Tải bản đầy đủ (.docx) (10 trang)

Những người cha đồng tính của tôi

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (206.65 KB, 10 trang )

Những người cha đồng tính của tôi
Tôi không có mẹ!
Tôi không biết mẹ tôi là ai ,mặt mũi như thế nào và cũng không biết đến cái khái niệm gọi là “mẹ” cho đến khi tôi
vào mẫu giáo…
Thấy các bạn cùng lớp vừa có người để gọi là ba vừa có người để gọi là mẹ, tôi tự hỏi sao mình chỉ có ba mà không
có mẹ như các bạn,mẹ tôi đang ở đâu.Nhiều lần tôi hỏi ba tại sao tôi không có mẹ như các bạn,những lúc như thế tôi
thấy mắt ba như ươn ướt và có một lần ba ôm tôi vào lòng “Ba xin lỗi con trai ,là ba không tốt nhưng ba sẽ cố gắng
bù đắp cho con,ba sẽ vừa là ba vừa là mẹ của con”.Lúc đó tôi mới 5 tuổi nên chưa đủ lớn để hiểu những gì ba nói
nhưng tôi biết là ba thương tôi nhiều lắm.Sau này khi lớn lên thì tôi mới hiểu được nỗi khổ tâm của ba và tôi càng
thương ba nhiều hơn.
Tôi và ba sống trong một ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại ô thành phố.So với những ngôi nhà xung quanh thì nhà tôi có
phần khiêm tốn về diện tích nhưng bù lại nó được thiết kế rất đẹp bởi bàn tay cuả ba tôi.Ông từng học kiến trúc nên
việc này đối với ông thực sự dễ dàng.Nhiều người đi qua nhà tôi không khỏi trầm trồ khen ngợi về vẻ đẹp sang trọng
của nó.Ba tôi gọi nó là “Ngôi nhà của tình yêu”.Ngôi nhà ấy chỉ có hai cha con chúng tôi sống,một mình ba phải
cáng đáng cả hai vai trò,vừa là ba vừa là mẹ.Ai cũng biết việc chăm sóc,nuôi dạy một đứa trẻ khó khăn như thế
nào.Vậy mà ,một người đàn ông như ba đã một mình làm tất cả.Vì tôi thiếu sữa nên thường khóc đêm và những khi
như vậy ba thức trắng để ru tôi ngủ,rồi ba thay tã,giặc đồ,lụi bụi nấu ăn,rửa chén,lau nhà...Rồi ba vừa đi làm vừa
phải chăm sóc tôi,lo cho tôi không thiếu thứ gì.Trước đây ba tôi làm kiến trúc sư cho một công ty xây dựng nhưng
không hiểu sao ba bị người ta hắt hủi rồi đuổi việc,rồi cũng không công ty nào nhận ba làm việc với đúng chuyên
ngành của mình nên ba xin đi làm công nhân ở một khu công nghiệp.Công việc ở đó rất vất vả,nhiều khi vừa về tới
nhà,ba đã nằm dài trên chiếc phản trước hè và thở hổn hển.Dù mệt nhưng mỗi tối ba đều đọc truyện cho tôi nghe
trước khi đi ngủ,có khi mệt quá, ba ngủ thiếp bên giường tôi lúc nào không hay cho tới sáng…Và tôi biết ba thương
tôi nhiều lắm!

Vào cuối tuần ba thường chở tôi về nhà ông bà nội ở nội thành.Nhưng tôi không hiểu sao mỗi lần đến nhà ông bà trở
về ba tôi lại rất buồn.Bà nội rất thương tôi,mỗi lần tôi đến bà đều vui mừng và ôm tôi hôn khắp người,bà cưng tôi
lắm.Và cả chú ruột tôi nữa,chú vẫn hay mua quà bánh cho tôi mỗi khi tôi tới.Chỉ có ông nội là chưa từng để ý đến sự
tồn tại của tôi và hình như là cả với ba.Mỗi lần ba và tôi tới ông nội đều bỏ vào phòng,trước khi đóng sầm cánh
cửa,ông không quên kèm theo một câu “Thằng bệnh hoạn!Thấy là tao không ưa rồi!”. Mặc cho bà nội và chú tôi gọi
như thế nào thì ông nội cũng không ra và ở lì trong đó cho đến khi cha con tôi về.Những lúc như vậy ba tôi chỉ biết
đứng bất động nhìn cánh cửa phòng ông nội như muốn van xin nó mở ra và ông nội nhìn ba một lần.Nhưng lần nào


cũng vô vọng và ba lại khóc.

