba lần tướng phủ cũ, chức tả
thừa tướng thì y có ý vẫn để trống đấy, để y dễ dàng nắm triều chính
trong tay, giờ đây ở Hàm Dương ai cũng kiêng dè y."
Hạng Thiếu Long tạm thời gạt chuyện Triệu Nhã qua một bên, nói,
„Ðào công lần này vội vã đến đây, còn có chuyện gì?
Ðào Phương thần sắc ngưng trọng, nói, „Chuyện này rất lý lạ, đại
vương sai một kẻ nội quan tên Ðằng Thắng đến tìm ta bảo gọi Thiếu
Long vào hậu cung. Cho nên ta lập tức đến đây thông báo, xem tên
Ðằng Thắng này rất bí hiểm, nội tình chắc không đơn giản đâu."
Hạng Thiếu Long giật mình, lúc này có tiếng Ô Ðình Phương truyền
đến, „Hạng lang ơi! Chàng hãy đến đây chủ trì công đạo, xem thử
người ta và Chi Chi ai mới trèo núi giỏi hơn."
Hạng Thiếu Long trong lòng than thầm, cuộc sống yên ổn này e rằng
đến đây chắc phải kết thúc.
Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực dắt mười tám thủ hạ, đi một ngày một
đêm, đến ngày thứ ba thì về đến Hàm Dương, lập tức vào cung gặp Tần
vương.
Mười tám người này được Ðằng Dực gọi là thập bát thiết vệ, bao gồm
cả Ô Ngôn và Ô Thư, hai người đã theo họ đi sứ lần trước, họ Ô chiếm
mười người, thợ săn họ Kinh có sáu người, hai người còn lại là người
của Phố Bố và gia tướng của Kỷ Yên Nhiên.
Mười tám thiết vệ này được huấn luyện nghiêm khắc, có tiềm lực hơn
người, là những người nổi bật nhất trong năm nghìn người. Trở thành
thân vệ của Hạng Thiếu Long, có thể thấy bọn họ tài giỏi đến mức nào,

là những người tinh nhuệ nhất trong bộ đội đặc chủng.
Từ sau trận quyết chiến trong rừng tùng, mọi người đều đã tự thấy rằng
cách để tự bảo vệ cho mình là phải dùng cường binh, khi đánh không
lại thì có thể đột phá vòng vây mà chạy.
Trang Tương vương đã sớm căn dặn, bọn cấm vệ thấy Hạng Thiếu
Long đến thì lệnh cho bọn Ðằng Dực chờ ở phía ngoài, lập tức đưa
Hạng Thiếu Long đến thư trai gặp Trang Tương vương.
Trang Tương vương thần thái vẫn như cũ. Chỉ có thêm vài nếp nhăn
trên trán, có vẻ hơi mệt mỏi.
Hai người yên vị xong, Trang Tương vương ra lệnh đóng cửa phòng
lại.
Trang Tương vương mỉm cười nói, „Trong hơn nửa năm qua, quả nhân
và Cơ hậu đều thường hay nhắc đến khanh, buổi tảo triều hôm trước,
quả nhân chợt nghĩ nếu có Hạng khanh gia trong triều thì hay quá. Giờ
đây thấy khanh thần thái bay bổng, không còn đau buồn như trước nữa,
ta thật lấy làm mừng cho khanh!"
Hạng Thiếu Long nghe mà ấm áp cõi lòng, quyền lực khiến cho người
ta trở nên vô tình và sa đọa là điều thường thấy, nhưng không hề xảy ra
ở căn người khí chất tao nhã này.
Ðồng thời cũng lấy làm đau lòng vì cũng biết được y không còn mạng
được bao lâu, nhưng cũng còn lấy làm lạ vì y có thể ngồi ở đây thật
khỏe khoắn, chẳng giống một người sắp mất mạng tí nào.
Bao nhiêu suy nghĩ khiến cho lòng gã cảm thấy phức tạp, nhất thời
không nói lên lời được.
Trang Tương vương gật đầu nói, „Thiếu Long là người tình cảm rất
phong phú, từ ánh mắt của ngươi cũng có thể nhìn rõ được, khanh có
biết chăng ba ngày trước Dương Tuyền quân đã qua đời, mối hận mất
thê thiếp của Thiếu Long đã có thể hả rồi đó."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Ðại vương đã xử quyết y?"
Trang Tương vương lắc đầu nói, „Kẻ hạ thủ là Lã Bất Vi, y tưởng quả

