Tải bản đầy đủ (.pdf) (17 trang)

Tài liệu Hậu thiên hạc phổ - tập 4 docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (130.44 KB, 17 trang )

Hậu Thiên Hạc Phổ Nguyên tác: Ngoạ Long Sinh Dịch giả:Khuyết danh
Converted to pdf by BacQuai
-45-
Hồi thứ tư
Thẳng tiến Trung Nguyên
hương Tuyết Nghi nói:
- Là điệt tử chứ không phải nhi tử.
Chu Hạo mỉm cười nói:
- Thì ra là như vậy, gần đây Phương thế điệt có gặp Phương Nhị hiệp không?
Tuyết Nghi lắc đầu nói:
- Không.
Chàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
- Bá phụ của vn bối gây phiền phức gì cho Chu lo tiền bối chăng?
Chu Hạo nói:
- Không có phiền phức gì nhưng chuyện này... Quả thật là khó xử!
Tống Phù hỏi xen vào:
- Chuyện gì? Chu huynh đệ mau nói ra xem!
Chu Hạo nói:
- Chuyện này...
Lo nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi nói tiếp:
- Phương Nhị hiệp đ thất tung rồi!
Phương Tuyết Nghi bình tĩnh gật đầu nói:
- Vn bối cũng đoán được điều này!
Chu Hạo thấy chàng không có chút kinh ngạc hy vẻ bi thương thì lấy làm kỳ quái,
lo nói:
- Phương thế điệt cũng đ biết rồi à?
Phương Tuyết Nghi lắc đầu nói:
- Vn bối chưa biết nhưng phán đoán là như vậy.
Chu Hạo chau mày hỏi:
- Thế điệt không cảm thấy bi thương à?
Phương Tuyết Nghi vốn muốn nói chuyện Phương Thiên Thành từng có ý muốn giết


mình, nên việc thất tung hay không thì có gì mình phải bi thương? Nhưng chàng nghĩ đến
bá mẫu nhiều năm dưỡng dục thì trong lòng khẽ động lòng nên đành nuốt oán khí vào
lòng.
Chàng mỉm cười nói:
- Bi thương thì cũng làm được gì chứ?
Chu Hạo nghe vậy thì ngẩn cả người, lo hoàn toàn không hiểu tại sao Phương Tuyết
Nghi lại tuyệt tình bạc nghĩa như thế?
P
Hậu Thiên Hạc Phổ Nguyên tác: Ngoạ Long Sinh Dịch giả:Khuyết danh
Converted to pdf by BacQuai
-46-
Lúc này Tống Phù cười lớn một tràng rồi nói:
- Chu huynh đệ, tốt nhất là ngươi bớt quản chuyện nhà của Phương lo đệ lại, hy nói
đến vấn đủ của ngươi đi, rốt cuộc là tại sao vậy?
Chu Hạo chỉ Phương Tuyết Nghi và nói:
- Tống huynh, thiếu hiệp này có thật là điệt tử của Phương Thiên Thành không?
Tống Phù cả cười rồi nói:
- Thế nào? Thiên hạ còn có kẻ mạo nhận là vn bối của người khác nữa sao? Chu
huynh đệ, ngươi hôm nay làm sao vậy?
Chu Hạo nói:
- Tống huynh, nếu vị thiếu hiệp này là điệt tử của Phương Thiên Thành thì tại sao khi
nghe tin Phương Thiên Thành thất tung mà chẳng động lòng chút nào cả vậy?
Tống Phù nói:
- Đó là chuyện nhà của Phương gia bọn họ, Chu huynh đệ ngươi xen vào làm gì?
Ngươi mau nói chuyện của mình đi?
Chu Hạo chẳng biết làm thế nào nên đành thở dài một hồi rồi nói:
- Chuyện này thật là kỳ quái...
Chợt nghe An Tiểu Bình cười nói:
- Chu lo, thiên hạ vốn có nhiều chuyện mà ngoại nhân không thể nào biết được,
trường hợp của Phương huynh chính là một đơn cử, nhất là lo đừng phí tâm lo lắng nữa!