-Anh đừng buồn,thật ra ba rất thương anh và cháu nhưng chỉ giả vờ làm vậy thôi!-Chú tôi vỗ vai ba an ủi.Ba tôi
không nói gì,ba chỉ thở dài .Còn bà nội tôi thì cũng chỉ im lặng nhìn ba và hình như bà cũng đang khóc

Tôi lúc đó chẳng hiểu gì chuyện của người lớn mà chỉ chăm chăm vào cái tivi xem hoạt hình.Tôi không biết rằng
những lúc như vậy lòng ba tôi đau như cắt.

Ngôi nhà của chúng tôi rất vắng khách,nói đúng hơn là không có khách.Chắc là do ba bận đi làm suốt ngày nên cũng
không có thời gian qua lại với ai.Bạn bè của ba tôi cũng không biết một ai.Buổi sáng,ba chở tôi đi học và đến chỗ
làm,đến chiều tan ca lại ghé qua trường đón tôi.Rồi hai cha con cùng nhau đi ăn tối,có khi ba dẫn tôi đi chợ mua đồ
về nhà tự nấu ,ba nấu ăn rất ngon,tôi nghĩ còn ngon hơn cả ăn ở quán,tôi rất tự hào về điều đó và không ngần ngại
khoe ba tôi với bạn bè.Ba rất quý những đứa bạn của tôi,ba thường để thêm sữa và bánh kẹo vào túi đồ ăn của tôi để
tôi chia cho các bạn.Những lúc ba mẹ những đứa bạn tôi bận việc,ba thường nhận đón tụi nó giúp.Trên đường về ba
còn dẫn tụi nó đi ăn kem hay ăn chè,những món mà bọn trẻ con rất thích.Vì vậy mà những đứa bạn tôi rất quý ba và
bọn nó có vẻ ghen tị khi tôi có một người ba tuyệt vời như thế.Nhưng một thời gian sau,không hiểu sao ba mẹ mấy
đứa bạn không cho bọn nó đi với ba tôi nữa,trên lớp bọn nó cũng không gần gũi với tôi như lúc trước.Có vẻ như ba
mẹ bọn nó không cho chơi với ba và tôi…

Năm tôi học lớp 2,trong một lần cao hứng đưa ba “lên mây” thì thằng Toàn-cái thằng mà tôi ghét nhất lớp vì vẫn
thường tranh đồ chơi với tôi, đứng lên hét vào mặt tôi

-Ba mày là pê đê chứ có gì hay ho mà khoe!Ba tao nói vậy đó,ba tao nói ba mày là thằng bệnh hoạn,thằng biến thái
và mày là đứa con của thằng biến thái.Ba tao bảo tao phải tránh xa ba mày và cả mày nữa,chứ không sẽ lây bệnh
biến thái!

Lúc đó tôi nghe không hiểu gì cả.Bệnh hoạn là gì?Biến thái là gì?Pê đê là gì? Những từ đó tôi mới nghe lần đầu và
đối với một đứa con nít ngây thơ như trang giấy trắng là tôi thì biết gì về những điều đó.Tôi chỉ biết rằng thằng Toàn
đang nói xấu ba và tôi thì không cho phép ai nói xấu ba mình cả.Tôi rất tức giận,lần đầu tiên có người nói xấu ba
trong khi ba tôi rất tốt,ai cũng biết vậy mà thằng đó lại dám nói xấu ba tôi.Ba tôi thường căn dặn,có chuyện gì thì về

nói với ba chứ không được đánh nhau với bạn trên lớp.Nhưng máu anh hùng nổi lên,trong phút chốc tôi quên mất
lời ba dặn mà dù có nhớ cũng không thể làm theo lời ba trong hoàn cảnh này được.Tôi xông vào đè thằng Toàn
xuống và đánh đấm túi bụi.Thằng Toàn to con hơn tôi nhiều,bình thường nó hay đánh mấy đứa trong lớp và chẳng ai
dám đụng vào nó ,tôi cũng vậy nhưng không hiểu sao hôm nay tôi lại dạn gan thế.Chỉ một cú vật tôi đã đánh ngã nó
xuống sàn và đánh vào bụng,vào mặt nó tới tấp.Nó có vẻ bất ngờ trước phản ứng của tôi và không kịp trở tay,chắc
nó nghĩ tôi không bao giờ dám đụng đến nó.Mấy đứa con trai trong lớp từng bị thằng Toàn ăn hiếp đều la hét ủng hộ
tôi.Trận chiến chỉ kết thúc khi cô giáo vào lớp.Ba tôi và ba thằng Toàn được mời lên trường để làm việc.Vừa thấy ba
ở đằng xa,tôi đã chạy tới ôm chầm lấy ông.Dù trận chiến vừa rồi tôi là người chiến thắng nhưng mặt mũi cũng
không tránh khỏi trầy xướt.Ba thấy tôi thì …khóc,ba lại khóc,dường như ba có vẻ yếu đuối như…bọn con gái trong
lớp tôi,lúc nào ba cũng khóc.

