Tải bản đầy đủ (.doc) (15 trang)

Tài liệu Tầm Tần Ký 122 pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (78.1 KB, 15 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 122
Ðẹp cả đôi đường
Hạng Thiếu Long, Ðằng Dực, Kinh Tuấn dẫn theo mười tám thiết vệ,
quay về Hàm Dương thì lập tức tìm đến tướng quốc phủ, giữa đường
thì gặp khoảng mười tên quân Tần, hộ vệ một chiếc xe ngựa chầm
chậm tiến về phía trước.
Hạng Thiếu Long không biết người trong xe là ai, nên không giám vượt
qua, chỉ lẽo đẽo theo sau.
Ðột nhiên tên Tần binh đi đầu hạ lệnh, xe ngựa né qua một bên, lại còn
bảo bọn họ lên trước.
Hai người Ðằng Dực đều ngạc nhiên, không biết ai mà khách sáo thế,
nhưng vì xe buông rèm nên không thấy người phía trong ấy.
Kinh Tuấn là kẻ đa sự nên tìm một tên Tần binh đi phía sau, dò hỏi, sau
đó mới tiến lên hạ giọng nói, „Là đệ nhất mỹ nhân ở Hàm Dương, quả
phụ Cầm Thanh!"
Hạng Thiếu Long rất muốn tìm Đồ Tiên trước để dò hỏi xem Lã Bất Vi
tìm gã có chuyện gì, nhưng vẫn tìm không ra.
Khi gặp Lã Bất Vi trong thư trai, nhân vật quyền thế khuynh đảo đại
Tần ấy hỏi, „Thiếu Long cớ gì lỗ mãng như thế, chưa thỉnh thị ta mà đã
đề nghị với đại vương để tên Từ Tiên không thức thời ấy làm tả thừa
tướng, phá hoại đại kế của ta?"
Hạng Thiếu Long đã sớm biết không thể giấu y chuyện này, trong đầu
đã có sẵn câu để nói, mỉm cười, „Lúc đại vương chọn người, tướng
quốc lại không biết khi nào quay về, nhưng đề nghị của Thiếu Long
không phải là tuyệt không suy nghĩ cho Lã Tướng, chỉ cần để cho
người Tần chia sẻ quyền lực mới thể hiến Lã tướng đại lượng, không
có lòng riêng. Như thế trong triều còn ai dám nói ra nói vào nữa?"
Lã Bất Vi hơi ngạc nhiên, hai mắt sắc bén, ngưng thần nhìn gã một lúc
rồi mới nói tiếp, „Thiếu Long từ chối chức vụ này, phải chăng cũng vì
lý do ấy?"


Hạng Thiếu Long biết y đã hơi tin tưởng mình, vội vàng gật đầu khẳng
định, „Lã tướng đối với bọn Ô gia tiểu nhân ơn trọng như núi, vinh
nhục cá nhân có đáng là gì?"
Lã Bất Vi ngó lên trần nhà, có vẻ cảm động, đột nhiên nói, „Ta có ba
đứa con gái, đứa nhỏ nhất tên gọi Lã Nương Dung, ta muốn gả nó cho
ngươi! Ðể bù vào vị trí của Thiên công chúa."
Bỗng nhiên Hạng Thiếu Long đối mặt với sự quyết định gian nan nhất
trong đời người.
Nếu gã gật đầu, Lã Bất Vi sẽ coi gã như người nhà, khiến cho gã có thể
dễ dàng tiếp cận với tiểu Bàn, cho đến khi tiểu Bàn hai mươi mốt tuổi,
chính thức trở thành vua của nước Tần, sau đó quay mũi dùi đối phó
với tên gian nhân này, Ô gia sẽ bình an vô sự.
Nhưng cũng với cái gật đầu này gã sẽ ngoan ngoãn trở thành tay sai
cho đại thù nhân này, lại phải gánh vác thêm Lã Nương Dung, đối với
bọn Kỷ Yên Nhiên thật không công bằng tí nào.
Lã Bất Vi là tên gian thương có dã tâm nhất thời đại này, tuyệt không
buôn bán mà không thu được lời.
Giờ đây những kẻ phản đối do Dương Tuyền quân đứng đầu đã bị trừ,
Hạng Thiếu Long lại là kẻ được Tần vương Tần hậu sủng ái, không thể
trừ được, thế là đành phải lôi kéo gã về phía mình.
Nhận Hạng Thiếu Long làm nữ tế, quả thật là một chiêu rất cao minh.
Hạng Thiếu Long cắn răng, quỳ xuống bái tạ, cương quyết nói, „Lã
tướng xin thu lại lời định, Thiếu Long giờ đây lòng đã chán nản, không
nghĩ đến chuyện cưới gả nữa, e rằng sẽ lỡ một đời của tiểu thư."
Lã Bất Vi lập tức biến sắc, khi định ép gã thì ngoài cửa có tiếng gõ,
một tên gia tướng bước vào quỳ xuống nói, „Tướng gia, chuyện lớn
không xong, Tín Lăng quân nước Ngụy dẫn đầu liên quân năm nước
Yên, Triệu, Hàn, Sở, Ngụy đại phá quân ta ở phía tây Ðại Hà, Mông
đại tướng quân thua trận về thủ tại Hàm Cốc quan, quân địch đã đến
ngoài quan Câu nói ấy như sấm giữa trời xanh, khiến cho hai người

