Tầm Tần Ký
Hồi 255
Tình lang của Phụng Phi
Hàn Sấm từ xa thi lễ với hai người, „Xin chào Phụng Phi tiểu thư, xin
chào Thẫm Lương huynh."
Hạng Thiếu Long dẹp bỏ tâm sự qua một bên, biết rằng Hàn Sấm được
Long Dương quân cho hay nên đến đây.
Phụng Phi ngạc nhiên lắm nói, „Hầu gia cũng quen biết Thẫm Lương
hay sao?"
Hàn Sấm sải bước tới cười rằng, „Năm xưa còn ở Hàm Ðan, Thẫm
huynh đã từng giúp tại hạ, sao mà không nhận ra được?
Phụng Phi không hề hoài nghi, nhưng trọng lượng của Hạng Thiếu
Long trong lòng nàng đã tăng lên nhiều, vui vẻ nói, „Vậy Phụng Phi có
cần tránh mặt để hầu gia nói chuyện với bạn cũ hay không?"
Đó đương nhiên là lời khách sáo, nào ngờ Hàn Sấm gật đầu nói,
„Phụng tiểu thư thật quan tâm đến chúng tôi."
Phụng Phi gật đầu, hình như trong mắt của Hàn Sấm, Hạng Thiếu Long
còn quan trọng hơn cả nàng, nhưng lời ấy vừa nói ra, không thể thu lại
được, cũng Tiểu Bình Nhi lui ra ngoài sảnh.
Hàn Sấm ngồi bên cạnh Hạng Thiếu Long vui mừng nói, „Biết được
Thiếu Long vẫn khỏe ta vui mừng đến nỗi suốt đêm không ngủ được."
Hạng Thiếu Long cảm thấy bất ngờ, trước nay gã không ưa Hàn Sấm,
nhưng lại không ngờ tình cảm của y đối với mình vượt qua cả sự trung
thành đối với quốc gia. Cười khổ nói, „Ðừng quên rằng tiểu đệ là người
mà quý quốc muốn truy bắt."
Hàn Sấm thở dài nói, „Ðó là chuyện chẳng đặng đừng, mỗi người đều
vì chủ của mình, có một ngày nói không chừng sẽ sống chết với nhau
trên chiến trường. Giờ đây không phải là lúc đánh trận chúng ta hãy cứ
xem nhau là bạn bè."
Trong mắt Hàn Sấm lộ ra tình cảm sâu sắc, chậm rãi nói, „Ngày trước
ta thua trận bị bắt, tự nhủ rằng chắc chắn sẽ chết, nào ngờ Thiếu Long
lại thả ta, Hàn Sấm này suốt đời không quên. Giờ đây cho dù có kẻ cầm
kiếm uy hiếp ta cũng không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Thiếu
Long."
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói, „Ngày bị quân Chính chính thức đăng
cơ cũng chính là lúc tại hạ ra miền biên ải để sống nốt quãng đời còn
lại, cho nên hầu gia chắc sẽ không có cơ hội sống chết trên chiến
trường với tại hạ nữa."
Hàn Sấm giật mình nói, „Doanh Chính làm sao chịu để cho huynh đi!
Nếu không có huynh nước Tần như mất đi một cánh tay."
Hạng Thiếu Long nói, „Ðó là hiệp ước giữa tại hạ với bị quân Chính,
nhưng hầu gia đừng vui mừng vì chuyện này.
Mãnh tướng ở nước Tần nhiều như mây, Vương Tiễn, Hoàn Xỉ, Mông
Võ, Mông Ðiềm đều là những kẻ có tài."
Hàn Sấm lại nói, „Ta không tin có kẻ hơn huynh."
Hạng Thiếu Long cười gượng, „Ðừng quên rằng tại hạ đã thua tơi bời
trong tay Lý Mục."
Hàn Sấm nói, „Thắng thua là chuyện bình thường của binh gia, huống
chi huynh bại cũng rất tuyệt vời, có thể bảo tồn được quân chủ lực cho
nên cũng không thể coi như là bại. Khi nhắc đến chuyện này, Lý Mục
tỏ vẻ rất khâm phục.
Y vốn định kéo các người vào sâu trong biên giới nước Triệu, nào ngờ
lại bị các người kiềm chế, khiến cho y không thể nào đuổi theo quân
của Ðằng Dực được, bỏ mất một thời cơ tốt. Nếu không nói không
chừng, chúng tôi có thể thừa thế tổ chức một cánh quân khác đánh
thẳng tới Hàm Dương! Chuyện thắng bại chỉ trong gang tấc."
Hạng Thiếu Long nói, „Vậy hầu gia phải căm ghét tại hạ mới phải."
Hàn Sấm lúng túng nói, „Thiếu Long đừng trêu ta, chuyện đã xảy ra, ta
hôm nay có thể phong lưu khoái hoạt ở đây, toàn là nhờ Thiếu Long
ban cho cả."
Hạng Thiếu Long gật đầu nói, „Ðã là huynh đệ đừng nói những lời
khách khí đó nữa, lần này hầu gia đến Lâm Tri chắc không chỉ đơn giản
là chúc thọ."
Hàn Sấm cười nói, „Quả nhiên Thiếu Long rất hiểu ta, nếu không tiệc
mừng thọ của Tề vương có liên quan gì đến ta?