-Con không sao chứ?Sao lại đánh nhau với bạn?-Ba không hề tỏ ra tức giận mà nói với tôi một cách nhẹ nhàng

-Con không sao!Tại nó dám nói xấu ba nên con cho nó một bài học!-Tôi vừa nói vừa chỉ tay về phía thằng Toàn ,nó
đang đi tới cùng với ba nó

-Cậu về dạy dỗ thằng con của cậu đi!Xem nó làm gì con tôi nè?-Ba thằng Toàn lên tiếng còn thằng Toàn thì mặt như
mếu.Nhìn nó lúc đó tôi không khỏi bật cười,áo quần xộc xệch,mặt mũi tả tơi.

-Xin lỗi cậu!Tôi sẽ dạy dỗ cháu!-Ba tôi vẫn nói chuyện nhẹ nhàng

-Nhưng tôi cũng chúc mừng cậu!Thằng bé có vẻ mạnh mẽ hơn cậu nhiều và tôi hi vọng lớn lên nó sẽ không như
cậu-Ba thằng Toàn nói với giọng điệu mỉa mai và đi thẳng.Thằng Toàn quay lại nhìn tôi với ánh mắt hình viên
đạn,chắc nó đang căm thù tôi lắm.Nhưng ai bảo nó dám nói xấu ba tôi.Trong đầu tôi có rất nhiều thắc mắc,tôi không
hiểu những gì thằng Toàn và ba của nó nói,giống ba tôi thì sao,không phải ba tôi rất tuyệt vời sao và tôi muốn mình
sau này sẽ như ba.


Trên đường về ,ba ghé vào một phòng khám tư quen thuộc để bác sĩ chăm sóc vết thương cho tôi.Dù không sây sát
gì nhiều nhưng tính ba tôi vốn cẩn thận nên phải đi gặp bác sĩ cho chắc.Đây là một phòng khám quen,mỗi khi tôi

hay ba bị gì thì đều đến phòng khám này để khám.Bác sĩ là một chú rất đẹp trai,tôi thấy ba tôi đã đẹp rồi mà chú này
còn đẹp hơn nữa.Chú ấy nói chuyện rất dễ thương và nụ cười luôn thường trực trên môi.Hình như chú và ba tôi có
vẻ rất thân,tôi thấy họ cười nói rất vui vẻ và thân mật,thỉnh thoảng họ lại nhìn nhau với một ánh mắt khó
hiểu.Nhưng với một đứa con nít như tôi thì người lớn và các mối quan hệ của họ lúc nào cũng rất khó hiểu và tôi
cũng không quan tâm đến điều đó cho lắm.

Trở về nhà,ba tắm rửa cho tôi,trong lúc tắm tôi đem những gì thằng Toàn nói kể cho ba nghe và hỏi ba về những
điều đó.Ba chỉ im lặng và im lặng,mặt ba thoáng chút buồn,tôi đoán là ba lại sắp khóc nhưng không,lần này ba
không hề như vậy.Ba lấy khăn lau khô rồi mặc quần áo cho tôi,ba bế tôi vào phòng đặt lên giường và nhìn tôi một
hồi lâu.“Con đừng để ý những gì người ta nói về ba,dù ba có như thế nào thì ba vẫn mãi mãi là ba của con,ba vẫn
yêu thương con bằng tình cảm của một người cha dành cho đứa con của mình và có thể còn hơn thế nữa.Sau này lớn
hơn thì con sẽ hiểu,bây giờ con chỉ cần lo học hành và vui chơi.Con là niềm hạnh phúc lớn nhất của đời ba,dù người
ta có không hiểu ba nhưng ba mong sau này con sẽ thông cảm và hiểu cho ba.Nào ngủ đi con trai,hôm nay chắc con
đã mệt lắm rồi,ngủ sớm mai còn đi học!”

