Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (187.2 KB, 17 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
- Akutagawa Ryūnosuke sinh 1892. Ơng là trưởng nam gia đình Niihara
- 7 tháng tuổi mẹ phát bệnh tâm thần ơng về sống với phía họ hàng bên mẹ
Akutagawa) để ni.
- Có khiếu văn chương hồi tiểu học. 7 tuổi biết làm thơ Haiku.
- 11 tuổi mẹ ruột chết. Ông cùng bạn đồng lứa lập tạp chí văn chương.
- 19 tuổi, học rất giỏi, vào trường Dự Bị Đại Học Tokyo được miễn thi.
- 27 tuổi, cưới vợ. Theo học Haiku với Takahama Kyoshi (1874-1959). Một năm
sau bố đẻ qua đời.
- 35 tuổi sức khỏe ông kém, có chịu chứng suy nhược thần kinh sau đó ơng tự sát
vào ngày (24/7/1927).
- 1912 viết tùy bút “ Nước dịng sơng Cái”
- 1914 cùng với các bạn tái bản tạp chí Tân tư trào. Ra mắt “ Tuổi già”, vỡ kịch
- “ Tuổi xuân và cái chết”
- 1017 cho ra đời tập truyện ngắn đầu tiên “Cổng Rashonmon” và tập thứ hai
“Thuốc lá và con quỷ”
- 1019 ra mắt tập truyện ngắn thư ba “ Thầy tuồng múa rối”
- 1920 ra tập truyện thứ tư “ Đèn kéo quân”
- 1921 ra tập truyện ngắn thứ năm “ Hoa nở về đêm”
- 1923 ra tập truyện ngắn thứ sáu “ Áo tết”
- 1924 ra mắt tập truyện ngắn thứ bảy “ Gió Đơng Nam”
- 1925 ra Tuyển tập Akutagawa Ruynosuke.
- 1927 ra tập truyện thứ tám “cây quạt Hồ Nam” đây cũng là tập truyện cuối cùng
của ông.
Năm 1935, một người bạn của Akutagawa Ryūnosuke, nhà văn kiêm chủ xuất
bản tạp chí Shinshichō tên là KiKuChi Kan (1888-1948), đã sáng lập ra giải thưởng
văn chương thường niên mang tên Akutagawa Ryūnosuke trao cho các nhà văn trẻ
sáng tác được những tác phẩm có giá trị văn học cao. Giải thưởng mang tên ông từ
hơn 50 năm nay vẫn là một danh dự tối cao đối với người cầm bút Nhật Bản.
đây, Otomi đã bắt gặp Shinko, hắn đang trú mưa một cách tùy tiện trong ngôi nhà của
chủ nên Otomi đã đuổi hắn đi. Shinko khơng đi ngược lại cịn đe dọa và muốn cưỡng
Hai mươi năm sau đó, khi mà Otomi giờ đây đã có chồng và ba con. Vào ngày lễ
khánh thành cuộc triển lãm quốc gia lần thứ 3 tại Takenodai. Otomi cùng gia đình đi tản
bộ đã tình cờ gặp lại gã hành khất năm xưa trên chiếc xe song mã, trong hắn oai nghiêm
và người đeo đầy lon, huy chương đủ loại. Otomi hồn tồn khơng ngạc nhiên vì với
nàng, Shinko khơng phải là một gã hành khất tầm thường. Kỉ niệm 20 năm chợt ùa về
làm se sắt con tim. Nhưng nàng vẫn luôn mĩm cười- một nụ cười đầy sức sống, một nụ
cười dịu dàng và trìu mến.
