Tải bản đầy đủ (.doc) (9 trang)

Tài liệu Truyện:"Tầm Tần Ký" ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (63.32 KB, 9 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 262
Công khai gặp mặt
Hạng Thiếu Long về đến Thính Tùng biệt viện, Tùy Tiểu Xuân đứng
chờ gã mà rằng, „Tiểu nhân lại có chuyện gập muốn báo với quản sự."
Hạng Thiếu Long giả vờ nói, „Chuyện gì?"
Tùy Tiểu Xuân nhìn trái ngó phải rồi hạ giọng nói, „Xin hãy vào trong
vườn mới nói, ở đây e rằng có kẻ bắt gặp."
Hạng Thiếu Long nhíu mày, „Ðã khuya thế này còn có ai thấy chúng ta
nữa?"
Tùy Tiểu Xuân vẫn cứ nói tiếp, „Thật ra tiểu nhân muốn dẫn quản sự
vào trong vườn nhìn thấy một đôi cẩu nam nữ đang hò hẹn."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên, thầm nghĩ chả lẽ sáng nay Ðổng Thục
Trinh đã nói dối, hạ giọng nói, „Là nhị tiểu thư?
Tùy Tiểu Xuân gật đầu nói, „Lại còn có Sa Lập, nếu không phải tiểu
nhân trước nay luôn để ý bọn người Cốc Minh, thì vẫn không biết
chúng sắp xếp cho Sa Lập lẻn vào đây."
Hạng Thiếu Long trong lòng dâng lên lửa hận, lạnh lùng nói, „Dẫn
đường!"
Tùy Tiểu Xuân vui mừng, dẫn đường đi vòng qua tòa nhà chính, men
theo con đường nhỏ ra sau hậu viên.
Vừa bước vào vườn hoa, bốn bên đều yên lặng, vầng trăng sáng đang
treo trên bầu trời, không có một bóng người.
Hạng Thiếu Long trong lòng sinh nghi hỏi rằng, „Người đâu?"
Tùy Tiểu Xuân chỉ trong nhà kho ở phía xa nói, „ở trong nhà củi,
chúng ta phải cẩn thận, bọn Cốc Minh đang canh gác cho bọn chúng,
quản sự theo tiểu nhân đến!"
Không đợi gã trả lời, thì vòng qua bụi hoa ở bên trái của tòa tiểu đình ở
trong vườn, xem ra là muốn đi qua bằng con đường ở phía sau tường.
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy không ổn lắm, nếu Ðổng Thục
Trinh có cấu kết với Sa Lập, thì sẽ ít gặp mặt y.


Nhưng trong tình thế như thế này, sáng nay gã đã từng hoài nghi nàng
và Sa Lập có mối quan hệ, theo lí thì không nên hẹn hò trong lúc này.
Nghĩ đến đây, trong đầu chợt hiện lên vẻ vui mừng của Tùy Tiểu Xuân
lúc nãy, giống như là vì gã trúng kế nên không che giấu được.
Tùy Tiểu Xuân đi hơn mười bước, thấy gã đứng yên, giục, „Chấp sự
mau đến!"
Hạng Thiếu Long vẫy y quay lại, kéo y đến sau một bụi cây nhỏ, nói,
„Ta vẫn có điều chưa hiểu?"
Tùy Tiểu Xuân nói, „Có chuyện gì?"
Hạng Thiếu Long chỉ sau lưng y nói, „Ai thế?"
Tùy Tiểu Xuân ngạc nhiên quay lại, Hạng Thiếu Long rút ra ngọn trủy
thủ, kẹp cổ y từ phía sau, còn ngọn trủy thủ thì kề sát vào yết hầu, lạnh
lùng nói, „Lại còn muốn gạt ta, nhị tiểu thư đang ở trong khuê phòng,
ta chính mắt nhìn thấy.
Tiểu Xuân run rảy nói, „Thẫm gia tha mạng, tiểu nhân không biết nhị
tiểu thư đã quay về phòng."
Chỉ câu ấy thì đã biết Tùy Tiểu Xuân lo lắng trong lòng, không hề biết
Hạng Thiếu Long chỉ là nói dối.
Hạng Thiếu Long nói bằng giọng điệu lạnh lùng, không chút tình cảm,
„Ai đang phục kích ta ở đó? Chỉ cần ngươi nói không biết, ta sẽ lập tức
cứa cổ họng ngươi cho đến khi ngươi chảy máu đến chết."
Lá gan của Tùy Tiểu Xuân nhỏ hơn gã dự tính nhiều, toàn thân run rảy,
lúng túng nói, „Thẫm gia tha mạng, là Sa Lập đã ép tiểu nhân."
Hạng Thiếu Long nhớ lại Trọng Tôn Huyền Hoa biết rõ chuyện của
bọn họ như lòng bàn tay, lòng nghĩ ra một ý hỏi, „Trọng Tôn Huyền
Hoa phái bao nhiêu người đến giúp cho Sa Lập?"
Tùy Tiểu Xuân hoàn toàn sụp đổ run giọng nói, „Té ra Thẫm gia
chuyện gì cũng biết, tiểu nhân đã biết tội."
Hạng Thiếu Long biết rõ kẻ đứng sau Sa Lập là ai, người cũng nhẹ
nhỏm hẳn đi, nếu như Sa Lập không có ai đứng sau lưng, Chúc Tú