nhân không biết đã giam lỏng Dương Tuyền quân, sau đó nhiều ngày
thì tặng rượu mạnh và mỹ nữ cho Dương Tuyền quân, người này trước
giờ tửu sắc vẫn quá độ, bị quả nhân cấm rời phủ thì trong dạ rầu rĩ, nên
không biết tiết chế, nửa năm trôi qua, cuối cùng không chịu đựng nổi
nữa thì mạng đã Ô hô, kết liễu như thế cũng hay, chỉ có cái chết mới có
thể bù đắp lại những tội ác mà y đã gây ra."
Hạng Thiếu Long thầm than trong lòng, gã tuy không hề có thiện cảm
với Dương Tuyền quân, nhưng nói cho cùng Dương Tuyền quân chỉ là
kẻ thất bại trong cuộc đấu tranh quyền lực, so với Lã Bất Vi y vẫn còn
kém xa lắm.
Trang Tương vương không biết có phải vì ít có người tâm sự nên nói
rất hồ hởi, „Trước đây khi làm con tin ở Hàm Ðan, tưởng rằng có thể
về Hàm Dương thì mọi nỗi khổ sẽ không còn nữa, nhưng giờ đây sự
việc lại không như tưởng tượng. Từ một thái tử mà trở thành đấng quân
vương, những giai đoạn khác nhau, thì có những nỗi khổ khác nhau,
nếu có thể thống nhất thiên hạ như ước mơ của hữu thừa tướng, nỗi ưu
phiền này cũng khiến cho người ta khó nuốt, chỉ vì đó là điều mà đại
Tần chúng ta chưa từng nghĩ đến."
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ nỗi ưu phiền này sẽ do tiểu Bàn gánh vác
giùm ông, rồi nghĩ cần phải xây dựng các mặt cho thời Tần, thuận
miệng nói, „Nhỏ thì quản theo nhỏ, lớn thì quản theo lớn, nhưng không
ngoài hai mặt võ lực và chính trị, võ lực chia thành đối ngoại và đối
nội, đối ngoại ví như nối liền các bức tường thành của các nước, phòng
chống người Hung Nô xâm nhập, đối nội là xoá bỏ vũ trang của sáu
nước, rồi giám sát nghiêm ngặt, thiên hạ sẽ thái bình."
Đó không phải là ý kiến của Hạng Thiếu Long mà là những sự thực đã
xảy ra trong lịch sử.
Trang Tương vương hai mắt sáng lên, hớn hở hỏi, „Vậy về mặt chính
trị thì phải nên thế nào?"
Hạng Thiếu Long trả lời như đã đọc thuộc, „Muốn thống nhất một quốc

gia, phải có phương pháp thống nhất, đầu tiên là phải phế bỏ chế độ
phân phong chư hầu, chia thiên hạ thành các quận huyện, đặt dưới
quyền quản hạt trực tiếp của Hàm Dương, thống nhất việc cân đo đong
đếm và tiền tệ trong toàn quốc, sách vở phải viết cùng loại chữ, xe phải
đi cùng một trục. Lại tu bổ giao thông đường thủy, thúc đẩy giao thông
và kinh tế toàn quốc tất trị được nội loạn, đại vương cần gì phải lo lắng
nữa?"
Trang Tương vương chép miệng nói, „Lời Thiếu Long chỉ thuận miệng
nói ra, đã là cao kiến chưa từng nghe được, chức tả thừa tướng này nếu
chẳng phải thuộc về Thiếu Long thì còn ai nữa."
Hạng Thiếu Long giật mình, la lớn, „Cái gì?"
Trang Tương vương vui vẻ nói, „Dương Tuyền quân nói cho cùng cũng
chỉ là tả thừa tướng trên danh nghĩa, giờ đây y đã qua đời tất phải chọn
người khác, quả nhân đang lo lắng về chuyện ấy, nhưng lại do dự vì
không biết Thiếu Long có giỏi về chính trị chăng, giờ lại nghe lời này
của Thiếu Long, quả nhân không còn lo lắng nữa!"
Hạng Thiếu Long hoảng hồn đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi, gã nào biết
đến chính trị! Chỉ là dựa theo sách lịch sử mà nói, để giải mối tâm sự
trong lòng của Trang Tương vương, nào ngờ lại gây ra hậu quả đáng sợ
thế này. Vội vàng quỳ xuống dập đầu nói, „Chuyện này vạn lần không
thể, xin đại vương hãy thu hồi lại thánh lệnh!"
Trang Tương vương nói với vẻ không vui, „Thiếu Long không chịu
giúp quả nhân trị quốc hay sao?"
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, nói, „Ðại vương có nói chuyện
này cho Lã tướng chưa?"
Trang Tương vương nói, „Mông đại tướng quân vừa hạ được ba mươi
bảy thành của người Triệu, cho nên Lã tướng quốc ngày mai phải đến
đấy để đặt ra quận Thái Nguyên, giờ đây đại Tần của chúng ta đã có hai
quận Tam Xuyên và Thái Nguyên ở phía đông làm cứ điểm, đột phá
được cửa ngõ của tam Tấn, có lợi cho việc thống nhất thiên hạ, Thiếu

