Tải bản đầy đủ (.docx) (31 trang)

Hoi 20Dem khua mo quan taiSang som thu xa kiem

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (121.35 KB, 31 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Bích Huyết Kiếm</b>



<b>Đêm Khua Mở Quan Tài-sáng Sớm Thử Xà Kiếm</b>



Đêm khua mở quan tài-Sáng sớm thử xà kiếm


Trong bang Kim Long bỗng có người đứng lên lớn tiếng nói:


- Y mưu mơ định tẩu thốt thì có. Xin Tiêu cơ nương chớ có nghe lời y.
Uyển Nhi hỏi Thừa Chí rằng:


- Viên tướng cơng nghĩ sao?


Thừa Chí trầm ngâm giây phút, nghĩ thầm: "Nhận xét kỹ thì hai vị sư huynh đệ thế
nào cũng có ẩn tình gì đây. Ta cứ đi theo họ xem sao thì hơn. Nếu họ có giở gian
kế gì, chắc cũng khơng thể nào thốt khỏi tay ta."


Nghĩ đoạn, chàng liền nói:


- Nếu vậy, chúng ta cứ thử cùng đi với họ xem sao?


Uyển Nhi liền quay lại nói với anh em bang Kim Long rằng:
- Có Viên tướng cơng đi với, chắc họ khơng dám giở trị gì đâu.


Từ khi Tiêu Công Lễ bị ám hại tới giờ, Tiêu Uyển Nhi đã đương nhiên là Bang chủ
mới rồi. Nàng dẫn mọi người đi kiếm hung thủ báo thù, ai nấy đều phục tòng và
nghe lời nàng răm rắp. Và mọi người cùng biết Thừa Chí là người nhân nghĩa, võ
cơng lại cao cường. Có người tài ba như thế đứng ra chủ trì cơng đạo mọi người
cịn mong gì hơn nữa, nên khơng ai phản đối cả.


Đồng Huyền nói:



- Mời hai vị đi theo chúng tơi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Thừa Chí và Uyển Nhi theo anh em Đồng Huyền đi về phía Bắc, khi tới chân tường
thành, Đồng Huyền lấy dây thừng có móc sắt ra, tung lên trên bờ thành, chờ cho
cái móc móc chặt vào bờ tường rồi, mới mời Uyển Nhi leo lên trước, thứ đến là Mẫn
Tử Hoa, thứ ba là Thừa Chí, cịn Đồng Huyền lên sau cùng. Ra khỏi thành, bốn vị
lại tiếp tục đi về hướng Bắc. Lúc ấy đang lúc giữa đêm, trăng sáng như bạc, lối đi
càng lúc càng khập khềnh khó đi. Đi được bốn năm dặm đường, Đồng Huyền cùng
Tử Hoa đưa hai người đến nơi hoang vu này thì có gì đáng lạ để xem xét.


Lên trên núi, lại đi được hai ba dặm nữa, lối đi đều là những hộc đá gồ ghề cản trở
khó đi. Nhưng nhờ có khinh cơng khá cao, bốn người vẫn tiếp tục tiến lên, từ hòn
đá này nhảy sang hòn đá nọ. Lúc sắp tới đỉnh núi, Uyển Nhi đã thở hổn hển, Thừa
Chí liền nắm tay nàng và nói:


- Để tơi giúp đỡ cơ nương một tay.


Khơng thấy chàng tốn sức gì cả, Uyển Nhi đã thấy người nhẹ nhõm nhiều. Một lát
sau, hai người đã đi nhanh hơn anh em Tử Hoa và lên tới đỉnh núi trước. Trên đỉnh
núi càng nhiều hộc đá gồ ghề hơn, có tảng đá trơng như con mãnh thú, âm thầm
như ở trong địa ngục, khiến Uyển Nhi cũng phải sờn lịng.


Khơng bao lâu, Đồng Huyền và Tử Hoa cũng lên tới đỉnh núi. Đi tới sau một tảng
đá lớn, Đồng Huyền cầm một hòn đá lên gõ ba cái, ngừng một lát, lại gõ hai, sau
cùng gõ ba cái, rồi dọn tảng đá lớn và mấy tảng đá khác sang bên, bỗng lộ ra một
cái quan tài. Đang sờn lòng, Uyển Nhi lại trơng thấy cái quan tài đó càng sợ hãi
thêm.


Đồng Huyền mở nắp quan tài ra, cái xác chết đột nhiên ngồi dậy, Uyển Nhi sợ quá,


rú lên một tiếng rồi đứng đờ người ra. Cái xác ấy bỗng nhiên lên tiếng hỏi:


- Sao hai người lại đưa người lạ tới đây thế?
Đồng Huyền đáp:


- Hai vị này là bạn tốt cả. Viên tướng công đây là đệ tử của Kim Xà Lang Qn, cịn
Tiêu cơ nương là tiểu thơ của Tiêu Công Lễ võ sư.


Cái xác chết liền nói với Thừa Chí và Uyển Nhi rằng:


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

- Đạo nhân đây là sư huynh Chưởng môn phái Võ Đang chúng tôi tên là Thủy Vân
đạo nhân. Vì tránh kẻ thù và dưỡng thương, nên phải lên ở trên này.


Tới lúc này, Thừa Chí và Uyển Nhi mới hay người đó khơng phải là xác chết. Hai
người liền cúi chào. Thủy Vân đạo nhân vội đáp lễ.


Thừa chí thấy mặt Thủy Vân nhợt nhạt khơng có máu, giữa trán từ trên sọ xuống
tới sống mũi có một cái sẹo đỏ hỏn, vết thương vẫn còn mới, với bộ mặt trắng bạch
ấy, thêm vết sẹo đỏ trông Thủy Vân càng kinh khủng hơn nữa. Thủy Vân đạo nhân
bỗng hớn hở nói:


- Lúc sư phụ tơi Hồng Mộc đạo nhân cịn sống, người vẫn hay lai vãng với tôn sư
Kim Xà Lang Quân Hạ lão sư. Mỗi khi Hạ lão sư tới núi Võ Đang luyện tập hoặc luận
kiếm thuật với thầy tôi, đều có bần đạo đứng hầu tại đó. Hạ lão tiền bối vẫn mạnh
giỏi đấy chớ?


Không muốn giấu diếm Thủy Vân đạo nhân, Thừa Chí liền đáp:
- Cụ ấy đã khuất núi từ lâu năm rồi.


Thủy Vân đạo nhân thở dài một cái rồi lịm đi lát lâu, mới khẽ nói:



- Vừa rồi bần đạo thấy Đồng Huyền sư đệ nói tới các hạ là đệ tử của Kim Xà tiền
bối, bần đạo vui mừng biết bao trong bụng nghĩ chỉ có cụ ta ra tay, mối thù lớn của
sư phụ chúng tơi mới mong trả nổi. Hà! Có ngờ đâu cụ ta lại quy sơn đạo rồi. Như
vậy chúng tơi đành phải để cho kẻ gian hồnh hành, chớ cịn biết làm sao nữa!
Uyển Nhi nghĩ: "Vì báo thù cho cha mà ta phải tới đây. Ngờ đâu, lại thêm ra một vụ
báo thù cho thầy nữa."


Thừa Chí lại nghĩ rằng: "Khơng biết kẻ thù của họ lợi hại như thế nào mà trong
thiên hạ này, ngồi Kim Xà Lang Qn ra, khơng ai có thể chế phục được kẻ gian
đó?"


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

đệ của y rất nhiều. Tài ba như thế, tại sao y còn sợ hãi đến nổi phải giả vờ chết,
nằm trốn trong quan tài như vậy nhỉ?"


Thủy Vân đạo nhân nói:


- Tiêu cơ nương! Đệ tử của phái Võ Đang chúng tôi khi thành nghề, thể nào cũng
được sư phụ tặng cho một con dao găm. Bần đạo may mắn được nhận chức
Chưởng môn, tuy bản lãnh không ra gì, nhẫn nhục nằm ở đây dưỡng thương,


nhưng dù sao cũng khơng dám nói dối bạn nửa câu. Tiêu cơ nương có biết con dao
đó dùng làm gì khơng?


Uyển Nhi đáp:


- Tơi khơng biết nó dùng để làm gì.


Thủy Vân đạo nhân ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng thở dài một tiếng rồi nói:



- Thời Chưởng mơn Tổ sư của phái chúng tôi là Huyền Hư đạo trưởng, kiếm thuật
thiên hạ vô song. Chỉ tiếc rằng tánh nết của Tổ sư chúng tơi hơi nóng nẩy một
chút, giết người khơng ít, kết thù khá nhiều nên kiếm khách của các môn phái khác
đại hội ở núi Hằng Sơn dùng chiến thuật luân xa, nghĩa là lần lượt vào đánh một
mình ơng ta. Huyền Hư đánh nhiều trận làm khơng ít đối thủ bị thương, nhưng sau
cùng, vì mệt mỏi q, ơng ta cũng bị thương mấy chỗ liền rút dao găm ra tự tử. Bởi
đấy, về sau các chưởng môn nhân của võ đang mỗi khi thâu nhận đồ đệ đều tặng
cho 1 con dao găm. Đồng Huyền sư đệ! Chú đi sang bên kia!


