Tầm Tần Ký
Hồi 252
Hai thiếu nữ gặp nhau
Sau khi Long Dương quân đi, Phụng Phi sai người tìm gã.
Hạng Thiếu Long đi theo sau Tiểu Bình Nhi, đến nội sảnh, sau nhiều
ngày không chịu nói chuyện cùng gã, hôm nay Tiểu Bình Nhi đột nhiên
vui vẻ nói, „Té ra ngươi là người thích nam phong chứ không yêu nữ
sắc, Tiểu Bình Nhi đành phải bỏ ý định này."
Hạng Thiếu Long không hiểu nên cười hay nên khóc biết rõ rằng không
nên phủ nhận, lại không thể không phủ nhận thở dài mà rằng, „Sự thực
như thế nào, Tiểu Bình tỷ rốt cuộc sẽ có một ngày hiểu ra. Nhưng tại hạ
có một điều không biết, Tiểu Bình tỷ chẳng phải sẽ cùng tuyến người
với đại tiểu thư hay sao? Vì cớ gì mà hình như... hình như...“
Tiểu Bình Nhi che miệng cười, „Có phải ngươi muốn nói tại sao ta hình
như muốn tìm ngươi để lấy hay không? Sự thực ta chưa bao giờ nghĩ
rằng sẽ gả cho ngươi, chỉ là không hài lòng vì ngươi không coi người ta
ra gì mà thôi. Tiểu thư thường nói lần đầu tiên của nữ nhân là quan
trọng nhất, nhất định phải tìm một người có lòng thương hoa tiếc ngọc
mới được. Ta đương nhiên không thể rời xa tiểu thư! Nhưng sự thực
tiểu thư lại trả tự do cho ta."
Hạng Thiếu Long giật thót người, „Nếu mang thai thì thế nào?"
Tiểu Bình Nhi hơi đỏ mặt nói, „Ðiều đó cần gì ngươi quan tâm, trong
đoàn ai mà không biết thuật phòng tránh thai.
ô, ngươi vẫn còn có hứng thú với nữ nhân hay sao? Tại sao hỏi những
chuyện đáng hổ thẹn như thế?"
Hạng Thiếu Long thấy nàng cho rằng mình chỉ yêu nam chứ không yêu
nữ, thầm nghĩ lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không
sạch, chỉ đành im lặng.
Trong sảnh bày đầy nhạc khí, nhưng ngoài Phụng Phi thì chẳng có ai,
sau khi Tiểu Bình Nhi lui ra, Hạng Thiếu Long ngồi xuống bên cạnh
Phụng Phi nói, „Trước đây đại tiểu thư có gặp Thạch Tố Phương
chưa?"
Phụng Phi lắc đầu nói, „Kim Thành chính là một nhân tài, bát diện lung
linh được người ta tôn kính, đáng tiếc ta không gặp được những người
này, nếu không sẽ không bị người ta trêu tức."
Hạng Thiếu Long nói, „Ðại tiểu thư vẫn chưa hết giận sao?"
Phụng Phi cúi đầu cười, „Ai giám giận người mà cả Long Dương quân
cũng phải tôn kính? Huống chi khi ngươi thích thì vừa ôm vừa hôn
người ta, lúc giận thì lại mắng người ta không ngớt, may mà giờ đây
Phụng Phi không còn lo lắng ngươi lại đòi ta qua đêm nữa, nếu không
khó mà ngon giấc được."
Hạng Thiếu Long bực dọc nói, „Cả tiểu thư cũng nghĩ thế à?"
Phụng Phi lắc đầu nói, „Không! Chỉ có bọn họ nghĩ như thế! Tân
Nguyệt thất vọng đến nỗi khóc mà bỏ về phòng, nhưng ta thì lại biết
ngươi không phải là không yêu nữ sắc. Ta nói thế chỉ để muốn xem bộ
dạng đáng ghét của ngươi mà thôi."
Hạng Thiếu Long cười gượng nói, „Tiểu thư đối với tại hạ thật tốt!"
