Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (88.41 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<i> Hà Nội, ngày 30 tháng 12 năm 2011</i>
<i>Thân gửi anh Ngô Hữu Kỳ Phong, nhà vô địch Olympic Athens 2011!</i>
<i>Trước hết, em - một cậu học trị bình thường - xin gửi đến anh, tấm gương về nghị lực sống phi </i>
<i>thường, niềm mến thương và kính phục. Thưa anh, hôm nay em viết thư này trước là để bày tỏ lòng</i>
<i>ngưỡng mộ, sau là để cảm ơn anh đã giúp em hiểu rõ hơn về ý nghĩa của Thế vận hội Olympic.</i>
<i>Olympic - ba tiếng ấy hẳn đã gợi cho anh nhiều kỷ niệm khó quên gắn với chiếc huy chương vàng </i>
<i>trên đường chạy 50m. Có lẽ trong tâm trí anh, dấu ấn về Olympic vẫn cịn sáng lấp lánh. Em chưa </i>
<i>bao giờ được trải qua cảm giác của anh, vì thế, những gì em hiểu và suy nghĩ về Olympic cũng thật</i>
<i>mơ hồ anh ạ!</i>
<i>Nói anh đừng cười em, vì trước đây đối với em, Olympic chỉ là dịp để bố em ngồi dán mắt vào tivi, </i>
<i>thỉnh thoảng xuýt xoa vài tiếng; để chị em say sưa ngắm mấy anh vận động viên với cơ bắp cuồn </i>
<i>cuộn. Cịn em thì cứ thắc mắc: “Vì sao các vận động viên khơng trần như nhộng mà thi đấu như </i>
<i>những lực sĩ Hi Lạp xưa?”. Thật đúng là ngây ngô phải không anh?</i>
<i>Vậy nên bữa nọ, khi cô giáo giao cho em viết bài tiểu luận về Olympic, em chẳng biết phải làm sao</i>
<i>đành lên mạng hỏi ông bạn thân “Gú Gồ”.</i>
<i>Thế rồi, giữa muôn trùng thơng tin của từ khóa “Olympic”, em bắt gặp một cái tít báo lạ: “Đường</i>
<i>đến huy chương vàng Olympic của một cậu bé bị Down”. Em không tin vào mắt mình. Huy chương</i>
<i>vàng? Cậu bé bị Down?</i>
<i>Cậu bé ấy chính là anh, anh Kỳ Phong ạ!</i>
<i>Chao ơi! Có phải cuộc sống đã quá đỗi bất công với anh? Phải chăng “muôn sự là tại trời” và con</i>
<i>người ta sinh ra đã phải chấp nhận hai chữ “thiên mệnh?”. Em hình dung nước mắt lã chã trên gị</i>
<i>má của anh khi anh chứng kiến những người bạn cùng lứa được cắp sách tới trường.</i>
<i>Và em cũng nghe thấy nhịp đập thổn thức của trái tim anh mỗi khi nghĩ đến tương lai mờ mịt… </i>
<i>Giận thay cái căn bệnh Down ấy! Tựa như những con mọt, nó gặm nhấm từng chút, từng chút, nó </i>
<i>làm lụi tắt ngọn lửa niềm tin, nó đánh cắp đi trí tuệ - món q vơ giá mà thượng đế ban cho lồi </i>
<i>người.</i>
<i>Thế mà ngay bên bờ vực của sự tuyệt vọng, anh - cậu bé mang căn bệnh ác nghiệt ấy - vẫn đứng </i>
<i>vững! Hình như cha mẹ anh đã khơng vơ tình khi đặt cho anh cái tên Kỳ Phong - cơn gió lạ. Phong</i>
<i>ba cuộc đời khơng vùi lấp được cơn gió ấy. Cơn gió ấy vẫn kiên cường thổi như muốn thách thức </i>
<i>sự ngược đãi của thượng đế. Và trên đường chạy Athens, nó lại thổi bùng lên một luồng sinh khí </i>
<i>mới, luồng sinh khí mang tên Việt Nam.</i>
<i>rời bỏ cuộc chơi, sẽ mãi mãi khơng thể vượt lên số phận?</i>
<i>Nhưng khơng, bóng hình nhỏ bé ấy lại vùng dậy; gió mạnh hơn, chân buốt hơn, chỉ duy con tim </i>
<i>vẫn bùng cháy như một ngọn đuốc. Và khi ấy con người nhỏ bé đã đốt cháy chính mình, đốt cháy </i>
<i>đường chạy, để thắp lên ngọn lửa mà ta vẫn gọi là ngọn lửa Olympic!</i>
<i>Cả anh và em, mỗi chúng ta chỉ là hạt cát trong đại vũ trụ vô tận, nhưng cũng là một đại vũ trụ </i>
<i>hàm chứa nhiều bí ẩn đang chờ khám phá. Và càng khám phá, ta càng thấu hiểu và vượt lên những</i>
<i>cực hạn của bản thân. Không biết khi đặt ra khẩu hiệu “Nhanh hơn - Cao hơn - Xa hơn”, người ta </i>
<i>có nghĩ tới điều này không?</i>
<i>Chỉ biết rằng vô vàn những kỷ lục Olympic đã bị phá khiến chúng ta phải tự hỏi: “Rốt cuộc, giới </i>
<i>hạn của con người là ở đâu?”. Khơng ai có thể trả lời được câu hỏi ấy, và Olympic tiếp tục trở </i>
<i>thành nơi khám phá tiềm năng con người.</i>
<i>Anh Kỳ Phong thân mến!</i>
<i>Em tin rằng chiếc huy chương vàng Olympic khơng đơn thuần là cái đích mà anh hướng đến. Đối </i>
<i>Anh hãy tưởng tượng mà xem, nếu như anh bỏ cuộc giữa chừng, nếu như anh không nỗ lực tiến về </i>
<i>đích thì liệu thủ đơ của Hi Lạp có nổi “cơn gió lạ”? Liệu cái tên Kỳ Phong có xuất hiện trên bảng </i>
<i>huy chương để anh nghẹn ngào nước mắt hát Quốc ca Việt Nam trên bục nhận giải?</i>
<i>Và sẽ còn đâu nguồn cảm hứng cho bao đứa trẻ khác, như em, nuôi ước mơ trở thành nhà vơ địch </i>
<i>Olympic? Chính nhờ câu chuyện về anh mà giờ đây em đã hiểu rõ hơn về thông điệp của Olympic:</i>
<i>Điều quan trọng nhất không phải là giành chiến thắng mà là chiến đấu hết mình.</i>
<i>Anh Kỳ Phong thân mến!</i>
<i>Từ nay tới Olympic London 2012 khơng cịn xa nữa! Hơi ấm của ngọn đuốc thần đã lan tỏa như </i>
<i>tiếp thêm sức mạnh cho các vận động viên. Và họ còn được tiếp thêm niềm tin bởi những người </i>
<i>như anh - những vận động viên khuyết tật nhưng luôn nỗ lực chiến đấu cả trên đường đua và </i>
<i>đường đời.</i>
<i>Và biết đâu đấy, ở một góc phố nhỏ lầy lội, một chú bé đánh giày nghèo khổ sau khi nghe câu </i>
<i>chuyện về anh Kỳ Phong sẽ ngước nhìn lên trời xanh mà ni hồi bão về một ngọn đuốc rực </i>
<i>sáng!</i>
<i>Em chúc anh và cậu bé ấy sẽ ln giữ được trong tim những hồi bão đẹp!</i>
<i>Một fan hâm mộ của anh.</i>