Đồng Huyền không hiểu dụng ý của sư huynh nhưng vẫn cứ tuân lời đi thẳng ra
chỗ Thủy Vân chỉ định. Chờ cho Đồng Huyền đi ra khỏi đấy mấy trăm bước, Thủy
Vân kêu gọi:


- Thôi đứng yên ở đấy!


Đồng Huyền ngừng bước lại. Thủy Vân khẽ hỏi Mẫn Tử Hoa rằng:


- Mẫn sư đệ, lúc sư phục tặng dao cho chú, có bốn câu huấn thị, chú cịn nhớ
khơng?


Mẫn Tử Hoa nghiêm chỉnh nói:


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

kín và quý con dao này như vật báu), Nghĩa Sở Bất Địch (vì nghĩa mà chiến đấu với
địch, nếu thua thì ), Cử Dĩ Tự Tường (Lấy ra mà tự tử.)⬦


Thủy Vân gật đầu, lại chỉ một nơi khác và nói:
- Chú đi sang bên kia.


Chờ Tử Hoa đi xa rồi, Thủy Vân liền gọi Đồng Huyền quay trở lại, hỏi:



- Đồng Huyền sư đệ, lúc sư phụ tặng con dao gươm cho chú, cịn nói bốn câu huấn
thị gì thế?


Đồng Huyền cũng nghiêm chỉnh đáp:


- Nghiêm Giới Tư Sát, Thiện Thị Trân Tạng, Nghĩa Sở Bất Địch, Cử Dĩ Tự Tường.
Thủy Vân gọi Mẫn Tử Hoa quay trở lại, rồi nói với Thừa Chí và Uyển Nhi rằng:
- Bây giờ hai vị có thể tin rồi chớ? Tệ phái quả thật có câu huấn thị như vậy. Tệ
phái đệ tử dù tồi bại đến đâu cũng không dám dùng con dao này mà đi giết kẻ tư
thù của mình.


Thừa Chí nói:


- Nếu vậy, con dao này có thể gọi là giới sát đao phải không?
Thủy Vân đáp:


- Vâng, dao găm vốn là lợi khí để giết người nhưng tệ phái lấy Hư Huyền tổ sư làm
gương, từ đời thứ mười lăm liền định ra một nội quy rất nghiêm nhặt, từ đó các sư
đệ có muốn sát gian diệt ác thì phải được lệnh của Chưởng môn mới dám thi hành.
Ngoài ra, trong lúc bị kẻ địch vây đánh, bắt buộc phải tự vệ mới được sử dụng tới
con dao này. Nếu ai trảm sát lầm một người lương thiện hay một kẻ tội ác tày trời
mà trước khi ấy chưa được Chưởng mơn cho phép, thì tới khi đại hội của bổn phái
hai năm họp một lần, là phải lấy hung khí này ra tự bái trước mặt các anh em trong
phái để tạ lỗi. Ví dụ như Mẫn sư đệ chẳng hạn, muốn giết Tiêu lão bang chủ để báo
thù cho anh, thoạt tiên có được bần đạo cho phép thật, nhưng sau đó Mẫn sư đệ
đã biết vụ oán thù ấy do kẻ gian mưu mơ, mà chú ấy cịn đi giết Tiêu lão võ sư thì
chú ấy đã phạm nội quy của mơn phái rồi đó.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

- Con dao giới sát này dùng để tự sát nếu đệ tử của phái Võ Đang khi giao chiến
với địch, đánh không lại người mà đối phương cứ đánh đuổi mãi, khơng sao thốt


thân được, thì dùng con dao này để tự sát, cho khỏi tổn hại đến thanh danh của
phái Võ Đang. Nếu Mẫn sư đệ cứ khăng khăng địi giết kẻ thù thì thiếu gì khí giới
khác để hành thích Tiêu bang chủ ấy cứ phải sử dụng tới con dao sát giới này làm
gì? Hành thích như thế là phạm quy luật của mơn phái rồi, như vậy chú ấy dại gì
cịn để nguyên con dao này ở đấy cho người ta biết mình là hung thủ?


Nói tới đây, Thừa Chí và Uyển Nhi cứ gật đầu lia lịa. Thủy Vân lại nói tiếp:
- Tiêu cô nương, mời cô hãy đọc lá thơ này.


Nói xong, đạo nhân lấy một gói vải ở trong góc quan tài ra, mở gói lựa chọn lấy lá
thơ đưa cho Uyển Nhi.


Uyển Nhi đưa mắt nhìn Thừa Chí thấy chàng gật đầu liền đỡ lấy lá thơ, và dưới ánh
trăng, nàng thấy phong bì đề: "Kính gởi Thủy Vân sư huynh"


Nàng thấy cạnh đó cịn hai chữ "thượng khẩn", và nhận ngay ra bút tích của Tử
Hoa, rút trong phong bì ra, thấy giấy viết có in bảy chữ như sau: An Huy Thông
Thương đại khách sạn, nàng mới hay cái thơ này viết ở An Huy. Trong thơ viết lệch
lạc, văn phạm khiếm thông, nàng liền cất tiếng đọc: "Thưa đại sư huynh, việc Tiêu
Công Lễ tiểu đệ đã biết rõ do kẻ gian mưu đã lừa dối tiểu đệ, vì thế mối thù ấy coi
như hủy bỏ. Nhưng đêm hôm qua, con dao giới sát của đệ vô ý đã bị tên đầu tặc
gian ác lấy trộm. Thật hổ thẹn với đại sư huynh quá. Nếuđệ không kiếm được và
lấy lại con dao đó, đệ khơng cịn mặt mũi nào ngó sư huynh nữa. Chúc đại sư
huynh mạnh giỏi. Tiểu đệ Mẫn Tử Hoa kính thư."


Đọc tới đây, Uyển Nhi tay run cầm cập, rồi từ từ quỳ xuống vái lạy Mẫn Tử Hoa và
nói tiếp:


- Mẫn thúc thúc, cháu đã trách lầm chú, thật thất lễ với chú quá.



Nói xong, nàng quay lại vái lạy Đồng Huyền. Mẫn Tử Hoa và Đồng Huyền cũng vội
đáp lễ.


Mẫn Tử Hoa nói:


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Uyển Nhi nói:


- Cháu lỗ mãng q, khơng nghĩ tới điều đó, cứ tưởng Mẫn thúc thúc đi giết hại cha
cháu, và còn lưu dao lại để thị oai, tỏ ra ta đây là anh hùng hảo hán.


Tử Hoa nói:


- Tơi với Đồng Huyền sư huynh đi tìm kiếm khắp nơi mà khơng thấy con dao của tôi
và tên cẩu tặc ấy đâu cả. Sau nhận được thiếp mời của đại sư huynh, gọi tôi tới
kinh sư, nên chúng tôi mới lên đường. Giữa đường, bỗng nhiên thấy cô và các anh
em trong quý bang cứ nhắm chúng tôi mà đánh, chém loạn xạ. Cũng may nhờ có
Viên tướng cơng tới, việc này mới vỡ lẽ.


Thừa Chí cứ ln miệng khiêm nhượng, khơng nhận có cơng trong vụ này.
Thủy Vân nói:


- Chờ việc của chúng tơi kết thúc xong, nếu bần đạo may mắn được sống sót, thể
nào cũng giúp cho Tiêu cơ nương tìm kiếm tên gian tặc ăn trộm dao giết người gây
oán gieo họa ấy.


Uyển Nhi lại vái chào tạ ơn, rồi trao con dao trả Mẫn Tử Hoa. Chắc anh em họ cịn
có chuyện bí mật bàn tán với nhau. Thừa Chí tự nghĩ mình là người ngồi khơng
tiện tham dự vào đó liền chắp tay vái chào và nói:


- Đệ xin bái biệt.



Hai người đi được vài trăm bước, đang sắp sửa xuống núi bỗng nghe thấy Đồng
Huyền kêu gọi:


- Mời hai vị hãy lưu lại.


Thừa Chí và Uyển Nhi đều ngừng bước. Đồng Huyền đạo nhân chạy tới nói:


- Viên tướng cơng, Tiêu cơ nương, bần đạo có một việc muốn nói, xin hai vị chớ có
trách cứ nhé?


Thừa Chí đáp:


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

Đồng Huyền nói:


- Xin hai vị chớ có tiết lộ những việc đã trơng thấy ở đây. Chính ra bần đạo khơng
được phép nhắc nhở mấy lời này nhưng vì nó liên can tới mạng của sư huynh
chúng tôi, nên bần đạo bắt buộc phải có mấy lời yêu cầu hai vị như vậy.


Theo quy luật giang hồ, bất cứ người nào, khi đã mắt thấy tai nghe những chuyện
bí ẩn của đảng phái khác, mà khơng giữ kín miệng là mang tai họa vào thân liền.
Thừa Chí và Uyển Nhi tất nhiên biết rõ quy luật ấy lắm, nhưng Đồng Huyền vẫn
chưa yên tâm, mà dám nói trắng ra như vậy, khơng sợ chạm lịng tự ái của hai
người, thì đủ thấy việc này quan trọng như thế nào? Thừa Chí là người giàu lịng
nghĩa hiệp, tuy việc đó khơng liên can gì tới mình, nhưng vừa rồi chàng trông thấy
Thủy Vân đạo trưởng vô ý đập sứt một mảnh quan tài, đã biểu lộ võ cơng cao
cường, vì vậy chàng mới có ý ra tay giúp đỡ, liền hỏi Đồng Huyền:


- Không hiểu lệnh sư huynh có việc gì nguy nan đến thế? Đệ tuy bất tài họa chăng
có thể giúp được một tay cũng nên.