cuộc sống khơng hề đơn giản. Chiến tranh đến thì con người bình thường muốn sống đã
khó huống chi là một kẻ ăn xin như Shinko. Có lúc anh phải tranh giành bới cả cái thùng
rác với chú mèo Mikê để kiếm ăn, vậy mà Shinko không hề than vãn, trên khuôn mặt
anh ta luôn nở một nụ cười. Anh vẫn vui vẻ trò chuyện với Mikê, nửa thật, nửa đùa: <i>Này</i>
<i>nói thật ra giữa tớ với chú, bọn mình đã biết nhau từ lâu. Hơm nay là ngày chót của bọn</i>
<i>mình, chú hiểu khơng? Có thể ngày mai là ngày bất hạnh của chú, và đối với tớ, có thể</i>
<i>là cái chết. Nhưng ngay nếu khơng ngoẻo thì tớ cũng chả cịn có dịp bới thùng rác với</i>
<i>chú nữa đâu. Chú ắt sẽ hài lịng!. </i>Lời nói ấy, nụ cười ấy tuy có vẻ hài nhưng nó lại
Khi gặp Otomi, lúc đầu Shinko vẫn tỏ ra được phẩm chất tốt đẹp của mình, tỏ ra
rất lễ độ với phụ nữ<i>: Gã này cười bẽn lẽn, cúi đầu chào hai ba lần </i>và biết nhận thức
trước hành động sai trái của mình khi đã tùy tiện vào nhà người khác:<i> Xin cô</i> <i>thứ lỗi,</i>
<i>trời mưa quá lớn nên chi mạn phép lẻn vào nhà trong lúc cơ vắng mặt, ngồi ra tơi</i>
<i>khơng có ý đồ xấu xa gì cả.</i> Là một gã hành khất, nhưng Shinko đặc biệt là một người
trung thực và biết tự trọng. Trước thái độ dò xét của Otomi, anh đã tỏ ra khó chịu và
mạnh mẽ phủ nhận với Otomi rằng:<i> Không, tôi không định trộm cắp đâu. </i>Và anh tỏ ra
tôn trọng lời yêu cầu của Otomi: <i>Dạ vâng, tôi xin đi ngay. </i>Khơng những thế, Shinko cịn
tỏ ra ân cần và rất mực quan tâm đến Otomi: <i>Thế chứ cơ khơng di tản à…Thế thì chắc</i>
<i>cơ qn cái gì rồi. Này cơ hãy vào đi đã, đứng đó mắc mưa ướt hết.</i> Hành động của
Shinko lúc này chứng minh anh là một con người có những phẩm chất tốt đẹp, biết yêu,
biết ghét, biết tự trọng và biết quan tâm đến mọi người và đặc biệt là một gã hành khất
khơng phải tầm thường.
Tính cách nhân vật đã có sự chuyển biến mạnh mẽ khi anh ta bắt đầu chú ý đến
cái <i>thân hình trịn lẳn, chắc nịch, trông xinh như quả đào hay quả lê mới hái </i>của Otomi.
bị những cám dỗ thấp hèn chế ngự, nếu khơng cố thốt ra, họ sẽ trở nên xấu xa, đê tiện
và thấp hèn. Shinko trở nên xấu xa và thô bỉ khi anh ta giở trị trêu ghẹo Otomi bằng cái
giọng diễu cợt của mình: <i>Làm thân cơ gái đi dạo một mình giữa thời buổi như vậy mà</i>
<i>khơng nguy hiểm thì tơi khơng biết khi nào mới gọi là nguy hiểm. Cứ nói thẳng thừng</i>
<i>ra, ở đây, chúng ta chỉ có hai người, cơ và tôi. Giả tỉ tôi đâm ra suy nghĩ quàng xiên, thì</i>
<i>cơ, thì … cơ hai, làm được gì tơi nào? </i>Thú tính trong anh càng trỗi dậy mạnh mẽ, anh đã
bắt đầu quên đi mình là ai và đánh đồng mình với những kẻ ăn xin thấp kia để chiếm
đoạt Otomi ngay lập tức. Lúc này, anh chẳng cần quan tâm đến thái độ căm ghét, nổi sợ
hãi và sự khinh bỉ của Otomi đối với anh. Anh mất đi lòng tự trọng và trở nên đáng sợ,
trơ trẻn khi anh dám thẳng thừng nói với Otomi: <i>Dọa cơ? Nếu chỉ dọa chút chơi thì đã</i>
<i>nhằm gì? Trên đời, thiếu gì những thằng đeo đầy lon trên vai, mà ăn ở không ra hồn</i>
<i>quay mũi súng lên cao về phía có hai con mắt hổ phách của con mèo </i>và sẽ bắn nó bất cứ
lúc nào nếu Otomi chống cự lại hắn. Anh thay đổi hồn tồn cả cách xưng hơ với
Otomi, anh trở nên thô tục, thấp hèn khi lấy con mèo ra để trao đổi với cái trinh tiết
nghìn vàng của một người con gái: <i>Ðược rồi, tao sẽ tha mạng cho con mèo. Bù lại… </i>
<i>động từ phòng khách: tiếng cởi thắt lưng sột soạt, tiếng thân người buông rơi xuống</i>
<i>mặt chiếu.</i>
Quả thật, cuộc sống đơi khi đẩy con người ta vào hồn cảnh khắc nghiệt, buộc họ
phải biết đấu tranh để tồn tại và để khẳng định được chân lý sống trong cuộc đời này.