Chân là Ðổng Thục Trinh làm sao coi trọng y được, còn những kẻ như
Cốc Minh, Nghiêm Phú sẽ không nghe theo mệnh lệnh của y.
Nếu không phải đang bị thương thì sẽ dạy cho Sa Lập và những kiếm
thủ ấy một trận. Nhưng không mượn cơ hội này để trừng trị bọn chúng,
vậy thì quá lợi cho hạng đê tiện.
Hạng Thiếu Long rút dây đai của Tùy Tiểu Xuân ra, cột y lại thật chắc,
lại còn xé vạt áo cột vào trong mồm y rồi mới lẻn ra, lần mò về phía
nhà kho ấy.
Ðến khi tới gần nhà kho, kẻ địch vẫn không hề phát giác. Hạng Thiếu
Long để ý quan sát, phát giác rằng hai cánh cửa của nhà kho đều hướng
ra cửa sổ trong vườn, đang mở ra, ở trên mái nhà có hai người đang
nằm phục ở đó, tay cầm cung tên, nếu mình cứ nghênh ngang bước
vào, không bị bọn chúng bắn cho mình đầy tên mới lạ. Rồi lại để ý nhìn
kĩ nữa, thấy trên cây cũng có người nấp, quả thật là nguy hiểm tứ bề.
Hạng Thiếu Long trong lòng cười thầm, lẻn ra sau phòng củi, nhờ ánh
trăng gã thấy ở mỗi cửa sổ đều có hai người ẩn nấp, tiếng Sa Lập vang
lên, „Tên cẩu nô tài chẳng biết làm việc thế nào, đang ẩn nấp ở xó xỉnh
nào với tên cẩu tạp chủng ấy?"
Mọi người đều trầm giọng nói, „Hình như có điều không ổn."
Hạng Thiếu Long nào muốn nghe nữa, nấp qua một bên, đốt lên mồi
lửa rồi thò tay ném mồi lửa ấy vào đống củi trong nhà kho Tiếng kêu
hoảng hốt vang lên, tất cả trở nên rối loạn. Cánh cửa gỗ mở ra, mấy tên
đại hán chui từ trong ra, chạy ra cửa hậu vi ện.
Hạng Thiếu Long từ phía sau lao ra hét lớn, „Chạy đi đâu?"
Rồi nhắm thẳng Sa Lập, phóng trủy thủ đến.
Sa Lập kêu thảm một tiếng, đổ nhào xuống mặt đất, ở đùi đã trúng cây
trủy thủ.
Người từ trên cây cũng nhảy xuống, bỏ chạy ra cửa sau.
Hạng Thiếu Long cũng chạy ra, đến chỗ Sa Lập đang nằm, dùng chân
đá y lật ngửa lại.