Đồng Huyền đã giao chiến với Thừa Chí rồi biết võ công của chàng tuyệt luân
không những hơn mình gấp mười lần và cịn giỏi hơn cả Thủy Vân sư huynh


Chưởng mơn của mình nhiều. Nghe chàng ngỏ ý muốn ra tay giúp, đạo nhân mừng
quá, vội nói:


- Được Viên tướng cơng trượng nghĩa tương giúp, anh em chúng tơi cịn gì được
hân hạnh bằng. Bần đạo xin thưa trình với sư huynh ngay.


Nói xong, Đồng Huyền hấp tấp quay trở lại, khẽ thưa cùng Thủy Vân và Tử Hoa
hay. Ba anh em bàn tán với nhau hồi lâu, hình như có vẻ khó bề quyết định. Thừa
Chí nghĩ: "Nếu anh em họ khơng muốn người ngồi dự vào, thì chúng ta cũng chả
can thiệp tới nữa."


Nghĩ đoạn, chàng lớn tiếng nói:


- Hai vị đạo trưởng và Mẫn huynh, đệ xin phép đi trước, chúng ta sẽ có ngày tái
ngộ.


Thủy Vân vội kêu gọi:


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

Thừa Chí đi tới gần ba anh em đạo sĩ, Thủy Vân nói:


- Viên tướng cơng vui lịng giúp đỡ chúng tơi, cả ba anh em chúng tôi đều cảm ơn
vô cùng. Nhưng việc này là việc tư của bổn phái, hơn nữa lại hung hiểm vô cùng,
nên không dám vô duyên vô cớ cuốn Tướng công sa vào chỗ nguy nan. Xin Tướng
công nên rõ nguyên ủy chớ hiểu lầm mà trách cứ chúng tơi.


Nói xong đạo nhân chắp tay vái chào. Biết đó là lịng tốt của họ nên mới nói thẳng


ra như vậy, Thừa Chí nghĩ: "Đạo sĩ này cũng khẳng khái đấy."


Chàng liền đáp lời:


- Đạo trưởng khiêm tốn quá. Nếu việc đó nan giải như vậy, đệ xin cáo từ thôi. Đạo
trưởng khi nào muốn cần dùng tới tiểu đệ, xin cứ cho hay. Cả tiền bạc, đệ cũng sẵn
sàng có, nội trong chốc lát, đệ có thể trừ bị mấy chục lạng bạc ngay. Hoặc giả đạo
trưởng cần nhiều người giúp sức thì anh hùng hào kiệt bảy tỉnh đệ có thể điều
khiển được cả. Tóm lại, bất cứ lúc nào, đạo trưởng muốn cần đệ, cứ việc gởi thơ
đến đội phó Chính Điều Tử là đệ sức nhận được ngay.


Cúi đầu khơng nói gì, bỗng thở dài một cái, rồi Thủy Vân nói:


- Viên tướng cơng đã nghĩa khí như vậy tuy việc của chúng tơi nói ra rất mất thể
diện, nhưng nếu chúng tơi cịn giấu diếm Tướng cơng nữa thì chúng tơi khơng biết
điều tí nào cả. Mời hai vị ngồi chơi, Đồng Huyền sư đệ kể rõ cho hai vị nghe đi.
Sau khi mời hai người ngồi yên trên một tảng đá lớn rồi. Đồng Huyền cũng chọn
một tảng đá khác ngồi, rồi nói:


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

Thừa Chí bỗng nhớ tới lời Trình Thanh Trúc nó, Hồng Mộc đạo nhân bị Ngũ Độc
giáo giết chết, liền gật đầu mấy cái, lại để ý nghe Đồng Huyền nói tiếp:


- Truy Phong Kiếm đại ca nói: hơm đó anh ta ra ngồi thành Đại Lý thăm bạn. Khi
tới ngoại ô, trông thấy ân sư chúng tôi đang bị người ta vây đánh, anh ta định rút
kiếm ra đánh giúp. Ngờ đâu, đối phương tay nào cũng là cao thủ cả. Ân sư chúng
tôi và anh ta quá bất địch chúng, anh ta bị thương trước, chết giấc tại chỗ. Sau nhờ
có người cứu, cõng ln về nhà. Cịn ân sư chúng tơi thì khơng biết sống chết ra
sao. Đầu vai và dưới sườn của Vạn đại ca bị móng tay gang cào sướt, những móng
tay đó có chất độc rất mạnh. Xét tình hình, chúng tơi đốn chắc đối phương là Ngũ
Độc giáo. Sau đó, Vạn đại ca phải đi xa nghìn vạn dặm, trải qua bao gian truân khổ


sở, mới kiếm được danh y chữa cho khỏi chết. Tất cả đệ tử đời thứ ba mươi hai của
phái Võ Đang lên đường đi Vân Nam tìm kiếm ân sư, và tìm Ngũ Độc giáo để báo
thù. Bốn năm nay tuyệt vơ tăm tích, ân sư chúng tơi sống chết ra sao cũng không
biết, Ngũ Độc giáo lại bí ẩn vơ cùng, khơng sao gặp được một tên giáo dân nghèo
nào của giáo phái ấy cả. Lại tìm kiếm thêm ba năm, chúng tơi vẫn khơng có manh
mối gì hết, mọi người mới rời Vân Nam. Sau ở phía Bắc có tin đồn tới, nói Giáo chủ
Ngũ Độc giáo Hà Thiếu Thủ đã tới đơ thành Bắc Kinh rồi⬦


Thừa Chí bỗng "ủa!" một tiếng. Đồng Huyền hỏi:
- Viên tướng cơng có quen biết nàng ta khơng?
Thừa Chí đáp:


- Hơm qua tơi có mấy người bạn vừa bị bàn tay độc ác của nàng ta đánh trọng
thương.


Đồng Huyền nói:


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

cơng rất tinh thâm, và lại biết trên người của đối phương cái gì cũng có dính chất
độc cả, cho nên trước khi đấu võ đã uống rất nhiều thuốc giải, mới không nguy
hiểm tới tánh mạng là thế.


Thủy Vân thở dài một cái rồi nói:


- Sợ nàng ta biết bần đạo chưa chết, lại tới đây chém giết kỳ tuyệt, cho nên bần
đạo không dám dưỡng thương ở nhà trọ mà phải kiếm tới chốn kỳ quái này để tịnh
dưỡng. Chỉ mong qua độ ba tháng nữa là khí độc dần dần tan hết. Có lẽ sư phụ tôi
đã tuyệt mạng bởi con tiện tỳ ấy rồi. Mối thù này bần đạo phải báo cho kỳ được.
Nhưng kẻ thù bản lãnh cao cường quá, nên sư huynh tôi không muốn liên lụy đến
các vị



Mẫn Tử Hoa nói:


- Tại sao Viên tướng cơng lại kết thù oán với Ngũ Độc giáo?


Thừa Chí liền kể lại chuyện Thanh Thanh ở bờ hồ thưởng tuyết, tình cờ gặp Độc Cái
Tề Vân Ngao, và Trình Thanh Trúc bị mụ ăn xin dùng móng tay độc đánh cho mà bị
thương.


Thủy Vân nói:


- Viên tướng cơng với chúng đâu có thâm thù gì, chỉ bị thiệt thịi qua loa thơi, thì
theo ngụ ý, mình vàng lá ngọc như Tướng cơng không nên dây dưa với lũ người
độc như rắn rít ấy làm gì.


Thừa Chí nghĩ thầm: "Ta cịn mang thù cha trên thân, lại phải giúp Sấm Vương và
nghĩa huynh Lý Nham khơi đại sự thì ta khơng nên coi trọng những việc tư thù này.
Bằng không ta cứ dây dưa vào thì khơng biết đến bao giờ mới kết liễu được!"


Nghĩ đoạn, chàng gật đầu vài cái, rồi nói:


- Đạo trưởng nói rất phải. À, tơi có một con Băng Thiềm có thể giải hết chất độc
cho đạo trưởng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

Đồng Huyền vái chào lia lịa cám ơn và hứa chữa khỏi Thủy Vân là hồn lại bảo vật
ngay.


Thừa Chí và Uyển Nhi thủng thẳng xuống núi, đi tới nửa đường, Uyển Nhi bỗng
ngồi sụp xuống một tảng đá, ơm mặt khóc lóc. Thừa Chí bỗng hỏi:


- Sao thế? Tiên cơ nương thấy sao? Trong người thấy khó chịu phải khơng?


Uyển Nhi lắc đầu, lau chùi nước mắt xong, lại như thường, đứng dậy đi ln.
Thừa Chí nghĩ: "Bây giờ, chúng ta với phái Võ Đang đã hóa địch thành bạn rồi,
nhưng việc trả thù cha của nàng lại hóa viển vơng. Thời buổi này thật hiếm có
người đảm đang như cô bé này."


Khi hai người về tới thành, trời đã tảng sáng rồi. Thừa Chí đưa nàng về tới nhà trọ
của bang Kim Long trú ngụ, rồi mớ trở về nhà riêng.