Tôi vẫn chưa hiểu lắm những điều mà ba tôi nói,nhưng ba nói rất nhẹ nhàng và tình cảm,giọng ba sao mà ấm áp
quá.Tôi không cần phải hiểu nhiều,chỉ cần biết rằng ba rất yêu thương tôi,tôi rất quan trọng với ba và ba cũng rất
quan trọng với tôi.Tôi chỉ cần ba yêu thương tôi là đủ.

Từ ngày đánh thằng Toàn ,tôi trở thành anh hùng của cả lớp.Mấy đứa trong lớp cứ vây quanh tôi mà xuýt xoa ca
ngợi sự dũng cảm của tôi khi đã dám “đè bẹp” tên đại ca của lớp.Thằng Toàn từ đó cũng không dám ăn hiếp tôi và
những đứa khác trong lớp nữa.Cũng từ ngày đó thì ngôi nhà nhỏ của chúng tôi thường xuyên đón một vị khách,đó là
chú bác sỹ ở phòng khám tư quen thuộc.Ba giới thiệu chú là bạn thân của ba và có có lẽ đó là người bạn duy nhất
của ba mà tôi được biết.Chú thường đến nhà tôi vào dịp cuối tuần và ngủ lại qua đêm trong phòng ba tôi,lần nào đến
chú cũng không quên mua cho tôi đồ chơi và quà bánh.Đối với một đứa con nít như tôi thì điều đó là hạnh phúc lắm
rồi và chú đã “mua chuộc” được tôi.Tôi rất quý chú,nhiều khi chú có việc nên hai tuần liền không đến nhà,tôi lại hỏi
ba sao không gọi chú bác sỹ tới chơi.Những lúc như thế ba lại cười,xoa đầu tôi và nói đùa “Con thương chú bác sỹ
còn hơn ba đó nhỉ?”.Mà không phải có mình tôi thương ,hình như chú cũng thương tôi lắm,ngoài mua quà bánh và
đồ chơi thì chú còn tắm rửa,nấu ăn cho tôi như ba vậy.Có khi ba tôi bận tăng ca thì chú thay ba đưa đón tôi đi học và
qua nhà chăm sóc tôi.Tôi có cảm giác như mình có hai người ba vậy.


Rồi một buổi tối cũng như mọi buổi tối cuối tuần ,chú lại đến chơi,tôi rất vui,chạy đến ôm lấy chú và líu lo kể đủ
chuyện ở trường.Chú lại mua quà cho tôi,lần này là một cuốn truyện cổ tích mà tôi rất thích.Bữa tối đã được ba tôi
chuẩn bị sẵn sàng,ba người ngồi ăn rất vui vẻ.Tôi ngồi giữa nhận sự chăm sóc của chú và ba.Thỉnh thoảng họ lại
nhìn nhau cười với ánh mắt rất hạnh phúc và mãn nguyện.Nhà có hai phòng ,nên lúc nào đến chú cũng ngủ với ba và
đêm đó cũng vậy.Khuya hôm đó tôi bị đau bụng,như mọi khi thì tôi sẽ gọi ba nhưng hôm nay có chú, tôi thấy hơi
xấu hổ và tôi tự đi toilet một mình. Khi đã “giải quyết” xong,tôi quay lại phòng mình,lúc đi ngang qua phòng ba,tôi
tình cờ thấy cửa phòng chỉ khép hờ và bên trong có tiếng động gì đó rất lạ,tôi tò mò đẩy nhẹ cánh cửa xem ba và chú
ngủ chưa thì thấy một cảnh tượng khó hiểu.

Dưới ánh đèn ngủ mập mờ ,ba và chú không một mảnh vải che thân đang làm một chuyện mà tôi không hiểu gì
hết.Tôi chỉ thấy ba đang ở trong tư thế hai chân quỳ gối,tay chống xuống giường,giống như đang bò vậy,còn chú thì
ở phía sau ba,hai chân dang rộng,hai tay đặt trên vai ba,cả người chú như đè lên ba và chú cứ đẩy người lên xuống
một cách nhịp nhàng,vừa đẩy chú vừa thở hổn hển trông rất kì lạ.Không hiểu chú làm gì nhưng tôi thấy ba như đau
đớn lắm,hai tay ba cào cấu tấm nệm như muốn xé nát nó vậy,còn mặt ba thì nhăn nhó khó chịu,miệng ba phát ra
những tiếng rên khe khẽ.Với tâm lý của một đứa trẻ khi thấy ba mình bị “hành hạ” như thế, tôi đẩy mạnh cửa chạy
vào và hét lớn :

-Không được làm đau ba cháu!Chú không được làm vậy!