quên đi tình thế hiện giờ, nhìn nhau.
Lã Bất Vi giậm chân, nói, „Chuyện này thật là hỏng bét, ta phải lập tức
vào cung tấn kiến đại vương."
Nhìn bóng y, Hạng Thiếu Long nhớ lại lời nói của Kỷ Yên Nhiên, cũng
giúp gã tránh được cơ hội phải trở mặt ngay với Lã Bất Vi.
Bọn Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực rời khỏi tướng phủ, nhưng cũng
không dám rời khỏi Hàm Dương trong lúc này, nên về Ô phủ, ở lại chờ
đợi tin tức.
Vừa bước vào cửa, Ðào Phương tiến lên, vẻ mặt rất kỳ lạ nói, „Có một
hán tử tự xưng là bạn cũ của Thiếu Long đang chờ, y làm sao biết được
hôm nay Thiếu Long sẽ quay về?"
Hạng Thiếu Long trong lòng ngạc nhiên, ra ngoài khách sảnh gặp
người khách không mời mà đến ấy.
Người ấy đội nón che mặt, ngồi xoay lưng ra cửa, trông có vẻ rất thần
bí. Nhìn sau lưng thì rất quen thuộc, nhưng không biết là người nào.
Người ấy nghe tiếng bước chân nhưng vẫn không quay đầu lại. Hạng
Thiếu Long ngồi đối diện với y, cố ngó thử xem y là ai, nhưng vẫn
không nhìn xuyên qua khỏi nón tre ấy. Khi gã định lên tiếng hỏi thì
người khách lạ ấy từ từ giở nón ra.
Hạng Thiếu Long cả kinh, ngạc nhiên kêu lên, „Quân thượng!“
Long Dương quân tuy đã dán râu, chân mày cũng đã vẽ đậm lên, nhưng
đôi mắt phượng ấy cũng khiến cho Hạng Thiếu Long nhận ra y ngay.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Long Dương quân mỉm cười nói, „Ðổng
huynh quả nhiên là người vẫn nhớ đến tình cũ, không quên cố nhân."
Hạng Thiếu Long gượng cười nói, „Cuối cùng vẫn không giấu nổi quân
thượng."
Long Dương quân ung dung nói, „Ðổng mã si làm sao dễ dàng chết
không minh bạch như thế, Hạng Thiếu Long càng không thể chưa ra
tay mà đã quay về Hàm Dương, ta còn sai người đến nước Sở điều tra
chuyện này, vừa lúc ấy Ðổng mã si thật đã bị bọn Di Dịch giết chết cả

nhà, kẻ khác có thể tưởng rằng đó là kế nghi binh, nhưng ta cũng biết
Ðổng mã si thật sự quả thật đã chết. Còn Ðổng mã si giả thì đang
phong lưu khoái hoạt ở Hàm Dương. Nếu không Triệu Chi sẽ không
chuồn đến Hàm Dương mà hội họp với phu lang của nàng."
Hạng Thiếu Long đã sớm biết giấu y không được, than rằng, „Tín Lăng
quân đang đại phá quân Tần, quân thượng đã biết chuyện này sao còn
đến nơi nguy hiểm thế này?"
Long Dương quân nói, „Làm sao ta lại không biết? Ta cũng vì quân
Tần bại ở phía bắc mà vội vàng đến đây."
Hạng Thiếu Long thở dài nói, „Nhã phu nhân thế nào?"
Long Dương quân nở nụ cười chua chát, rút ra một đôi xuyến bằng
ngọc, nhỏ nhẹ nói, „Ðây là vật Triệu Nhã giao cho ta trao lại cho
huynh, có ý muốn nói tình yêu của ả đối với huynh mãi mãi không thay
đổi, nhưng chỉ vì hoàn cảnh, lại không muốn làm cho huynh khó xử
nên không đến Hàm Dương tìm huynh, hy vọng huynh có thể hiểu
được nỗi khổ cho ả."
Hạng Thiếu Long nắm chặt đôi xuyến bằng ngọc trong tay mà lòng đau
như dao cắt. Một lúc sau mới trầm giọng nói, „Quân thượng đến đây có
chuyện gì?"
Long Dương quân thở dài nói, „Vẫn là vì thái tử Tăng của tệ quốc, y
vốn bị giam lỏng ở Hàm Dương làm con tin, lần này nước Tần bị đại
bại, người Tần tất sẽ trút giận vào y, giết y để hả giận. Ðại vương
chúng tôi rất yêu đứa con này, nô gia chỉ còn cách liều chết đến đây để
cứu thoát y ra."
Hạng Thiếu Long mới nhớ lại rằng, vào thời này khi các nước đánh bại
thì phải cầu hòa, đều lấy người trong hoàng tộc làm con tin tại Hàm
Dương, không khỏi nhức đầu.
"Quân thương muốn Hạng Thiếu Long này giúp đỡ như thế nào?"
Long Dương quân nói, „Giờ đây vua Tần và Lã Bất Vi đều tin tưởng
Hạng huynh, chỉ cần Hạng huynh nói vài ba câu tốt đẹp, nói không