Nhưng chàng lại giở khinh công "Bách Biến Quỷ Ảnh" (bóng ma biến trăm lần) của
Mộc Tang đạo nhân truyền cho đi trên các nóc nhà, hết mái này sang mái khác,
qua được mấy con đường, đang cao hứng thì bên tai có tiếng qt khẽ: "Tài ba
lắm."


Thừa Chí ngừng chân lại, thấy một cái bóng trắng ở bên cạnh lướt qua và cười với
chàng rằng:


- Anh có đuổi được tơi khơng?


Người đó vừa nói dứt lời đã tiến lên trước chàng bảy tám trượng rồi. Thấy người đó
nhanh nhẹn hơn các người thường nhiều, Thừa Chí giựt mình nghĩ thầm: "Người ấy
là ai thế? Khinh công của y sao lợi hại như vậy?"


Tánh thanh niên háo thắng, chàng nhún mình đuổi theo liền. Người nọ cứ cắm đầu
chạy như bay. Tuy nhiên khinh cơng của Thừa Chí vẫn cao thâm hơn, chỉ trong
chốc lát, chàng đã vượt qua mặt người nọ vài trượng, mới quay đầu lại nhìn.
Người nọ ỏn ẻn vừa cười vừa nói:


- Đến ngày hơm nay, tơi mới phục tài Tướng cơng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(13)</span><div class='page_container' data-page=13>

mái ngói đen, càng trắng bệch thêm. Quần áo dạ hành của người trong võ lâm,


khơng màu đen thì màu xám, để tiện đi trong bóng tối, khỏi bị người ngồi trơng
thấy và gặp lúc giao chiến, kẻ địch khơng biết mình ở đâu, mà lao phóng ám khí.
Nhưng nàng lại mặc quần áo trắng, trái hẳn thường lệ, nếu không tự ỷ võ nghệ cao
cường nàng đâu dám táo bạo như vậy.


Ngắm trơng nàng giây lát, Thừa Chí chắp tay chào và nói:
- Hà giáo chủ định chỉ giáo gì thế?


Hà Thiết Thủ cười nói:


- Hơm nọ, Viên tướng cơng giá lâm, bên cạnh chúng ta có nhiều người vướng chân
vướng cẳng, không thể tập trung tinh thần mà phân cao thấp được cho nên, hôm
nay tiểu muội định tâm đến đây để lãnh giáo Viên tướng công vài thế võ.


Nàng vừa nói vừa cười, giọng nói ẻo lả, thân hình rung động.
Thừa Chí nói:


- Võ nghệ của Giáo chủ cao cường hơn người, so với phái nam nhi chúng tôi, tệ
nhứt cũng ngang hàng với nhân vật số một số hai trong giới võ lâm, nên để chịu
phục.


Hà Thiết Thủ cười nói:


- Ngày hơm nọ thấy quyền, chưởng phong của Tướng công lợi hại lắm. Tiểu muội
kém hơi sức nên không dám so tài. Hơm nay chúng ta thử đấu khí giới xem sao?
Khơng chờ Thừa Chí trả lời, nàng rút cây roi quấn ở lưng ra vụt liền. Cây Nhuyễn
tiên đó, từ đầu roi chí cuối, đều có gai ngược, hễ đánh trúng người là móc cả da
thịt của người ta ra ngay.


Hà Thiết Thủ thỏ thẻ nói:



- Viên tướng cơng, cây Nhuyễn tiên này của tiểu muội gọi là Hiết Vỹ tên (roi đi bị
cạp). Những gai ở xung quanh roi đều có chất độc, Tướng cơng nên cẩn thận thì
hơn.


</div>
<span class='text_page_counter'>(14)</span><div class='page_container' data-page=14>

xứng chút nào. Khơng muốn vơ dun vơ cớ chiến đấu với nàng, Thừa Chí chắp tay
nói:


- Xin khất để khi khác!


Chàng chưa lùi ra, Hà Thiết Thủ đã quất cây roi tới trước ngực rồi.


Thừa Chí mỉm cười, ngửa người về phía sau, tránh khỏi mấy roi đó, và khơng để
Hiết Vỹ tên đánh tới lần thứ hai, đã nhảy ra xa ngoài nơi đó mấy trượng rồi. Biết
khơng sao đuổi kịp, Hà Thiết Thủ bèn lên tiếng chọc tức:


- Không ngờ đệ tử của Kim Xà Lang Quân lại hèn kém đến thế! Làm bại hoại cả oai
danh của sư tôn, hà, hà !⬦


Ngẩn người ra giây phút, Thừa Chí nghĩ: "Mấy lần ta đã nhường nhịn mà nàng cứ
tưởng ta sợ hãi thật. Có lẽ Ngũ Độc giáo đã nuông chiều và dung túng nàng quen
rồi."


Vừa nghĩ tới đây, chàng đã thấy bóng trắng thống qua, Hiết Vỹ tên đem mùi tanh
hôi đánh tới mặt rồi. Chàng nghĩ: "Người quang minh chánh đại, có bao giờ dùng
khí giới hèn hạ này đâu? Nàng là một thiếu nữ xinh đẹp như thế mà lại chịu đi vào
con đường tà ma như vậy? Thật đáng tiếc quá?"


Biết cây roi của đối phương có chất độc rất lợi hại, không tiện ra tay cướp giựt,
chàng liền thọc hai tay vào trong áo, rồi cứ xoay chong chóng tránh Đông né Tây.


Mặc dầu thân pháp của Hà Thiết Thủ rất nhanh, nhưng không sao đụng chạm nổi
vạt áo của chàng. Chỉ trong chớp mắt, chàng đã tránh được hơn hai mươi hiệp rồi.
Hà Thiết Thủ bực mình qt lớn:


- Tướng cơng cứ tránh né như thế khơng phải là anh hùng hảo hán.
Thừa Chí cười nói:


- Cô nương muốn thách tôi đoạt cây Độc tiên phải khơng? Có khó gì đâu?


Nói đoạn, chàng cúi mình xuống, hai tay nhặt ln hai viên ngói, hai mắt nhìn đăm
đăm bóng của cây roi, khi đã nhận thấy rõ đường lối rồi, hét lớn:


</div>
<span class='text_page_counter'>(15)</span><div class='page_container' data-page=15>

Chàng kẹp ln cây roi vào giữa hai viên ngói, thuận tay giựt mạnh một cái, và
đồng thời chân phải đá lên luôn ba cái. Không ngờ chân của đối phương lợi hại đến
thế, nàng đang định dùng sức cướp lại roi, thì mũi chân của Thừa Chí đã đá tới đùi
mình rồi, đành phải bng roi ra lùi về phía sau. Ngờ đâu, nàng dẫm hụt ra ngồi
mái ngói, liền ngã lộn xuống dưới nhà.


Nắm lấy cán tiêu, Thừa Chí cười nói:
- Đệ tử của Kim Xà Lang Quân thế nào?


Bỗng nghe tiếng rất nhu mì của Hà Thiết Thủ nói:
- Khá lắm!


Thân pháp của nàng nhanh nhẹn vô cùng, vừa xuống tới mặt đất, nàng lại nhảy trở
lên tức thì. Tài khinh cơng tuyệt đỉnh như Thừa Chí cũng phải cảm phục khinh cơng
của nàng.


Hà Thiết Thủ nói:



- Tiểu muội cịn muốn lãnh giáo vài ba ám khí của Tướng cơng nữa. Ngũ Độc giáo
chúng tơi có một thứ cát gọi là: Độc Thiềm sa.


Chỉ thấy nàng ỏn ẻn nó chớ khơng thấy nàng quay mình giơ tay.


Thừa Chí đột nhiên thấy trước mắt có ánh sáng lấp lóe, giựt mình kinh hãi, biết là
nguy tai tới nơi, vội vàng nhảy lên thật cao, nghe dưới chân có tiếng leng keng rất
nhỏ, thì ra mấy chục hạt ám khí đều đánh rơi xuống mặt mái nhà cả. Lúc ấy chàng
mới hay ám khí Độc Thiềm sa của Hà Thiết Thủ là một thứ đinh bằng gang rất bé
nhỏ. Và máy phát những ám khí đó đặt ngay ở trước ngực, khi nào định phát ra chỉ
cần bóp mạng mỡ bên phải là một loạt đinh gang bắn thẳng ra như mưa vậy. Nàng
muốn phát xạ ám khí đó, khơng cần phải ngắm đích, chỉ hướng thẳng vào đối
phương là bấm cị ln. Dù là thần tiên cũng khó lịng tránh khỏi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(16)</span><div class='page_container' data-page=16>

Người chưa trở xuống, Thừa Chí đã ném luôn ba con cờ vào yếu huyệt của nàng,
giận dữ quát mắng:


- Tôi với cô không thù không oán, sao cô hạ độc thủ như thế?


Hà Thiết Thủ vung móc vàng gạt bắn hai quân cờ, và giơ bàn tay ngọc ra bắt luôn
quân cờ thứ ba, miệng khẽ kêu một tiếng:


- Ối chà, sức lực mạnh quá, làm đau cả tay người ta thế này!
Vừa nói nàng vừa ném trả lại quân cờ vừa bắt được đó.


Nghe tiếng biết hình, sức ném lại qn cờ cũng khá mạnh, Thừa Chí định giơ tay ra
bắt sực nghĩ: "Tay y có chất độc chớ có dại dột mà mắc hỡm."