Tiếng hét của tôi làm cả ba và chú đều giật mình và bỏ dở điều mà họ đang làm.Nhìn thấy tôi,họ vô cùng bối rối,mặt
đỏ như gấc,vội vơ lấy quần áo và mặc nhanh trước sự khó hiểu của tôi.Chú xuống giường bật chiếc đèn lớn trong
phòng và đi đến chỗ tôi,vẫn nụ cười thân thiện thường ngày,chú đưa hai tay định ôm tôi

-Cháu làm gì mà giờ này vẫn chưa ngủ?

Nhưng trong mắt tôi lúc này chú không khác nào là kẻ thù,tại vì chú đã làm ba tôi đau,chú làm tổn hại đến ba tôi mà
những kẻ làm tổn hại đến ba tôi thì tôi rất ghét.Tôi đưa ánh mắt căm giận nhìn chú rồi chạy vội đến chỗ ba

-Ba có sao không?Chú ấy có làm ba đau không?


-Con trai dễ thương của ba!Chú ấy không làm ba đau đâu!Con đừng nói vậy chú buồn đó.Ba và chú chỉ đang đùa tí
thôi!-Ba tôi nhẹ nhàng giải thích cho tôi nghe và tôi tin ba sẽ không nói dối tôi.Tôi đưa mắt nhìn chú,từ nãy giờ chú
vẫn nhìn tôi với ánh mắt hiền khô,tôi đã bớt giận chú và có chút ái ngại vì lúc nãy to tiếng với chú .Nhưng với sự
cứng đầu của mình ,tôi cũng không buồn xin lỗi chú mà chỉ đưa mắt nhìn.Chắc chú biết tôi đã hối lỗi nên tiến tới
xoa đầu tôi và cười

-Cu Tuấn mới đó mà đã biết bảo bệ ba rồi!Tuấn an tâm,chú và ba chỉ đùa thôi,không làm ba Tuấn bị đau đâu!

Tôi tin nhưng vẫn không thể an tâm để ba ngủ với chú.Tôi đòi ngủ chung với hai người và tôi nằm giữa.Từ lúc 5
tuổi thì tôi đã ngủ phòng riêng nên mấy năm nay tôi chưa bao giờ ngủ với ba cả.Và lần này thì tôi được ngủ với cả
ba và chú.Tôi nằm giữa,cảm thấy ấm áp trong sự che chở của hai người.


-Thằng bé ngủ chưa anh?-Tôi đang thiu thiu thì nghe chú lên tiếng

-Nó ngủ rồi!Sao em không ngủ đi?-Ba tôi cũng thì thầm như sợ tôi tỉnh giấc

-Thằng bé dễ thương quá,anh thật may mắn!-Chú không trả lời câu hỏi của ba mà chuyển chủ đề sang tôi

-Um nhưng anh không biết tương lai của nó sẽ như thế nào khi có người cha như anh.Chắc đợi nó lớn tí nữa anh sẽ
gửi qua nhà bà nội,anh sợ nó gần chúng ta hoài sẽ bị ảnh hưởng.Anh không muốn nó như chúng ta rồi bị người ta
khinh bỉ.Anh muốn nó được phát triển một cách bình thường như những đứa con trai khác.

-Anh chấp nhận xa con sao?

-Không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận thôi,tất cả vì tương lai của nó.

-Nhưng đồng tính không phải là bệnh và không thể lây lan,anh cũng hiểu điều đó mà!


-Anh hiểu!Nhưng “gần mực thì đen”, anh sợ lâu ngày nó sẽ bị ảnh hưởng và giống như chúng ta bây giờ.

-Giống như chúng ta bây giờ thì sao?Em thấy cũng tốt mà.Anh nói vậy là đang coi thường chính cuộc sống của
mình và coi thường tình yêu của chúng ta!-Chú có vẻ nói lớn tiếng hơn

-Ý anh không phải như vậy!-Ba nhẹ giọng còn chú thì có vẻ giận dỗi nên không nói gì thêm mà nhắm mắt.Nằm giữa
bố và chú tôi nghe nhịp thở của họ đều đều,có lẽ giờ trong đầu họ suy nghĩ rất nhiều thứ.