Chu Hạo trầm ngâm một lát rồi nói:
- Lo đệ ngươi nói cũng phải, lo phu ta thật là nhiều chuyện rồi.
Lo hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
- Nửa tháng trước, bỗng nhiên lo phu nhận được một phong thư của Bạch Y Điếu
Khách - Thành Huyền Thông trong Kiếm Môn Ngũ Quỷ, trong thư bảo lo phu đi Kiếm
Môn phó hội vào ngày mười bảy tháng này.
Tống Phù mỉm cười nói:
- Chuyện này cũng đâu có gì là ghê gớm! Cùng lắm là đánh với hắn một trận mà thôi,
đâu có đáng để Chu huynh đệ ngươi phải phiền muộn?
Chu Hạo lắc đầu nói:
- Tống huynh chỉ biết một mà không biết hai, trong thư Thành Huyền Thông còn nói
khi phó hội phải mang theo một món lễ vật...
Tống Phù phá lên cười rồi nói:
- Lễ vật à? Các hạ mang theo một ít kim ngân hoặc mua một ít lụa là là được rồi!
Chu Hạo cười nói:
- Nếu đơn giản như vậy thì tại hạ cũng chẳng cần lo lắng làm gì.
Như vậy là Thành Huyền Thông chỉ định môn lễ vật mà ngươi phải mang theo à?
- Không sai!
Hậu Thiên Hạc Phổ Nguyên tác: Ngoạ Long Sinh Dịch giả:Khuyết danh
Converted to pdf by BacQuai
-47-
- Lễ vật như thế nào?
- Thành Huyền Thông bảo tại hạ phải mang thủ cấp của Trung Châu Tam Hiệp đi phó
hội.
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì nhảy dựng lên, chàng nói:
- Có chuyện như thế sao?
Chu Hạo nói:
- Đúng vậy! Thử nghĩ Trung Châu Tam Hiệp là chỗ giao hảo trên phương diện đạo
nghĩa với tại hạ thì bảo tại hạ làm sao có thể làm được chuyện như vậy chứ?
Tống Phù cười hì hì nói:

- Không đi là xong chuyện!
Chu Hạo kêu lên:
- Không đi sao được?
Tại sao không được?
- Tống huynh, thú thật là hiện nay tại hạ không thể nào động đến Thành lo đại trong
Kiếm Môn Ngũ Quỷ.
- Võ công của Thành Huyền Thông cũng khá nhưng làm sao cao minh bằng Chu
huynh đệ?
- Nếu chỉ có Thành Huyền Thông thì tất nhiên tại hạ không sợ rồi!
- Thế nào? Không lẽ Thành Huyền Thông còn có chỗ dựa?
Kỳ thực Tống Phù đ sớm biết tường tận về Thành Huyền Thông nhưng lo có ý là
muốn tự cho Chu Hạo nói ra cho Phương Tuyết Nghi và An Tiểu Bình cùng nghe.
Chu Hạo gật đầu nói:
- Không sai! Thành Huyền Thông có chỗ dựa rất vững.
Phương Tuyết Nghi liền hỏi:
- Chỗ dựa của họ Thành kia là nhân vật nào?
Chu Hạo thở dài nói:
- Là người trong Ngũ Ma.
Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi lại:
- Cái gì? Lại là Ngũ Ma tác yêu tác quái à?
Chu Hạo nói tiếp:
- Thành Huyền Thông và Tống Sĩ Nghĩa thành lập ra cái gọi là Tam Nghĩa Môn.
Tuyết Nghi nói:
- Chuyện này tại hạ đ biết rồi.
Chu Hạo nói tiếp:
- Lo đệ ngươi có biết kẻ nào đứng bên trong chủ trì hoạt động của Tam Nghĩa Môn
không?
Tuyết Nghi nói:
Hậu Thiên Hạc Phổ Nguyên tác: Ngoạ Long Sinh Dịch giả:Khuyết danh
Converted to pdf by BacQuai