Phụng Phi nói, „Ta càng lúc càng không rõ ngươi là con người như thế
nào. Nhưng Long Dương quân đảm bảo ngươi có thể tuyệt đối tin
tưởng, Phụng Phi cũng không thể hai lòng ba ý nữa, rất muốn nghe kế
hoạch của ngươi!"
Hạng Thiếu Long bình thản nói, „Trước tiên phải an trong rồi mới vỗ
ngoài, nếu như đại tiểu thư có thể trao toàn quyền cho tại hạ, tại hạ
trước tiên sẽ đối phó Trường Tuyền, Sa Lập và dư đảng của y, chỉ cần
có thể an toàn đến Hàm Dương thì mọi việc thành công."
Phụng Phi buồn bã nói, „Ngươi hình như quên rằng thế lực của Lã Bất
Vi ở Hàm Dương ngày càng lớn."
Hạng Thiếu Long giả vờ ngạc nhiên nói, „Tình lang của đại tiểu thư
không phải Hạng Thiếu Long sao? Lã Bất Vi làm gì được y."
Phụng Phi biết mình nói hớ sửa lại rằng, „Nhưng giờ đây chàng đang ở
chiến trường, e rằng vẫn chưa thể gặp được chàng, thì đã bị Lã Bất Vi
tìm đến."
Hạng Thiếu Long buồn cười trong lòng, cố ý trêu nàng, „Ðiều đó chẳng
có vấn đề gì cả, chỉ cần thông báo cho Ô gia, họ sẽ đến bảo vệ cho đại
tiểu thư."
Phụng Phi đỏ mặt nói, „Vạn lần không thể, chuyện ta và chàng chẳng ai
biết cả, đến lúc ấy hãy nói!"
Hạng Thiếu Long buông tha cho nàng nói tiếp, „Có lẽ Thạch Tố
Phương cũng đã đến, tại hạ ra ngoài cổng đón tiếp nàng, đại tiểu thư có
gì căn dặn nữa chăng?"
Phụng Phi hỏi lại, „Ðêm nay có chuyện gì khác nữa sao?"
Hạng Thiếu Long lắc đầu, „Ðêm nay tại hạ phải đi bái phỏng Giải Tử
Nguyên!"
Phụng Phi nói, „Không còn chuyện gì nữa, ta vốn muốn ngươi đi cùng
ta đến hoàng cung dự buổi tiệc đón tiếp Lã Bất Vi của Tề vương và
Ðiền Ðan."
Hạng Thiếu Long thầm kêu nguy hiểm, từ lúc bị Long Dương quân và
Lý Viên nhận ra, gã không còn lòng tin đối diện với Lã Bất Vi nữa.
Khi Tiêu Nguyệt Ðàm thay đổi dung mạo cho gã, không hề nghĩ rằng
gã sẽ đối diện hai người kia, cho nên cũng không thể trách y được.
Phụng Phi nhìn gã bằng ánh mắt đầy tình ý, „Ðêm nay ngươi hãy đến
phòng ta! Ta có nhiều chuyện phải thỉnh giáo ngươi."
Hạng Thiếu Long biết nàng bắt đầu tin tưởng mình, vui vẻ bỏ đi.
Vừa ra đến cổng, đoàn xe của Thạch Tố Phương đã đến. Hạng Thiếu
Long vội vàng sửa lại mình, lại bỏ hạt quả ở dưới lưỡi, bước lên đón
chào.
Thạch Tố Phương thần thái vẫn như cũ, ung dung bước xuống xe, Hạng
Thiếu Long cùng người của Phụng Phi cúi đầu thi lễ, không dám nhìn
thẳng.
Hai ả nữ tỳ sửa sang quần áo cho nàng rồi mới cùng bọn Kim lão đại
bước đến phía trước Hạng Thiếu Long.
Mỹ nữ này không trang điểm, tóc bới cao rồi tết lại, buông xuống phía
sau, trông rất hợp với khí chất của nàng.