Chàng dùng tay áo phẩy quân cờ bắn ngược trở lại, tuy sức trả lại bằng tay áo,
nhưng mạnh như ném bằng tay.



Hà Thiết Thủ giơ tay ra khẽ bắt lấy quân cờ ấy, bỏ vào trong túi, rồi giơ tay ra đến
gió phẩy mạnh một cái, mười mấy sợi dây, không phải là sợi vàng và cũng không
phải là sợi tơ, úp vào đầu Thừa Chí. Vì thấy nàng phát xạ ngầm Độc Sa, giở thủ
đoạn hèn hạ, Thừa Chí khơng nể nang nữa, giơ luôn Hiết Vỹ tên quất thẳng vào
mấy sợi dây của đối phương.


Hà Thiết Thủ đột nhiên thâu dây lại, cười nói:


- Cây Hiết Vỹ tên của tiểu muội đấy chớ? Dùng khí giới của người ta có biết xấu hổ
khơng?


Nàng nói giọng Vân Nam, vừa dịn vừa chậm, nhưng tay nàng vẫn khơng chịu
ngừng, Thừa Chí vứt Hiết Vỹ tên xuống nóc nhà, la lớn:


- Nếu tôi cướp được mấy sợi dây này, từ nay Ngũ Độc giáo chủ không được quấy
nhiễu tôi nữa, chẳng hay cơ nương có bằng lịng khơng?


Hà Thiết Thủ đáp:


</div>
<span class='text_page_counter'>(17)</span><div class='page_container' data-page=17>

Nói xong, nàng tung cái thù tác quét ngang định quấn lưng Thừa Chí. Thù tác đó
vừa nhỏ vừa dài, khi tung ra bốn mặt tám phương đều bao trùm được cả. Thừa Chí
né mình tránh định nhằm chỗ hở của đối phương là xông cướp luôn. Ngờ đâu có
Thù tác có thể tấn cơng và cũng có thể phịng thân được. Khi tung ra là tấn cơng,
lúc thâu hồi là phịng vệ, cơng thủ liên hồn, khơng có sơ hở gì hết.


Đấu được hơn mười hiệp, Thừa Chí đã nhận xét ra tinh diệu của dây tơ nhện như
thế nào rồi nghĩ thầm: "Ngũ Độc giáo ưa ni các lồi độc vật, cái Thù Tác này họ
đã vận dụng theo con nhện kết lưới mà biến hóa thành."



Nghĩ tới đây, chàng thừa lúc đối phương vừa tung Thủ Tác ra chưa kịp thâu hồi,
liền tiến tới cạnh lưng Hà Thiết Thủ và giơ tay ra nhắm yếu huyệt ở dưới xương
sườn mà điểm luôn. Thế này vừa nhanh vừa hiểm. Hà Thiết Thủ biết không sao
tránh nổi liền nghĩ ra một kế, hơi quay mình trở lại. Nếu Thừa Chí cứ thẳng tay mà
điểm, tất phải đụng tới ngực nàng, chàng phải rút tay lại, hai má đỏ bừng lên.
Thừa dịp may ấy, Hà Thiết Thủ quay trái tay trái móc ln.


Thừa Chí vội co tay lại, nhưng tay áo đã móc rách một đường rồi.
Hà Thiết Thủ nói:


- Ối chà, nguy tai, tiểu muội đã trót móc rách tay áo của Tướng cơng rồi. Mau cởi
áo ra để tiểu muội về nhà khâu hộ cho.


Thấy nàng giở lắm quỷ kế như thế, Thừa Chí càng tức giận thêm, liền xé rách tung
chỗ tay áo đã bị móc rách ra, sử dụng như một miếng vải, múa động tiếng kêu "vù,
vù", không đầy năm hiệp tay áo đã quấn chặt cái Thù Tác quái của đối phương, rồi
dùng sức kéo mạnh một cái thế là cả tay áo lẫn cái Thù Tác cùng rơi cả xuống đất.
Chỉ hai thứ vừa rơi xuống, Thừa Chí nói:


- Thế nào?


Hà Thiết Thủ khe khẽ cười, rồi đáp:
- Chả sao cả.


</div>
<span class='text_page_counter'>(18)</span><div class='page_container' data-page=18>

- Tơi đã nói đoạt được chiếc Thù Tác của cô nương rồi, quý giáo không được quấy
nhiễu tôi nữa mà?


Hà Thiết Thủ đáp:


- Đó là lời nói của Tướng cơng, chớ tiểu muột có chịu nhận bao giờ đâu?



Thừa Chí nghĩ: "Nàng nói cũng phải, nàng đã nhận lời không quấy nhiễu ta đâu?
Nhưng cứ đấu từng mơn võ khí một thế này mãi thì biết đến bao giờ mới xong."
Nghĩ đoạn, chàng dùng giọng mũi nói "hừ" một tiếng, rồi lên tiếng:


- Cứ việc giở ra đi, xem cơ có bao nhiêu võ khí nào.


Chàng vừa nói vừa nghĩ: "Ta cứ đoạt hết võ khí của nàng thì nàng phải chịu phục
mà rút lui."


Hà Thiết Thủ nói:


- Cái võ khí này tên là "Kim Ngơ Câu" (Cái móc con rít vàng).
Nàng lại giơ tay trái lên, để lộ cái móc ở tay trái nói:


- Cịn cái này là Thiết Ngơ Câu. Vì luyện cái trị quỷ này mà cha tơi đã chặt đứt bàn
tay trái của tôi đấy. Cha tơi nói cầm khí giớ ở tay khơng tiện lợi và linh động bằng
lắp luôn vào tay. Tiểu muội đã luyện nó mười ba năm rồi, mà vẫn chưa tới mức đạt
thành. Viên tướng cơng, cái móc này có chất độc, xin đừng dùng tay cướp đoạt
nhé?


Thấy nàng vừa nói vừa cười, từ từ tới gần, bề ngoài chàng vẫn ra vẻ thản nhiên
nhưng trong nội tâm vẫn lo ngại thầm.


Chàng đang đề phòng cẩn mật bỗng nghe thấy đằng xa có tiếng kêu la cầu cứu,
sực nghĩ ra một việc, kêu thầm rằng: "Nguy to, không biết chừng người này giữ ta
ở đây, và sai bộ hạ của nàng hãm hại Thanh Thanh và các người cũng nên?"


Khơng chờ đợi nàng nói hết lời, Thừa Chí quay mình chạy ln. Hà Thiết Thủ ha hả
cười lớn rồi nói:



</div>
<span class='text_page_counter'>(19)</span><div class='page_container' data-page=19>

Nàng liền dùng cả Kim câu lẫn Thiết câu tấn công vào sau lưng Thừa Chí tức thì.
Thừa Chí vội tránh sang một bên. Hà Thiết Thủ nhún mình nhảy lên, dùng song
móc phản cơng. Lúc ấy mặt trời mới mọc, chỉ thấy một đạo hắc khí, một đạo hồng
khí qy xung quanh Thừa Chí. Quả thật song câu của nàng lợi hại vô cùng, không
những hơn Đồng Huyền, Mẫn Tử Hoa và còn trên cả năm anh em họ Ôn nữa.


Thừa Chí lo ngại Thanh Thanh và các người lâm nguy, không muốn luyến chiến,
mấy lần phi thân tới gần, định dùng thủ pháp cầm nả để đoạt kim câu của nàng nọ,
nhưng mấy lần nàng đều tránh khỏi kịp thời. Đấu hơn ba mươi hiệp, Thừa Chí vẫn
khơng sao đánh lại được nàng, nóng lịng sốt ruột, thị tay rút ln Kim Xà bảo
kiếm ra, một luồng ánh sáng lấp lóe làm chống cả mắt đối phương.


Từ khi xuống núi Hoa Sơn tới giờ Chàng hầu như chưa bao giờ phải sử dụng tới
kiếm pháp, nhưng hơm nay vì sốt ruột cứu nguy và gặp phải đối thủ lợi hại quá nên
chàng phải sử dụng cả tới Kim Xà kiếm và kiếm pháp Hoa Sơn, chỉ thấy một luồng
kiếm khí cuồn cuộn lạnh lẽo cuốn chặt lấy hai cái móc câu của Hà Thiết Thủ, nàng
ta sợ hãi quá vội nhảy lui ra xa hơn trượng. Thừa chí cũng khơng ham chiến, liền
nhắm hướng khách sạn lao đi như một làn khói mỏng.


Nhảy vào trong phịng thừa chí thấy đồ đạc ngổn ngang dao kiếm vứt bừa bãi liền
sợ tái mặt Thấy Hồ Quế Nam đang nằm lăn trên sàn, thừa chí vội đỡ dậy giải huyệt
rồi hỏi:


- Mọi người đâu cả rồi?


- Thanh Thanh cô nương bị Ngũ Độc giáo bắt cóc đi⬦ ⬦


Thừa Chí kinh hãi, vội hỏi:



- Còn Sa Thiên Quảng, các người đâu?


</div>
<span class='text_page_counter'>(20)</span><div class='page_container' data-page=20>

- Sao ta lại có thể hồ đồ đến như thế được? Để cho con tiện tỳ nó giữ chân mà
khơng hay biết gì cả!