Lênin từng nói: <i>Tơi khơng sợ khó, tơi khơng sợ khổ, tơi chỉ sợ những phút yếu mềm của</i>
<i>lịng tơi, đối với tôi chiến thắng bản thân là chiến thắng vinh quang nhất</i>. Đúng như thế,
trên hành trình chinh phục cuộc sống, đối thủ mạnh nhất bao giờ cũng là bản thân ta.
Shinko đã bị những ham muốn thấp hèn cám dỗ, điều quan trọng lúc này đây là anh phải
biết tự vùng vẫy thốt ra. Khơng ai có thể cứu anh, Otomi cũng đã buông xuôi và đồng ý
đổi cái trinh tiết của mình chỉ vì mạng sống của con mèo. Anh sẽ được thõa mãn cơn
khát tình ngay lập tức khi tấm thân của người con gái kia đã nằm trọn trong tay anh.
Trong giây phút tưởng chừng như mọi chuyện đã rồi, thật bất ngờ khi anh khơng hề
đụng đến Otomi dù chỉ là một ngón tay. Shinko đã bỏ chạy như tháo thân ngay khi thấy
Và mãi đến hai mươi năm sau, khi tình cờ anh và cô gái năm xưa bắt gặp lại
nhau, cô không hề ngạc nhiên khi Shinko giờ đây thật uy nghiêm, đeo đầy lon và huy
chương đủ loại trên chiếc xe song mã. Có lẽ đơn giản là khi con người chiến thắng được
bản thân thì họ sẽ chiến thắng và làm chủ được tất cả. Với Otomi thì Shinko ngày ấy và
Shinko mãi mãi không phải là một kẻ hành khất tầm thường.
còn chấp nhận đổi cả cái trinh tiết của mình để cứu mạng con mèo cho chủ và cô cũng
chẳng muốn Mikê phải chết vì mình. Có lẽ, Otomi đã ý thức được rằng sức của cô chẳng
thể thắng được sức mạnh của một gã đàn ông và sức mạnh của vũ khí trên tay hắn.
Otomi bng xi nhanh chóng và <i>trong khoảnh khắc, hình như có một cảm giác tức</i>
<i>giận, ghét, ghê tởm, buồn chán lẫn lộn, sùng sục trong trái tim nàng</i>. Otomi đã cố gắng
Otomi là một người trong sáng và đơn giản, cô luôn tin tưởng vào phẩm chất tốt
đẹp ln có sẳn trong tâm hồn của con người. Shinko cũng khơng ngoại lệ, chính sự tin
tưởng đó đã khiến cho dục vọng trong Shinko bị đẩy lùi. Sau này, khi Shinko đã trở
thành đại úy, Otomi khơng lấy làm ngạc nhiên vì cơ hồn tồn tin tưởng Shinko là một
gã hành khất không tầm thường và ắt con người này cũng sẽ có những thành công đáng
ngưỡng mộ. Bởi đơn giản khi con người đã chiến thắng được bản thân thì sẽ chinh phục
được tất cả. Vinh quang và sự oai nghiêm là điều quá dễ dàng đối với Shinko. Qua đó,
tác giả đã thể hiện một niềm tin tuyệt đối vào phẩm chất tốt đẹp của con người. Con
người ta dù thuộc giai cấp nào, dù có xấu xa đến đâu đi nữa thì trong họ vẫn luôn tồn tại
những giá trị tốt đẹp.