chừng có thể giữ lại mạng của thái tử Tăng."
Hạng Thiếu Long cả quyết nói, „Quân thượng yên tâm, có mối giao
tình của chúng ta, Hạng mỗ làm thế nào cũng tận lực giúp đỡ."
Miệng tuy nói vậy, nhưng nhớ lại Lã Bất Vi ngày càng ngang ngược,
quả thực cũng khó cầm chắc được, có giúp đỡ nổi hay không.
Long Dương quân lập tức vui mừng, khi định cảm tạ thì Ðào Phương
tiến vào nói, „Ðại vương cho vời Thiếu Long vào cung nghị sự."
Hạng Thiếu Long đứng dậy, đổi lời nói, „Long huynh xin cứ lưu lại ở
đây chờ đợi tin tức, „ rồi quay sang Ðào Phương, „Chiếu cố cho người
khách này, „ rồi vội vàng chạy vào cung.
Thống lĩnh cấm vệ của hoàng cung là An Cốc Hề đợi gã ở cửa cung,
đưa gã vào nội đình, nơi làm việc của Trang Tương vương, thái độ rất
khách khí khiến cho gã ngạc Nhiên.
An Cốc Hề này là người cao lớn, tuổi khoảng hai mươi lăm hai mươi
sáu, tuy không phải họ Doanh, nhưng là người trong hoàng tộc. Có thể
trở thành thống lĩnh cấm vệ quân, đều ít nhiều phải có chút quan hệ
huyết thống với hoàng tộc, về mặt trung thành không thể nghi ngờ
được, với tài hô mưa gọi gió của Lã Bất Vi, cũng không thể cắm thủ hạ
vào trong cấm vệ quân được, nếu không y đã có thể thao túng sự sống
chết của vua Tần.
Gã An Cốc Hề này có ý rất quý mến Hạng Thiếu Long, khi gần đến nội
đình, đột nhiên hạ giọng nói, „Hạng thái phó đề cử Từ tướng quân làm
tả thừa tướng, cấm vệ quân chúng tôi rất cảm kích."
Hạng Thiếu Long ngẩn người ra, lúc này mới biết trong đó có sự thay
đổi. Từ Tiên là người đức cao vọng trọng trong giới quân sự nước Tần,
nhưng bị Lã Bất Vi chèn ép, Hạng Thiếu Long đề cử y, nên tự nhiên
giành được thiện cảm của quân Tần.
Hai người bước lên bậc cấp, bọn thủ vệ lập tức thi lễ, khiến cho Hạng
Thiếu Long cảm thấy hãnh diện lắm, cảm giác hư vinh này quả thật
khiến cho người ta ngây ngất.

An Cốc Hề đưa gã đến nơi ấy thì sai bọn thủ vệ đẩy cửa để gã bước
vào.
vừa bước vào điện, Hạng Thiếu Long giật mình.
Chỉ thấy Trang Dương vương ngồi trên long tọa, phía dưới hai hàng
trái phải có khoảng năm sáu văn quan đại tướng.
Ðứng đầu bên phải là hữu thừa tướng Lã Bất Vi, bên trái là Từ Tiên,
trong số những người ấy gã chỉ nhận ra đại tướng Vương Lăng, Quan
Trung quân Thái Trạch, tướng quân Ðỗ Bích, đều là những người đã
gặp mặt trong cuộc tỷ võ với Vương Tiễn, ba người này đều là trọng
thần của nước Tần, còn năm người khác không cần phải nói cũng biết
quan chức cũng không phải nhỏ.

×