Trong lúc ác chiến, tất cả kẻ hầu người hạ đều bỏ chạy hết cả. Mặt trời đã sáng tỏ,
thấy kẻ địch đã đi rồi, bọn người nhà mới trở về lần. Thừa Chí ẵm chàng Câm


xuống dưới nhà, đặt nằm lên trên giường, rồi viết mấy chữ cho người đem tới
khách sạn, nhờ Uyển Nhi đi lấy hộ con Băng Thiều về chữa cho mọi người.


Một mặt băng bó cho Sa Thiên Quảng, Hồ Quế Nam mấy người, một mặt Thừa Chí
hỏi tình hình kẻ địch đến đây tập kích như thế nào? Vì lần trước bị thương, Thiết La
Hán vẫn phải nằm dưỡng thương ở trên giường nên không việc gì. Thấy Thừa Chí
hỏi tới, Thiết La Hán liền nói:


- Lúc canh ba, Đại Oai và Tiểu Oai phát giác tung tích của địch trước, liền kêu gào
"chít chít" loạn xạ và kéo chàng Câm lên trên nhà, mười mấy tên địch xông lại bao
vây chàng Câm và hai con đười ươi. Thấy hai con vật giậm chân trên mái ngói
động, mọi người đều lên cả trên nóc nhà ứng chiến. Tơi nằm cạnh cửa sổ trơng
thấy rất rõ chỉ vì đuối sức q khơng sao lên giúp được, nóng lịng vơ cùng, lại thấy
Câm huynh, Sa huynh, và Trình lão phu tử đánh mấy kẻ địch bị thương. Sau kẻ
địch càng ngày càng tới nhiều quá, mọi người vừa đánh vừa lui. Ở trong nhà này,
bất cứ một nơi nào đều là chiến trường cả. Rốt cuộc ai nấy đều bị thương hết, cịn
cơ Thanh Thanh thì bị chúng bắt đi mất. Viên tướng cơng chúng tơi có lỗi với ⬦


Tướng cơng lắm.
Thừa Chí nói:


- Lần này tơi bị trúng kế Điệu Hổ Ly Sơn của địch. Bây giờ sự thể đã lỡ rồi, chỉ có


cách cứu chữa các người bị thương là cần hơn cả.


Chàng vào chuồng ngựa, lấy ngựa ra cỡi phóng vào thành, sắp tới căn nhà kỳ quái,
chàng liền ngừng lại, buộc ngựa vào cây, rồi đi tới trước nhà đó, vượt tường nhảy
vào. Vừa lo vừa giận, chàng liền lớn tiếng kêu gọi:


- Hà giáo chủ, xin mời ra đây tôi có lời muốn thưa cùng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(21)</span><div class='page_container' data-page=21>

Thừa Chí nghĩ thầm: "Lúc này ta không thể nào nể nang chúng được, phải ra oai
cho chúng khiếp đảm đã!"


Nghĩ đoạn, chàng liền phi luôn mười mấy cái Kim Xà chủy vào lũ chó. Con nào con
nấy đều bị thủng óc nằm lăn ra chết. Chàng đi vòng quanh các con ác khuyển, hai
tay khảy hết mười mấy cái Kim Xà chủy rồi bỏ luôn vào túi.


Giáo chúng Ngũ Độc giáo định bụng lúc chàng bị lúc chó bao vây là phun luôn chất
độc để hãm hại. Ngờ đâu chàng lại giết lũ chó một cách chóng vánh đến thế làm
cho mấy chục tên giáo chúng đều kinh ngạc ngẩn người ra. Chờ tới khi chàng thâu
hết ám khí lại, tên giáo dân đi đầu hơ lên một tiếng quay đầu ngay. Những tên kia
cùng ù té chạy vào bên trong nốt. Thừa Chí theo sau xơng vào. Ngũ Độc giáo giáo
chúng định đóng cửa lại nhưng không sao kịp.


Tấm cửa sắt ở bức tường màu đỏ vừa mở rộng để chờ bọn giáo dân rút lui, thì
Thừa Chí đã nhảy qua đầu chúng mà xông vào trong cửa trước rồi. Vào tới phúc địa
của địch, Thừa Chí lại bình tĩnh, lớn tiếng nói:


- Nếu Hà giáo chủ vẫn khơng chịu ra đây tiếp chuyện thì đừng có trách tơi vơ lễ
nhé?


Bỗng nghe một tiếng còi thật lớn, bọn giáo dân đứng sang hai bên chầu chực.


Trong nhà có mười mấy người bước ra, mụ ăn xin đi đầu, theo sau là tả hữu hộ
pháp Phan Tú Đạt, Trình Kỳ Tư, Cầm Y Độc Cái Tề Vân Ngao, các tay hảo thủ của
giáo phái đó.


Thừa Chí nói:


- Xưa nay tơi với q vị khơng quen biết nhau, khơng có thù cũ và cũng khơng có
ốn mới. Tại sao quý vị lại tới tệ xá đánh các bạn hữu tơi bị thương nặng, và cịn
bắt cóc chú em tơi như vậy, thế là nghĩa lý gì? Hà giáo chủ cho tôi được hay?
Hà Hồng Dược đáp:


- Người nhà của Tướng cơng khơng có thù ốn gì với chúng tơi cả, vì thế chúng tơi
có đánh thiệt mạng ngay tại chỗ đâu? Tướng cơng đã có bảo vật là con Băng Thiền
thì việc chữa cho họ khỏi có gì đâu? Cịn tên tiểu tử họ Hạ kia! Chúng tơi phải
thong thả dầy vị nó khi chết mới nguôi cơn giận.


</div>
<span class='text_page_counter'>(22)</span><div class='page_container' data-page=22>

- Y tuổi trẻ như thế thì đâu có điều gì mang lỗi với q vị nào?
Hà Hồng Dược cười nhạt nói:


- Ai bảo y là con của Kim Xà Lang Quân? Hừ, đã thế thì chớ, lại cịn là con điếm
khốn nạn họ Ơn làm gì?


Thừa Chí kinh hãi nghĩ thầm: "Sao mụ này lại biết rõ cả mẹ của chú Thanh là họ Ơn
nữa?"


Thấy Thừa Chí trầm ngâm khơng nói gì, Hà Hồng Dược lầm lì nói:
- Người tới đây giở trị gì?


Thừa Chí đáp:



- Q vị có thù hằn gì với Kim Xà Lang Quân tại sao không đi kiếm thẳng ông ta mà
báo thù?


Hà Hồng Dược nói:


- Giết cả cha lẫn con! Và ngươi là họ hàng bà con của y, ta cũng giết nốt!
Không muốn cãi vã lôi thôi với mụ ăn xin đó, Thừa Chí lớn tiếng gọi:


- Hà giáo chủ có chịu ra đây gặp tơi khơng? Có chịu thả người nhà chúng tơi ra
khơng?


Trong nhà vẫn im lặng. Một lát sau, tiếng vang ở năm bờ tường dội lại.


Thừa Chí lại nhớ Thanh Thanh, né mình lách qua bên cạnh Hà Hồng Dược, xơng
thẳng vào bên trong. Hai tên giáo dân vội chạy lại cản. Thừa Chí giơ hai tay lên, hất
hai tên nọ bắn vọt ra ngoài. Vào tới trong khách sảnh, Thừa Chí chẳng thấy bóng
một người nào cả. Chạy thẳng tới phịng phía Đơng, chàng đạp tung cửa, thấy
trong phịng có hai tên giáo dân đang nằm trên giường dưỡng thương. Nhìn kỹ
chàng mới hay tên đó hơm nọ đã bị chàng bẻ quập cánh tay. Hai tên ấy vừa thấy
Thừa Chí sợ quá nhảy cả lên.


</div>
<span class='text_page_counter'>(23)</span><div class='page_container' data-page=23>

mặt nốt. Chàng sốt ruột quá, lật tung hết mọi hịm, siểng, chum, vại, những rắn rít
độc ni trong đó đều bị đá vung ra, bị lõm ngõm khắp nhà. Ngũ Độc giáo chúng
cả kinh, một mặt giao chiến với Thừa Chí, một mặt phái người bắt nhốt những con
độc vật lại.


Phan Tú Đạt lớn tiếng gọi:


- Nếu người có phải là anh hùng hảo hán thì hãy ra bên ngồi chiến đấu để phân ai
thắng, ai bại!



Biết y là người có địa vị trong giáo phái đó, Thừa Chí quyết bắt cho kỳ được tên nọ
để tra hỏi nơi chúng nhốt Thanh Thanh, liền trả lời rằng:


- Hay lắm, tôi rất muốn được lãnh giáo Độc Sa chưởng của ngài!


Nói đoạn, chàng giở luôn khinh công Bách Biến Quỷ Ảnh ra, hai chân nhún một cái,
đã nhảy tới trước mặt đối phương rồi. Phan Tú Đạt giựt mình kinh hãi, "vù, vù"
đánh ln hai chưởng tới.


Thừa Chí nói:


- Người khác thì sợ bàn tay độc của quý vị, chớ tôi đây thì khơng sợ hãi chút nào
cả.


Phan Tú Đạt nói:


- Hay lắm, khơng sợ cứ việc thử xem!