nó điều khiển, chi phối. Dục vọng luôn ngấm ngầm trong từng tế bào cơ thể và nó sẽ trở
thành thứ đáng nguyền rủa khi nó không được chế ngự. Trong tác phẩm, Sinko đã chiến
thắng được bản thân mình, chiến thắng được cái thấp hèn đê tiện, bởi vì dục vọng đã
được cảm hóa bởi một tâm hồn trong sáng. Qua tác phẩm, Akutagawa muốn nhấn mạnh
rằng, đằng sau sự dữ tợn hung hăn của một con thú dữ vẫn có những cử chỉ đáng u khi
nó ở bên cạnh những đứa con mình.Tương tự, đằng sau một con người với những biểu
hiện hung hăn, hạ đẳng, ti tiện, xấu xa, vẫn còn những đức tính tốt đáng trân trọng. Cuộc
sống khơng có những con người hồn hảo mà chỉ có những con người chiến thắng cái
Câu chuyện xoay quanh 2 nhân vật Morito và Kesa. Kesa là một cô gái xinh đẹp,
đôi mắt long lanh, làng da lán mịn, cả người toát lên một sức sống căng tràn. Chính vì
thế qy quanh cơ có nhiều người theo đổi trong đó có Morito và Wataru. Morito lúc
nào cũng muốn chiếm đoạt nàng, còn Wataru yêu thương nàng bằng một tình u chân
thật với những bức thư ngây ngơ khiến Morito phải ganh tị. Và Kesa đã chọn Wataru
làm chồng, họ sống với nhau hạnh phúc.
Biến cố xảy ra trong dịp lễ cầu siêu khi Morito tình cờ gặp lại Kesa. Morito ln
tìm cách tiếp cận nàng và sau đó hai người lén lút vụng trộm với nhau. Trong một lần ân
ái, Morito đưa ra ý định giết chết Wataru và không ngờ rằng Kesa đồng ý . Mọi kế
hoạch đã được sắp xếp thì lúc này Kesa cảm thấy có lỗi với chồng và cơ nhận ra Morito
khơng hề u cơ mà chỉ vì dục vọng. Morito không hề biết Kesa đã thay đổi ý định và
cứ theo kế hoạch, khi đêm đến, nghe tính hiệu sẽ vào đâm chết Wataru. Kết thúc tác
phẩm là hình ảnh Kesa thổi tắt đèn, nằm vào chổ chồng cô, và chỉ trong chốc lát, giữa
cơn tịch mịch của đêm thâu, có tiếng then của kêu nhè nhẹ, Morito nhảy vào với thanh
kiếm thì mọi chuyện sẽ chấm dứt.
đó, trong khoảng nửa năm chàng đã ta đã xếp đặt đủ mưu mô để có được một lần hị
hẹn với nàng - và chàng đã thành công, không phải chỉ ở việc gặp gỡ khơng thơi, mà
cịn thoả được ước mơ là cùng nàng chung đụng và Động cơ thúc đẩy ta lúc đó là những
<i>ấm ức nuối tiếc chất chứa trong bao nhiêu năm về việc chưa biết được thân thể của</i>
Tình yêu vốn là đề tài mn thuở của nhân loại. Bản chất tình u cùng với
những quy luật ngầm định đã trở thành chân lí.Có đơi lúc những biến đổi tình cảm phát
sinh từ hồn cảnh. Đơi khi con người ta khơng muốn ác, khơng muốn xấu, và có chăng
nó cũng chỉ là sản phẩm của hồn cảnh. Vậy thì những thay đổi trong tình cảm của Kesa
xuất phát từ chủ quan hay do hoàn cảnh đẩy đưa?
mệnh cũng đến, ngày phá hoại hạnh phúc gia đình bé nhỏ - ngày Kesa đối diện với
những dục vọng thấp hèn , và cũng chính là ngày cơ phản bội lại tình yêu thương của
Wataru.
<i>càng ghét nàng, càng khinh bỉ nàng, ta lại càng thấy cần phải làm nhục nàng. Ơi, lịng</i>
người thật là khó hiểu làm sao.Trước khi đạt được mục đích thì hăng hái, khi thỏa mãn
rồi thì quay lại khinh khi. Chinh phục, khám phá được Kesa, Morito từ yêu thương
Lòng người ta quả thực
<i> Là tăm tối u mê</i>
<i> Cháy theo dục vọng gớm ghê</i>
<i> Phút giây tàn lụi một bề thế thơi</i>
Tình u có nhiều trạng thái, và sau khi thỏa mãn người ta có nhiều thái độ khác
nhau. Vũ Hoàng Chương từng ngán ngẫm:
<i> Hai thể xác lẫn vào nhau mê mãi</i>
<i> Chút ngây thơ cịn lại đủ vừa chơn</i>
<i>Khi tỉnh dậy bùn nhơ nơi hạ giới</i>
<i> Đã dâng lên ngập quá nửa linh hồn</i>
<i>Lịng đã trót u là một trong những truyện ngắn hay và nổi bật của nhà văn Nhật</i>
Bản - Akutagawa. Một điều dễ nhận ra ở tác phẩm này đó chính là triết lí Sắc Sắc
<i>Khơng Khơng hay Sắc tức thì khơng, Khơng sắc thì tức trong Phật Giáo. Chân tính của</i>
con người có thể tùy theo hoàn cảnh mà thay đổi hay được bộc lộ ra.