-48-
- Tại hạ đang muốn thỉnh giáo đây!
Chu Hạo chậm ri nói:
- Là Liễu My Nương và Kim Trường Canh!
Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi lại:
- Kim Trường Canh là ai?
Chu Hạo nói:
- Là một thuộc hạ tâm phúc của Liễu My Nương!
Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tại hạ đ gặp Liễu My Nương rồi!
- Cái gì? Lo đệ ngươi đ từng gặp ma nữ Liễu My Nương à?
- Đúng vậy!
- Lo đệ có động thủ với ả không?
- Có!
- Kết quả thế nào?
- Liễu My Nương bỏ chạy.
Chu Hạo tròn xoe song mục, lo kêu lên:
- Bỏ chạy? Lo phu ta thật không thể nào...
Tống Phù phá lên cười rồi nói tiếp:
- Có gì là kỳ quái đâu? Công lực của Phương lo đệ hiện tại sợ rằng còn cao minh hơn
Kiếm Thần Trần đại hiệp trước đây!
Chu Hạo hỏi lại:
- Tống huynh nói thật không?
Tống Phù nói:
- Đương nhiên là thật!
Chu Hạo thở dài một hồi rồi nói:
- Vậy thì tốt rồi!
Tống Phù tiếp lời:
- Chu huynh đệ không lẽ ngươi đ bị Ngũ Ma làm cho mất hết can đảm?
Chu Hạo nói:

- Tống huynh, sinh mạng của tại hạ thì có đáng gì? Nhưng nếu trong võ lâm không ai
ngăn được Ngũ Ma tác yêu tác quái thì chẳng phải trường huyết vũ sẽ diễn ra tức khắc sao?
Vì hàng vạn sinh linh của võ lâm đồng đạo thử hỏi tại hạ làm sao yên tâm được chứ?
Tống Phù cười lớn rồi nói:
- Rất tốt, các hạ quả nhiên là ng phật tâm trường, từ bi vi bản!
Chu Hạo hỏi lại:
- Tống huynh thì sao? Lẽ nào huynh không để tâm đến chuyện này?
Hậu Thiên Hạc Phổ Nguyên tác: Ngoạ Long Sinh Dịch giả:Khuyết danh
Converted to pdf by BacQuai
-49-
Tống Phù nói:
- Chu huynh đệ, lo phu chỉ nói đùa với ngươi mà thôi!
Ngừng một lát lo nói tiếp:
- Còn năm ngày nữa là đến Hồng Môn đại yến của Thành Huyền Thông, Chu huynh
đệ định thế nào?
- Tại hạ chắc không đi.
- Không đi cũng được, nhưng nếu bọn chúng tìm đến cửa thì sao? Ngươi thoát được
chăng?
Chu Hạo khẽ thở dài:
- Cả nhà Chu mỗ, già trẻ lớn bé đều ở Nghi Xương này, bọn chúng không đến thì thôi,
nếu đến thì Chu mỗ sẽ hợp lực quyết chiến một trận!
- Chủ ý không tồi, nếu chỉ có ba người bọn Thành Huyền Thông thì ngươi có thể
quyết chiến, nhưng nếu một trong hai vị Liễu My Nương hoặc Kim Trường Canh đến thì
Chu huynh đệ ngươi có địch nỗi không?
- Tống huynh, cùng lắm là chết mà thôi, tại hạ đ nói rồi, dù tại hạ chết cũng chẳng
có gì đáng tiếc!
- Lo đệ, người sai rồi! Cái dũng của kẻ thất phu vốn là chuyện vô bổ xưa nay.
- Tại hạ hiểu, nhưng...
- Nhưng thế nào nữa?
Chu Hạo trầm ngâm nót lát rồi nói:

-Tại hạ không thể vì sợ chết mà làm giảm uy danh Trường Giang Tam Long!
Tống Phù lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
- Mạng đ không còn thì nói gì đến danh? Các hạ thật là...
Chu Hạo lắc đầu, nói:
- Tống huynh sai rồi!
- Lo phu sai chỗ nào?
- Tống huynh không nghe câu: "Báo chết để da, người chết để tiếng" à?
- Đúng vậy, ngươi chết để tiếng vốn là chuyện không sai, nhưng phải xem chết như
thế nào mới được!
- Chuyện này...
- Chu huynh đệ, có cái chết nhẹ như lông hồng, có cái chết nặng như thái sơn, nếu
ngươi toạ thủ Nghi Xương chờ bọn Liễu My Nương đến giết thì chi bằng tạm thời thối lui
một bước để giữ lại tấm thân hữu dụng?
Chu Hạo trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nhưng làm theo cách của tại hạ thì cũng chẳng có gì bất ổn, người chết chỉ cần cho
lòng không hổ thẹn mà thôi, nếu tại hạ tử chiến dưới đao của Ngũ Ma thì cũng cảm thấy an
lòng!
Tống Phu nộ khí nói:
Hậu Thiên Hạc Phổ Nguyên tác: Ngoạ Long Sinh Dịch giả:Khuyết danh
Converted to pdf by BacQuai
-50-
- Các hạ thật là quá cố chấp!
Chợt nghe Phương Tuyết Nghi phá lên cười rồi nói:
- Chu lo, Tống lo nói không sai, Chu lo không cần phải liều mạng với bọn chúng.
Chu Hạo nói:
- Lo đệ, ngươi còn trẻ nên không hiểu được đạo lý người thành danh trong võ lâm
cầu sinh không dễ mà cầu tử cũng rất khó!
Phương Tuyết Nghi mỉm cười, nói:
- Chu lo, quân tử mười năm báo thù cũng không muộn, nhẫn nhất thời mà tránh được
cái lo trăm năm, đạo lý đơn giản như thế mà lo không hiểu sao? Chẳng qua vn bối muốn

Chu lo tạm thời tránh đại địch, chờ khi nào có cơ hội thì hy phân cao thấp với bọn chúng.
An Tiểu Bình cũng lên tiếng:
- Không sai, tại sao Chu lo không suy nghĩ kỹ những lời vàng ngọc của Phương
huynh?
Chu Hạo nghe xong thì trầm ngâm suy nghĩ, nhất thời lo không nói thêm điều gì.
Tống Phu mỉm cười, nói:
- Chu huynh đệ, nếu ngươi cảm thấy việc tạm lánh hoạ làm mất danh vọng Trường
Giang Tam Long thì lo phu đ có một kế sách lưỡng toàn.
Chu Hạo chau mày hỏi:
- Kế sách lưỡng toàn thế nào?
Tống Phu nói:
- Nói ra cũng rất đơn giản, chỉ cần Chu huynh đệ đi Tung Sơn một chuyến, thứ nhất
vừa tránh được hoạ, thứ hai là vừa có thể ra sức vì võ lâm chánh nghĩa. Ngươi thử nghĩ kỹ
xem, đây chăng phải là kế sách rất hay sao?
Chu Hạo thở dài một hồi rồi nói:
- Tống huynh, nếu tại hạ đi Thiếu Lâm tự thì lớn bé cả nhà tại hạ thì sao? Há khi nào
Liễu My Nương chịu bỏ qua?
Tống Phu mỉm cười, nói:
- Chuyện này thật quá đơn giản!
Chu Hạo gượng cười, nói:
- Xin thỉnh giáo Tống huynh về chỗ kỳ diệu bên trong!
Tống Phù nói:
- Tạm thời di cư đến một nơi khác!
Chu Hạo ngạc nhiên hỏi lại:
- Di cư đến một nơi khác?
- Không sai! Lẽ nào Chu huynh đệ ngươi không nỡ tiêu phí vài trăm ngân lượng?
- Tống huynh, tuy gia đạo của tại hạ không dư dật nhưng trên địa diện Nghi Xương
này cũng là phú gia số một số hai, đừng nói là vài trăm ngân lượng, dù mười lần như thế tại

×