Thừa Chí giơ bàn tay phải lên, đánh luôn vào độc chưởng của địch. Phan Tú Đạt
mừng quá, nghĩ thầm: "Nếu đánh miếng gỡ miếng, có lẽ ta khơng địch nổi nhà
ngươi. Bây giờ ngươi lại đụng chạm tới bàn tay độc của ta, có khác gì đâm đầu vào
con đường tử, khơng thể ốn trách ta đấy nhé?"


Nghĩ đoạn, y vận sức vào hai bàn tay, đẩy mạnh về phía đằng trước, chỉ cịn một
tấc là bàn tay của hai bên chạm nhau. Bỗng thấy đối phương rụt tay lại, và sau gáy
có gió lạnh, Tú Đạt biết nguy hiểm đến nơi, vội thâu chưởng và co mình lại, nhưng
đã muộn rồi, y bị Thừa Chí túm cổ nhấc bổng lên. Ngũ Độc giáo chúng kêu la ầm ĩ
vội xơng vào để cứu. Thừa Chí nắm cổ Tú Đạt quay một vịng. Sợ vì Hộ pháp bị
thưong, khơng ai dám đến gần nữa. Thừa Chí quát lớn:



</div>
<span class='text_page_counter'>(24)</span><div class='page_container' data-page=24>

Thấy Phan Tú Đạt cứ nhắm mắt làm thinh, Thừa Chí giơ tay điểm vào yếu huyệt ở
cạnh xương sống một cái. Đau quá, Phan Tú Đạt cảm thấy như bị một sợi dây thép
thắt chặt các thớ thịt trong người. Sau đó Thừa Chí vứt ln kẻ địch xuống đất.
Đau đến chết đi sống lại, Phan Tú Đạt vẫn nghiến răng chịu đựng, lăn đi lăn lại mà
khơng chịu nói nửa lời.


Thừa Chí nói:


- Giỏi lắm, bạn khơng nói thì đã có người khác phải nói.


Nói đoạn, chàng sực nghĩ rằng: "Mơn điểm huyệt của ta chỉ có người trong bổn
mơn mới có thể giải được. Bây giờ ta cứ điểm huyệt hết bọn gian có mặt ở đây,
xem Hà Thiết Thủ có dám hãm hại Thanh Thanh khơng?"


Bọn Ngũ Độc giáo chúng, sau khi Phan Tú Đạt bị hạ, liền tn theo lệnh của Trình
Kỳ Tư xơng vào bao vây. Thừa Chí nghĩ: "Thể nào chúng cũng có quy luật của giáo
phái rất nghiêm khắc, mới chịu chết mà không dám thổ lộ cơ mật như vậy. Chi
bằng ta cứ điểm huyệt hết bọn này trước đã rồi sau hãy hay."


Thế rồi chàng cứ xen qua xuyên lại bên cạnh giáo chúng. Mấy tên hảo thủ còn
chống đỡ được một vài miếng, còn những tên tầm thường thì khơng hiểu tại sao đã
bị chàng điểm trúng yếu huyệt mà nằm kềnh ra đất cả rồi. Chỉ trong chốc lát, trong
sân đã có tới hai chục tên giáo dân nằm la liệt dưới đất.


Thấy tình thế nguy cấp, Hà Hồng Dược liền thét lên một tiếng, rồi quay đầu bỏ
chạy. Các giáo chúng xô đẩy nhau chạy theo. Trong giây lát, cả một căn nhà lớn
rộng như thế mà khơng cịn một bóng nào. Chỉ cịn lại mấy chục tên giáo chúng
khơng cử động được, đang nằm rên rỉ dưới đất và trợn mắt giận dữ nhìn Thừa Chí.
Thừa Chí lớn tiếng kêu gọi:



- Chú Thanh, chú Thanh, chú ở đâu thế?


</div>
<span class='text_page_counter'>(25)</span><div class='page_container' data-page=25>

Uyển Nhi đứng cạnh nói mấy lời an ủi, đồng thời lại phái rất nhiều bang hữu đi
thám thính khắp mọi nơi.


Nửa giờ sau, bỗng nghe "thinh" một tiếng, từ trên mái nhà có một gói đồ lớn ném
xuống, mọi người đều giựt mình sợ hãi. Nóng lịng q, Thừa Chí khơng chờ coi
theo thường lệ, lấy tay giựt ln dây thừng buộc bên ngồi. Chàng chưa mở hết gói
đó ra, đã ngửi thấy mùi tanh hôi xông lên tận mũi rồi. Bị xúc động mạnh q, trống
ngực chàng đập thình thình, mồ hơi tay chảy ra rất nhiều. Khi mở xong gói đó ra
mới hay bên trong là một xác chết đen thâm, xé thành tám mảnh, râu tóc trắng
xóa, Độc Nhãn Thần Long, Đơn Thiết Sinh. Chàng nhảy lên mái nhà, nhìn xung
quanh, thấy về phía Tây Nam có một cái bóng đen chạy đã khá xa rồi.


Chàng biết ngay người là giáo dân của giáo Ngũ Độc đem xác chết, liền giở khinh
công đuổi theo, rồi thấy tên nọ chạy vào trong rừng rậm.


Cũng vì nóng lịng cứu người yêu, và hơn nữa chàng cậy tài cao, can đảm hơn
người, không cần để ý câu phương ngôn cổ nhân dạy: "Gặp rừng chớ vào", rồi cứ
theo hút bóng tên nọ xơng ln vào trong rừng sâu tới chỗ mấy chục người đang
vây xung quanh đống lửa trò chuyện. Một người trong bọn bỗng quay đầu lại trơng
thấy Thừa Chí tới, kinh hãi la lớn:


- Khắc tinh đã tới đấy!


Tất cả mọi người đều bỏ chạy tán loạn, Thừa Chí đuổi theo những tên giáo chúng
chạy xa nhứt và chạy trước nhứt mà chân đá tay đấm, điểm huyệt cho bọn đó
đứng yên cả, rồi chàng quay lại dùng khuỷu tay thích, giơ ngón tay điểm, hay là lấy
quân cờ ném vào yếu huyệt những tên chạy sau, và gần mình hơn hết. Lúc ấy tiếng


kêu la, rên rỉ inh ỏi trong rừng sâu. Chỉ qua một thời gian rất ngắn, bốn bề đã yên
lặng như tờ. Thừa Chí vừa phủi bụi, vừa thủng thẳng bước ra.


Còn mặt trận đằng Ngũ Độc giáo, chàng đã điểm huyệt hết tất cả cao thủ của giáo
đó, từ Trình Kỳ Tư, và Tề Vân Ngao trở xuống, duy có Hà Thiết Thủ và Hà Hồng
Dược là chạy thốt thơi. Vì vậy, chàng cũng hơi yên trí và nghĩ thầm: "Quý hồ em
Thanh chưa bị chúng hạ sát, thì dù có thù ốn lớn tới đây, chúng cũng không dám
hại nàng nữa."


</div>
<span class='text_page_counter'>(26)</span><div class='page_container' data-page=26>

Còn Uyển Nhi và mấy anh em khác trong Kim Long bang thì ở lại băng bó cho các
người bị thương, và canh gác đề phòng bị kẻ địch.


Vì lo lắng cho Thanh Thanh, Thừa Chí khơng sao ngủ được, ngồi xếp bằng tròn trên
phảng, ngẫm nghĩ kế hoạch để ngày mai đi cứu người yêu. Qua được hơn một
canh, bốn bề yên lặng như tờ, chàng bỗng nghe thấy đầu hẻm phía đằng xa có hai
tiếng chó sủa, phu canh điểm canh từ xa tới gần, rồi lại từ gần đi xa. Thừa Chí tự
trách lần này thất sách trúng kế Điệu Hổ Ly Sơn của họ. Có lẽ lần này là lần thất
bại nặng nề nhứt từ khi xuống núi tới giờ.


Bỗng nghe một tiếng động rất nhẹ, chàng nghĩ thầm: "Nếu là bọn Ngơ Bình trở về
thì làm gì có khinh cơng tuyệt kỹ như thế. Tất là kẻ địch tới đây cũng nên!"


Chàng vẫn ngồi yên trên giường chờ đợi địch tới để đối phó. Bên ngồi cửa sổ có
tiếng động nhẹ như lá cây rơi xuống, tiếp theo là tiếng cười lanh lảnh, rồi giọng nhu
mì cất tiếng:


- Viên tướng cơng, khách đã tới đấy.
Thừa Chí nói:


- Cảm phiền Hà giáo chủ giá lâm, xin mời vào trong này.



Nói đoạn, lấy đá lửa ra đánh lửa thắp nến, mở cửa nghênh đón khách.


Vẫn y phục màu trắng, Hà Thiết Thủ thướt tha bước vào, thấy phòng của Thừa Chí
bày biện giản dị mộc mạc, ngồi một giường, một bàn ra thì bốn vách khơng trang
hồng, trần thiết gì cả, liền cười nói:


- Viên tướng cơng sống thanh đạm q.


Thừa Chí chỉ mỉm cười, khơng đáp lời. Hà Thiết Thủ cười nói tiếp:
- Lần này tiểu muội tới đây có ý muốn yêu cầu Tướng cơng


Thừa Chí nói:


</div>
<span class='text_page_counter'>(27)</span><div class='page_container' data-page=27>

- Tướng cơng có việc phải yêu cầu muội giúp, và muội cũng có việc cần yêu cầu
Tướng công giúp cho. Như vậy, cuộc chiến đấu này không ai được và cũng không
ai thua cả.