Có thể lí giải, Sắc – là sự vật mà ta có thể nhìn thấy được như: Xương, da thịt,
của con người – là Đất; máu – là nước; hơi thở - là gió; hơi ấm trong cơ thể - là lửa. Khi
bốn yếu tố này kết hợp lại với nhau sẽ sinh ra sự sống, cái mà mắt mình có thể nhìn thấy
được. Nhưng đến một thời điểm giới hạn nào đó, khi chúng khơng cịn kết hợp được với
Sở dĩ nói như thế là vì ở truyện ngắn này, đã mô tả lại sự thực, sự bế tắc của
lí tưởng, triết lí sống của tuổi trẻ, mở rộng ra là tuổi trẻ Nhật Bản lúc bấy giờ. Tác phẩm
được xây dựng và hư cấu từ một câu chuyện có thật ở đất nước này. Nhà văn đã để hai
nhân vật Morito và Kesa tự bộc lộ ra những mâu thuẫn, giằng xé trong suy nghĩ, trong
tâm hồn và dẫn đến hành động muốn giết chồng của Kesa. Họ là những đại diện cho
những nền tảng luân lí, đạo đức, văn hóa của dân tộc mình, nhưng đồng thời cũng muốn
vượt thốt khỏi cái biên cương đó, tơn giáo đó, để rồi dẫn đến sự khủng hoảng về tinh
thần.
Cơ nguyên của sự khủng hoảng bắt nguồn từ nhiều nguyên nhân, mà tình yêu là
một trong những ngun nhân đó. Đơi tình nhân này đến với nhau như một sự lí giải,
sự phá bỏ nền tảng luân lí, nhưng càng chối bỏ, càng mất đạo đức, càng khơng tìm thấy
được sự n ổn mà lại gây ra nhiều khổ đau hơn. Tình yêu hay tình dục? Rồi bây giờ,
<i>những ấm ức về việc chưa chiếm được thân thể nàng đã hết, sao ta phải còn gắn bó với</i>
<i>Kesa? Dễ hiểu thơi, vì ta khoan khối với cảm giác của kẻ đi chinh phục Và tại sao lại</i>
như thế? Bởi đầu mối của khổ đau chính là nhục dục.
đến khi anh đã thỏa mãn được cái anh ta mong muốn thì cái mà anh ta cho rằng là tình
u cũng theo đó tan biến. Cái dục vọng hiện tại tưởng như khơng nhìn thấy, nhưng nó
đang tồn tại và trỗi dậy như một cơn khát, thèm thuồng. Và làm sao để thỏa mãn một
dục vọng nếu chỉ là một ảo vọng? Nỗi thèm ăn của một miếng cháo khoai của nhân vật
đã tan biến khi anh ta có cơ hội ăn bữa cháo thừa mứa; khi đã thỏa mãn được dục vọng
của mình rồi ý thức đó chỉ là ảo vọng.
Cái hay ở tác phẩm này là Akutagawa đã xây dựng nên một mơ típ quen thuộc đó
là tình u và nhục dục. Nhưng tác phẩm này đã toát lên được hiện thực của giới trẻ
Nhật Bản bị bế tắc, khủng hoảng trong việc đi tìm lí tưởng sống. Và triết lí Sắc sắc
<i>khơng khơng của Phật giáo là sự tín ngưỡng nhưng khi ông đưa vào tác phẩm, vẫn giữ</i>
được cái riêng về tư tưởng và văn hóa của dân tộc mình. Ngồi ra, tác phẩm này cịn
mang đến cho người đọc một thơng điệp đó là: Nếu khơng góp nhặt lại những thứ mà
chúng ta đang có, thay vào đó là sự đánh mất nền tảng ln lí hoặc khơng làm chủ được
ý thức về tư tuởng, tình cảm sẽ dẫn đến sự hủy diệt về nhân cách.