Bố và chú cứ tưởng tôi ngủ say nên cứ nói chuyện một cách tự nhiên và ngày càng lớn dần.Họ không biết rằng tôi
đã nghe hết mọi chuyện.Giờ thì tôi đã hiểu được phần nào,hóa ra họ yêu nhau.Trong tôi có một cảm giác mơ hồ vì
lúc đó tôi còn quá nhỏ.Nhưng tôi nhớ lời thằng Toàn,ba tôi bệnh hoạn,biến thái,hóa ra là vậy.Việc ba tôi làm là sai
sao và bị người ta coi thường.Trong phút chốc thần tượng trong tôi như sụp đổ,người ba mà tôi kính trọng cũng có
phút làm sai sao.Không,không bao giờ.Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong tôi ,tôi chợt nhớ câu nói của ba hôm
trước “Con đừng để ý những gì người ta nói về ba,dù ba có như thế nào thì ba vẫn mãi mãi là ba của con,ba vẫn yêu
thương con bằng tình cảm của một người cha dành cho đứa con của mình và có thể còn hơn thế nữa.Sau này lớn hơn
thì con sẽ hiểu,…”.Và tôi vẫn yêu ba như ngày nào và yêu cả chú nữa.Dù gì họ cũng là những người thương yêu tôi
nhất.Tôi không muốn phải xa họ.





-Em muốn chúng ta sống như thế này.Anh,em và cu Tuấn cùng sống chung dưới một mái nhà như một gia đình!-
Chú lại tiếp tục nói câu chuyện đang dở dang

-Anh cũng muốn như em thôi nhưng không thể được.Em cũng đã từng phải trốn tránh,phải sợ sệt,rồi phải đối mặt
với những cái nhìn ác cảm,những lời khinh bỉ của người đời,em cũng hiểu mà!Anh không thể để cu Tuấn như vậy
được.Nếu có con thì em cũng sẽ làm như anh thôi!


-ƯỚC gì em cũng có một đứa con như anh!

-Tuấn cũng là con của em,anh sẽ nói Tuấn xem em như ba của nó vậy,nó mãi là con của hai chúng ta!-Ba vừa nói
vừa chồm qua người tôi hôn nhẹ lên môi chú-Em ngủ ngon nha! –Sau đó là một cái hôn lên trán của tôi và chú cũng
hôn tôi.Vậy là tôi không có mẹ nhưng tôi có tới hai người ba và ai cũng yêu thương tôi cả.Đêm đó tôi ngủ thật ngon
trong vòng tay của hai người ba,tôi tự cho rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian,tôi không cần mẹ nữa vì tôi
đã có hai người ba thật tuyệt vời.Tôi muốn khoe với các bạn,muốn khoe với tất cả mọi người về hai người ba đó của
tôi…

Vài tuần sau,chú chuyển qua “ngôi nhà của tình yêu” sống hẳn với ba con tôi.Giờ thì nó đúng là ngôi nhà tình yêu
thật rồi.Trong lòng tôi từ lâu đã xem chú như là người ba thứ hai của mình nhưng tôi vẫn chưa thể thay đổi cách
xưng hô,tôi vẫn quen gọi là “chú bác sỹ” hồi giờ,chắc tôi cần phải có thời gian để thay đổi.Giờ thì sáng nào tôi cũng
có hai người ba đưa đi học,chiều có hai người ba đến đón.Rồi cả ba cùng đi ăn hàng quán hay đi siêu thị mua đồ về
nhà nấu nướng.Những việc mà trước đây tôi với ba hay làm thì bây giờ có thêm chú nữa nên càng vui hơn.Ba và chú
cũng mua lại một chiếc ô tô cũ để tiện cho việc di chuyển của ba người.Tôi biết có nhiều người nhìn ba người chúng
tôi với con mắt khinh bỉ,họ nhìn ba và chú như sinh vật lạ và ngay cả tôi họ cũng chẳng ưa gì,vì con của những kẻ
bệnh hoạn thì thế nào sau này lại không trở thành bệnh hoạn.Nhưng gia đình nhỏ của chúng tôi vẫn bỏ mặc sự dòm
ngó,săm soi của mọi người,bỏ ngoài tai những lời dèm pha ác ý ,miễn là chúng tôi hạnh phúc với cuộc sống của
mình.Tôi có thể tự hào khoe với tất cả mọi người về hai người ba của mình và trong số những người lắng nghe cũng
có không ít người ghen tị với tôi.Giờ cũng không đứa nào dám nói xấu ba tôi và đụng chạm đến tôi nữa vì như các
bạn đã biết,tôi đã trở thành anh hùng từ khi đánh nhau với thằng Toàn và giờ tôi luôn tự “xù lông” để bảo vệ mình
trước những lời lẽ khó nghe của mọi người.Tôi-một đứa con nít đã trưởng thành.

×