Thừa Chí cười nói:


- Tơi thiết tưởng chúng ta khơng cần tái chiến làm gì nữa. Hà giáo chủ có trí có
dũng, tơi chịu phục lắm.


Hà Thiết Thủ cười nói:


- Đây mới là hiệp đầu. Trừ phi Tướng công tiêu diệt hết Ngũ Độc giáo chúng tôi,
chớ khơng chúng tơi cịn làm cho Tướng cơng đau đầu nhức óc.


Thừa Chí rùng mình nghĩ thầm: "Bọn chúng cứ quấy nhiễu ta ln ln, quả thật có
chống trả cũng khá mệt."



Nghĩ đoạn, liền nói:


- Hà giáo chủ đã thù hận với cha chú em tôi xin cứ đi kiếm ngay đích thân ơng ta
mà trả thù thì hơn, hà tất phải gây chuyện khó dễ với người trẻ tuổi vơ tri làm gì?
Cổ nhân có dạy: n cừu nên giải không nên kết⬦


Hà Thiết Thủ mỉm cười rồi nói:


- Việc đó để lúc khác nói sau, bây giờ hãy cho tơi uống rượu đã.
Thừa Chí nghĩ thầm: "Người này lạ lùng lắm."


Liền gọi tiểu đồng bưng thức ăn và rượu ra. Uyển Nhi khơng n lịng liền cải trang
tiểu đồng bưng món ăn và rượu vào phịng Thừa Chí.


Hà Thiết Thủ cười nói:


- Thật là hổ tướng khơng bao giờ có lính u cả có khác! Tiểu thư đồng của Viên
tướng công mặt mũi cũng khác người nhiều.


</div>
<span class='text_page_counter'>(28)</span><div class='page_container' data-page=28>

- Viên tướng công tới tệ xá chắc chê rượu nhạt nên không uống một chén nào. Trái
lại tiểu muội bình sinh lỗ mãng táo gan cứ thấy rượu là uống luôn.


Uyển Nhi liền tiếp lời:


- Rượu nhà chúng tơi khơng có thuốc độc đâu.
Hà Thiết Thủ cười nói:


- Giỏi, giỏi thật là tiểu quân gia nhanh mồm nhanh miệng có khác. Cạn chén!



Uống mấy chén rượu. Dưới ánh sáng nến lung linh, đôi mắt nàng lóng lánh, hai má
đỏ bừng, chàng nghĩ thầm: "Những người đàn bà ta quen biết từ trước tới nay, kể
sắc đẹp thì cơ A Chín đẹp nhứt. Tiểu Tuệ thì thực thà đứng đắn, Uyển Nhi hào
phóng khống đạt, mấy người đó đều là phái tu mi trong giới phụ nữ cả. Còn chú
Thanh hay ghen bóng ghen gió thật, nhưng nàng nhứt tâm nhứt chí u ta, những
thủ đoạn ơn hịa nhu mì, nhiều khi khiến ta không giữ vững được tinh thần. Ngờ
đâu lại cịn có nàng này, sắc đẹp như hoa đào hoa lý, nhưng lại là nhân vật độc
như rắn rít. Thật là, thiên hạ lớn lao biết bao, đâu đâu cũng có kỳ nhân dị sĩ có
khác?"


Hà Thiết Thủ thấy chàng tần ngần khơng nói gì, chỉ tủm tỉm cười thơi, một lát sau,
khẽ nói:


- Võ công của Tướng công thật là tuyệt thế, tiểu muội bái phục lắm. Nghe nói năm
xưa tơn sư Kim Xà Lang Quân cũng không biết môn điểm huyệt lạ lùng đó. Vậy
mơn võ này, chắc Tướng cơng lại có thêm một vị sư phụ khác phải khơng?


Thừa Chí nói:


- Đúng, tơi cịn có hai vị ân sư nữa.
Hà Thiết Thủ nói:


- Viên tướng cơng tập hợp sở trường võ công của ba nhà như thế nên tài nghệ mới
thần diệu như vậy, chả trách được. Tối hơm nay tiểu muội tới đây mục đích là đến
cầu sư đấy.


Thừa Chí ngạc nhiên hỏi:


</div>
<span class='text_page_counter'>(29)</span><div class='page_container' data-page=29>

Hà Thiết Thủ cười nói:



- tiểu muội ngu si đần độn, thì xin cho phép tiểu muội được làm q mơn đồ.
Thừa Chí cả cười một hồi, rồi nói:


- Hà giáo chủ là nhứt giáo chi trưởng, võ công xuất thần nhập hóa đến thế, mà lại
xin làm mơn đồ của tơi? Có phải Giáo chủ diễu cợt tơi đấy khơng?


Hà Thiết Thủ nói:


- Nếu Tướng cơng khơng dạy tiểu muội môn giải huyệt, mấy chục giáo hữu của tệ
giáo chẳng lẽ cứ nằm yên đó mà chờ chết hay sao?


Thừa Chí đáp:


- Quý hồ Giáo chủ trả lại người bạn của tôi và cam đoan từ giờ trở đi khơng tới đây
quấy nhiễu nữa thì tơi xin đi giải huyệt cho mấy chục vị giáo hữu kia ngay.


Hà Thiết Thủ nói:


- Nếu vậy, Tướng cơng khơng chịu nhận đứa đồ đệ không nên thân này phải
không?


Thừa Chí đáp:


- Tơi học nghề chưa được tinh vi, cầu sư còn chưa kịp đâu dám thụ nghiệp cho
người? Bây giờ chúng ta bắt tay giải hịa, khơng nhắc nhở chuyện cũ nữa. Chẳng
hay Giáo chủ nghĩ sao?


Hà Thiết Thủ cười nói:


- Muội xin trả lời quý bạn. Tướng công chữa khỏi cho các giáo hữu của tệ giáo. Cịn


việc sau này, nó sẽ ra sao, muội khơng dám bảo đảm trước.


Thấy nàng vẫn khơng chịu giải hịa, Thừa Chí nổi giận, nghĩ thầm: "Ngũ Độc giáo
các ngươi tuy hoành hành ở miền Nam thật, nhưng chúng ta anh hùng hào kiệt bảy
tỉnh đâu đến nỗi hèn kém mà phải sợ hãi các ngươi?"


</div>
<span class='text_page_counter'>(30)</span><div class='page_container' data-page=30>

Hà Thiết Thủ đứng dậy cười nói:


- Ối chà! Viên đại minh chủ chúng tôi đã nổi giận rồi đấy.
Nàng cúi chào một vái, lại nói tiếp:


- Thơi, tiểu muội xin lỗi, Tướng cơng hãy bớt giận làm lành nhé?


Thừa Chí đáp lễ lại, nhưng trong lòng vẫn chưa hết cơn giận, vì chàng vẫn khơng
ưa hành vi của nàng.


Hà Thiết Thủ nói:


- Ngày mai muội xin đưa chú em họ Hạ về đây trước, rồi mới thỉnh Tướng công đại
giá giáng lâm cứu chữa cho các bạn tôi.


Thừa Chí đáp:


- Cũng được, chúng ta quyết định như vậy.


Hà Thiết Thủ khẽ cúi mình chào quay mình đi ra. Nàng khơng lên mái nhà, lại đi
thẳng ra ngồi cửa lớn, bắt buộc Thừa Chí phải tiễn chân theo sau. Các gia nhân
vội thắp nến mở cửa.


Theo sau Thừa Chí, Uyển Nhi nghĩ thầm: "Hành động của người đàn bà này quỷ


quái lắm, chưa biết chừng nàng cho đồ đảng mai phục sẵn ngoài cửa dụ Viên


tướng cơng ra rồi đột kích ngầm cũng nên? Chi bằng ta ra ngoài trước xem thật hư
ra sao có hơn khơng?"


Nhân lúc mọi người quay ra phía cửa giữa, nàng liền vượt qua bờ tường ra bên
ngoài, núp sau góc tường đưa mắt nhìn về phía cửa giữa, thấy có một cái kiệu và
bốn người phu thơi.


Nàng lần dị tới đằng sau cái kiệu, hai tay khẽ nâng kiệu đó lên, thấy nhẹ bổng biết
trong đó khơng có người, tới lúc ấy mới n tâm. Nàng đang định quay trở lại, nhảy
qua bờ tường vào như trước, đã thấy cửa giữa do gia nhân mở rộng, mấy tiểu đồng
cầm nến chiếu rọi. Thừa Chí tiễn Hà Thiết Thủ ra tận bên ngoài.


</div>
<span class='text_page_counter'>(31)</span><div class='page_container' data-page=31>

đâu, rồi ta cho Viên tướng công hay lúc ấy sẽ tấn cơng nó một cách xuất kỳ bất ý,
có phải hơn không?"


Nàng định tâm báo ơn, nên không quản ngại mọi sự nguy hiểm, chui ngay xuống
dưới đáy kiệu, tay chân ôm chặt lấy hai cái xà ngang bên dưới. Cái kiệu này xung
quanh bao bọc bằng gấm lúc đêm khuya nên không ai phát giác cả.


Chỉ thấy Hà Thiết Thủ cười lanh lảnh rồi bước vào trong kiệu ngồi. Bốn tên phu kiệu
khênh kiệu lên đi như bay.


</div>

<!--links-->

×