<b>III.</b> <b>ẢO THUẬT</b>
Câu chuyện xoay quanh nhân vật Tơi và nhà ảo thuật Matiram Misura. Misura là một
nhà ảo thuật tài ba, ơng đã học phép bí truyền từ Hassan Kan một người Bà La Môn nổi
tiếng. Nhân vật Tôi rất ngưỡng mộ tài năng của Misura anh quyết định đến nhà Misura
để được ông ấy dạy cách làm ảo thuật.Trong một đêm mưa, anh ấy đến nhà Misura và
được đón tiếp nồng hậu. Misura đồng ý dạy anh với một điều kiện anh phải dẹp bỏ lòng
tham và anh ta đã đồng ý.
Khoảng gần một tháng tập luyện, anh ta đã biết cách sử dụng phép thuật. Trong lúc
tán gẫu cùng bạn bè anh đã làm trò ảo thuật biến than hồng thành vô số tiền vàng. Lúc
đầu, nhớ lời hứa với Misura anh ta không chấp nhận lời yêu cầu, thách thức của đám
bạn là giư lại số vàng. Nhưng sau đó, anh choáng ngợp trước tài sản mà bạn anh cá
cược: nếu như anh thắng ván bài này thì tồn bộ tài sản sẽ thuộc về anh. Nhưng khi anh
rút ra lá 9 trên tay thì một ơng già trong lá bài xuất hiện làm anh tỉnh giấc mộng nhận ra
là khoảng thời gian anh tưởng chừng như một tháng chỉ chừng vài ba phút, chỉ là giấc
mộng. Cuối cùng anh lầm lũi ra về vì khơng đủ tư cách để học ảo thuật của Misura.
<i><b>2.1. Nhà ảo thuật Misura-con người có trách nhiệm với nghệ thuật.</b></i>
<i>vặn. Rồi bên cạnh cửa sổ lại có một cái bàn. Ngồi ra chỉ có một dẫy mấy chiếc ghế.</i>
Anh là một người rất thận trọng và tiếp đãi khách một cách chu đáo qua cách mời xì gà
với thái độ lịch sự. Misura là một người có trách nhiệm với nghệ thuật, anh rất tuân thủ
những nguyên tắc khi làm việc, không hề tỏ vẻ tài giỏi, rất điềm đạm làm ảo thuật cho
nhân vật Tôi xem: <i>từ nâng một bông hoa trong tấm khăn trải bàn lên cho đến một chiếc</i>
<i>đèn xoay tít như con vụ, quyển sách được sắp xếp trong tủ lần lượt từng quyển một nhúc</i>
<i>nhích rồi cứ thế bay trên mặt bàn</i>…đó là những trò ảo thuật mà Misura đã làm cho nhân
vật Tôi xem đồng thời Misura cũng đồng ý chấp nhận lời dạy cho nhân vật Tôi học phép
thuật với điều kiện <i> vứt bỏ lòng tham</i>. Là một người tài năng, Misura không chấp nhận
những cách làm việc cẩu thả hay những kẻ lợi dụng nghệ thuật để khoe khoang, tự
đắc.Trước những người có lịng đam mê nghệ thuật, anh không hề từ chối việc truyền
dạy mà rất ân cần, bởi vì nghệ thuật là phải có sự kế thừa, anh luôn sẵn sàng truyền đạt
những hiểu biết của bản thân để duy trì những giá trị thiêng liêng cua dân tộc. Tuy
nhiên, anh sẽ thẳng thừng lên án những kẻ chỉ vì lịng tham cá nhân, những con người vị
kỉ, tìm đến với nghệ thuật một cách cẩu thả, xem đó như là phương thức làm giàu. Nhân
vật Tôi đã không chế ngự được bản thân và cuối cùng cũng ra về trong ngậm ngùi tiếc
nuối. Nghệ thuật khơng dung nạp những con người tham lam ít kỉ, mảnh đất nghệ thuật
chỉ chào đón những con người đầy trách nhiệm như Masura.