Huynh có biết rằng Quách Khai đã đem những thứ binh khí quái lạ đến
làm lễ vật tặng cho Tề vương khiến cho Tề vương không biết nên nhận
hay từ chối. Cuối cùng không biết ai đưa ra chủ ý, Tề vương đem
những thứ ấy tặng cho Tào Thu Ðạo, hiện giờ đang để trong đại đường
của Tắc Hạ học cung."
Hạng Thiếu Long nghiến răng nói, „Ðêm nay ta phải đi đánh cắp thanh
Bách Chiến bảo đao này mới được."
Hàn Sấm lo lắng nói, „Ngàn vạn lần không thể. Kiếm pháp của Tào
Thu Ðạo ngày càng xuất thần nhập hóa, Thiếu Long tuy lợi hại nhưng
gặp y cũng không phải dễ đối phó."
Hạng Thiếu Long cười nói, „Ta chỉ mới nói đi đánh cắp chứ đâu phải
đi cướp, sợ gì?"
Hàn Sấm vẫn lo lắng đề nghị rằng, „Sau khi Thiếu Long về nước Tần,
chỉ cần bảo Doanh Chính đưa thư đòi người Tề trả đao đảm bảo người
Tề sẽ ngoan ngoãn nghe theo, cần gì phải mạo hiểm như thế?"
Hạng Thiếu Long nói, „Ðể ta suy nghĩ lại, nhưng có thể hoạt động gân
cốt cũng tốt. À này, có phải hầu gia và Phụng Phi đã có mật ước với
nhau?"
Hàn Sấm lúng túng nói, „Té ra huynh cũng biết, nhưng có vấn đề gì?"
Hạng Thiếu Long định thần nhìn y một chốc, mỉm cười, „Té ra hầu gia
quả thật có vẻ sợ tại hạ."
Hàn Sấm cười khổ nói, „Hiện nay cả Lý Mục cũng phải sợ Thiếu Long
huống chi là ta. Có chuyện gì hãy cứ nói ta nhất định sẽ nghe theo."
Hạng Thiếu Long nói, „Lần này Phụng Phi nhờ hầu gia không biết sẽ
đem lại lợi ích gì cho hầu gia?"
Hàn Sấm chép miệng, „Ðó vốn là cuộc giao dịch công bằng. Nhưng giờ
đây ta chỉ đành nén lòng mà bỏ đi cơ hội ấy!"
Hạng Thiếu Long kêu lên, „Tại sao?"
Hàn Sấm ngạc nhiên nói, „Vậy là huynh không biết chuyện gì sao?
Sớm biết thế thì ta đã không nói."
Hạng Thiếu Long chọt hiểu ra tất cả từ trước đến nay, gã hoặc bọn
Ðổng Thục Trinh đều bị Phụng Phi lừa, tin rằng nàng sẽ tặng Ðổng
Thục Trinh cho Hàn Sấm để được Hàn Sấm giúp đỡ, chuyện này rất
hợp tình hợp lí cho nên Hạng Thiếu Long không hề nghi ngờ. Nào ngờ
Phụng Phi chỉ là tung hỏa mù mà thôi.
Tại sao nàng phải nói dối? Nàng đang giở trò gì? Ngày trước Phụng Phi
bảo rằng nghe theo lệnh của ai đó đến ám sát gã nhưng sau đó lại bỏ đi
ý định. Kẻ đứng đằng sau nói không chừng chính là tình lang thật sự
của nàng.
Hạng Thiếu Long có thù trong khắp thiên hạ chuyện này cũng có thể
lắm.
Sau một lúc, Hạng Thiếu Long hít sâu một hơi để cho đầu óc tỉnh táo,
hạ giọng nói, „Phụng Phi muốn hầu gia giúp đỡ nàng điều gì?"
Hàn Sấm nói, „Nàng bảo rằng muốn trốn ở nước Hàn ba tháng, đợi cho
sóng yên gió lặng rồi sẽ rời khỏi."
Hạng Thiếu Long nói, „Phải chăng nàng bảo sẽ cùng hầu gia rời khỏi
Lâm Tri?"
"Ðương nhiên là như thế, có ta hộ tống ai dám đụng đến nàng!" Hàn
Sấm nói.
Rốt cuộc nàng đang giở thủ đoạn gì?
"Không ngờ Thiếu Long lại dính dáng đến cả chuyện này, giấc mộng
đẹp của ta và Long Dương quân đều ta theo mây khói, „ Hàn Sấm chép
miệng.
Hạng Thiếu Long giật mình, „Các ngươi chẳng phải thật lòng giúp đỡ
nàng đấy chứ?"
Hàn Sấm nói với vẻ tiếc nuối, „Một đại mỹ nhân tài sắc song toàn thế
này, ai mà chịu để cho nàng quy ẩn. Thực ra ta và Long Dương quân đã
hẹn nhau rằng trước tiên ta sẽ giữ nàng một khoảng thời gian, sau đó
Long Dương quân sẽ đưa nàng đến nước Ngụy dâng cho Ngụy vương,
giờ đây đương nhiên không dám làm thế, Long Dương quân cũng rất
buồn bã về chuyện này."
Hạng Thiếu Long hít một hơi hỏi, „Hầu gia có biết tình lang bí mật của
Phụng Phi là ai không?"
Hàn Sấm ngạc nhiên nói, „Nàng có tình lang? Chả trách nào trở nên
phong tình như thế."
Hạng Thiếu Long nghĩ ra một ý nói, „Hầu gia cảm thấy nàng thay đổi
từ lúc nào?"
Hàn Sấm suy nghĩ một lát, chậm rãi nói, „Chắc là sau chuyến đi Hàm
Dương."