Thạch Tố Phương rõ ràng không nhận ra Hạng Thiếu Long, khi Kim
lão đại giới thiệu hai người, nàng chỉ trả lễ một cách lịch sự.
Hạng Thiếu Long vội vã dẫn đường.
Kim lão đại bước dấn tới đi song song với gã nói, „Vừa rồi tại hạ nhận
được tin tức, Thẫm huynh đã từng một mình xông vào Trọng Tôn phủ,
đòi y thả bọn thủ hạ ra không biết chuyên này có thật hay không?"
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng té ra tin tức ở Lâm Tri truyền đi nhanh
như thế trả lời rằng, „Chỉ là may mắn nhất thời mà thôi!"
Kim lão đại phải nhìn gã bằng con mắt khác, giơ ngón tay cái lên nói,
„Chả trách nào Phụng tiểu thư lại ủy thác trọng trách cho Thẫm huynh,
song trước nay Trọng Tôn Long là kẻ ngang ngược, y nhất định sẽ tìm
cách đòi lại sĩ diện của mình. Ta thấy Thẫm huynh người chẳng mang
theo kiếm, lát nữa ta sẽ sai người đem đến tặng. Nếu vừa ý thì có thể
giũ lại nếu huynh từ chối thì không coi Kim Thành này là bằng hữu."
Hạng Thiếu Long cười, „Vậy thì tại hạ đành phải nói lời cảm tạ vậy!"
Giọng nói dễ nghe của Thạch Tố Phương từ phía sau vang lên, „Con
trai của Trọng Tôn Long là Trọng Tôn Huyền Hoa, là một trong bốn đệ
tử của Vong ưu tiên sinh Tào Thu Ðạo, Thẫm tiên sinh phải cẩn thận!“
Kim lão đại cũng nói thêm rằng, „Tại hạ tuy không biết kiếm pháp của
Thẫm huynh thế nào, nhưng kẻ này ở Lâm Tri quả thật chưa gặp phải
địch thủ, nổi danh ngang hàng với đệ nhất kiếm thủ dưới cờ của Ðiền
Ðan là Ðản Sở. Khi gặp phải y, nếu như không nắm chắc thì Thẫm
huynh cứ nhận thu a. Tắc Hạ kiếm thủ đều trọng thanh danh, sẽ không
ra tay với người đã nhận thua. Nếu lời này trái tai, mong tai mong
Thẫm huynh đừng trách."
Hạng Thiếu Long có thiện cảm với người này gật đầu nói, „Tại hạ cảm
kích còn không kịp, làm sao lại trách Kim lão đại?
Thạch Tố Phương ở phía sau ngạc nhiên nói, „Không ngờ Thẫm tiên
sinh bụng dạ lại rộng rãi như vậy, không hề lấy làm buồn bực vì Kim
gia cho rằng ngài không bằng Trọng Tôn Huyền Hoa."
Hạng Thiếu Long chột dạ, chuyển sang chuyện khác nói, „Những danh
kiếm ở Tắc Hạ ngoài hai người này, còn có ai là đáng để nhắc tới?"
Kim lão đại nói, „Người giỏi kiếm thì nhiều nhưng có thể gọi là nổi bật
chỉ là đếm được trên đầu ngón tay. Như Ma Thừa Giáp và Mân Ðình
Chương đều là những người nổi tiếng, thích tìm người ta tỷ thí, đêm
qua Thẫm huynh ra tay nói không chừng sẽ gặp phải phiền toái."
Thạch Tố Phương dịu dàng nói, „Dù bọn chúng có gan to bằng trời
cũng không dám xông vào đây sinh sự, nếu như Thẫm tiên sinh ra
ngoài thì khó mà đảm bảo rằng bọn chúng sẽ không đến khiêu chiến."
Hạng Thiếu Long nói, „Ða tạ tiểu thư chỉ điểm."
Lúc này đến trước cầu thang lầu của Phụng Phi, Phụng Phi bước ra cửa