<i><b>2.2 Nhân vật Tơi-lịng tham khơng chế ngự, khuất phục trước sức mạnh đồng</b></i>
<i><b>tiền</b></i>
Đến với tác phẩm, nhân vật Tôi tồn tại nhiều sự thay đổi trong suy nghĩ cũng như
hành động. Lúc đầu vì niềm đam mê và ngưỡng mộ Misura, anh tìm mọi cách để tiếp
cận nhà ảo thuật tài ba. Ước mơ đuợc thực hiện, anh hồ hởi chấp nhận đều kiện của
<i>mừng rỡ vì sắp được cho phép ảo thuật, rối rít cảm ơn anh Misura mãi , Tơi thấy lịng</i>
<i>rộn ràng, qn cả gạt tàn điếu xì gà.</i>
Sau khi đánh bạc, anh đã bị sức mạnh đồng tiền cám dỗ, làm cho mờ mắt <i>Tôi</i>
<i>tỏ ra là một người tài giỏi, nỗi tiếng trước mặt bạn bè, tôi tựa đầu vào lưng ghế đáp lại</i>
<i>một cách kênh kiệu, ra vẻ ta đây là một nhà ảo thuật nổi tiếng.Những tưởng rằng anh ta</i>
biết dừng lại đúng lúc khi phát biểu Không đâu phép ảo thuật của tớ là cái là hể một khi
<i>đã nổi lịng tham lên rồi thì khơng cịn được dùng đến lần thứ hai. Vì vậy những đồng</i>
<i>tiền vàng này cũng thế, các cậu xem xong rồi thì tớ định sẽ ném ngay trở vào lị sưởi</i>
<i>thơi. </i>
Nhưng dần dần anh bị kích thích và sa ngã lời lẽ của đám bạn. Lúc đầu chỉ là
một người chẳng biết gì cả, dần dần thấy thích thú, chỉ trong vòng chưa đầy mười phút
sau anh đã mãi mê rút bài. Lòng tham nổi lên trước những tài sản mà người bạn đưa ra
đánh cược, anh hoa mắt và dùng phép ảo thuật như phương thức để làm giàu.
Không vượt qua bản thân khi lòng tham trỗi dậy , anh sa vào những thứ xấu xa,
dần quay trở về với thực tại. Nhân cách ấy không xứng đáng để tiếp tục tìm hiểu thêm
về nghệ thuật, anh xấu hổ trước những lời quở trách của Misura, và tự nhận thấy mình
khơng đủ tư cách với nghề và ra về một cách lặng lẽ.
Khơng những thế, họ cịn muốn lấy tất cả số tiền đó, nên thuyết phục anh đánh bạc và
đưa ra những lời lẽ thách thức. “Cậu không muốn đánh bài với bọn tớ, đó là vì cậu
<i>khơng muốn bọn tớ lấy mất đống tiền vàng kia chứ gì. Nếu vậy thì như cậu nói, nào đã</i>
<i>vứt bỏ được lịng tham để làm phép ảo thuật, nhưng như thế hóa ra cái quyết tâm mà</i>
<i>cậu đã mất cơng có được ấy cũng thành ra… đáng ngờ vực lắm sao!.</i>
cho những con bạc, đó chính là sự thất vọng ê chề cho những kẻ chẳng chịu dừng đúng
mức.
Con người sống và tồn tại, ai cũng có lịng tham nhưng là nhiều hay ít. Lịng
tham đó cịn tùy thuộc vào bản thân mình có biết kiềm chế lại hay khơng… Lịng tham
khơng hẳn là xấu, trong nhiều trường hợp nó là động lực giúp con người phấn đấu trong
công việc, học tập hay nghiên cứu. Ở trường hợp này, long tham được xem như khát
vọng khẳng định bản thân, khát vọng vươn lên bằng chính năng lực của mọi người.
Tham làm việc để đạt kết quả tốt, tham học để có nhiều kiến thức thì khơng hề xấu chút
nào. Tuy nhiên, đã là cuộc sống thì ln tồn tại hai mặt của nó. Có những con người
tham lam một cách mù qn, đồng tiền vốn khơng có tội nhưng do long tham vơ đáy của
con người tạo nên cho nó một sức cơng phá cực mạnh.Có những con người tham lam
q mức khơng trừ một thủ đoạn nào nhằm mục đích đạt được cái mà họ cần. Không
biết chế ngự được bản thân, bị cái xấu chi phối, con người sẽ có nguy cơ tha hóa dần về
nhân cách.
Tuy nhiên, đa số con người lại có lịng tham vơ đáy nhưng hãy nhớ rằng ơng bà
ta đã có dạy “tham thì thâm”. Chúng ta nên kiềm chế lòng tham trong chúng ta lại, hãy
biết hài lịng với những gì mình đang có. Một khi để lịng tham và tính vị kỉ chế ngự thì