Sa Lập kêu thảm, „Ðừng giết tiểu nhân!"
Trong ánh lửa cháy phừng phừng, vẻ mặt tham sống sợ chết của Sa Lập
lộ ra tất cả.
Phụng Phi nổi trận lôi đình, đuổi tất cả những kẻ đã cấu kết và ngầm
qua lại với Sa lập ra khỏi đoàn. Còn Sa Lập thì bị trói gô lại chuẩn bị
ngày mai đưa cho Tề vương để chủ trì công đạo.
Sa Lập bị giải đi thì đã đến canh ba, Phụng Phi mời Hạng Thiếu Long
đến chỗ ở của mình, nàng nói bằng giọng mỉa mai, „Thẫm quản sự
chẳng phải đang bệnh đến nỗi không bò dậy được hay sao? Tại sao
chớp mắt lại cùng Giải Tử Nguyên ra ngoài rồi lại đại phát thần oai bắt
sống ác tặc?"
Hạng Thiếu Long mệt mỏi ngồi ngửa ra, nói, „Vừa rồi tại hạ mới gặp
tình lang của tiểu thư."
Phụng Phi đứng quay lưng lại với gã, nhìn ra cửa sổ bình tĩnh mà đáp
rằng, „Từ đêm nay trở đi, Phụng Phi không có tình lang nữa, về sau này
cũng không có."
Hạng Thiếu Long cảm nhận được trong lời nói của nàng mang ý chán
nản than rằng, „Không nghiêm trọng như thế chứ?"
Phụng Phi lắc đầu nói, „Ngài có điều không hiểu. Ta đã từng nhắc với
y chuyện Trọng Tôn Long, mong y lấy thân phận là sư huynh đệ với
Trọng Tôn Huyền Hoa nói cho vài câu mà bị y từ chối, lại còn bảo
không âm thầm đi gặp Trọng Tôn Huyền Hoa."
Tiếp theo rầu rĩ mà rằng, „Phụng Phi giờ đây lòng đã chán nản, chỉ
muốn tìm một nơi nào hẻo lánh lặng lẽ sống nốt quãng đời còn lại, tất
cả những vinh hoa đều không quan hệ với ta."
Hạng Thiếu Long cười khổ nói, „Ðó chính là ước mơ của bổn nhân, tại
hạ cũng đã sớm chán ngán chiến tranh và thù hận."
Phụng phi quay người lại nhìn chằm chằm vào gã rồi nói, „Rốt cuộc đã
chịu nói ra! Phụng Phi đã sớm biết ngài là người như thế."
Hạng Thiếu Long điềm nhiên nói, „Là ai cũng tốt, giả sử đại tiểu thư

chấp nhận nhường cho nhị tiểu thư làm người kế vị, tại hạ đảm bảo có
thể hoàn thành ước nguyện cho đại tiểu thư."
Phụng Phi bĩu môi nói, „Ngài dựa vào cái gì mà nói thế?"
Hạng Thiếu Long mỉm cười, „Ba chữ Hạng Thiếu Long có đủ chưa?"
Phụng Phi giật mình không tin vào mắt mình nữa, nhìn gã hồi lâu rồi
mới ngồi phịch xuống kêu lên, „Có thật không?
Hạng Thiếu Long cười khổ, „Nếu không phải tại hạ, sáng nay khi đại
tiểu thư đến thăm bệnh, tại hạ làm sao nhìn thấy chiếc nhẫn có độc mà
biến sắc, buộc phải nói chuyện Hàn Kiệt đã cấu kết với Trọng Tôn
Huyền Hoa?"
Phụng Phi hổ thẹn cúi đầu lúng túng nói, „Phụng Phi đối xử với người
như thế, tại sao ngài lại còn giúp đỡ?"
Hạng Thiếu Long nói, „Bản thân đại tiểu thư chẳng phải là người xấu,

×