Long là một trong những người mà Bất Vi khanh gia coi trọng, khanh
gia chia sớt gánh nặng với y, y không cần phải bôn ba khổ nhọc nữa."
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ nếu ta quả thật ngồi lên chức tả thừa
tướng, e rằng còn sớm chầu Diêm Vương hơn cả Trang Tương vương,
đang lúc suy nghĩ kế thoát thân. Một ý nghĩ thoáng qua trong lòng, nói,
„Nhưng nếu hạ thần quả thật ngồi lên được chiếc ghế tả thừa tướng, đối
với Lã tướng có trăm hại mà không hề một lợi nào!"
Trang Tương vương ngạc nhiên nói, „Hạng khanh gia hãy ngồi xuống,
giải thích rõ ràng cho quả nhân nghe thử?"
Hạng Thiếu Long quay về chỗ ngồi, nói với Trang Tương vương rằng,
„Thiếu Long là người do Lã tướng dẫn kiến vào Hàm Dương, mọi
người tự nhiên đều cho rằng Thiếu Long là người của Lã tướng, nếu
Thiếu Long ngồi lên chiếc ghế tả thừa tướng này, mọi người sẽ nói Lã
tướng dùng người của mình, tất có lòng riêng, huống chi Thiếu Long
rốt cuộc vẫn là người ngoài. Trước đây lại không có kinh nghiệm trị
quốc, làm sao khiến cho kẻ khác vui lòng mà phục được Trang Tương
vương nhíu mày nói, „Nhưng trong lòng quả nhân, không ai phù hợp
hơn Thiếu Long."
Hạng Thiếu Long nói, „Từ Tiên cũng là nhân tài hiếm có, sao đại
vương không suy nghĩ đến y?"
Gã chỉ gặp mặt Từ Tiên một lần, nhưng vì y không cúi đầu trước Lã
Bất Vi cho nên ấn tượng mới sâu sắc như vậy, nhất thời nói ra cái tên
đó.
Trang Tương vương gật đầu nói, „Ðề nghị của Thiếu Long cũng được,
nhưng Thiếu Long có thể suy nghĩ lại chứ?"
Hạng Thiếu Long vội vàng thêm mắm dặm muối, nói ra những chỗ lợi
khi để Từ Tiên làm tả thừa tướng, đến khi Trang Tương vương nhượng
bộ thì nói, „Hạ thần còn có một đề nghị nhỏ nhoi này nữa."
Trang Tương vương nói, „Khanh gia mau nói."
Hạng Thiếu Long nói, „Trong thực khách của Lã tướng có người tên

gọi Lý Tư, đã từng theo Thiếu Long đi sứ, người này kiến thức rộng
rãi, đại vương có thể phá lệ sử dụng người này hay không?"
Trang Tương vương mỉm cười nói, „Chỉ là một chuyện nhỏ nhoi thế
này, ta sẽ lập tức sắp xếp cho y một chức vị, khanh gia quả là người
hiếm có, chỉ toàn nghĩ cho người khác."

×